Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 15:

Trước Sau
... Đây rốt cuộc là dị năng gì?

Ánh sáng trắng dần dần yếu ớt, hiện tại thực lực của Tô Tô còn chưa đến cấp một, không có cách nào phóng thích dị năng quá lâu.

Ngay khi tinh thần cô căng thẳng, thời điểm cô lo lắng con rắn đen sắp công kích lần nữa, cửa sổ xe tải bị gõ vang.

"Tô Tô, cô không xuống sao?" Đồng bạn đang nhìn bên trong xe, hiển nhiên là muốn nhìn một chút cô đang làm gì.

Tô Tô hoảng sợ, cô theo phản xạ có điều kiện nhìn con rắn đen quanh quẩn ở trên đùi — nó chẳng biết đã chạy đi từ lúc nào, nhưng nhất định còn ở trên chiếc xe này.

“Bây giờ tôi xuống đây.”

Đúng là thời gian cơm chiều, bên phía dị năng giả tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, chỉ nghe mùi đã biết bọn họ lại đang ăn mì ăn liền, mùi thơm kia như thể muốn tiến vào bên trong khoang mũi của từng người, chui xuống ruột gan, khiến bụng đói kêu vang, dạ dày như bị chọc thủng một cái lỗ.

So ra, bên phía người bình thường lại im lìm một mảnh.

Có người đã cạn kiệt lương thực, có người có lẽ còn có chút lương thực dự trữ, nhưng cũng không dám trực tiếp ăn ở trước mặt mọi người.

Tô Tô ôm ba lô, ngồi ngẩn người trong đám người.

Trong túi xách của cô còn có nửa túi thịt bò sấy khô, một túi mì ăn liền, quả hạch và khoai sọ đã sớm thừa dịp ban ngày lén vào WC ăn như kẻ trộm.

Mãi đến khi đêm càng khuya, những người khác lục tục tiến vào mộng đẹp, Tô Tô mới nhét một miếng thịt bò khô cứng còng còng vào trong miệng, dùng răng mài từng chút, dùng hàm mút cho mềm, lại âm thầm mà nuốt xuống.

Xung quanh loáng thoáng vang lên một ít động tĩnh sột soạt, đại khái là ai cũng ăn vụng trong đêm.

Ngày hôm sau.



Đoàn xe tiếp tục xuất phát.

Tô Tô ngồi ở ghế sau xe tải, cổ chân đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại quen thuộc.

Cúi đầu nhìn, quả nhiên, lại là con rắn đen xuất quỷ nhập thần kia!

Nó đang ngẩng đầu, âm trầm nhìn chằm chằm nhân loại nhỏ yếu vô dụng, thân rắn cuộn thành hương muỗi nóng lòng muốn thử, giống như giây phút chuẩn bị biến thành "lò xo", bật lên cắn cho cô một ngụm.

Tô Tô gắt gao nắm chặt ngón tay, ý thức được vô cùng rõ ràng — bản thân đang bị quấn lấy, bị một đầu rắn độc nguy hiểm quấn lấy!

Cô không có cách nào, chỉ có thể giấu mấy người trên xe, lén lút thả ra dị năng, "bổ dưỡng" cho lòng tham không đáy của nhóc động vật máu lạnh.

"Xì... xì..."

Con rắn đen phát ra âm thanh rít lên đầy thích thú.

Đồng bạn bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Mọi người có nghe được âm thanh gì kỳ quái không?”

“Tiếng xe tải chạy lớn như vậy, cậu nghe lầm rồi phải không?”

“Tôi tuyệt đối không nghe lầm, mấy người nghe thử xem!”

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, trong lòng Tô Tô căng thẳng, theo bản năng đạp một cước vào con rắn đen đang hưởng thụ.

Đạp xong mới toát mồ hôi lạnh.

Động vật máu lạnh có lòng trả thù mạnh nhất, cô đạp như vậy, nó sẽ cắn cô một cái bất cứ lúc nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau