Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 14:
Đầu óc của con rắn đen bây giờ chỉ to bằng hạt dưa.
Nó còn nhớ rõ cảm giác ấm áp ngày hôm qua mà trên người nhân loại này phát ra, lập tức khiến cho năng lượng xao động bất an trong cơ thể nó hài hoà trở lại, cả người lại tràn ngập sức lực.
Con rắn đen trèo lên ghế sau của xe tải.
Đầu của nó đã vươn đến trên đùi Tô Tô, chỉ tiếc người sau nhắm chặt hai mắt, cái gì cũng không nhận ra được.
Cắn một miếng?
Con rắn đen chậm rãi phun ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, hơi thở lạnh lẽo phun lên lớp vải thô ráp.
Nó còn muốn thêm chút "ấm áp" kia, nhưng đại não giống như hạt dưa không rõ phải làm sao mới có thể có được. Trước mắt con rắn này chỉ hành động thuộc về bản năng động vật máu lạnh — đó chính là nuốt con mồi vào trong bụng, tiêu hóa, trở thành chất dinh dưỡng của mình.
Răng nanh bén nhọn sắp đâm vào da thịt, thân thể Tô Tô run rẩy kịch liệt.
Tinh thạch cấp một bị hấp thụ toàn bộ, năng lượng tràn đầy từ lỗ chân lông chảy loạn ra ngoài cơ thể, đốm sáng màu trắng từng chút từng chút bay trên không trung.
Người bên ngoài không nhìn thấy, con rắn đen cũng không nhìn thấy, nó chỉ biết là "ấm áp" kia lại tới nữa.
"Xì... xì..."
Con rắn đen từ bỏ săn bắt, nó bò quanh đùi nhân loại, đuôi rắn nhúc nhích hai cái, một đôi mắt sọc máu lạnh hiếm khi nheo lại.
Mấy viên tinh thạch kia mang đến xao động trong cơ thể, lại tiêu tán vài phần.
Tô Tô mở mắt, đáy mắt lướt qua một chút hưng phấn.
Cô thuận lợi hấp thụ tinh thạch cấp một!
Cô thật sự có dị năng!
"Xì... xì..."
Tiếng rắn rít quen thuộc khiến cho Tô Tô từ vừa mừng vừa vui chuyển sang đình trệ vài giây, cô rất nhanh cũng cảm giác được trên đùi mình có cái gì đó đang bò. Cái loại cảm giác ươn ướt mềm mềm này, là một loại sợ hãi khắc sâu trong gen của nhân loại.
Cô vô thức cúi đầu.
Chỉ nhìn thấy một đầu rắn đen dữ tợn nhô lên, thè cái lưỡi rắn đỏ tươi ra hướng về phía cô!
Lại là mày sao!
Bị dọa sợ, đốm sáng màu trắng vây quanh Tô Tô trong nháy mắt tiêu tán.
Con rắn đen đang hưởng thụ "ấm áp" bỗng sửng sốt một chút, hung hăng há miệng, cái đầu "Vèo" muốn tiến lại gần, chuẩn bị cắn cho nhân loại một ngụm.
“A!!!”
Tô Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, ánh sáng trắng chợt xuất hiện, nhanh chóng chui vào đầu con rắn đen.
Con rắn đã chạm vào da thịt nhân loại chậm chạp một giây, để lại một dòng dịch trong suốt trên tay Tô Tô. Có lẽ là công lao của "ánh sáng trắng", đầu rắn dữ tợn lại khôi phục bình thường, tính công kích trong đôi mắt dựng thẳng kia cũng tiêu tán vài phần.
"Xì... xì..."
Thấy thế, trái tim đang đập kịch liệt cũng chậm lại, Tô Tô mơ hồ đoán được điểm mấu chốt.
“Mày, mày là vì dị năng của tao, mới đuổi theo sao?”
Mắt thấy con rắn đen không cho một chút phản ứng nào, Tô Tô lại thăm dò phóng ra một chút ánh sáng trắng. Dị năng này tạm thời không có nghiên cứu rõ ràng, tựa như rất yêu thích con rắn đen, thân mình ban đầu còn dựng đứng của nó dần dần nằm úp sấp trở về, co thành một đoàn.
Nó còn nhớ rõ cảm giác ấm áp ngày hôm qua mà trên người nhân loại này phát ra, lập tức khiến cho năng lượng xao động bất an trong cơ thể nó hài hoà trở lại, cả người lại tràn ngập sức lực.
Con rắn đen trèo lên ghế sau của xe tải.
Đầu của nó đã vươn đến trên đùi Tô Tô, chỉ tiếc người sau nhắm chặt hai mắt, cái gì cũng không nhận ra được.
Cắn một miếng?
Con rắn đen chậm rãi phun ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, hơi thở lạnh lẽo phun lên lớp vải thô ráp.
Nó còn muốn thêm chút "ấm áp" kia, nhưng đại não giống như hạt dưa không rõ phải làm sao mới có thể có được. Trước mắt con rắn này chỉ hành động thuộc về bản năng động vật máu lạnh — đó chính là nuốt con mồi vào trong bụng, tiêu hóa, trở thành chất dinh dưỡng của mình.
Răng nanh bén nhọn sắp đâm vào da thịt, thân thể Tô Tô run rẩy kịch liệt.
Tinh thạch cấp một bị hấp thụ toàn bộ, năng lượng tràn đầy từ lỗ chân lông chảy loạn ra ngoài cơ thể, đốm sáng màu trắng từng chút từng chút bay trên không trung.
Người bên ngoài không nhìn thấy, con rắn đen cũng không nhìn thấy, nó chỉ biết là "ấm áp" kia lại tới nữa.
"Xì... xì..."
Con rắn đen từ bỏ săn bắt, nó bò quanh đùi nhân loại, đuôi rắn nhúc nhích hai cái, một đôi mắt sọc máu lạnh hiếm khi nheo lại.
Mấy viên tinh thạch kia mang đến xao động trong cơ thể, lại tiêu tán vài phần.
Tô Tô mở mắt, đáy mắt lướt qua một chút hưng phấn.
Cô thuận lợi hấp thụ tinh thạch cấp một!
Cô thật sự có dị năng!
"Xì... xì..."
Tiếng rắn rít quen thuộc khiến cho Tô Tô từ vừa mừng vừa vui chuyển sang đình trệ vài giây, cô rất nhanh cũng cảm giác được trên đùi mình có cái gì đó đang bò. Cái loại cảm giác ươn ướt mềm mềm này, là một loại sợ hãi khắc sâu trong gen của nhân loại.
Cô vô thức cúi đầu.
Chỉ nhìn thấy một đầu rắn đen dữ tợn nhô lên, thè cái lưỡi rắn đỏ tươi ra hướng về phía cô!
Lại là mày sao!
Bị dọa sợ, đốm sáng màu trắng vây quanh Tô Tô trong nháy mắt tiêu tán.
Con rắn đen đang hưởng thụ "ấm áp" bỗng sửng sốt một chút, hung hăng há miệng, cái đầu "Vèo" muốn tiến lại gần, chuẩn bị cắn cho nhân loại một ngụm.
“A!!!”
Tô Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, ánh sáng trắng chợt xuất hiện, nhanh chóng chui vào đầu con rắn đen.
Con rắn đã chạm vào da thịt nhân loại chậm chạp một giây, để lại một dòng dịch trong suốt trên tay Tô Tô. Có lẽ là công lao của "ánh sáng trắng", đầu rắn dữ tợn lại khôi phục bình thường, tính công kích trong đôi mắt dựng thẳng kia cũng tiêu tán vài phần.
"Xì... xì..."
Thấy thế, trái tim đang đập kịch liệt cũng chậm lại, Tô Tô mơ hồ đoán được điểm mấu chốt.
“Mày, mày là vì dị năng của tao, mới đuổi theo sao?”
Mắt thấy con rắn đen không cho một chút phản ứng nào, Tô Tô lại thăm dò phóng ra một chút ánh sáng trắng. Dị năng này tạm thời không có nghiên cứu rõ ràng, tựa như rất yêu thích con rắn đen, thân mình ban đầu còn dựng đứng của nó dần dần nằm úp sấp trở về, co thành một đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất