Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế
Chương 29:
Cô ta đây là muốn mơ hồ thể hiện, bọn họ có thực lực rất mạnh, ở trên đường cao tốc cũng có thể chiếm được vật tư phong phú nhất.
Trấn trưởng nghe vậy, bỏ thêm vài đũa rau: "Vậy mọi người ăn nhiều một chút, thị trấn chúng tôi không có ưu thế gì khác, chỉ là rau tươi và súc vật tương đối nhiều.”
Thăm dò đơn giản kết thúc, đoàn người cũng không mở miệng nữa, tất cả đều vùi đầu ăn mãnh liệt.
Tiếng bụng đói khát liên tiếp vang lên, những người bình thường cùng nhau tiến vào thị trấn đều nằm hoặc ngồi ở góc đại sảnh, trong ánh mắt nhìn về nồi lẩu thậm chí còn bốc lên ánh sáng xanh.
Nhưng chỉ ngửi mùi không thể ăn, thật sự vô cùng tra tấn, lục tục có người đi ra khỏi sảnh cho khách, muốn nhìn xem ở trong trấn có chỗ nào có thể lấy được thức ăn hay không.
Rất nhanh, trong góc không còn mấy người.
Trấn trưởng tùy ý thoáng nhìn, đột nhiên nói: "Dị năng giả Lâm, tôi nghe nói em họ của cô cũng ở đây, tại sao lại không mời cô ấy lại đây cùng ăn?"
Lời này vừa nói ra, không khí cứng đờ vài giây.
Lâm Vi Nhiên ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía góc đại sảnh, nơi đó không có bóng dáng Tô Tô.
Cô ta mịt mờ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng trở nên tự nhiên.
“Cô ấy không có ở đây…”
Triệu Chấn Vũ thô bạo cắt ngang: "Cho dù cô ta ở đây, cũng đừng nghĩ đến việc lên bàn! Hại chết Ngô Chí, không bắt cô ta đền mạng đã là tốt rồi!"
Anh ta nói như vậy, Lâm Vi Nhiên cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười cười: "Không nhắc tới chuyện này, chúng ta mau ăn cơm đi.”
Là một người có thể lãnh đạo toàn bộ thị trấn, trấn trưởng nhạy bén phát hiện trong chuyện này nhất định có ẩn tình khác. Nhưng anh ta thức thời không hỏi, chỉ là tin tức nghe được dạo qua một vòng trong đầu, tạm thời ghi nhớ lại.
“Trấn trưởng thật lợi hại." Tư Triết làm như vô tình cảm thán một câu, "Lúc này mới không bao lâu, đã hỏi thăm thấu đáo chúng tôi rồi.”
Trấn trưởng cười sang sảng, "Không có cách nào khác, trong tận thế thứ khó nắm chắc nhất chính là lòng người, tôi thả mấy người vào, dù sao cũng phải hiểu rõ. Không đề cập tới cái này, đến, chúng ta cạn một chén!"
Bên trong cười cười nói nói, Tô Tô đã sớm chạy đi, cô đang lo lắng tìm kiếm bốn phía bên trong đại sảnh.
“Hắc... Tiểu Hắc, mày đi đâu rồi?”
Cô cũng không biết nên gọi con rắn đen kia như thế nào, chỉ có thể tạm thời tùy tiện đặt một cái tên.
“Mau ra đây được không? Tiểu Hắc?”
Cẩn thận từng li từng tí thấp giọng kêu gọi, cũng không có gọi được “đầu rắn mất tích" nào đó.
Tô Tô lo lắng mà nắm lấy ba lô của mình, có lẽ là do cô bóp ba lô quá chặt, khiến cho con rắn đen giấu ở bên trong bất tri bất giác chạy ra ngoài.
Theo lý thuyết, nếu nó vứt bỏ cô rời đi, lựa chọn nơi tốt hơn, đó hẳn là một chuyện vui mới đúng.
Nhưng Tô Tô vừa mới hạ quyết tâm, chịu đựng cảm giác sợ hãi giấu nó ở bên người mình, đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ nuôi một con động vật máu lạnh lâu dài. Kết quả quay đầu, nó biến mất không thấy tăm hơi đâu...
Trấn trưởng nghe vậy, bỏ thêm vài đũa rau: "Vậy mọi người ăn nhiều một chút, thị trấn chúng tôi không có ưu thế gì khác, chỉ là rau tươi và súc vật tương đối nhiều.”
Thăm dò đơn giản kết thúc, đoàn người cũng không mở miệng nữa, tất cả đều vùi đầu ăn mãnh liệt.
Tiếng bụng đói khát liên tiếp vang lên, những người bình thường cùng nhau tiến vào thị trấn đều nằm hoặc ngồi ở góc đại sảnh, trong ánh mắt nhìn về nồi lẩu thậm chí còn bốc lên ánh sáng xanh.
Nhưng chỉ ngửi mùi không thể ăn, thật sự vô cùng tra tấn, lục tục có người đi ra khỏi sảnh cho khách, muốn nhìn xem ở trong trấn có chỗ nào có thể lấy được thức ăn hay không.
Rất nhanh, trong góc không còn mấy người.
Trấn trưởng tùy ý thoáng nhìn, đột nhiên nói: "Dị năng giả Lâm, tôi nghe nói em họ của cô cũng ở đây, tại sao lại không mời cô ấy lại đây cùng ăn?"
Lời này vừa nói ra, không khí cứng đờ vài giây.
Lâm Vi Nhiên ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía góc đại sảnh, nơi đó không có bóng dáng Tô Tô.
Cô ta mịt mờ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng trở nên tự nhiên.
“Cô ấy không có ở đây…”
Triệu Chấn Vũ thô bạo cắt ngang: "Cho dù cô ta ở đây, cũng đừng nghĩ đến việc lên bàn! Hại chết Ngô Chí, không bắt cô ta đền mạng đã là tốt rồi!"
Anh ta nói như vậy, Lâm Vi Nhiên cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười cười: "Không nhắc tới chuyện này, chúng ta mau ăn cơm đi.”
Là một người có thể lãnh đạo toàn bộ thị trấn, trấn trưởng nhạy bén phát hiện trong chuyện này nhất định có ẩn tình khác. Nhưng anh ta thức thời không hỏi, chỉ là tin tức nghe được dạo qua một vòng trong đầu, tạm thời ghi nhớ lại.
“Trấn trưởng thật lợi hại." Tư Triết làm như vô tình cảm thán một câu, "Lúc này mới không bao lâu, đã hỏi thăm thấu đáo chúng tôi rồi.”
Trấn trưởng cười sang sảng, "Không có cách nào khác, trong tận thế thứ khó nắm chắc nhất chính là lòng người, tôi thả mấy người vào, dù sao cũng phải hiểu rõ. Không đề cập tới cái này, đến, chúng ta cạn một chén!"
Bên trong cười cười nói nói, Tô Tô đã sớm chạy đi, cô đang lo lắng tìm kiếm bốn phía bên trong đại sảnh.
“Hắc... Tiểu Hắc, mày đi đâu rồi?”
Cô cũng không biết nên gọi con rắn đen kia như thế nào, chỉ có thể tạm thời tùy tiện đặt một cái tên.
“Mau ra đây được không? Tiểu Hắc?”
Cẩn thận từng li từng tí thấp giọng kêu gọi, cũng không có gọi được “đầu rắn mất tích" nào đó.
Tô Tô lo lắng mà nắm lấy ba lô của mình, có lẽ là do cô bóp ba lô quá chặt, khiến cho con rắn đen giấu ở bên trong bất tri bất giác chạy ra ngoài.
Theo lý thuyết, nếu nó vứt bỏ cô rời đi, lựa chọn nơi tốt hơn, đó hẳn là một chuyện vui mới đúng.
Nhưng Tô Tô vừa mới hạ quyết tâm, chịu đựng cảm giác sợ hãi giấu nó ở bên người mình, đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ nuôi một con động vật máu lạnh lâu dài. Kết quả quay đầu, nó biến mất không thấy tăm hơi đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất