Chương 68
Vương Nhất Bác có bản lĩnh làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, làm cho Tiêu Chiến tức tới bật cười.
... Không ngờ là thật sự thèm thuồng meme của anh, còn đòi hỏi này nọ.
Anh lướt lướt album của mình, tìm ra mười mấy meme khá là đáng yêu, gửi cho người bên kia.
Cậu đó, đúng là tên đồ gỗ: 【 meo meo thở dài 】【 đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với Quốc bảo? 】【 tặng tim nè ~】... Thế nào?
Vương Nhất Bác: Được rồi, tôi nhận.
Vương Nhất Bác: Cậu làm việc tiếp đi.
Thật sự chỉ coi anh là công cụ. Fan thật thảm mà.
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Chiến cũng không còn tâm trạng nào để làm việc.
Anh nghe các anh em trong group thông báo lịch trình gần đây, lại mở một cuộc họp online, thỏa thuận chủ đề tuyên truyền tài khoản truyền thông kì tiếp theo.
Chờ anh làm xong công việc hôm nay, tài khoản của anh vẫn không nhận được meme của Vương Nhất Bác.
... Lại giở trò gì nữa rồi? Đạo diễn Vương không muốn lấy lại fan của mình à?
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang cố tình khiêu chiến sự nhẫn nại của mình. Lí trí cho anh biết anh phải đưa ra quyết định thế nào, nên vẫn giữ khoảng cách, không để ý tới, để đối phương chơi một mình, tận tới lúc cả hai bên đều quên nhau đi. Nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ cứ trực lao ra ngoài.
―― Anh chỉ làm fan thôi thì tốt rồi, dù sao đạo diễn Vương sẽ không bao giờ biết được anh là ai. Chỉ coi như bạn bè, tâm sự với nhau, chẳng lẽ cũng không được?
Chỉ có như thế.
Thực ra khi chút ý niệm này bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh đã đoán được một khắc kia mình sẽ tan vỡ.
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Chiến rốt cuộc không nhịn được, lại triệu hoán Vương Nhất Bác.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh gửi chưa? Kết quả thế nào?
Vương Nhất Bác: Vẫn chưa【 meo meo thở dài 】
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh rốt cuộc đang làm gì?
Vương Nhất Bác: Tự dưng lại gửi meme không liên quan gì qua, người ta coi mình là thằng điên thì sao?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:... Bây giờ anh đã giống thằng điên lắm rồi.
Vương Nhất Bác: Cậu đừng nói bậy.
Tiêu Chiến rất muốn biết hắn tột cùng đang nghĩ gì, mạch não của Vương Nhất Bác, là câu đố anh vĩnh viễn không thể giải ra được.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Hay là tôi dạy anh làm meme nhé? Rất đơn giản. Không phải trước kia anh ấy là fan của anh sao? Anh gửi cho đối phương meme của chính anh, xem thử có bắt chuyện được không.
Vương Nhất Bác: Cậu nói đi.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Tìm một bức ảnh anh cảm thấy đáng yêu, chèn chữ lên, lưu lại là được rồi. Update app lên một chút, phiên bản mới rất tiện, có thể dùng meme trực tiếp.
Vương Nhất Bác: Tôi đi xem xem.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:【 độc nhất vô nhị ớ~】【 thương người ta thì chế meme riêng cho người ta ~】
Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn học tập. Tiêu Chiến truyền thụ tất cả tuyệt học làm meme của mình qua, sau đó Vương Nhất Bác biến mất.
Tiêu Chiến đi mở máy tính, lại tràn ngập chờ mong đợi trước máy hồi lâu.
Một tiếng trôi qua, tài khoản hai bên vẫn lặng lẽ như tờ, làm cho Tiêu Chiến chờ mốc cả mép.
Sau khi anh xem xong một tập show tài năng, cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng vất vả đẻ con xong, WeChat của Tiêu Chiến nhận được thông báo.
Tiêu Chiến vội cầm điện thoại lên, dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy mở khóa điện thoại, chọt vào biểu tượng app.
Vương Nhất Bác:【 bé đáng yêu 】
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, cầu mấy thím tự đọc tự tưởng tượng ????)
Vương Nhất Bác: Người trong đoàn làm phim gửi cho tôi. Cho cậu xem thử.
Khi Tiêu Chiến nhìn rõ được cái ảnh kia, trên mặt chỉ còn lại vẻ một lời khó nói hết. Suýt chút nữa đã làm đổ cốc nước bên cạnh.
Kia không phải là ảnh của Vương Nhất Bác, mà là ảnh của anh.
Ảnh hẳn là người trong đoàn phim chụp làm kỉ niệm. Lúc ấy anh đang mặc diễn phục của đoàn phim, cầm kiếm trong tay ngồi xổm dưới đất chờ quay. Thời gian là ban ngày, hẳn là anh đã để ý thấy camera nên cũng vẫy tay cười một cái. Bởi ánh sáng tự nhiên dồi dào, nên nhìn làn da anh có vẻ căng mọng trắng nõn, có cảm giác rất tràn trề sức sống thiếu niên.
Đây vốn là một bức ảnh xuất sắc tới cỡ nào? Vậy mà Vương Nhất Bác dùng nó làm meme.
Vương Nhất Bác cũng thật là khó lường.
... Không ngờ là thật sự thèm thuồng meme của anh, còn đòi hỏi này nọ.
Anh lướt lướt album của mình, tìm ra mười mấy meme khá là đáng yêu, gửi cho người bên kia.
Cậu đó, đúng là tên đồ gỗ: 【 meo meo thở dài 】【 đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với Quốc bảo? 】【 tặng tim nè ~】... Thế nào?
Vương Nhất Bác: Được rồi, tôi nhận.
Vương Nhất Bác: Cậu làm việc tiếp đi.
Thật sự chỉ coi anh là công cụ. Fan thật thảm mà.
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Chiến cũng không còn tâm trạng nào để làm việc.
Anh nghe các anh em trong group thông báo lịch trình gần đây, lại mở một cuộc họp online, thỏa thuận chủ đề tuyên truyền tài khoản truyền thông kì tiếp theo.
Chờ anh làm xong công việc hôm nay, tài khoản của anh vẫn không nhận được meme của Vương Nhất Bác.
... Lại giở trò gì nữa rồi? Đạo diễn Vương không muốn lấy lại fan của mình à?
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang cố tình khiêu chiến sự nhẫn nại của mình. Lí trí cho anh biết anh phải đưa ra quyết định thế nào, nên vẫn giữ khoảng cách, không để ý tới, để đối phương chơi một mình, tận tới lúc cả hai bên đều quên nhau đi. Nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ cứ trực lao ra ngoài.
―― Anh chỉ làm fan thôi thì tốt rồi, dù sao đạo diễn Vương sẽ không bao giờ biết được anh là ai. Chỉ coi như bạn bè, tâm sự với nhau, chẳng lẽ cũng không được?
Chỉ có như thế.
Thực ra khi chút ý niệm này bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh đã đoán được một khắc kia mình sẽ tan vỡ.
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Chiến rốt cuộc không nhịn được, lại triệu hoán Vương Nhất Bác.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh gửi chưa? Kết quả thế nào?
Vương Nhất Bác: Vẫn chưa【 meo meo thở dài 】
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh rốt cuộc đang làm gì?
Vương Nhất Bác: Tự dưng lại gửi meme không liên quan gì qua, người ta coi mình là thằng điên thì sao?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:... Bây giờ anh đã giống thằng điên lắm rồi.
Vương Nhất Bác: Cậu đừng nói bậy.
Tiêu Chiến rất muốn biết hắn tột cùng đang nghĩ gì, mạch não của Vương Nhất Bác, là câu đố anh vĩnh viễn không thể giải ra được.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Hay là tôi dạy anh làm meme nhé? Rất đơn giản. Không phải trước kia anh ấy là fan của anh sao? Anh gửi cho đối phương meme của chính anh, xem thử có bắt chuyện được không.
Vương Nhất Bác: Cậu nói đi.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Tìm một bức ảnh anh cảm thấy đáng yêu, chèn chữ lên, lưu lại là được rồi. Update app lên một chút, phiên bản mới rất tiện, có thể dùng meme trực tiếp.
Vương Nhất Bác: Tôi đi xem xem.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:【 độc nhất vô nhị ớ~】【 thương người ta thì chế meme riêng cho người ta ~】
Vương Nhất Bác rất kiên nhẫn học tập. Tiêu Chiến truyền thụ tất cả tuyệt học làm meme của mình qua, sau đó Vương Nhất Bác biến mất.
Tiêu Chiến đi mở máy tính, lại tràn ngập chờ mong đợi trước máy hồi lâu.
Một tiếng trôi qua, tài khoản hai bên vẫn lặng lẽ như tờ, làm cho Tiêu Chiến chờ mốc cả mép.
Sau khi anh xem xong một tập show tài năng, cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng vất vả đẻ con xong, WeChat của Tiêu Chiến nhận được thông báo.
Tiêu Chiến vội cầm điện thoại lên, dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy mở khóa điện thoại, chọt vào biểu tượng app.
Vương Nhất Bác:【 bé đáng yêu 】
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, cầu mấy thím tự đọc tự tưởng tượng ????)
Vương Nhất Bác: Người trong đoàn làm phim gửi cho tôi. Cho cậu xem thử.
Khi Tiêu Chiến nhìn rõ được cái ảnh kia, trên mặt chỉ còn lại vẻ một lời khó nói hết. Suýt chút nữa đã làm đổ cốc nước bên cạnh.
Kia không phải là ảnh của Vương Nhất Bác, mà là ảnh của anh.
Ảnh hẳn là người trong đoàn phim chụp làm kỉ niệm. Lúc ấy anh đang mặc diễn phục của đoàn phim, cầm kiếm trong tay ngồi xổm dưới đất chờ quay. Thời gian là ban ngày, hẳn là anh đã để ý thấy camera nên cũng vẫy tay cười một cái. Bởi ánh sáng tự nhiên dồi dào, nên nhìn làn da anh có vẻ căng mọng trắng nõn, có cảm giác rất tràn trề sức sống thiếu niên.
Đây vốn là một bức ảnh xuất sắc tới cỡ nào? Vậy mà Vương Nhất Bác dùng nó làm meme.
Vương Nhất Bác cũng thật là khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất