[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng
Chương 40: Chương 312
Giai đoạn sáng tác Khu Vườn Trên Mái Nhà, tất cả nguyên liệu đã đâu vào đấy.
Từ thứ tư, tiểu yêu quái bắt đầu tới công ty cùng Tiêu Chiến, hai người nhốt trong phòng thí nghiệm cả một ngày, nồng độ hoa hồng trở thành vấn đề nan giải, hoa hồng nhiều, mùi hoa lấn át mùi trái cây, hoa hồng ít, mùi trái cây sẽ lấn át hương mộc lan.
Nhà điều chế thử rất nhiều lần, tiểu yêu quái lắc đầu một cái, Tiêu Chiến không ngửi thấy, chỉ có thể từ bỏ, làm lại từ đầu.
Tiêu Chiến chăm chỉ gấp bội, mỗi ngày đều sau nửa đêm mới nghỉ ngơi, mệt đến mức ngã người xuống giường là ngủ mất.
Một sáng cuối thu, trước khi đi làm, Tiêu Chiến định tới chợ mua vài quả lê Pháp tươi mới.
Nụ vị giác trở thành giả dược của nhà điều chế.
Tiểu yêu quái đứng trước sạp trái cây chờ đại nhân chọn lựa, trong ngực ôm một túi lớn những hoa quả Tiêu Chiến vừa mua xong, đại nhân mỗi ngày đều mua rất nhiều trái cây, anh ăn ít, tiểu yêu quái ăn nhiều, nhưng so với trái cây, Vương Nhất Bác vẫn thích ăn thịt bò hơn.
Tiêu Chiến lại mua một túi dâu tây, đi vòng ra phía sau sạp trái cây để trả tiền.
Đúng vào lúc này, có một cô gái người Pháp tóc nâu, khoảng 30 tuổi, đạp xe băng qua khu chợ, tiểu yêu quái nhấc chân chạy theo, lê và táo lăn đầy ra đất.
Tiêu Chiến đi ra khỏi sạp trái cây đuổi theo, Vương Nhất Bác đã chạy được mười mấy mét, cậu quay đầu lại hét lên với anh:
"Đại nhân, tôi đi một lúc nhé, hẹn gặp lại ở nhà vào buổi tối!"
"Yêu quái, Vương Nhất Bác!"
Tiểu yêu quái chạy rất nhanh, đuổi theo chiếc xe đạp kia liền lao ra khỏi chợ, Tiêu Chiến trả tiền xong cũng đi theo, lách ra được ngoài đường lớn đã không còn nhìn thấy Vương Nhất Bác nữa.
Anh ôm hai túi trái cây rất nặng, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nhất Bác, gọi từ lúc ở chợ đến khi tới phòng làm việc, vẫn chẳng có ai nghe.
Tiêu Chiến tức giận, nặng nề thả điện thoại lên bàn.
Tiểu yêu quái thật quá càn quấy, không hề báo trước đã rời đi, lại còn không thể liên lạc được.
===
Cả một ngày nhà điều chế ở trong phòng thí nghiệm, dựa vào những ghi chép điều chế trong quá khứ, phối hợp những mùi vị mà căn bản là anh chẳng thể ngửi được mùi, buổi chiều Tiêu Chiến có cuộc họp với đoàn đội.
Tất cả mọi người đều nói hàng mẫu mà Tiêu Chiến làm hôm nay rất tốt, mùi lê tươi mát sánh đôi với hoa mộc lan, vô cùng hoạt bát.
Tiêu Chiến thở dài một hơi, anh không quen với việc chỉ có thể dựa vào phản hồi của người khác, những người này Tiêu Chiến vốn không tín nhiệm, rốt cuộc Vương Nhất Bác đi đâu rồi... Anh muốn tiểu yêu quái ngửi.
Nhà điều chế vẽ một dấu X vào đằng sau phương án đã làm hôm nay, mỗi ngày đều làm, mỗi ngày đều làm lại.
Đoàn đội không dám lên tiếng, Tiêu Chiến ngồi trong phòng họp, trong đầu chợt thoáng qua một ý nghĩ, rất quỷ dị, anh lắc lắc đầu, tự nói với mình, đừng suy nghĩ lung tung.
Lúc ở Cairo, Tiêu Chiến từng nhiều lần hoài nghi và dò xét động cơ Vương Nhất Bác tiếp cận anh. Trải qua nhiều chuyện sau này, anh quyết định tin tưởng tiểu yêu quái, thử lý giải tình cảm của cậu, nhưng việc tiểu yêu quái đột ngột rời đi hôm nay...
Bản năng nghi ngờ của Tiêu Chiến đang phát tác, anh nghĩ, liệu có phải Vương Nhất Bác đang có chuyện giấu giếm anh, lừa dối anh hay không.
Ngày hôm đó, Tiêu Chiến không gọi thêm cho Vương Nhất Bác cuộc điện thoại nào nữa, một khi nghi ngờ đã nảy sinh, thì khó mà bình tĩnh nhanh chóng được.
Anh về nhà một mình, cẩn thận suy tính xem có phải chính mình đã quá cởi mở với tiểu yêu quái hay không, nếu như Vương Nhất Bác có chút gì giấu giếm mà rời đi từ đây, vậy thì bản thân anh đã sớm không thể rút lui an toàn được nữa.
Đại khái khoảng 10 giờ tối, Vương Nhất Bác trở về, về mà không nói câu nào.
Hình như cậu đã chạy suốt cả ngày, cởi áo khoác và áo len ra, áo dài tay màu trắng bên trong có chút ẩm ướt, Tiêu Chiến lấy quần áo sạch cho Vương Nhất Bác đi tắm, nhìn cậu đóng lại cánh cửa nhà vệ sinh.
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có khoá cửa hay không, anh ngồi trên giường, trước đấy từng nghĩ muốn kiểm tra, bây giờ cũng không muốn đi thử.
Một buổi tối trầm lặng, tiểu yêu quái ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, hôn môi của anh, nhẹ nhàng hôn rồi tách ra, nhịp thở sau lưng đều đặn mà yên tĩnh, nhiệt độ cơ thể không tăng cao, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có chuyện gì đó.
"Yêu quái, cậu có giấu tôi chuyện gì không?"
"Đại nhân, tôi muốn về Cairo, có lẽ mẹ tôi không ở Paris nữa rồi, tôi muốn quay về tìm thử."
Phòng ngủ tối đen như mực, động tác vuốt ve cánh tay Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến ngừng lại, qua thật lâu anh mới nói:
"Lúc nào thì cậu đi?"
"Ngày mai có được không? Đại nhân, tôi muốn quay về tìm hiểu cho rõ ràng."
"Yêu quái, tôi biết đây là việc riêng tư của cậu, nhưng mà cậu có thể nói với tôi, rốt cuộc mẹ cậu đã xảy ra chuyện gì được không? Còn cả hôm nay cậu đã đi đâu nữa?"
"Đại nhân, lúc ở chợ tôi ngửi thấy diên vĩ tháng tám, đó là mùi của mẹ tôi lúc rời đi, tôi đuổi theo, bắt kịp người phụ nữ kia, đi vào một toà nhà lớn, sau đó tôi không tìm được người nữa, cho nên đứng đợi ở dưới."
"Cậu đợi cả một ngày? Yêu quái, người phụ nữ kia là mẹ cậu sao?"
Tiểu yêu quái lắc lắc đầu, Tiêu Chiến xoay người, mặt đối mặt với Vương Nhất Bác, có lẽ không phải, tuổi tác không phù hợp.
"Đại nhân, tôi muốn về Cairo, tìm hiểu rõ ràng rồi tôi sẽ quay lại tìm anh, được không vậy?"
"Cậu muốn đi bao lâu?"
"Tôi không biết nữa, đại nhân."
Lồng ngực Tiêu Chiến có hơi nhói lên. Yêu quái, cậu không sợ rời đi quá lâu, lúc quay lại tôi không cần cậu nữa à?
Lời đến đầu môi, Tiêu Chiến không nói ra khỏi miệng, ban ngày còn đang suy nghĩ, anh còn có thể rút lui an toàn, có thể chấp nhận được việc tách ra hay không.
Nếu đã không nghĩ ra được, chi bằng thử một chút xem sao.
Có lẽ cậu chỉ là khách qua đường, có lẽ anh cũng chỉ là khách qua đường.
"Được, bây giờ tôi giúp cậu đặt vé máy bay, cậu dậy thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm mai tôi bảo Lola đưa cậu đến sân bay."
"Bây giờ sao?"
"Đúng vậy, bây giờ."
Tiêu Chiến mặt không đổi sắc đứng dậy khỏi giường, ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Lola, đặt cho Vương Nhất Bác chuyến bay vào 10 giờ sáng mai, Tiêu Chiến quay lưng về phía chiếc giường đôi, nhưng anh cũng biết tiểu yêu quái đang nhìn mình.
"Vương Nhất Bác cậu dậy đi chứ, túi trong tủ quần áo đấy, tự mình đóng gói đồ đạc đi. Còn muốn tôi giúp cậu thu dọn nữa à?"
"À..."
Vương Nhất Bác mặc áo ngủ ở nhà dài tay và quần lót, ngồi xổm trước tủ đồ, bỏ quần áo vào trong túi vải màu nâu, Cairo không lạnh bằng Paris, quần áo mà đại nhân mới mua cho đều không dùng được.
Tiểu yêu quái ngồi xổm trên đất, len lén nhìn Tiêu Chiến, trên mặt đại nhân vẫn chẳng có biểu cảm gì như cũ, đang nhìn máy tính trên đùi, đang viết vào trong sổ, không nói với cậu câu nào hết.
"Đại nhân, tôi tìm được mẹ thì sẽ về."
"Cậu xem kìa, cậu đến Paris không phải là vì tìm mẹ hay sao, tìm được rồi thì không nhất định phải quay lại."
Tiểu yêu quái cuống lên, quăng túi đi đứng dậy, ngồi xuống bên người Tiêu Chiến nói:
"Không phải, đại nhân, tôi tới Paris là vì muốn theo anh."
"Được, vậy tôi hỏi cậu một lần nữa, Vương Nhất Bác, cậu có chuyện gì giấu tôi không, phải nói thật."
Tiêu Chiến gập máy tính lại, ném lên sô pha, đối mặt với Vương Nhất Bác, trong mắt là sự phòng bị đã lâu rồi không xuất hiện, tiểu yêu quái sợ đại nhân nhìn cậu như thế này, tránh mắt đi, cúi đầu xuống.
"Thôi... cậu đừng trả lời, chúng ta... chúng ta coi như đều có được thứ mình muốn, cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều, Vương Nhất Bác cậu từ từ thu dọn đi, tôi ngủ trước đây."
Vậy mà lại biết sợ đáp án của cậu ấy, không muốn nghe.
Đêm nay Vương Nhất Bác trở lại giường, cậu muốn ôm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hình như đã ngủ rồi, hoàn toàn không nhúc nhích, trước kia tiểu yêu quái chạm vào anh, cho dù là đang ngủ hay đang tỉnh, đại nhân đều sẽ mơ mơ màng màng mà dựa lại gần.
Tiểu yêu quái vẫn giống như cục nam châm, cậu ôm chặt đại nhân, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghe được Vương Nhất Bác nói bên tai:
"Đại nhân, không phải 'có được thứ mình muốn', là tôi đi theo anh, anh nhớ đến tôi là đủ rồi."
Ngực Tiêu Chiến rất khó chịu, anh túm lấy chăn, thân thể cuộn càng thêm chặt.
Một lát sau, hô hấp của tiểu yêu quái bắt đầu vững vàng nặng nhọc, cậu ngủ rồi, Tiêu Chiến vẫn là dựa vào vai cậu, dán vào ngực Vương Nhất Bác, cuối cùng nằm ở đó mà ngủ.
Buổi sáng Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến nằm ì trên giường.
Anh biết Vương Nhất Bác ngồi ở đầu giường hôn anh, cùng anh nói tạm biệt, nói rằng tìm được mẹ sẽ về, Tiêu Chiến nhắm mắt mà nói:
"Tôi biết rồi."
"Đại nhân, tôi có thể gọi điện cho anh không?"
"Đừng nói nữa, tôi muốn ngủ, buồn ngủ lắm."
Tiêu Chiến xoay người, giấu mặt trong chăn, không muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác.
Sau đó cảm giác được đệm giường nhấp nhô lên xuống, rồi nghe được tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng cầu thang, bước chân nhẹ như vậy, chẳng giống cậu chút nào, chẳng hề giống tiểu yêu quái lao xuống từ trên tầng muốn ôm anh.
Đắp kín chăn nằm thật lâu, Tiêu Chiến vẫn thấy trong ngực khó chịu, hô hấp không thông, anh vén chăn lên, há miệng thở dốc.
Rèm cửa sổ đang mở, ánh mặt trời chói loá khiến Tiêu Chiến đau mắt, nằm trên giường rơi lệ.
Vương Nhất Bác, tại sao đi mà không đóng rèm cửa sổ lại... tôi nói muốn ngủ cơ mà.
Từ thứ tư, tiểu yêu quái bắt đầu tới công ty cùng Tiêu Chiến, hai người nhốt trong phòng thí nghiệm cả một ngày, nồng độ hoa hồng trở thành vấn đề nan giải, hoa hồng nhiều, mùi hoa lấn át mùi trái cây, hoa hồng ít, mùi trái cây sẽ lấn át hương mộc lan.
Nhà điều chế thử rất nhiều lần, tiểu yêu quái lắc đầu một cái, Tiêu Chiến không ngửi thấy, chỉ có thể từ bỏ, làm lại từ đầu.
Tiêu Chiến chăm chỉ gấp bội, mỗi ngày đều sau nửa đêm mới nghỉ ngơi, mệt đến mức ngã người xuống giường là ngủ mất.
Một sáng cuối thu, trước khi đi làm, Tiêu Chiến định tới chợ mua vài quả lê Pháp tươi mới.
Nụ vị giác trở thành giả dược của nhà điều chế.
Tiểu yêu quái đứng trước sạp trái cây chờ đại nhân chọn lựa, trong ngực ôm một túi lớn những hoa quả Tiêu Chiến vừa mua xong, đại nhân mỗi ngày đều mua rất nhiều trái cây, anh ăn ít, tiểu yêu quái ăn nhiều, nhưng so với trái cây, Vương Nhất Bác vẫn thích ăn thịt bò hơn.
Tiêu Chiến lại mua một túi dâu tây, đi vòng ra phía sau sạp trái cây để trả tiền.
Đúng vào lúc này, có một cô gái người Pháp tóc nâu, khoảng 30 tuổi, đạp xe băng qua khu chợ, tiểu yêu quái nhấc chân chạy theo, lê và táo lăn đầy ra đất.
Tiêu Chiến đi ra khỏi sạp trái cây đuổi theo, Vương Nhất Bác đã chạy được mười mấy mét, cậu quay đầu lại hét lên với anh:
"Đại nhân, tôi đi một lúc nhé, hẹn gặp lại ở nhà vào buổi tối!"
"Yêu quái, Vương Nhất Bác!"
Tiểu yêu quái chạy rất nhanh, đuổi theo chiếc xe đạp kia liền lao ra khỏi chợ, Tiêu Chiến trả tiền xong cũng đi theo, lách ra được ngoài đường lớn đã không còn nhìn thấy Vương Nhất Bác nữa.
Anh ôm hai túi trái cây rất nặng, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nhất Bác, gọi từ lúc ở chợ đến khi tới phòng làm việc, vẫn chẳng có ai nghe.
Tiêu Chiến tức giận, nặng nề thả điện thoại lên bàn.
Tiểu yêu quái thật quá càn quấy, không hề báo trước đã rời đi, lại còn không thể liên lạc được.
===
Cả một ngày nhà điều chế ở trong phòng thí nghiệm, dựa vào những ghi chép điều chế trong quá khứ, phối hợp những mùi vị mà căn bản là anh chẳng thể ngửi được mùi, buổi chiều Tiêu Chiến có cuộc họp với đoàn đội.
Tất cả mọi người đều nói hàng mẫu mà Tiêu Chiến làm hôm nay rất tốt, mùi lê tươi mát sánh đôi với hoa mộc lan, vô cùng hoạt bát.
Tiêu Chiến thở dài một hơi, anh không quen với việc chỉ có thể dựa vào phản hồi của người khác, những người này Tiêu Chiến vốn không tín nhiệm, rốt cuộc Vương Nhất Bác đi đâu rồi... Anh muốn tiểu yêu quái ngửi.
Nhà điều chế vẽ một dấu X vào đằng sau phương án đã làm hôm nay, mỗi ngày đều làm, mỗi ngày đều làm lại.
Đoàn đội không dám lên tiếng, Tiêu Chiến ngồi trong phòng họp, trong đầu chợt thoáng qua một ý nghĩ, rất quỷ dị, anh lắc lắc đầu, tự nói với mình, đừng suy nghĩ lung tung.
Lúc ở Cairo, Tiêu Chiến từng nhiều lần hoài nghi và dò xét động cơ Vương Nhất Bác tiếp cận anh. Trải qua nhiều chuyện sau này, anh quyết định tin tưởng tiểu yêu quái, thử lý giải tình cảm của cậu, nhưng việc tiểu yêu quái đột ngột rời đi hôm nay...
Bản năng nghi ngờ của Tiêu Chiến đang phát tác, anh nghĩ, liệu có phải Vương Nhất Bác đang có chuyện giấu giếm anh, lừa dối anh hay không.
Ngày hôm đó, Tiêu Chiến không gọi thêm cho Vương Nhất Bác cuộc điện thoại nào nữa, một khi nghi ngờ đã nảy sinh, thì khó mà bình tĩnh nhanh chóng được.
Anh về nhà một mình, cẩn thận suy tính xem có phải chính mình đã quá cởi mở với tiểu yêu quái hay không, nếu như Vương Nhất Bác có chút gì giấu giếm mà rời đi từ đây, vậy thì bản thân anh đã sớm không thể rút lui an toàn được nữa.
Đại khái khoảng 10 giờ tối, Vương Nhất Bác trở về, về mà không nói câu nào.
Hình như cậu đã chạy suốt cả ngày, cởi áo khoác và áo len ra, áo dài tay màu trắng bên trong có chút ẩm ướt, Tiêu Chiến lấy quần áo sạch cho Vương Nhất Bác đi tắm, nhìn cậu đóng lại cánh cửa nhà vệ sinh.
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có khoá cửa hay không, anh ngồi trên giường, trước đấy từng nghĩ muốn kiểm tra, bây giờ cũng không muốn đi thử.
Một buổi tối trầm lặng, tiểu yêu quái ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, hôn môi của anh, nhẹ nhàng hôn rồi tách ra, nhịp thở sau lưng đều đặn mà yên tĩnh, nhiệt độ cơ thể không tăng cao, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có chuyện gì đó.
"Yêu quái, cậu có giấu tôi chuyện gì không?"
"Đại nhân, tôi muốn về Cairo, có lẽ mẹ tôi không ở Paris nữa rồi, tôi muốn quay về tìm thử."
Phòng ngủ tối đen như mực, động tác vuốt ve cánh tay Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến ngừng lại, qua thật lâu anh mới nói:
"Lúc nào thì cậu đi?"
"Ngày mai có được không? Đại nhân, tôi muốn quay về tìm hiểu cho rõ ràng."
"Yêu quái, tôi biết đây là việc riêng tư của cậu, nhưng mà cậu có thể nói với tôi, rốt cuộc mẹ cậu đã xảy ra chuyện gì được không? Còn cả hôm nay cậu đã đi đâu nữa?"
"Đại nhân, lúc ở chợ tôi ngửi thấy diên vĩ tháng tám, đó là mùi của mẹ tôi lúc rời đi, tôi đuổi theo, bắt kịp người phụ nữ kia, đi vào một toà nhà lớn, sau đó tôi không tìm được người nữa, cho nên đứng đợi ở dưới."
"Cậu đợi cả một ngày? Yêu quái, người phụ nữ kia là mẹ cậu sao?"
Tiểu yêu quái lắc lắc đầu, Tiêu Chiến xoay người, mặt đối mặt với Vương Nhất Bác, có lẽ không phải, tuổi tác không phù hợp.
"Đại nhân, tôi muốn về Cairo, tìm hiểu rõ ràng rồi tôi sẽ quay lại tìm anh, được không vậy?"
"Cậu muốn đi bao lâu?"
"Tôi không biết nữa, đại nhân."
Lồng ngực Tiêu Chiến có hơi nhói lên. Yêu quái, cậu không sợ rời đi quá lâu, lúc quay lại tôi không cần cậu nữa à?
Lời đến đầu môi, Tiêu Chiến không nói ra khỏi miệng, ban ngày còn đang suy nghĩ, anh còn có thể rút lui an toàn, có thể chấp nhận được việc tách ra hay không.
Nếu đã không nghĩ ra được, chi bằng thử một chút xem sao.
Có lẽ cậu chỉ là khách qua đường, có lẽ anh cũng chỉ là khách qua đường.
"Được, bây giờ tôi giúp cậu đặt vé máy bay, cậu dậy thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm mai tôi bảo Lola đưa cậu đến sân bay."
"Bây giờ sao?"
"Đúng vậy, bây giờ."
Tiêu Chiến mặt không đổi sắc đứng dậy khỏi giường, ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Lola, đặt cho Vương Nhất Bác chuyến bay vào 10 giờ sáng mai, Tiêu Chiến quay lưng về phía chiếc giường đôi, nhưng anh cũng biết tiểu yêu quái đang nhìn mình.
"Vương Nhất Bác cậu dậy đi chứ, túi trong tủ quần áo đấy, tự mình đóng gói đồ đạc đi. Còn muốn tôi giúp cậu thu dọn nữa à?"
"À..."
Vương Nhất Bác mặc áo ngủ ở nhà dài tay và quần lót, ngồi xổm trước tủ đồ, bỏ quần áo vào trong túi vải màu nâu, Cairo không lạnh bằng Paris, quần áo mà đại nhân mới mua cho đều không dùng được.
Tiểu yêu quái ngồi xổm trên đất, len lén nhìn Tiêu Chiến, trên mặt đại nhân vẫn chẳng có biểu cảm gì như cũ, đang nhìn máy tính trên đùi, đang viết vào trong sổ, không nói với cậu câu nào hết.
"Đại nhân, tôi tìm được mẹ thì sẽ về."
"Cậu xem kìa, cậu đến Paris không phải là vì tìm mẹ hay sao, tìm được rồi thì không nhất định phải quay lại."
Tiểu yêu quái cuống lên, quăng túi đi đứng dậy, ngồi xuống bên người Tiêu Chiến nói:
"Không phải, đại nhân, tôi tới Paris là vì muốn theo anh."
"Được, vậy tôi hỏi cậu một lần nữa, Vương Nhất Bác, cậu có chuyện gì giấu tôi không, phải nói thật."
Tiêu Chiến gập máy tính lại, ném lên sô pha, đối mặt với Vương Nhất Bác, trong mắt là sự phòng bị đã lâu rồi không xuất hiện, tiểu yêu quái sợ đại nhân nhìn cậu như thế này, tránh mắt đi, cúi đầu xuống.
"Thôi... cậu đừng trả lời, chúng ta... chúng ta coi như đều có được thứ mình muốn, cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều, Vương Nhất Bác cậu từ từ thu dọn đi, tôi ngủ trước đây."
Vậy mà lại biết sợ đáp án của cậu ấy, không muốn nghe.
Đêm nay Vương Nhất Bác trở lại giường, cậu muốn ôm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hình như đã ngủ rồi, hoàn toàn không nhúc nhích, trước kia tiểu yêu quái chạm vào anh, cho dù là đang ngủ hay đang tỉnh, đại nhân đều sẽ mơ mơ màng màng mà dựa lại gần.
Tiểu yêu quái vẫn giống như cục nam châm, cậu ôm chặt đại nhân, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghe được Vương Nhất Bác nói bên tai:
"Đại nhân, không phải 'có được thứ mình muốn', là tôi đi theo anh, anh nhớ đến tôi là đủ rồi."
Ngực Tiêu Chiến rất khó chịu, anh túm lấy chăn, thân thể cuộn càng thêm chặt.
Một lát sau, hô hấp của tiểu yêu quái bắt đầu vững vàng nặng nhọc, cậu ngủ rồi, Tiêu Chiến vẫn là dựa vào vai cậu, dán vào ngực Vương Nhất Bác, cuối cùng nằm ở đó mà ngủ.
Buổi sáng Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến nằm ì trên giường.
Anh biết Vương Nhất Bác ngồi ở đầu giường hôn anh, cùng anh nói tạm biệt, nói rằng tìm được mẹ sẽ về, Tiêu Chiến nhắm mắt mà nói:
"Tôi biết rồi."
"Đại nhân, tôi có thể gọi điện cho anh không?"
"Đừng nói nữa, tôi muốn ngủ, buồn ngủ lắm."
Tiêu Chiến xoay người, giấu mặt trong chăn, không muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác.
Sau đó cảm giác được đệm giường nhấp nhô lên xuống, rồi nghe được tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng cầu thang, bước chân nhẹ như vậy, chẳng giống cậu chút nào, chẳng hề giống tiểu yêu quái lao xuống từ trên tầng muốn ôm anh.
Đắp kín chăn nằm thật lâu, Tiêu Chiến vẫn thấy trong ngực khó chịu, hô hấp không thông, anh vén chăn lên, há miệng thở dốc.
Rèm cửa sổ đang mở, ánh mặt trời chói loá khiến Tiêu Chiến đau mắt, nằm trên giường rơi lệ.
Vương Nhất Bác, tại sao đi mà không đóng rèm cửa sổ lại... tôi nói muốn ngủ cơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất