[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 99

Trước Sau
Quách Dịch Thế lướt qua người Tiêu Chiến, không chút dấu vết đẩy vai Trịnh Uấn ra ngoài một chút, nhìn như đang đỡ lấy cô ta. Cậu ta cười nói: "Em gái nhỏ, em tên gì ấy nhỉ?"

"Em tên Trịnh Uấn." Trịnh Uấn nghiêng đầu hỏi, "Em gọi anh thế nào bây giờ nhỉ? Anh Quách nhé?"

Quách Dịch Thế đáp: "Đừng, cứ gọi thẳng tên anh ra, không thì gọi là đàn anh cũng được. Em cứ thân thiết gọi người anh em của anh là anh, anh còn tưởng em thích anh ấy đấy."

"Em rất thích anh ý mà." Trịnh Uấn cười híp cả mắt, "Anh Chiến chính là mẫu hình lí tưởng trong lòng em. Hình tượng của anh ý trong "Dạ Vũ", đúng là giống hệt với nhân vật trong thế giới giả tưởng của em. Bạn học của em đứa nào cũng thích anh ý!"

Tiêu Chiến nhíu mày. Anh chỉ nghĩ Trịnh Uấn thân thiết với mình như anh trai, nào ngờ lại thực sự không đơn thuần như thế.

"Ái chà ――" Quách Dịch Thế cười khoa trương, nói, "Em có biết nam diễn viên như bọn anh sợ gì nhất không?"

Trịnh Uấn hỏi: "Sợ gì ạ?"

Quách Dịch Thế đáp: "Đương nhiên là sợ gây ra scandal với diễn viên nữ cùng đoàn phim rồi. Nếu đối phương vẫn còn là vị thành niên thì lại càng đáng sợ hơn. Một tí tin tức bị bốc ra, đã có thể bị cư dân mạng mắng chết rồi đấy."

Trịnh Uấn: "Em sắp thành niên rồi mà, cũng chỉ tầm một tháng nữa. Với cả em cũng có muốn gây scandal đâu."

Quách Dịch Thế: "Em vẫn phải đi thi đại học nữa phải không? Anh nhớ hồi anh thi đại học có câu thơ đọc thế nào ấy nhỉ? "Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ"* thì phải. Giống như trong cái giới giải trí này của chúng ta vậy, cách tốt nhất để không gây ra scandal là giữ khoảng cách nhất định, nếu không thì rất khó mà nói được người ta sẽ đồn đại ra những lời thế nào."

*Người quân tử không đứng dưới bức tường không an toàn – Nghĩa là: người đàn ông đích thực thì phải biết tránh xa nơi nguy hiểm, một là phải phát hiện nguy cơ tiềm ẩn, thực hiện các biện pháp phòng ngừa, hai là kịp thời tránh đi khi gặp phải tình huống nguy hiểm.



Vẻ mặt của Trịnh Uấn đã khó duy trì nổi, ánh mắt cô ta nhìn Quách Dịch Thế đã không còn như trước: "Em quan tâm tới mấy người đó làm gì? Cái loại thích nói chuyện người khác thì chỉ là loại miệng rộng thôi, làm gì mà chả bị nói."

"Em không muốn quan tâm nhưng Tiêu Chiến muốn quan tâm đấy. Nếu bị đưa ra ngoài ánh sáng, người thảm nhất vẫn là Tiêu Chiến. Anh ấy đang trong giai đoạn hot lên, làm gì cũng phải cẩn thận, nếu có scandal thì tất cả sẽ hỏng hết." Quách Dịch Thế thúc thúc khuỷu tay vào người Tiêu Chiến, nói, "Người anh em thấy có đúng không?"

Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Tôi chỉ muốn đóng phim cho tốt. Tất cả mọi chuyện không liên quan tới công việc tôi đều không muốn suy xét."

Quách Dịch Thế nở một nụ cười tươi rói, lời nói ra lại chẳng hề dễ nghe: "Người anh em của anh không tiện từ chối người khác ấy mà. Nhưng làm diễn viên, tốt nhất là có thể phân rõ bản thân và nhân vật, đừng mang tình cảm trong phim ra ngoài đời thực, cho rằng đối tượng trong kịch bản thực sự thích mình, như vậy mới là biết trân trọng chính bản thân mình."

Vương Nhất Bác là đạo diễn, mà Trịnh Uấn chỉ là một cô gái nhỏ, sau này hai người còn phải hợp tác trong một khoảng thời gian dài.

Nhìn tính cách này của Trịnh Uấn là biết cô ta khá yếu ớt, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, chưa bị tạo áp lực là bao. Những chuyện có liên quan lại khá mẫn cảm, Vương Nhất Bác nếu thực sự tỏ thái độ với cô ta thì sẽ làm ảnh hưởng tới tiến độ quay phim sau đó.

Đương nhiên đáng sợ hơn vẫn là đối phương không chịu được, gây náo loạn.

Đạo diễn trong giới hàng năm, có ai chưa từng bị bôi bẩn? Một cô gái vị thành niên rất dễ làm cho số đông đồng tình. Hơn nữa nếu bị nói là dùng từ ngữ vũ nhục, kì thị nữ giới thì đạo diễn Vương xong đời rồi.

Quách Dịch Thế thì lại khác. Cậu ta chỉ là một khách qua đường, đóng vai khách mời xong là đi. Vị thế cao hơn Trịnh Uấn, thành tích thực mạnh hơn Trịnh Uấn, con đường phát triển cũng hoàn toàn khác nhau, khả năng hợp tác cùng nhau sau này không lớn. Thích nói thế nào thì nói, khó nghe chút thì cũng chỉ là chút ân oán cá nhân, không đến mức gây ra chuyện gì lớn.

Trịnh Uấn quả nhiên bị họ làm cho tức tối, mắng một câu "không biết xấu hổ", rồi quay người chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau