Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 24:
Tô Tô ôm chặt ba lô, con rắn đen làm ổ ở bên trong tiêu hóa trứng chim bất mãn nhúc nhích một chút.
Muốn bóp chết nó sao!
Nhân loại đáng ghét!
Tô Tô cuống quít buông ba lô ra, trong cơ thể còn dư lại một chút năng lượng cuối cùng, toàn bộ hóa thành ánh sáng trắng đi vào ba lô, trấn an động vật máu lạnh lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Ba lô không hề nhúc nhích, chỉ cảm nhận được một hơi thở, trong miệng Tô Tô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Không đâu.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không gia nhập đội ngũ này, bọn họ cũng... không cần cô.
Khu phục vụ thứ ba, vẫn không có bất kỳ thức ăn nào.
Ăn xong bữa sáng cuối cùng, Tư Triết trực tiếp đề nghị: "Xuống đường cao tốc đi.”
Bảy chiếc xe việt dã dẫn đầu chạy vào đường cao tốc, bảy tám chiếc xe theo sát phía sau không kịp do dự, đành phải mù quáng đuổi theo.
Sau khi tận thế đến, các nơi có internet và tín hiệu đã sớm sụp đổ, trong tay Lâm Vi Nhiên cầm một tấm bản đồ được in ấn tỉ mỉ sau tận thế, sau khi nhìn hồi lâu thì chỉ vào một cái địa điểm rồi nói: "Từ nơi này xuống đường cao tốc sẽ đi qua một thị trấn, khoảng cách không xa, chúng ta có thể đi bổ sung vật tư một đợt, lại trở lại cao tốc tiếp tục đi xuống."
Triệu Chấn Vũ ngoảnh đầu tới nhìn qua: "Cái thị trấn này có lớn không? Đồ ăn có thể đã bị cướp sạch hay không?"
Không ai biết câu trả lời.
Tư Triết: "Đi xem sẽ biết.”
Một đoàn xe chạy vào quốc lộ bình thường, lái không bao lâu, từ xa xa trông thấy hình ảnh ban đầu của thị trấn, phía trước đột nhiên xuất hiện một chướng ngại vật nhân tạo, phá hỏng con đường tiếp tục đi tới.
“Dừng xe!”
Mấy dị năng giả nhảy ra từ đình ven đường, cảnh giác chắn ở phía trước.
“Mấy người từ đâu tới? Tới đây làm gì?”
Lướt sơ qua, trong mấy người này có hai dị năng giả cấp một, có thể chặn ở cửa vào trấn... Chẳng lẽ thị trấn này không thất thủ?
Lâm Vi Nhiên thò đầu ra từ cửa sổ xe, nâng cao âm lượng: "Chúng tôi mới từ cao tốc xuống, đồ ăn không đủ, muốn đến xung quanh nhìn xem nơi nào có thể bổ sung vật tư."
Thấy là một người phụ nữ, biểu cảm của dị năng giả đối diện buông lỏng vài phần, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng ngang ngược như cũ.
“Thị trấn chúng tôi không chào đón người ngoài, đi nhanh lên! Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Lâm Vi Nhiên còn muốn cố gắng tranh thủ, thoáng nhìn thấy Tư Triết lắc đầu với cô ta.
“Chỉ nói không thì vô dụng, bọn họ không có khả năng cho chúng ta vào.”
“Nơi này cách thị trấn gần nhất, vòng qua nơi này, trên cơ bản đều là nông thôn, càng khó tìm được vật tư."
Cũng không phải là không thể đi vào trong thôn lục soát, nhưng... Nếu người trong thôn đã chết sạch thì còn tốt, không chết sạch, bọn họ cũng không thể xông vào nhà người khác cướp chứ?
Dị năng giả tiêu hóa quá mạnh, Triệu Chấn Vũ cũng chỉ mới không ăn một bữa mà đã đói đến mức trong dạ dày chua xót.
Muốn bóp chết nó sao!
Nhân loại đáng ghét!
Tô Tô cuống quít buông ba lô ra, trong cơ thể còn dư lại một chút năng lượng cuối cùng, toàn bộ hóa thành ánh sáng trắng đi vào ba lô, trấn an động vật máu lạnh lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Ba lô không hề nhúc nhích, chỉ cảm nhận được một hơi thở, trong miệng Tô Tô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Không đâu.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không gia nhập đội ngũ này, bọn họ cũng... không cần cô.
Khu phục vụ thứ ba, vẫn không có bất kỳ thức ăn nào.
Ăn xong bữa sáng cuối cùng, Tư Triết trực tiếp đề nghị: "Xuống đường cao tốc đi.”
Bảy chiếc xe việt dã dẫn đầu chạy vào đường cao tốc, bảy tám chiếc xe theo sát phía sau không kịp do dự, đành phải mù quáng đuổi theo.
Sau khi tận thế đến, các nơi có internet và tín hiệu đã sớm sụp đổ, trong tay Lâm Vi Nhiên cầm một tấm bản đồ được in ấn tỉ mỉ sau tận thế, sau khi nhìn hồi lâu thì chỉ vào một cái địa điểm rồi nói: "Từ nơi này xuống đường cao tốc sẽ đi qua một thị trấn, khoảng cách không xa, chúng ta có thể đi bổ sung vật tư một đợt, lại trở lại cao tốc tiếp tục đi xuống."
Triệu Chấn Vũ ngoảnh đầu tới nhìn qua: "Cái thị trấn này có lớn không? Đồ ăn có thể đã bị cướp sạch hay không?"
Không ai biết câu trả lời.
Tư Triết: "Đi xem sẽ biết.”
Một đoàn xe chạy vào quốc lộ bình thường, lái không bao lâu, từ xa xa trông thấy hình ảnh ban đầu của thị trấn, phía trước đột nhiên xuất hiện một chướng ngại vật nhân tạo, phá hỏng con đường tiếp tục đi tới.
“Dừng xe!”
Mấy dị năng giả nhảy ra từ đình ven đường, cảnh giác chắn ở phía trước.
“Mấy người từ đâu tới? Tới đây làm gì?”
Lướt sơ qua, trong mấy người này có hai dị năng giả cấp một, có thể chặn ở cửa vào trấn... Chẳng lẽ thị trấn này không thất thủ?
Lâm Vi Nhiên thò đầu ra từ cửa sổ xe, nâng cao âm lượng: "Chúng tôi mới từ cao tốc xuống, đồ ăn không đủ, muốn đến xung quanh nhìn xem nơi nào có thể bổ sung vật tư."
Thấy là một người phụ nữ, biểu cảm của dị năng giả đối diện buông lỏng vài phần, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng ngang ngược như cũ.
“Thị trấn chúng tôi không chào đón người ngoài, đi nhanh lên! Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Lâm Vi Nhiên còn muốn cố gắng tranh thủ, thoáng nhìn thấy Tư Triết lắc đầu với cô ta.
“Chỉ nói không thì vô dụng, bọn họ không có khả năng cho chúng ta vào.”
“Nơi này cách thị trấn gần nhất, vòng qua nơi này, trên cơ bản đều là nông thôn, càng khó tìm được vật tư."
Cũng không phải là không thể đi vào trong thôn lục soát, nhưng... Nếu người trong thôn đã chết sạch thì còn tốt, không chết sạch, bọn họ cũng không thể xông vào nhà người khác cướp chứ?
Dị năng giả tiêu hóa quá mạnh, Triệu Chấn Vũ cũng chỉ mới không ăn một bữa mà đã đói đến mức trong dạ dày chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất