[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 96

Trước Sau
Vương Nhất Bác tính toán rồi.

Hắn đã lâu lắm không gặp Tiêu Chiến, lần trước gặp nhau, hắn còn trăm phương nghìn kế tính toán chi li mới được ở cùng Tiêu Chiến một ngày.

Đương nhiên ngày đó cũng chưa có chuyện gì xảy ra, họ chỉ lấy cớ công việc để chơi một hồi lâu.

Sau đó, công việc của hắn như sóng lớn ập đến, làm hắn không rảnh phân thân.

Bây giờ, Tiêu Chiến tiếp xúc thân mật với Trịnh Uấn ngay trước mặt hắn.

Liên tiếp, liên tiếp, nhiều tới mức không đếm được số lần. Dưới tình huống không cần phải quay phim.

Vương Nhất Bác hoài nghi chuyện này phát triển tới cùng, có phải hắn sẽ trở thành ông mai cho người đàn ông của mình với người khác không.

Thật đúng là quá rối loạn.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, tùy tiện lật giở kịch bản sau đó.

Vẫn còn tốt, bởi vì trao đổi linh hồn, thân thể nữ chính vẫn luôn bị người mẹ chiếm lấy, không có bất kì tiếp xúc thân mật gì với Nghiêm Tư Tề, chỉ trong lúc hai người cùng chạy trốn, sẽ kéo tay, nắm nhẹ quần áo. Theo chừng mực trong quay phim trước đây, những hành động này không thể coi là cảnh thân mật được.

Vương Nhất Bác bỏ kịch bản xuống, lại nhìn hai người đang đứng cạnh nhau trước mặt mình. Trong kịch bản không có, chỉ sợ họ lại thêm thắt vào kịch bản.



Có điều sau khi thực sự bước vào trạng thái làm việc, Vương Nhất Bác cũng chẳng còn sức lực đâu để nghĩ tới những chuyện lung tung lộn xộn đó nữa.

Bởi các cảnh quay tập trung ở gần khu giảng dạy, mà tiền thuê sân quay rất đắt, mà Vương Nhất Bác cũng lo thời gian kéo dài sẽ làm ảnh hưởng tới trật tự đi học bình thường của học sinh, thế nên với cảnh quay này, hắn muốn rút nhanh hiệu suất.

Chỉ là Trịnh Uấn cứ như muốn đối nghịch với hắn. Mỗi lần quay đều cắt hai lần, chỗ hỏng luôn làm người ta không biết nên khóc hay cười. Nhưng tốc độ sửa sai rất nhanh, chưa đợi Vương Nhất Bác lên cơn khùng, đã tự mình điều chỉnh lại.

Giống như học sinh viết văn vậy, thế nào cũng phải gạch đi hai chữ viết mở đầu rồi mới viết tiếp được.

Cô không thể quay bình thường được à?

Vương Nhất Bác hít sâu thêm vài lần. Tức giận tích tụ không có chỗ phát tiết, tất cả đều được bộc lộ qua vẻ mặt âm trầm của hắn.

Quay bổ sung thêm vài màn, Trịnh Uấn phải quay tới cảnh cãi nhau với giáo viên. Mấy cảnh này lời thoại khá nhiều, cảm xúc rất kịch liệt. Phải dùng giọng của mình át đi lời của đối phương. Nếu không tập trung, rất dễ cuốn theo đối phương.

Lúc này, không ngờ Trịnh Uấn lại quên lời thoại.

Thực ra cô ta cũng không hẳn là quên. Hoặc là tới lúc cao trào, quên mất một từ nào đó, ngập ngừng hai giây mới nói tiếp được. Hoặc là xuất hiện biểu cảm ngẫm nghĩ lại rất rõ ràng, vẻ mặt dại ra, cố gắng nhớ lại kịch bản.

Quên lời thoại làm phải cắt cảnh quay là điều Vương Nhất Bác ghét nhất. Hắn đã cho Trịnh Uấn năm sáu cơ hội, cô ta vẫn không làm được. Cuối cùng hắn cạn lời, vắt tay lên trán, chìm sâu vào trầm mặc.

Nhân viên đoàn làm phim đã quá mệt rồi. Dù là ai phải khiêng thiết bị nặng đứng đó nửa ngày, lại nhìn người đóng phim bởi đủ các sai sót mà bị cắt cảnh không ngừng, khiến họ phải lặp đi lặp lại công việc vô nghĩa, thì cũng không thể nào vui vẻ nổi.

Chú thu âm đã không nhịn nổi nữa, chú già tức điên hét lớn một tiếng: "Cô rốt cuộc đã đủ chưa vậy!"



Vương Nhất Bác đưa tay ra hiệu cho chú đừng nổi nóng, lại hỏi Trịnh Uấn: "Cô đã học thuộc lời thoại chưa?"

Trịnh Uấn lí nhí nói: "Em học thuộc rồi mà."

Vương Nhất Bác rũ tay, nói: "Cô lại đây."

Trịnh Uấn cầm tập kịch bản từ chỗ trợ lí, đi tới trước mặt hắn.

"Cô chuẩn bị đi, tìm Lưu Phong học thuộc, học thuộc lòng rồi tiếp tục quay." Vương Nhất Bác nói, "Lắp ba lắp bắp không gọi là học thuộc lòng, phải đọc làu làu vừa há miệng đã thốt ra được mới gọi là học thuộc rồi. Lưu Phong cậu kiểm tra cho cô ấy."

Trịnh Uấn gật đầu.

Lưu Phong dẫn Trịnh Uấn đi vào một góc, Vương Nhất Bác lại lạnh mặt, gọi nữ thứ đang đứng ở một chỗ khác tới.

Cô gái này cũng từng xuất hiện trong bữa tiệc lần trước, bởi tuổi cô đã hơi lớn, Vương Nhất Bác mới không cho cô vai diễn nữ chính này.

Hai người đều trong cùng một công ty, dưới tình huống tài nguyên có hạn, hai cô gái dù tuổi tác khác biệt cũng vẫn là đối thủ cạnh tranh.

Lúc này thất bại, khiến cho cô gái chịu đả kích không nhỏ. Vương Nhất Bác chú ý, sau khi vào đoàn Trịnh Uấn luôn cố gắng tạo quan hệ tốt với tất cả mọi người, kể cả các nhân viên sau màn, chỉ có riêng nữ thứ này, gần như chưa từng nói chuyện.

Nhưng thái độ của nữ thứ rõ ràng là đoan chính hơn Trịnh Uấn rất nhiều, ít ra cô không bị Vương Nhất Bác hô cắt vì không thuộc lời thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau