Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 2:
Tô Tô lau nước mắt, nói câu đầu tiên sau khi sống lại.
"Tôi không sao."
Nhẹ nhàng mềm mại, giống như con người của cô, gặp một lần là biết – rất dễ bắt nạt.
Dáng dấp lại đặc biệt đẹp mắt, cho dù khoác tấm vải rách cũng vẫn đẹp.
Không trách được dọc đường đi, Ngô Chí chuyên nhắm vào cô để bắt nạt.
"Cứ như thế này cũng không phải cách, chi bằng cô đi theo Ngô Chí đi." Người phụ nữ ngồi ghế lái bỗng mở miệng: "Anh ta hơi xấu xí một chút, nhưng dù sao cũng là dị năng hệ sức mạnh, là người hiếm hoi trong đội đạt cấp hai."
Tô Tô không nói gì, những người khác cũng chịu đựng không mở miệng.
Người phụ nữ liếc nhìn Tô Tô qua gương chiếu hậu, ẩn ý nói: "Bây giờ cô không chịu, anh ta sớm muộn gì cũng có cách khiến cô phải chịu, chi bằng chịu ít đau khổ hơn."
Trong chiếc xe bán tải cỡ trung, có tám người phụ nữ, một số tán thành, một số phản đối.
"Đến mức này rồi, danh dự cũng không thể ăn được."
"Nói là nói như vậy, nhưng Ngô Chí cũng, cũng…"
Nói tới nói lui, chủ yếu là bởi vì Ngô Chí là một tên côn đồ không đi học, bộ dạng khó coi tính tình tệ hại, thực sự không phải là đối tượng tốt để dựa vào.
Nhưng ai bảo anh ta cứ nhắm vào Tô Tô, trong đội chỉ có vài người là dị năng giả cấp hai, cũng không ai dám tranh với anh ta.
Tô Tô chết lặng nghe tiếng khuyên bảo bên tai.
Kiếp trước, lời của người phụ nữ lái xe rất nhanh đã trở thành sự thật.
Đêm đó, khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Ngô Chí kéo cô vào trong núi rừng ngay trước mặt mọi người.
Ý nghĩa của việc sống lại này là gì?
Để cô trải qua chuyện này một lần nữa sao?
Cơ thể Tô Tô bắt đầu run rẩy, cô vẫn còn nhớ đêm đó trong rừng – mình đã nhặt một hòn đá và đập vào sau đầu Ngô Chí, sau đó anh ta tát cô vài cái, kế tiếp cô hoàn toàn không thể cử động được nữa.
Đó có lẽ là lần duy nhất may mắn mỉm cười với cô, Ngô Chí trong cơn phấn khích không đề phòng đã bị một con rắn độc cắn vào đùi.
Sau tiếng kêu thảm thiết, Ngô Chí đã chết.
Cô cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng cuộc sống không hề tốt đẹp hơn. Trong đội ngũ đau đớn mất đi một chiến binh mạnh mẽ, từ đó về sau, vài dị năng giả trong đội cũng không có thái độ tốt với cô...
Tại sao không chết trong cơn bão xác sống, để mọi thứ kết thúc?
Tô Tô chậm rãi ôm chặt hai tay của mình, một đôi xinh đẹp nhưng trong ánh mắt tất cả đều là sự trống rỗng, không có niềm vui của việc sống lại mà chỉ có từng tầng từng tầng tuyệt vọng và sợ hãi.
Sắc trời dần tối, xe việt dã dẫn đầu cuối cùng cũng dừng lại, vài dị năng giả từ trong xe bước ra, đi vào rừng bên ngoài lan can cao tốc để giải quyết nhu cầu sinh lý.
"Hôm nay nghỉ ngơi và dưỡng sức ở đây đi."
"Những người đi theo sau, đừng chạy lung tung, nếu gặp nguy hiểm hoặc bị lạc, chúng tôi không có thời gian để tìm các người."
Tiếng răn dạy lạnh nhạt truyền khắp cả đội ngũ, người mở miệng nói chính là dị năng giả nữ duy nhất trong đội ngũ - - Lâm Vi Nhiên.
"Nếu tôi cũng giống cô ta, có thể thức tỉnh dị năng hệ lửa, liệu có sống thoải mái hơn không?"
Lời nói của người bên cạnh đã từng là tiếng lòng của Tô Tô.
Nhưng giờ này khắc này, cô không có chút phản ứng nào, như một cái xác không hồn.
Lâm Vi Nhiên từ trên nóc xe nhảy xuống, vài người trong đội bất lực lắc đầu.
"Tôi không sao."
Nhẹ nhàng mềm mại, giống như con người của cô, gặp một lần là biết – rất dễ bắt nạt.
Dáng dấp lại đặc biệt đẹp mắt, cho dù khoác tấm vải rách cũng vẫn đẹp.
Không trách được dọc đường đi, Ngô Chí chuyên nhắm vào cô để bắt nạt.
"Cứ như thế này cũng không phải cách, chi bằng cô đi theo Ngô Chí đi." Người phụ nữ ngồi ghế lái bỗng mở miệng: "Anh ta hơi xấu xí một chút, nhưng dù sao cũng là dị năng hệ sức mạnh, là người hiếm hoi trong đội đạt cấp hai."
Tô Tô không nói gì, những người khác cũng chịu đựng không mở miệng.
Người phụ nữ liếc nhìn Tô Tô qua gương chiếu hậu, ẩn ý nói: "Bây giờ cô không chịu, anh ta sớm muộn gì cũng có cách khiến cô phải chịu, chi bằng chịu ít đau khổ hơn."
Trong chiếc xe bán tải cỡ trung, có tám người phụ nữ, một số tán thành, một số phản đối.
"Đến mức này rồi, danh dự cũng không thể ăn được."
"Nói là nói như vậy, nhưng Ngô Chí cũng, cũng…"
Nói tới nói lui, chủ yếu là bởi vì Ngô Chí là một tên côn đồ không đi học, bộ dạng khó coi tính tình tệ hại, thực sự không phải là đối tượng tốt để dựa vào.
Nhưng ai bảo anh ta cứ nhắm vào Tô Tô, trong đội chỉ có vài người là dị năng giả cấp hai, cũng không ai dám tranh với anh ta.
Tô Tô chết lặng nghe tiếng khuyên bảo bên tai.
Kiếp trước, lời của người phụ nữ lái xe rất nhanh đã trở thành sự thật.
Đêm đó, khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Ngô Chí kéo cô vào trong núi rừng ngay trước mặt mọi người.
Ý nghĩa của việc sống lại này là gì?
Để cô trải qua chuyện này một lần nữa sao?
Cơ thể Tô Tô bắt đầu run rẩy, cô vẫn còn nhớ đêm đó trong rừng – mình đã nhặt một hòn đá và đập vào sau đầu Ngô Chí, sau đó anh ta tát cô vài cái, kế tiếp cô hoàn toàn không thể cử động được nữa.
Đó có lẽ là lần duy nhất may mắn mỉm cười với cô, Ngô Chí trong cơn phấn khích không đề phòng đã bị một con rắn độc cắn vào đùi.
Sau tiếng kêu thảm thiết, Ngô Chí đã chết.
Cô cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng cuộc sống không hề tốt đẹp hơn. Trong đội ngũ đau đớn mất đi một chiến binh mạnh mẽ, từ đó về sau, vài dị năng giả trong đội cũng không có thái độ tốt với cô...
Tại sao không chết trong cơn bão xác sống, để mọi thứ kết thúc?
Tô Tô chậm rãi ôm chặt hai tay của mình, một đôi xinh đẹp nhưng trong ánh mắt tất cả đều là sự trống rỗng, không có niềm vui của việc sống lại mà chỉ có từng tầng từng tầng tuyệt vọng và sợ hãi.
Sắc trời dần tối, xe việt dã dẫn đầu cuối cùng cũng dừng lại, vài dị năng giả từ trong xe bước ra, đi vào rừng bên ngoài lan can cao tốc để giải quyết nhu cầu sinh lý.
"Hôm nay nghỉ ngơi và dưỡng sức ở đây đi."
"Những người đi theo sau, đừng chạy lung tung, nếu gặp nguy hiểm hoặc bị lạc, chúng tôi không có thời gian để tìm các người."
Tiếng răn dạy lạnh nhạt truyền khắp cả đội ngũ, người mở miệng nói chính là dị năng giả nữ duy nhất trong đội ngũ - - Lâm Vi Nhiên.
"Nếu tôi cũng giống cô ta, có thể thức tỉnh dị năng hệ lửa, liệu có sống thoải mái hơn không?"
Lời nói của người bên cạnh đã từng là tiếng lòng của Tô Tô.
Nhưng giờ này khắc này, cô không có chút phản ứng nào, như một cái xác không hồn.
Lâm Vi Nhiên từ trên nóc xe nhảy xuống, vài người trong đội bất lực lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất