Chương 27
Ban ngày truyền nước xong, nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến đã hạ xuống. Nhưng không biết có phải do buổi đêm khi ngủ anh đá chăn ra hay không, sáng hôm sau anh lại bị ốm lại.
Nhân lúc buổi sáng không có cảnh quay, Tiêu Chiến chạy tới bệnh viện khám lại, sau đó anh giơ cánh tay còn chưa truyền nước xong trở lại phim trường để chuẩn bị.
Phòng nghỉ này có rất ít người, bây giờ chỉ có một mình anh. Là Hoàng Thời Thanh nhường lại cho anh để tỏ ý xin lỗi.
Tiêu Chiến đọc kịch bản một lát, vẫn chưa thể hoàn toàn vào được trạng thái, cứ mất tập trung suốt. Đúng lúc này điện thoại đặt bên cạnh lại rung rung lên. Anh không kìm được sự dụ hoặc cầm lên xem, phát tin nhắn là của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác: Hôm nay cậu đã lên mạng chưa?
Tiêu Chiến: Vẫn chưa.
Vương Nhất Bác: Không cần phải lên. Tới đây chuẩn bị đi.
Tiêu Chiến: Đợi tôi truyền nước xong sẽ tới.
Vương Nhất Bác: Ừ, cứ từ từ không vội.
Vừa mới bảo tới chuẩn bị, giờ lại bảo không vội. Giấu đầu lòi đuôi thế này cũng quá rõ ràng rồi.
Tiêu Chiến định dùng nick phụ để lên xem, đúng lúc Lưu Phong đi vào, thấy anh vùi đầu lướt điện thoại, nhìn tâm tình anh có vẻ khá tốt, cười nói: "Anh đang nói chuyện với ai đấy? Bạn gái à?"
Tiêu Chiến đáp lại: "Không phải, là đạo diễn Vương."
Lưu Phong có vẻ lại càng kích động hơn, chạy tới nói: "Anh thêm đạo diễn Vương làm bạn tốt?"
Tiêu Chiến hơi khựng lại, hỏi: "Không phải mọi người đều thêm rồi sao?"
"Làm gì có chuyện đó! Đạo diễn Vương không thích mấy cái xã giao này." Lưu Phong trưng ra vẻ mặt "con tôi thật giỏi", vỗ vỗ vai Tiêu Chiến nói, "Cố lên nhé, chuyện này cho thấy đạo diễn Vương rất coi trọng anh. Đương nhiên mọi người đều rất quý anh, giống như tôi nè!"
Tiêu Chiến hơi dừng lại rồi mới nói: "Tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty cũ. Về sau có khi cũng không đóng phim nữa."
Lưu Phong nhớ tới chuyện này, tiếc nuối chỉ thốt lên một tiếng: "À..."
Tiêu Chiến cười, tỏ ý không sao: "Là chuyện tốt mà. Sau khi chấm dứt hợp đồng rồi, cũng không cần phải chia phần, catse của bộ phim này cũng đã đủ cho tôi chi tiêu trong một khoảng thời gian dài."
Lưu Phong gật đầu: "Cũng phải."
Catse của Tiêu Chiến tính ra thì khá thấp, nhưng không phải chia phần cho công ty quản lý, thì vẫn khá là ổn.
Lưu Phong nhìn anh cười mỉm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cảm thán: "Tâm tính của anh thật là tốt."
Trong lòng Tiêu Chiến thầm nói, lăn lộn mười mấy năm trong cái giới này, tâm tính ai rồi cũng sẽ trở nên tốt cả thôi.
Anh được Lưu Phong nhắc nhở, lại tự dưng nhớ ra một chuyện, chần chừ hỏi, "Đạo diễn Vương không sao chứ?"
"Không sao, đạo diễn Vương thì có thể có chuyện gì được chứ?" Lưu Phong nói rồi lại hơi dừng lại, mang vẻ mặt may mắn sau khi sống sót sau tai nạn, "Chúng ta cũng không sao cả."
Tiêu Chiến: "... Ý tôi là, ngày hôm qua anh ấy mắng rất hung dữ, liệu có bị đắc tội với ai không?"
Tiêu Chiến từng gặp những đạo diễn quỳ mọp dưới chân diễn viên, dù sao đạo diễn cũng chỉ là nhân viên công tác do nhà sản xuất triệu tập tới đoàn phim mà thôi, không thể nào so bì được với giai cấp tư bản, hơn nữa cũng không phải là đỉnh của tháp địa vị. Anh lo đạo diễn Vương đắc tội với quá nhiều người, còn trẻ như vậy, tương lai xong đời.
"Ông chủ của chúng ta ấy à..." Nghe anh nói xong, vẻ mặt Lưu Phong trở nên quỷ dị, "Người khác lo đắc tội anh ấy còn đang không ít đây."
Tiêu Chiến: "???"
"Bị đạo diễn mắng hai ba câu thôi mà, mọi người đều quen cả rồi, không sao không sao." Lưu Phong phất phất tay, trưng ra vẻ mặt không cần phải để ý, cười nói, "Anh yên tâm đi. Đạo diễn Vương buông thả có chừng mực."
"Cậu nói ai buông thả?"
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của người thứ ba, sống lưng Lưu Phong lạnh toát, tưởng ban ngày ban mặt lại có ma, kề đầu vào nòng súng.
Ai ngờ giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, bước vào chính là một người phụ trách trong tổ đạo cụ.
Lưu Phong vỗ vỗ ngực mình, cười mắng: "Anh làm gì vậy hả! Làm tôi sợ muốn chết! Đánh chết anh!"
Người nọ cười một cái, lấy một cái rương ra từ trong góc, không quên cãi lại: "Ai bảo cậu nói xấu đạo diễn Vương, vừa lắm!"
Lưu Phong kiến quyết phủ nhận: "Ai nói xấu anh ấy? Là đang nói đỡ cho annh ấy đấy có được không!"
Tiêu Chiến bên kia đã dùng nick phụ lên Weibo xem.
Anh refresh lại, mới hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại bảo anh đừng lên mạng.
Anh bị người đưa lên hot search theo. Ngoài cái tag trên hot search kia ra, còn có vài chủ đề khác liên quan:
# Tiêu Chiến vào đoàn giữa chừng #
# Quy tắc ngầm Dạ Vũ #
# Bắc Cố Dạ Vũ #
Tiêu Chiến hoài nghi cái tag # Không rõ ràng chính là lớp ngụy trang tốt nhất # kia cũng ra đời vì anh.
Anh thực sự đã lên được tới đỉnh nhân sinh rồi.
Nhân lúc buổi sáng không có cảnh quay, Tiêu Chiến chạy tới bệnh viện khám lại, sau đó anh giơ cánh tay còn chưa truyền nước xong trở lại phim trường để chuẩn bị.
Phòng nghỉ này có rất ít người, bây giờ chỉ có một mình anh. Là Hoàng Thời Thanh nhường lại cho anh để tỏ ý xin lỗi.
Tiêu Chiến đọc kịch bản một lát, vẫn chưa thể hoàn toàn vào được trạng thái, cứ mất tập trung suốt. Đúng lúc này điện thoại đặt bên cạnh lại rung rung lên. Anh không kìm được sự dụ hoặc cầm lên xem, phát tin nhắn là của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác: Hôm nay cậu đã lên mạng chưa?
Tiêu Chiến: Vẫn chưa.
Vương Nhất Bác: Không cần phải lên. Tới đây chuẩn bị đi.
Tiêu Chiến: Đợi tôi truyền nước xong sẽ tới.
Vương Nhất Bác: Ừ, cứ từ từ không vội.
Vừa mới bảo tới chuẩn bị, giờ lại bảo không vội. Giấu đầu lòi đuôi thế này cũng quá rõ ràng rồi.
Tiêu Chiến định dùng nick phụ để lên xem, đúng lúc Lưu Phong đi vào, thấy anh vùi đầu lướt điện thoại, nhìn tâm tình anh có vẻ khá tốt, cười nói: "Anh đang nói chuyện với ai đấy? Bạn gái à?"
Tiêu Chiến đáp lại: "Không phải, là đạo diễn Vương."
Lưu Phong có vẻ lại càng kích động hơn, chạy tới nói: "Anh thêm đạo diễn Vương làm bạn tốt?"
Tiêu Chiến hơi khựng lại, hỏi: "Không phải mọi người đều thêm rồi sao?"
"Làm gì có chuyện đó! Đạo diễn Vương không thích mấy cái xã giao này." Lưu Phong trưng ra vẻ mặt "con tôi thật giỏi", vỗ vỗ vai Tiêu Chiến nói, "Cố lên nhé, chuyện này cho thấy đạo diễn Vương rất coi trọng anh. Đương nhiên mọi người đều rất quý anh, giống như tôi nè!"
Tiêu Chiến hơi dừng lại rồi mới nói: "Tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty cũ. Về sau có khi cũng không đóng phim nữa."
Lưu Phong nhớ tới chuyện này, tiếc nuối chỉ thốt lên một tiếng: "À..."
Tiêu Chiến cười, tỏ ý không sao: "Là chuyện tốt mà. Sau khi chấm dứt hợp đồng rồi, cũng không cần phải chia phần, catse của bộ phim này cũng đã đủ cho tôi chi tiêu trong một khoảng thời gian dài."
Lưu Phong gật đầu: "Cũng phải."
Catse của Tiêu Chiến tính ra thì khá thấp, nhưng không phải chia phần cho công ty quản lý, thì vẫn khá là ổn.
Lưu Phong nhìn anh cười mỉm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cảm thán: "Tâm tính của anh thật là tốt."
Trong lòng Tiêu Chiến thầm nói, lăn lộn mười mấy năm trong cái giới này, tâm tính ai rồi cũng sẽ trở nên tốt cả thôi.
Anh được Lưu Phong nhắc nhở, lại tự dưng nhớ ra một chuyện, chần chừ hỏi, "Đạo diễn Vương không sao chứ?"
"Không sao, đạo diễn Vương thì có thể có chuyện gì được chứ?" Lưu Phong nói rồi lại hơi dừng lại, mang vẻ mặt may mắn sau khi sống sót sau tai nạn, "Chúng ta cũng không sao cả."
Tiêu Chiến: "... Ý tôi là, ngày hôm qua anh ấy mắng rất hung dữ, liệu có bị đắc tội với ai không?"
Tiêu Chiến từng gặp những đạo diễn quỳ mọp dưới chân diễn viên, dù sao đạo diễn cũng chỉ là nhân viên công tác do nhà sản xuất triệu tập tới đoàn phim mà thôi, không thể nào so bì được với giai cấp tư bản, hơn nữa cũng không phải là đỉnh của tháp địa vị. Anh lo đạo diễn Vương đắc tội với quá nhiều người, còn trẻ như vậy, tương lai xong đời.
"Ông chủ của chúng ta ấy à..." Nghe anh nói xong, vẻ mặt Lưu Phong trở nên quỷ dị, "Người khác lo đắc tội anh ấy còn đang không ít đây."
Tiêu Chiến: "???"
"Bị đạo diễn mắng hai ba câu thôi mà, mọi người đều quen cả rồi, không sao không sao." Lưu Phong phất phất tay, trưng ra vẻ mặt không cần phải để ý, cười nói, "Anh yên tâm đi. Đạo diễn Vương buông thả có chừng mực."
"Cậu nói ai buông thả?"
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của người thứ ba, sống lưng Lưu Phong lạnh toát, tưởng ban ngày ban mặt lại có ma, kề đầu vào nòng súng.
Ai ngờ giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, bước vào chính là một người phụ trách trong tổ đạo cụ.
Lưu Phong vỗ vỗ ngực mình, cười mắng: "Anh làm gì vậy hả! Làm tôi sợ muốn chết! Đánh chết anh!"
Người nọ cười một cái, lấy một cái rương ra từ trong góc, không quên cãi lại: "Ai bảo cậu nói xấu đạo diễn Vương, vừa lắm!"
Lưu Phong kiến quyết phủ nhận: "Ai nói xấu anh ấy? Là đang nói đỡ cho annh ấy đấy có được không!"
Tiêu Chiến bên kia đã dùng nick phụ lên Weibo xem.
Anh refresh lại, mới hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại bảo anh đừng lên mạng.
Anh bị người đưa lên hot search theo. Ngoài cái tag trên hot search kia ra, còn có vài chủ đề khác liên quan:
# Tiêu Chiến vào đoàn giữa chừng #
# Quy tắc ngầm Dạ Vũ #
# Bắc Cố Dạ Vũ #
Tiêu Chiến hoài nghi cái tag # Không rõ ràng chính là lớp ngụy trang tốt nhất # kia cũng ra đời vì anh.
Anh thực sự đã lên được tới đỉnh nhân sinh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất