Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 12:

Trước Sau
Cũng không biết viên tinh thạch này có thể đổi được một thùng mì ăn liền từ trong tay mấy dị năng giả hay không.

Không thể.

Tô Tô cảm thán ở trong lòng.

Kiếp trước, người đàn ông trung niên này chỉ đổi được một túi khoai sọ nhỏ. Cũng chứng minh được một điều, nửa năm sau tận thế, tinh thạch tạp hệ càng ngày càng vô dụng, mấy dị năng giả cấp một trong đội ngũ đều có chút ghét bỏ.

Bọn họ đi ra rồi!

Tô Tô làm theo mọi người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thấy trên lưng mấy dị năng giả có hai ba cái ba lô căng phồng, vẻ mặt vui mừng đi từ trong cửa hàng tiện lợi ra ngoài.

"Không nghĩ tới nơi này còn có thể dư lại nhiều đồ ăn như vậy, mì ăn liền cũng có hơn mười thùng, đủ cho chúng ta ăn một tuần nhỉ?"

“Không chắc chắn." Lâm Vi Nhiên kiềm nén vài phần vui sướng, "Vẫn nên tiết kiệm một chút, lỡ như khu phục vụ tiếp theo cái gì cũng không có.”

Tư Triết gật đầu: "Vi Nhiên nói đúng.”

“Vậy trưa nay dù sao cũng phải chúc mừng, ăn no một bữa chứ?”

Lâm Vi Nhiên nhẹ nhàng nói: "Được.”

"Trong đội ngũ vẫn phải có một nữ sinh." Triệu Chấn Vũ cười hì hì nói, "Nếu để cho mấy người đàn ông chúng ta sống qua ngày, không chừng còn chưa tới khu phục vụ tiếp theo, đồ ăn cũng đã ăn hết rồi. Tư Triết, cậu thật là có phúc đó!"

Câu nói cuối cùng trong nháy mắt khiến Lâm Vi Nhiên đỏ mặt.

“Nói bậy bạ gì đó! Mau nấu cơm đi!”



Mấy dị năng giả vừa nói vừa cười mà bắt đầu nấu nước nấu cơm, rất nhanh, mùi thơm mì ăn liền lập tức truyền khắp cả đội ngũ, âm thanh nồi niêu va chạm cũng tràn ngập ở bên tai.

Người đàn ông trung niên quả nhiên chỉ đổi được một túi khoai sọ nhỏ, gương mặt trầm mặc đến đáng sợ.

Tô Tô sờ sờ tinh thạch trong túi lần nữa.

Cô nhất định phải có dị năng, nếu như bây giờ còn nhìn không ra "ánh sáng trắng" rốt cuộc là cái gì, không bằng... Trước tiên nuốt viên tinh thạch cấp một này, chờ sau khi thực lực tăng lên, có lẽ nghiên cứu sẽ dễ dàng hơn.

Suy nghĩ cả ngày.

Chờ đoàn xe dừng lại lần nữa, đã là chạng vạng tối.

Triệu Chấn Vũ ăn bánh mì quá hạn, ánh mắt tùy ý đảo qua đám người bình thường phía sau, rất nhanh đã tập trung vào Tô Tô đang sững sờ như người gỗ.

“Chậc.”

Bạn bè lại gần: "Phiền cái gì chứ?”

“Mấy người nói xem rốt cuộc Ngô Chí nhìn trúng cô ta ở điểm nào?”

Đồng bạn nhìn theo ánh mắt Triệu Chấn Vũ, nhất thời hiểu rõ: "Đẹp quá, Ngô Chí rất háo sắc, ai có thể nghĩ đến anh ta lại chết vì nguyên nhân này.”

Trong đám người, Tô Tô đúng là sự tồn tại xinh đẹp nhất, cho dù quấn vải rách nhìn không ra hình ra dạng gì, tóc rối bù buộc lên thì cũng rất dễ nhìn.

“Đẹp? Sao tôi không cảm thấy vậy?" Triệu Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, "Còn không đẹp bằng Vi Nhiên.”

Lâm Vi Nhiên cao một mét sáu tám, trang phục màu đen phác họa dáng người xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp đánh trúng trái tim của không ít người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau