Chương 81
Vương Nhất Bác còn định nói tiếp về vấn đề này, bản đồ chỉ dẫn bỗng nhắc hắn đã tới trung tâm thương mại rồi, nhắc hắn giảm tốc độ, rẽ vào bãi đỗ xe.
Đáng chết!
Vương Nhất Bác đỗ xe xong, đi xuống.
"Đeo kĩ khẩu trang vào, cẩn thận bị nhận ra." Vương Nhất Bác nói, "Cũng may tối không có nhiều người lắm. Người đi múa quảng trường đều tụ hết bên ngoài."
Tiêu Chiến kéo khẩu trang lên, gật đầu nói "Được".
Vô duyên vô cớ đeo khẩu trang sẽ có cảm giác giấu đầu hở đuôi, Tiêu Chiến không muốn làm người ta chú ý nên cũng không để bụng tới việc có đẹp hay không, cố tình đeo khẩu trang y tế.
Anh theo sau Vương Nhất Bác, từ vào cửa tới vào trong thang máy, lại thấy Vương Nhất Bác ấn tầng "-2", sau khi ra khỏi thang máy... thì đi tới cửa siêu thị.
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Siêu thị?" Không phải là tới nhà hàng ăn cơm à?
"Đúng vậy, tới mua chút thức ăn. Tôi vốn đã bảo Lưu Phong đặt phòng, ai ngờ cậu ta không nghe rõ, đặt nhầm thời gian vào trưa mai." Vương Nhất Bác nói, "Tôi đã hẹn cậu hôm nay ăn cơm, nghĩ tối về cậu sẽ bị đói, nên quyết định đưa cậu về nhà tôi ăn cơm luôn. Tự mình nấu ăn, ít ra cũng sạch sẽ."
Tiêu Chiến ngây ra thật rồi.
Vương Nhất Bác cười: "Sao hả? Không dám tới nhà tôi? Sợ tôi bán cậu đi thật?"
Tiêu Chiến: "..." Tôi sợ. Sợ chính bản thân mình.
Vương Nhất Bác hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Tiêu Chiến kéo lại khẩu trang, nói, "Vậy thì vào đi thôi."
Trong siêu thị đúng là không đông lắm. Nhân viên siêu thị mặc áo khoác màu đỏ, dựa người vào cây cột, mắt ánh lên nét mỏi mệt, thấy họ xuất hiện, mắt cũng không buồn động lấy một cái.
Song thực ra cũng có vài người trẻ tuổi, sau khi dạo trung tâm thương mại xong thì đang vừa cầm trà sữa vừa đi dạo trong siêu thị.
Tiêu Chiến cúi đầu, theo sát sau Vương Nhất Bác.
Anh cho rằng mình đã rất giản dị rồi, nhưng anh lại quên mất Vương Nhất Bác cũng là một người rất hấp dẫn sự chú ý của quần chúng.
Trên đường thấy mấy anh đẹp trai, đều sẽ không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần không phải sao? Huống chi khí tràng của Vương Nhất Bác quá mạnh, bên cạnh còn có một người nam, lại có hơi thở rất bình dân đi dạo siêu thị.
Hai người đi một đường, hấp dẫn không ít ánh mắt. Tiêu Chiến tự dưng cảm thấy nửa khuôn mặt lộ ra ngoài kia của mình cũng không được an toàn lắm, cho dù anh cũng chẳng nổi tiếng là bao.
Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được tầm mắt của mọi người. Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một cái, nói: "Cậu cởi áo khoác ra."
Tiêu Chiến: "???"
Vương Nhất Bác bảo: "Hôm nay livestream cậu mặc cái áo này, cẩn thận bị fans nhận ra."
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, nhớ ra đúng là như vậy, thế là anh cởi áo khoác ngoài ra, cuộn lại, ôm vào trong lòng. Ngẩng đầu, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã cởi áo của mình ra đưa cho anh.
Thời tiết thế này, mặc áo khoác không nóng, cởi áo khoác cũng không lạnh, trong siêu thị cũng không có gió.
Tiêu Chiến đáp: "Không cần đâu."
Vương Nhất Bác kiên trì: "Mặc vào đi. Từ khi tôi quen biết cậu, một nửa thời gian cậu đều bị ốm, còn dám chủ quan như vậy?"
Tiêu Chiến: "..." Đây đâu cùng một vấn đề. Anh cũng đâu phải cả ngày đều ngâm mình dưới nước đá đâu.
Vương Nhất Bác lại nói: "Áo sạch mà. Tôi vừa mới mặc trước khi ra ngoài."
Tiêu Chiến: "Tôi không có ý đó..." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cứ chìa tay ra mãi, xung quanh đã có người để ý tới họ, thì cuối cùng vẫn nhận lấy.
Áo của Vương Nhất Bác anh mặc hơi rộng, mặc trên người có cảm giác hơi thùng thình. Vương Nhất Bác đi mua một cái túi, cất áo của anh vào trong, bỏ vào trong xe đẩy, đi sâu vào bên trong.
Hai người đi tới khu thực phẩm tươi sống.
Vương Nhất Bác đứng trước tủ đông chọn nhặt, giả vờ nghiêm túc so sánh dáng vẻ, giá cả của các loại thực phẩm khác nhau, sau đó rất chuyên nghiệp hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Tiêu Chiến nhìn một màn này thấy rất khó tin, lại bị giọng nói của hắn làm bừng tỉnh, đáp: "Tôi ăn gì cũng được."
Vương Nhất Bác cầm lấy hai cái hộp, nhìn một lúc lại hỏi: "Thịt bò hay thịt lợn?"
"Thế nào cũng được." Tiêu Chiến chần chừ hỏi, "Đạo diễn Vương, hóa ra anh biết nấu cơm à?" Anh có chút dự cảm không được lành cho lắm.
Vương Nhất Bác nói: "Tôi học rồi. Không phải lo."
Ngữ khí nói chuyện của hắn rất thuyết phục, Tiêu Chiến tin lời.
Đáng chết!
Vương Nhất Bác đỗ xe xong, đi xuống.
"Đeo kĩ khẩu trang vào, cẩn thận bị nhận ra." Vương Nhất Bác nói, "Cũng may tối không có nhiều người lắm. Người đi múa quảng trường đều tụ hết bên ngoài."
Tiêu Chiến kéo khẩu trang lên, gật đầu nói "Được".
Vô duyên vô cớ đeo khẩu trang sẽ có cảm giác giấu đầu hở đuôi, Tiêu Chiến không muốn làm người ta chú ý nên cũng không để bụng tới việc có đẹp hay không, cố tình đeo khẩu trang y tế.
Anh theo sau Vương Nhất Bác, từ vào cửa tới vào trong thang máy, lại thấy Vương Nhất Bác ấn tầng "-2", sau khi ra khỏi thang máy... thì đi tới cửa siêu thị.
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Siêu thị?" Không phải là tới nhà hàng ăn cơm à?
"Đúng vậy, tới mua chút thức ăn. Tôi vốn đã bảo Lưu Phong đặt phòng, ai ngờ cậu ta không nghe rõ, đặt nhầm thời gian vào trưa mai." Vương Nhất Bác nói, "Tôi đã hẹn cậu hôm nay ăn cơm, nghĩ tối về cậu sẽ bị đói, nên quyết định đưa cậu về nhà tôi ăn cơm luôn. Tự mình nấu ăn, ít ra cũng sạch sẽ."
Tiêu Chiến ngây ra thật rồi.
Vương Nhất Bác cười: "Sao hả? Không dám tới nhà tôi? Sợ tôi bán cậu đi thật?"
Tiêu Chiến: "..." Tôi sợ. Sợ chính bản thân mình.
Vương Nhất Bác hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Tiêu Chiến kéo lại khẩu trang, nói, "Vậy thì vào đi thôi."
Trong siêu thị đúng là không đông lắm. Nhân viên siêu thị mặc áo khoác màu đỏ, dựa người vào cây cột, mắt ánh lên nét mỏi mệt, thấy họ xuất hiện, mắt cũng không buồn động lấy một cái.
Song thực ra cũng có vài người trẻ tuổi, sau khi dạo trung tâm thương mại xong thì đang vừa cầm trà sữa vừa đi dạo trong siêu thị.
Tiêu Chiến cúi đầu, theo sát sau Vương Nhất Bác.
Anh cho rằng mình đã rất giản dị rồi, nhưng anh lại quên mất Vương Nhất Bác cũng là một người rất hấp dẫn sự chú ý của quần chúng.
Trên đường thấy mấy anh đẹp trai, đều sẽ không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần không phải sao? Huống chi khí tràng của Vương Nhất Bác quá mạnh, bên cạnh còn có một người nam, lại có hơi thở rất bình dân đi dạo siêu thị.
Hai người đi một đường, hấp dẫn không ít ánh mắt. Tiêu Chiến tự dưng cảm thấy nửa khuôn mặt lộ ra ngoài kia của mình cũng không được an toàn lắm, cho dù anh cũng chẳng nổi tiếng là bao.
Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được tầm mắt của mọi người. Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một cái, nói: "Cậu cởi áo khoác ra."
Tiêu Chiến: "???"
Vương Nhất Bác bảo: "Hôm nay livestream cậu mặc cái áo này, cẩn thận bị fans nhận ra."
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, nhớ ra đúng là như vậy, thế là anh cởi áo khoác ngoài ra, cuộn lại, ôm vào trong lòng. Ngẩng đầu, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã cởi áo của mình ra đưa cho anh.
Thời tiết thế này, mặc áo khoác không nóng, cởi áo khoác cũng không lạnh, trong siêu thị cũng không có gió.
Tiêu Chiến đáp: "Không cần đâu."
Vương Nhất Bác kiên trì: "Mặc vào đi. Từ khi tôi quen biết cậu, một nửa thời gian cậu đều bị ốm, còn dám chủ quan như vậy?"
Tiêu Chiến: "..." Đây đâu cùng một vấn đề. Anh cũng đâu phải cả ngày đều ngâm mình dưới nước đá đâu.
Vương Nhất Bác lại nói: "Áo sạch mà. Tôi vừa mới mặc trước khi ra ngoài."
Tiêu Chiến: "Tôi không có ý đó..." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cứ chìa tay ra mãi, xung quanh đã có người để ý tới họ, thì cuối cùng vẫn nhận lấy.
Áo của Vương Nhất Bác anh mặc hơi rộng, mặc trên người có cảm giác hơi thùng thình. Vương Nhất Bác đi mua một cái túi, cất áo của anh vào trong, bỏ vào trong xe đẩy, đi sâu vào bên trong.
Hai người đi tới khu thực phẩm tươi sống.
Vương Nhất Bác đứng trước tủ đông chọn nhặt, giả vờ nghiêm túc so sánh dáng vẻ, giá cả của các loại thực phẩm khác nhau, sau đó rất chuyên nghiệp hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Tiêu Chiến nhìn một màn này thấy rất khó tin, lại bị giọng nói của hắn làm bừng tỉnh, đáp: "Tôi ăn gì cũng được."
Vương Nhất Bác cầm lấy hai cái hộp, nhìn một lúc lại hỏi: "Thịt bò hay thịt lợn?"
"Thế nào cũng được." Tiêu Chiến chần chừ hỏi, "Đạo diễn Vương, hóa ra anh biết nấu cơm à?" Anh có chút dự cảm không được lành cho lắm.
Vương Nhất Bác nói: "Tôi học rồi. Không phải lo."
Ngữ khí nói chuyện của hắn rất thuyết phục, Tiêu Chiến tin lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất