[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 45

Trước Sau
Tiêu Chiến ấn mở, giao diện trò chuyện vừa mở ra, avatar con nhím biển cũng xuất hiện.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho anh.

Tiêu Chiến vội bỏ đũa xuống.

Vương Nhất Bác: Nghỉ ngơi thế nào rồi?

Tiêu Chiến: Tốt lắm, hôm nay không lên cơn sốt. Có thể về làm việc đúng hạn.

Vương Nhất Bác: Đừng ra ngoài, cẩn thận trúng gió. Cẩn thận một chút, đừng bướng bỉnh.

Vương Nhất Bác: Ý tôi là bệnh của cậu ấy.

Tiêu Chiến: Tôi hiểu mà

Vương Nhất Bác: Lên mạng chưa?

(Lên rồi).

Tiêu Chiến cười.

Tiêu Chiến: Vẫn chưa. Hôm qua với hôm nay tôi bận quét dọn vệ sinh nhà cửa, sau đó đi ngủ luôn. Có chuyện gì xảy ra à?

Vương Nhất Bác: Không, không phải chuyện gì lớn.

Vương Nhất Bác:【 hình ảnh 】

Vương Nhất Bác: Khéo thật đấy, vậy mà cũng bị bới ra được. Tên mặt trắng ngu ngốc kia cùng một công ty với cậu? Không tìm tới cậu đấy chứ?

Đối phương thu hồi tin nhắn lại.

Vương Nhất Bác: Khéo thật đấy, vậy mà cũng bị bới ra được. Người quản lý cũ của cậu không tới làm phiền cậu đấy chứ?

Ngón tay Tiêu Chiến bấm bấm, khóe miệng lại tiếp tục cong lên.

Tiêu Chiến: Đúng vậy. Dân mạng giỏi thật. Video kia không quay được mặt tôi, họ vẫn đào ra được.

Tiêu Chiến: Vương Đào không tìm tôi. Tôi cho gã vào danh sách đen rồi.

Vương Nhất Bác: Vẫn còn tạm được, nếu là tôi thì đã phát hiện ra từ lâu rồi. Ánh mắt của đạo diễn đây thật tốt.



Tiêu Chiến:【 ôm mặt 】đương nhiên rồi.

Tiêu Chiến: Đạo diễn Vương, tôi thấy anh share lại, chứng thực?

Vương Nhất Bác: Share lại thì đã sao? Cư dân mạng đã tag cả tôi vào rồi mà tôi vẫn không được share?

Tiêu Chiến: Nhỡ làm cho mấy người kia không vui thì sao? Công ty sau lưng họ rất lớn.

Vương Nhất Bác:??? Bọn nó giận thì liên quan đ*o gì đến tôi? Đấy gọi là vì bạn xứng đáng.

Tiêu Chiến:【 anh nói gì cũng đúng 】

Tiêu Chiến nhấp một ngụm nước chanh. Khi đặt điện thoại xuống, lại phát hiện trên bàn cơm đã im lặng hết cả lại, động tác của các anh em cứng đờ, ai nấy đều đang nhìn anh.

Tiêu Chiến: "Làm gì vậy?"

Máy Biến Thế trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, bảo: "Mày không phát hiện bản thân có chỗ nào khác thường?"

Tiêu Chiến nhìn nhìn cốc nước của mình, bảo: "Tao bị cảm, không ăn chung nồi với chúng mày được."

"Tao không nói tới chuyện này, ý tao là..." Điện Áp Thấp rối rắm hồi lâu, sắp xếp lại từ ngữ, "Mày cười trông dâm lắm đấy, mày không biết à?"

Tiêu Chiến nhướng mày: "Mày có muốn bốc hơi luôn bây giờ không?"

Điện Áp nhỏ lại giả vờ ngoan ngoãn: "Không ạ."

Cả đám đưa mắt nhìn nhau.

Khoảng thời gian này Tiêu Chiến có thể tiếp xúc được với những ai nhỉ? Chỉ có mấy người trong đoàn phim "Dạ Vũ" kia thôi.

... Không phải chứ?

Tiêu Chiến ôm điện thoại lên tiếp.

Vương Nhất Bác: Mấy cái meme này hot lắm hả?

Tiêu Chiến:???

Vương Nhất Bác: Hình như tôi từng thấy có một người khác dùng mấy cái giống y hệt rồi.



Tiêu Chiến bị dọa cho hoảng sợ, lòng bàn tay vã đầy mồ hôi. Anh cảm thấy đầu óc mình mơ mơ màng màng, sắp điên luôn rồi, suýt chút nữa đã đắc ý tới mức buông lỏng phòng bị.

Tiêu Chiến: Fans của tôi gửi cho tôi, nhìn kì quặc lắm phải không. Cũng chẳng biết có hot không. Đạo diễn Vương muốn tải về dùng không?【 ôm mặt 】【 anh nói gì cũng đúng ]

Vương Nhất Bác bên kia đột nhiên không nhắn lại. Chẳng biết là đang bận việc hay là mải lật lịch sử chat.

Bóng Đèn cẩn thận kêu lên: "Dâm."

Tiêu Chiến ngẩng đầu.

Bóng Đèn lạnh cả gáy, vội sửa miệng: "Không phải, ý tao là, Chiến. Trước kia mày từng bảo sẽ không yêu đương với người trong giới. Trong giới này căn bản không có mấy thiện nam thiện nữ, mày còn nhớ không đấy?"

Điện Áp nhỏ cũng thấp giọng hùa theo: "Người kia có phải là gay không?"

Sắc mặt Tiêu Chiến trở nên tối đen lại trong chớp mắt, đầu như bị giội một xô nước đá, nhỏ giọng đáp: "Tao biết."

"Tao không thích anh ấy, chỉ là quan hệ làm việc thôi."

Cũng không biết anh đang nói cho mấy người kia nghe, hay là tự nói cho bản thân mình nghe, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy.

"Tao biết."

Tiêu Chiến tắt máy, đặt lên bàn. Điều chỉnh lại hơi thở, áp nhịp tim đang đập nhanh trở lại bình thường, lại khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, gật đầu bảo: "Ăn thôi."

Bóng Đèn rất ưu sầu. Cậu ta cảm thấy mình như một tên gian ác không nói lý, cầm gậy chia rẽ đôi uyên ương.

Nhưng cậu ta vô tội mà.

Tiêu Chiến nắm chặt đôi đũa, đầu ngón tay ghì mạnh tới hơi trắng bệch lại.

Anh cảm thấy như vậy là không được.

Cứ tiếp tục, anh thực sự sẽ không thể lí trí được nữa.

Màn hình lại lần nữa sáng đèn.

Vương Nhất Bác:【 ôm mặt 】

Tiêu Chiến nghe được tiếng trái tim mình nảy lên thật mạnh, máu chảy vùn vụt về phía đại não, âm thanh vang lên ầm ầm bên tai.

Đạo diễn Vương anh ấy... anh ấy không phải nghệ sĩ trong giới, anh ấy là đạo diễn trong giới mà nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau