Chương 94
Giống như Vương Nhất Bác đã nói, một diễn viên giỏi, dù là dùng vẻ mặt khoa trương, trông cũng sẽ rất tự nhiên.
Tiêu Chiến đối diễn chính diện với bà, bị bà ảnh hưởng, rất nhanh đã nhập vai. Bị bà bức bách, giọng nói tự nhiên trở nên khẩn trương, toàn thân cứng đờ nói: "Cô ơi, cô bình tĩnh lại đi đã ạ."
Diệp Đình giơ tay làm động tác vuốt mái tóc dài, nhưng rõ ràng mái tóc lúc này là một kiểu tóc ngắn. Tay rơi vào giữa không trung, nhưng miệng thì vẫn cứ hùng hổ: "Ai là cô của cậu?!"
Tiêu Chiến chần chừ hỏi: "Bác... bác gái?"
Diệp Đình phụt nói: "Bác cái em gái cậu!"
Trịnh Uấn được Tiêu Chiến che sau lưng, vốn đã tới cảnh của cô ta, nhưng cô ta lại không biết nối tiếp hai người thế nào, không thể khớp được với tiết tấu của cả hai.
Vương Nhất Bác vẫn chưa nói cắt.
Tiêu Chiến bó tay, đành phải thuận theo, nắm lấy tay Diệp Đình, nói: "Cô ơi, cô nghe thầy giáo giải thích đi đã ạ, là do cháu sai, không phải do Nguyên Nguyên đâu ạ."
Diệp Đình đột nhiên rụt tay lại, tùy cơ ứng biến cho anh một ánh mắt ghét bỏ.
Trịnh Uấn cuối cùng cũng phản ứng lại kịp, thét lên: "Dám mắng tôi? Điên rồi sao?"
Diệp Đình: "Mắng đấy thì làm sao! Bây giờ mẹ là mẹ của con!"
Trịnh Uấn ôm cánh tay Tiêu Chiến đọc lời thoại, bị khí tràng của Diệp Đình áp chế, càng về sau cô ta càng tới gần Tiêu Chiến hơn. Ngay lúc Diệp Đình giả vờ giơ tay muốn đánh cô ta, thì cô ta thậm chí còn treo lên người Tiêu Chiến.
Khoảng cách giữa Tiêu Chiến và nữ diễn viên quá gần, anh thấy không được thoải mái cho lắm, anh dùng động tác ngăn cản, rút tay mình ra khỏi vòng ôm của đối phương.
Một màn này thực sự quá lung tung rối loạn, Tiêu Chiến và Diệp Đình đều có cảm giác hít thở không thông, Trịnh Uấn thì thích diễn gì thì diễn. Mọi người đều biết là không ổn, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ ngồi im, không bảo mọi người dừng lại, mọi người chỉ đành căng da đầu diễn tiếp.
Ngay lúc Tiêu Chiến vác Trịnh Uấn lên, lao ra khỏi văn phòng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hô "Cắt".
Cả phim trường im lìm, ngay cả những người không có mặt trong phòng quay cũng thấy không khí không ổn.
Cameraman giả vờ lau lau màn hình của mình, đám người Tiêu Chiến thì thật cẩn thận quay lại văn phòng.
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, như đang nghĩ xem phải bắt đầu giáo huấn từ chỗ nào.
Vừa rồi hắn cố tình không hô dừng, là muốn thử xem Trịnh Uấn có vào được trạng thái không, xem thử cách diễn xuất của cô ta thế nào.
Ai ngờ từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc quay, cả một cảnh quay dài như vậy, Trịnh Uấn vẫn không phát hiện được lỗi sai của mình. Không điều chỉnh, cũng không tiến bộ. Thậm chí càng lúc càng tiến hóa lùi, càng ngày càng tệ hơn.
Cô ta chưa học diễn xuất chuyên nghiệp, kinh nghiệm không nhiều, diễn thế nào phụ thuộc hoàn toàn vào bản năng. Nhân vật giống bản thân, diễn sẽ tự nhiên. Nhân vật không giống, sẽ diễn ra bộ phim nhảm nhí không ai muốn xem. Căn bản không ở cùng một thế giới với Vương Nhất Bác.
Nội tâm Vương Nhất Bác sau khi trải qua mưa rền gió quét, thì thống khoái từ bỏ. Hắn quyết định không tiếp nhận cái trách nhiệm nặng nề đào tạo người mới này, hắn chỉ muốn đi lối tắt thôi.
Thế là Vương Nhất Bác mở to mắt, trong mắt hắn vô cùng bình tĩnh, âm điệu khi nói cũng rất bình thản. Hắn nói: "Trịnh Uấn, cô có biết thiết lập nhân vật của cô bây giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bốn mươi không? Biểu hiện bình thường của cô đáng ra phải là ghét học sinh cấp ba loi choi trước mặt mình, chứ không phải là ôm cậu ấy, bày ra tư thế muốn dựa vào, hiểu chưa?"
Trịnh Uấn gật đầu.
Vương Nhất Bác: "Cô tự nghĩ lại một chút xem vừa rồi cô quay phim, có làm đúng chỗ nào không? Tiêu Chiến và Diệp Đình đều không thể dẫn dắt được cô, cô có phát hiện ra không? Tiêu Chiến vừa rồi che cho cô, Diệp Đình thì đang khiêu khích cô, cô phải đáp lại họ, được chứ?"
Trịnh Uấn lại gật đầu tiếp.
Vương Nhất Bác: "Tìm cô Diệp nói chuyện đi, bảo cô ấy giảng giải cho cô thân phận "người mẹ" thì nên diễn thế nào. Năm phút nữa lại quay lại."
Trịnh Uấn thấy hắn có vẻ không giận thì khẽ thở ra, đáp: "Vâng."
Trịnh Uấn thấy Tiêu Chiến quay người, cô ta len lén lè lưỡi nói: "Vừa nãy em kiểu bị quên từ ý."
Tiêu Chiến: "..." Em gái ơi, em thế này căn bản không chỉ là vấn đề quên từ thôi đâu.
Tiêu Chiến đối diễn chính diện với bà, bị bà ảnh hưởng, rất nhanh đã nhập vai. Bị bà bức bách, giọng nói tự nhiên trở nên khẩn trương, toàn thân cứng đờ nói: "Cô ơi, cô bình tĩnh lại đi đã ạ."
Diệp Đình giơ tay làm động tác vuốt mái tóc dài, nhưng rõ ràng mái tóc lúc này là một kiểu tóc ngắn. Tay rơi vào giữa không trung, nhưng miệng thì vẫn cứ hùng hổ: "Ai là cô của cậu?!"
Tiêu Chiến chần chừ hỏi: "Bác... bác gái?"
Diệp Đình phụt nói: "Bác cái em gái cậu!"
Trịnh Uấn được Tiêu Chiến che sau lưng, vốn đã tới cảnh của cô ta, nhưng cô ta lại không biết nối tiếp hai người thế nào, không thể khớp được với tiết tấu của cả hai.
Vương Nhất Bác vẫn chưa nói cắt.
Tiêu Chiến bó tay, đành phải thuận theo, nắm lấy tay Diệp Đình, nói: "Cô ơi, cô nghe thầy giáo giải thích đi đã ạ, là do cháu sai, không phải do Nguyên Nguyên đâu ạ."
Diệp Đình đột nhiên rụt tay lại, tùy cơ ứng biến cho anh một ánh mắt ghét bỏ.
Trịnh Uấn cuối cùng cũng phản ứng lại kịp, thét lên: "Dám mắng tôi? Điên rồi sao?"
Diệp Đình: "Mắng đấy thì làm sao! Bây giờ mẹ là mẹ của con!"
Trịnh Uấn ôm cánh tay Tiêu Chiến đọc lời thoại, bị khí tràng của Diệp Đình áp chế, càng về sau cô ta càng tới gần Tiêu Chiến hơn. Ngay lúc Diệp Đình giả vờ giơ tay muốn đánh cô ta, thì cô ta thậm chí còn treo lên người Tiêu Chiến.
Khoảng cách giữa Tiêu Chiến và nữ diễn viên quá gần, anh thấy không được thoải mái cho lắm, anh dùng động tác ngăn cản, rút tay mình ra khỏi vòng ôm của đối phương.
Một màn này thực sự quá lung tung rối loạn, Tiêu Chiến và Diệp Đình đều có cảm giác hít thở không thông, Trịnh Uấn thì thích diễn gì thì diễn. Mọi người đều biết là không ổn, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ ngồi im, không bảo mọi người dừng lại, mọi người chỉ đành căng da đầu diễn tiếp.
Ngay lúc Tiêu Chiến vác Trịnh Uấn lên, lao ra khỏi văn phòng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hô "Cắt".
Cả phim trường im lìm, ngay cả những người không có mặt trong phòng quay cũng thấy không khí không ổn.
Cameraman giả vờ lau lau màn hình của mình, đám người Tiêu Chiến thì thật cẩn thận quay lại văn phòng.
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, như đang nghĩ xem phải bắt đầu giáo huấn từ chỗ nào.
Vừa rồi hắn cố tình không hô dừng, là muốn thử xem Trịnh Uấn có vào được trạng thái không, xem thử cách diễn xuất của cô ta thế nào.
Ai ngờ từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc quay, cả một cảnh quay dài như vậy, Trịnh Uấn vẫn không phát hiện được lỗi sai của mình. Không điều chỉnh, cũng không tiến bộ. Thậm chí càng lúc càng tiến hóa lùi, càng ngày càng tệ hơn.
Cô ta chưa học diễn xuất chuyên nghiệp, kinh nghiệm không nhiều, diễn thế nào phụ thuộc hoàn toàn vào bản năng. Nhân vật giống bản thân, diễn sẽ tự nhiên. Nhân vật không giống, sẽ diễn ra bộ phim nhảm nhí không ai muốn xem. Căn bản không ở cùng một thế giới với Vương Nhất Bác.
Nội tâm Vương Nhất Bác sau khi trải qua mưa rền gió quét, thì thống khoái từ bỏ. Hắn quyết định không tiếp nhận cái trách nhiệm nặng nề đào tạo người mới này, hắn chỉ muốn đi lối tắt thôi.
Thế là Vương Nhất Bác mở to mắt, trong mắt hắn vô cùng bình tĩnh, âm điệu khi nói cũng rất bình thản. Hắn nói: "Trịnh Uấn, cô có biết thiết lập nhân vật của cô bây giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bốn mươi không? Biểu hiện bình thường của cô đáng ra phải là ghét học sinh cấp ba loi choi trước mặt mình, chứ không phải là ôm cậu ấy, bày ra tư thế muốn dựa vào, hiểu chưa?"
Trịnh Uấn gật đầu.
Vương Nhất Bác: "Cô tự nghĩ lại một chút xem vừa rồi cô quay phim, có làm đúng chỗ nào không? Tiêu Chiến và Diệp Đình đều không thể dẫn dắt được cô, cô có phát hiện ra không? Tiêu Chiến vừa rồi che cho cô, Diệp Đình thì đang khiêu khích cô, cô phải đáp lại họ, được chứ?"
Trịnh Uấn lại gật đầu tiếp.
Vương Nhất Bác: "Tìm cô Diệp nói chuyện đi, bảo cô ấy giảng giải cho cô thân phận "người mẹ" thì nên diễn thế nào. Năm phút nữa lại quay lại."
Trịnh Uấn thấy hắn có vẻ không giận thì khẽ thở ra, đáp: "Vâng."
Trịnh Uấn thấy Tiêu Chiến quay người, cô ta len lén lè lưỡi nói: "Vừa nãy em kiểu bị quên từ ý."
Tiêu Chiến: "..." Em gái ơi, em thế này căn bản không chỉ là vấn đề quên từ thôi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất