[Bác Chiến/doãn Ngôn] Hẻm Ô Y

Chương 19

Trước Sau
◇◇

Trận chiến ấy, Tạ Doãn thả hàng vạn hung thú triệu tới từ tứ phương vực ra, ăn xương người, uống trà máu.

Lão thiên quân tuổi già đối đầu với hắn, đánh hàng trăm hiệp, cuối cùng ngã từ trên mây xuống.

Tạ Doãn sát khí quanh thân, ở trên một đám mây cao hơn nhìn xuống hắn, hoàn toàn không có vẻ ngoan ngoãn như ở trước mặt Ngôn Băng Vân, đầy vẻ ác độc tàn nhẫn: "Dĩ hạ phạm thượng... Giờ thì ngươi nói xem, ai là hạ, ai là thượng?"

Sinh linh quỳ đầy trên liệt thổ Cửu Châu.

Giữa trời đất tối tăm mịt mù, cả thân giá y của Ngôn Băng Văn tựa như lửa, máu dưới chân chảy thành sông, ba bước một bộ bạch cốt, năm bước một mảng thịt, thi thể khắp nơi.

Ngàn vạn người nghĩ gì y không quan tâm, y nhìn lên Tạ Doãn, chỉ cảm thấy buồn đau.

Rất lâu sau này y mới hiểu được, cái buồn đau ấy vốn có tên, gọi là bát nước đổ đi khó lấy lại.

—— Mùa xuân qua đi, vọng tới tây sơn, từ đây người đã xa vạn dặm, chẳng có ngày về.

Đến đây, lịch sử trôi đi, lục giới thay đổi, thế gian bớt đi một ma đầu Tạ Doãn, thêm một lĩnh chủ tứ phương vực khiến người ta nghe tên mà sợ mất mật.

Thiếu niên đứng trên đỉnh quyền lực, vung tay thành mưa gió, chạm vào trái cấm giết người nhuốm máu, mười hai toà tiên môn yêu sơn, đồ sát toàn bộ.

Những môn phái chịu tai hoạ ngập đầu ấy nhìn thì chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng thật ra đều là những kẻ từng đặt điều nói nhảm trong ngày Ngôn Băng Vân đại hôn.

Thế nhân không biết, liền nói Tạ Doãn điên cuồng giết người không chớp mắt, bản thân hắn lại chẳng quan tâm, cũng chưa bao giờ cãi lại.

Có gì đâu mà nói?

Ánh mắt của thế tục chưa bao giờ liên quan đến hắn, từ đầu đến cuối, hắn chỉ để ý Ngôn Băng Vân.

Tạ Doãn cứ thế quanh năm lênh đênh, như đói khát mà cắn nuốt sinh tử máu thịt, tội trạng liên miên, khó mà viết hết.

Nhưng khi hắn quỳ một gối trước mặt Ngôn Băng Vân, cúi thân mình hôn mắt cá chân y, hưng phấn đến mức cả người đều run lên. Giống như một con sư tử gặm con mồi trong miệng, mang đến đòi thưởng.

Hắn nói, sư phụ... cho người hết.

◇◇

Ngôn Băng Vân bị tiếng hát đánh thức, khi y mở mắt ra, trời đã tối, cung đình đèn đuốc sáng ngời bên ngoài khiến Xuân viên như rơi vào chốn u minh.

Minh nguyệt biệt chi kinh thước, thanh phong bán dạ minh thiền.

(Chim thước hoảng hốt dưới ánh trăng sáng, ve sầu kêu vang trong đêm gió thoảng, trích Tây giang nguyệt - Dạ hành Hoàng Sa đạo trung)

Y theo bản năng cử động thân mình, phát hiện tay chân bị một sợi xích sắt nhuốm máu trói chặt dưới tàng cây, mấy đám mây tím trôi nổi trên bầu trời, sao hiện lúc mờ lúc tỏ.

Mây hối, đúng là không phải điềm lành gì.

Trong sân có người mặc áo tay mây đang múa, Ngôn Băng Vân cẩn thận nhìn hồi lâu, khó khăn lắm mới nhìn ra là Cát Hương.

Nàng ta đang hát một khúc, khúc kia quỷ dị khó lường, khó nắm bắt.

Ngày xuân du ngoạn, hoa hạnh thổi đầy đầu.

Trên đường có thiếu niên nhà ai, dáng vẻ phong lưu quá?

Thiếp muốn gả thân đi, cả đời an lành.

Cho dù bị đối xử vô tình, cũng không thể xấu hổ.

Xưa nay trằn trọc có bao nhiêu sầu.

Thân chết trước đình, đến tận cùng địa phủ.

Còn hơn sống, hận hơn sống.

Hồn từ đất lên cướp mạng người, máu thịt khó tuôn rơi.

Cát Hương không múa nữa, nghiêng đầu nhìn Ngôn Băng Vân một cái, đột nhiên đi đến chỗ y.

Nhịp nàng bước nhẹ tênh, đi lại cũng như gió, nếu không nhìn thấy tận mắt, Ngôn Băng Vân suýt chút nữa tưởng rằng nàng được gió thổi đến.

"Ngôn đại nhân tỉnh rồi à?"

Trên người nàng chẳng có vẻ gì giống đi đứng không tiện, khiến Ngôn Băng Vân kinh ngạc: "Cát Hương cô nương?"

"Từ tiền triều ta đã ở đây rồi, ngươi cảm thấy ta là ai, thì ta chính là người đó."

Ngôn Băng Vân nâng mắt chăm chú nhìn nàng: "Ngươi muốn nói, ngươi là Lê Thái phi à?"

Cát Hương che miệng, không tỏ ý kiến gì.

Ngôn Băng Vân bình thản nói: "Lê Thái phi từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, điệu này lại nghe giống dân ca phương Nam, Cát Hương cô nương muốn giả làm Thái phi hoàn hồn thì cũng hơi thiếu cẩn trọng đấy."

Cát Hương đột nhiên cười lên, tiếng cười kia thê lương, trong màn đêm lại càng khiến người ta sợ hãi.

"Ngôn đại nhân tâm tư cẩn trọng, ta làm sao bằng được."

"Quá khen rồi, thật ra ta không hiểu âm luật, cũng chẳng phân được khúc nam bắc gì đâu, lừa ngươi thôi."

"Ngươi!"

Ngôn Băng Vân ngồi ngay ngắn, không hề hoảng loạn chút nào, nếu không có sợi xích sắt leng keng rung động kia, người khác nhìn vào còn tưởng y đang nhàn nhãn ngồi uống trà.

"Lời đồn thái phi nửa đêm múa trong sân ngày trước, cũng là do ngươi truyền ra phải không?"

Cát Hương cười đắc ý: "Là ta."

"Mục đích thì sao?"

"Không có mục đích, để cầu thanh tịnh thôi, nếu có thể đến tai lão già ở Trường Minh cung khiến lão sợ hãi một phen, thì ta càng vui."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Ngôn Băng Vân bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, "Hắn sẽ không vì oán quỷ thâm cung mà lo sợ gì đầu."

"Thế thì chưa chắc." Cát Hương nghiêng nghiêng đầu, "Ngôn đại nhân, ta kể chuyện cho ngài nhé?"

"Mời."

"Trong cung đồn đại, Lê Thái phi năm đó là vì qua lại với thị vệ nên mới bị Tiên hoàng treo cổ trên mái hiên. Nhưng sự thật không phải thế, người lén lút qua lại với thái phi, là một người khác."

Ngôn Băng Vân sửng sốt, nhíu chặt mày: "Sao ngươi biết được?"

"Ta nói rồi, từ tiền triều ta đã ở đây rồi."



Cát Hương bảy tuổi bị bán vào cung làm nô tì, vừa lúc được người ta đưa vào cung thái phi, thái phi đẹp người đẹp nết, thấy nàng còn nhỏ tuổi nên vô cùng thương yêu, thái phi múa giỏi, rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ kéo Cát Hương ra dạy nàng múa, mà vì muốn giữ dáng, nên mấy thứ điểm tâm bánh ngọt Trung Cung đưa đến, nàng đều thưởng cho cung nữ thái giám bên dưới hết.

Nàng an ủi cho nỗi khổ sở vì còn nhỏ tuổi đã phải chia cắt với phụ mẫu của Cát Hương, mang đến sự quan tâm săn sóc mà Cát Hương chưa bao giờ có, nàng là người tốt nhất mà Cát Hương từng gặp.

Khi thấy Thái phi hàng đêm ngồi trước cửa sổ mất ngủ thở dài, gầy đến mức da bọc xương, trong lòng nàng đau đớn như thể bị người rút gân lột da.

Cuối cùng có một ngày, nàng không nhịn được hỏi: "Nương nương có chuyện gì phiền lòng sao?"

Thái phi khá kinh ngạc, lát sau ngẩng đầu nhìn nàng, nói dối: "Không có gì."

"Nhưng em thấy nương nương cứ cau mày mãi, đêm nào cũng sưng mắt mà ngủ." Nàng nói đến đây chợt dừng lại, "Mới có một con chim sẻ bay đến, hay là Cát Hương bắt nó đến chơi với nương nương cho đỡ buồn nhé."

Thái phi bị chọc cười, không khỏi mắng mỏ: "Nha đầu ngày, bình thường dạy em cầm kỳ thi hoạ thì quên sạch, đến bắt cá đánh chim thì em lại lành nghề quá."

Cát Hương thẹn thùng lè lưỡi, rồi lại thấy thái phi thở dài.

Nàng nói, nhưng con chim sẻ bay trên bầu trời ấy, tại sao phải vì hỉ nộ nhất thời của con người, mà bị nhốt vào lồng sắt không nhìn thấy ánh mặt trời chứ?

Không nhìn thấy ánh mặt trời...

Hoá ra Thái phi cảm thấy thế, cuộc sống cẩm y ngọc thực vô ưu vô lo này, là không nhìn thấy ánh mặt trời sao?

"Không tới mấy ngày, ta đã biết được lý do khiến nàng ấy cả ngày thất hồn lạc phách." Cát Hương chìm trong hồi ức, chuyện rõ rành rành trước mặt, trong giọng nói cũng như nhuốm chút ưu sầu.

Ngôn Băng Vân đã hiểu: "Là Đương kim Thánh Thượng đúng không."

"Không sai." Cát Hương nghiến răng nghiến lợi nói, "Lúc đó hắn chỉ có tư chất bình thường, không được tiên đế yêu thích, bất kể là học thức tu dưỡng hay là thông minh tài trí, đều ngàn vạn lần chẳng xứng với nương nương nhà ta, ta đã từng nghĩ vô số lần, tại sao lại là hắn? Thế gian này có bao nhiêu người bác học đa tài, tại sao nương nương lại nhìn trúng hắn? Tại sao lại phải mất hết giới hạn, đi ngược với thế tục, mạo hiểm làm điều thiên hạ quở trách vì hắn?"

Một người là sủng phi rơi vào mối liên hôn ảm đạm, ngoài mặt thì sung túc sa hoa, nhưng lại cả đời chẳng biết được tình là gì, một người là hoàng tử mang đầy tham vọng lại chẳng đủ năng lực, mãi vẫn luôn buồn bực thất bại.

Nam nữ tuổi tác tương đương, qua lại dễ dàng củi khô bốc lửa. Kề bên tóc mai, nói nhưng lời âu yếm dễ nghe nhất thiên hạ.

Con chim bị tường cung nhốt chặt, lần đầu tiên được bay ra khỏi lồng sắt, rơi vào lòng một người không thuộc về nàng.

"Nhưng vốn dĩ, thề non hẹn biển chính là thứ rẻ mạt nhất."

Cát Hương nói đến câu này mà bật ra một tiếng nức nở, ánh sáng trong viện mở quá, Ngôn Băng Vân không biết được nàng có thật sự rơi lệ không.

"Trước khi xảy ra chuyện hình như Thái phi cũng phát hiện ra, lén nhờ người sắp xếp ta đi chỗ khác, ngày nàng ấy bị treo lên xà, ta che miệng đứng giữa đám người, nhìn thấy người nọ run lẩy bẩy rụt đầu đứng trong đám hoàng tử, để lấy lòng hoàng đế mà cũng hùa theo mắng nàng là thứ đĩ điếm."

"..."

"Đó là nam nhân mà nàng từng yêu, đó chính là, nam nhân mà có chết nàng cũng cắn răng không chịu khai ra." Cát Hương phỉ nhổ, "Thật khiến ta ghê tởm."

"Sau đó thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh mặt, thuận theo ý nàng mà suy đoán, "Sau này tân đế đăng cơ, ngươi đến Trường Minh cung làm một thị nữ vẩy nước quét nhà tầm thường nhất, chính là để tìm cơ hội tiếp cận hắn, thay tiên Thái phi báo thù rửa hận?"

"Đúng vậy..." Cát Hương khổ sở nói, "Chỉ tiếc là ta còn chưa kịp động thủ, đã xảy ra chuyện như thế..."

Vẻ mặt của nàng trở nên hung dữ, một lúc thì khóc một lúc lại cười, điên điên khùng khùng, "Nương nương đối xử tốt với ta, người khắp thiên hạ lại nói nàng không biết kiểm điểm. Còn tên cẩu hoàng đế kia, giết hết mấy chục người chứng kiến chuyện trong Trường Minh cung hôm ấy, niệm tình ta nhỏ tuổi mà đánh gãy một chân giữ lại mạng, thế mà lại có người khen ngợi hắn hiền đức."

Thế đạo này...

Thế đạo này dơ bẩn lắm...

"Ngôn đại nhân, ngài có biết hai mươi năm này ta đã sống thế nào không? Vì bị hắn đánh gãy chân, ta ở trong cung này còn chẳng bằng heo chó Ngự Thiện Phòng nuôi."

Ngôn Băng Vân rốt cuộc cũng thay đổi vẻ mặt, y khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, đã bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang.

"Nói rất đúng, ngươi đúng là chẳng bằng heo chó."

Tạ Doãn ngồi xổm dưới mái hiên, huýt sáo một tiếng với Cát Hương, phi thân xuống trước mặt Ngôn Băng Vân, vươn tay cởi xích sắt trên người y.

"Xích sắt kia trên dưới đều có huyết chú, lấy tình trạng của ngươi lúc này nếu cưỡng ép phá cấm chế, không chỉ có tự nổ tan xác chết, mà Ngôn đại nhân sợ là cũng sẽ bị phản phệ, máu trên người bị rút cạn, thê thảm mà chết theo thôi. Thế nên, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ."

Tạ Doãn nghe vậy khựng lại, tay đã vươn ra một nửa lại dừng, đối diện với đôi mắt Ngôn Băng Vân, giả bộ thong dong, nắm lấy cằm y.

Cát Hương đứng xa, nhưng lại vẫn nhìn thấy rõ sự khinh bạc của Tạ Doãn, không nhịn được cười khẩy: "Ngôn đại nhân, bên cạnh ngài có nhiều chó săn thật đấy."

Không ngờ Tạ Doãn lại vẫn vui tươi đồng tình, đôi mắt nhìn Ngôn Băng Vân có thâm tình ngập tràn chẳng thèm giấu.

"Ta kính y, yêu y, đương nhiên nguyện làm chó của y." Hắn nói đến đây lại quay sang, chậm rãi nói, "Ngươi thì vì sao lại lựa chọn làm chó của người khác đây?"

Ngôn Băng Vân sửng sốt.

Lúc trước y chẳng biết gì cả, cũng không đọc hiểu được tình ý trong ánh mắt Tạ Doãn nhìn về phía y rốt cuộc nghĩa là gì, chỉ cảm thấy Tạ Doãn là một người phóng túng không ràng buộc, bây giờ từng chuyện ghép lại, ngược lại bị hắn nhìn đến đỏ cả mặt.

"Trên núi Chiêu Diêu có một loại thú, có một đôi tai màu trắng, đi giống như người, tên gọi là Sinh Sinh, ăn vào lợi cho việc đi đứng." Cát Hương cười đến hưng phấn, "Người kia nói với ta, ăn nó rồi, chân ta sẽ khỏi, hắn quả thực không lừa ta."

Ngôn Băng Vân hít vào một hơi: "Vì tư dục của bản thân mà làm hại tính mạng người khác sao?"

Cát Hương liếc nhìn y một cái, như thể nghe thấy chuyện cười.

"Ngôn Băng Vân, ngươi giả dạng thánh nhân cái gì?" Nàng nói, "Mạng người trong tay ngươi ít hơn ta sao? Ta ghét nhất là loại người như các ngươi, luôn miệng vì bá tánh Lâm An, vì thiên hạ đại thống, trong đó có tư dục của các ngươi không, ngoại trừ bản thân ngươi ra, ai mà nói rõ được?"

Nàng nhìn vào Tạ Doãn, trong lời chế giễu thêm ba phần cười khổ.

"Ngôn đại nhân sung sướng biết bao, ngươi có bao nhiêu thể diện, ngươi muốn cái gì cũng chẳng cần phải làm, chỉ cần ngoắc tay là có người rào trước đón sau. Nhưng ngươi nhìn ta mà xem, ta đã làm chuyện ác gì đâu mà phải chết dí ở cái xó xỉnh dơ bẩn này?"

"..."

"Không phải ngươi tò mò, rốt cuộc là ai viết lá thư đó sao? Nói cho ngươi cũng được thôi, ta viết đấy. Nàng và mẹ nàng quả thực như một khuôn đúc ra, ta nhận ra từ lâu rồi. Ta nghe nói, phụ tử dâm loạn, đến khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngủ, mãi mãi không được siêu sinh đấy... Hahahaha cái lão già kia phải xuống địa ngục!"

Ngôn Băng Vân không nghe nổi nữa, bàn tay bên hông nắm chặt, cắn răng, ngữ khí cố gắng hoà hoãn: "Nhưng Minh Cơ vô tội, A Sinh cũng vô tội, Cát Hương, ngươi muốn báo thù, có thể tìm cách báo đáp ân tình của Thái phi. Tại sao con đường báo thù của ngươi lại phải trải bằng tính mạng người khác, ngươi gặp bất hạnh, tại sao lại biến thành lý do để người hại người không chút kiêng nể được?"

Cát Hương ngẩn ra, đột nhiên hỏi lại y: "Vô tội? Ai vô tội?"

Ngôn Băng Vân nghe thấy nàng nói: "Không có ai vô tội cả. Bọn họ đáng chết, đều là do bọn họ đáng chết."

Tạ Doãn vỗ vỗ tay đứng lên, trào phúng: "Phàm nhân sinh ra đã bất hạnh, cũng có nguyên do đấy."

Cát Hương nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh thấu xương: "Ngươi có ý gì!"

"Cát Hương cô nương, năm đó chuyện tiên Thái phi tư thông vì sao lại bị lộ, ngươi thật sự không biết gì sao?"

Cát Hương nghe vậy đột ngột trừng mắt, nàng bình tĩnh nhìn Tạ Doãn, trong mắt đầy vẻ sát phạt, nhưng không biết vì sao, Ngôn Băng Vân cảm nhận được một sợi đắng cay vô tận ngoài ý muốn trong cái sát phạt ấy, đầu lưỡi cũng theo đó mà tê dại.

Cát Hương thích Thái phi.

Rất thích, rất thích.

Người ấy xuất hiện trong cuộc sống thảm đạm mục nát của nàng, như vị thần cứu sống nàng lúc nguy nan.

Người ấy đẹp đến thế, trong đêm mùa hạ, người ấy nhảy múa, đom đóm lúc mờ lúc tỏ quanh thân, đó là hình ảnh của người ấy mà Cát Hương cả đời khó có thể quên được.

Nàng động tâm, lại tự ti không dám bộc lộ, nàng thậm chí cảm thấy cái thích của mình với nương nương là một loại khinh nhờn.



Nhưng nàng lại chính mắt nhìn thấy, vị thần mình cẩn thận che chở trong tim, tự mình ngã xuống đài cao, nhào vào lòng một nam nhân khiến nàng nhìn mà chướng mắt.

Nàng lén nấp dưới cửa sổ, nhìn đôi nam nữ trần trụi dây dưa trên giường, nghe tiếng rên rỉ kìm nén của nương nương, lời nói ô uế của nam nhân kia, nói nàng ghé vào dưới thân hắn trông như thể con chó cái Thái Hậu nuôi ở Nghi Loan điện, nàng xoay người quỳ gối trước mặt hắn, ngậm thứ của nam nhân kia vào miệng.

Nàng cưỡng ép mình phải nhìn, phải khắc ghi từng chi tiết vào trí nhớ, nàng cảm thấy nương nương bị nhuốm bẩn cũng vẫn đẹp đến đáng chết.

Nhưng ngày hôm sau khi cùng nương nương dùng bữa, nhìn chằm chằm vào đôi môi thanh tú sưng mềm như hoa đào của nương nương, lần đầu tiên nàng sinh ra một cảm giác vặn vẹo chán ghét.

Nàng lan truyền tin đồn, ấu trĩ mà mong muốn Thái phi thu liễm, lại không ngờ, hoàng cung rộng lớn này giống như một con mãnh thú nuốt chửng người ta, việc này một truyền mười, mười truyền trăm, mãi đến khi tất cả mọi người trong cung đều biết, đã là bát nước gạt đi khó lấy lại.

Trước khi thái phi đưa nàng đi, người ấy tặng cho nàng một bộ vũ y, nàng khóc lóc quỳ xuống cầu xin người ấy đi cùng nàng, rời khỏi nơi này, rời khỏi cung, không bao giờ trở về ngục giam này nữa.

Nhưng Thái phi xoa đầu nàng, cười nói với nàng, yêu một người rồi mới biết, dù có phải thay hắn lên núi đao xuống biển lửa, cũng chết không hối hận.

"Cát Hương cô nương, thứ cho ta nói thẳng, theo lý luận của ngươi, trong việc này người vô tội nhất chính là ngươi mà, nếu ngươi muốn báo thù, thì đầu tiên phải tự vẫn đi chứ." Tạ Doãn đảo mắt, "Nhưng ngươi lại không làm thế, ngươi đổ hết lỗi lầm lên người kẻ khác, Hoàng Đế đáng chết, nhưng lại không nên do ngươi động thủ, ngươi muốn giết hắn, chẳng qua là phải tìm một nơi gieo nỗi hận thù, Ngôn đại nhân nhà ta nói không sai, trên tay ngươi đầy máu của người vô tội, chẳng phải tất cả đều do tư dục của bản thân ngươi thôi sao?"

Hắn trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Ngôn Băng Vân, tiếp tục nói với nàng: "Lão Hoàng Đế của các ngươi ấy à, đã làm chó hoang chín lần luân hồi, mỗi đời đều rơi vào thảm cục, nên giờ mới đổi lấy được một vị trí quân chủ đứng trên vạn người. Còn ngươi..."

Tạ Doãn hạ mi mắt: "Kiếp trước ngươi làm nhiều việc ác, Minh Vương không nhốt ngươi, lại để ngươi ở nhân gian hưởng mấy thập niên thái bình, cuối cùng không chút thương đau mà xuống hoàng tuyền. Cả đời này, những gì ngươi phải gánh chịu đều là nhân quả, ngươi lại còn không biết suy ngẫm, hết lần này đến lần khác làm ra việc thương thiên hại lí như thế. Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, không chỉ kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi cũng vẫn sẽ rơi vào kết cục bi thảm bơ vơ không nơi nương tựa."

"Thế nên ta mới nói... Phàm nhân sinh ra đã bất hạnh, cũng có nguyên do mà."

Cát Hương cười nhạo: "Ta cũng chẳng tin nhân quả báo ứng gì hết, mấy lời này ngươi nói với ta không có tác dụng đâu, huống hồ, chuyện đến nước này rồi, ngươi cảm thấy ta vẫn còn để ý đến những điều ấy sao?"

"Đương nhiên ngươi không để bụng." Tạ Doãn chuyển chủ đề, hỏi một câu không đầu không đuôi, "Lúc ngươi động thủ, Sinh không phản kháng đúng không?"

"Phản kháng? Hahahaha đúng vậy, ta nhớ ra rồi, nói ra thì, súc sinh kia cũng ngoãn ngoan thật."

"Nhưng vốn dĩ, lấy tu vi hiện tại của hắn, xé nát mười kẻ như ngươi cũng chẳng quá."

Cát Hương có chút mất kiên nhẫn: "Thì sao? Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Tạ Doãn lại hỏi tiếp: "Lúc ngươi còn nhỏ, vì sao lại rơi vào nô tịch?"

"..."

"Ngươi theo cha mẹ lên bắc, vào chợ nhìn thấy thợ săn bán thú hoang, trong lồng sắt là một con di hầu tai trắng đuôi trắng, rất bé nhỏ, nhu nhược đáng thương, ngươi thương hại nên mới lén thả nó ra. Sau đó thợ săn kia bắt lấy ngươi, sống chết không chịu tha, cha mẹ ngươi không có cách nào, chỉ đành giao ngươi cho hắn."

Mặt Cát Hương không chút biểu cảm, nhưng tia hoảng loạn ở đuôi mắt lại bán đứng nàng, khó khăn lắm mới để người ta nhìn ra chút ít bất an.

"Thợ săn kia lăng nhục ngươi, chuyển tay bán cho một kẻ buôn người, nhiều lần xoay vần, cuối cùng mới được đưa vào cung."

"Đứa nhỏ kia vì có một ngày quay lại bên cạnh bảo vệ ngươi, nên hai mươi năm qua đã chịu không ít khổ cực ở tứ phương vực."

"..."

Cát Hương ngơ ngác nhìn bình hoa lục đào bên cạnh cửa sổ, bên trong cắm một cành khô, là thiếu niên kia đưa cho nàng.

Người thiếu niên có đôi mắt to, khi nhìn nàng thường sáng lấp lánh, hắn nói, ta đã tìm cô rất lâu rồi, vất vả lắm mới tìm được cô, cô còn nhớ ra ta không?

Hắn như thể hiến dâng vật quý mà lấy một cành cây khô trong lòng ra, cẩn thận giải thích với nàng: "Ở quê hương ta có một loại cây gọi là Mê Cốc, ánh sáng chiếu bốn phía, có nó ở bên cạnh, không bao giờ phải sợ không tìm thấy đường về nhà."

Cát Hương nhớ lại, cái đêm A Sinh chết, bọn họ sóng vai ngồi trên bậc cửa nói rất nhiều chuyện, có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với nàng trong suốt mấy năm nay, Cát Hương nói với hắn, thật ra nàng rất sợ chỉ có một mình, nếu ngày nào đó đột ngột chết ở đây, sợ đến lúc thân thể thối rữa, giòi bọ bâu đầy cũng chẳng ai phát hiện ra.

A Sinh cúi đầu nhìn con kiến dưới chân, mở miệng, giọng nói buồn bã, nhưng cũng vô cùng kiên định.

"Cô đã cứu mạng ta, quãng đời còn lại, ta nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn, cô hãy tin ta, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa cô, nếu như cô... nếu như cô chết, ta sẽ phát hiện ra đầu tiên."

Cát Hương điên rồi.

Nàng che lỗ tai ngồi xổm trên đất phát ra những tiếng gào thét, như thể con mồi bị cắt đứt yết hầu giãy giụa một lần cuối cùng trước khi chết.

Tạ Doãn nửa quỳ trước mặt Ngôn Băng Vân, vươn tay cởi xích sắt trên người y.

"Đừng động vào, ngươi sẽ chết đấy." Ngôn Băng Vân có chút lo âu.

"Thế mà ngươi cũng tin à?" Tạ Doãn cong môi, cố ý tiến đến bên tai y, nhẹ giọng nói, "Lo lắng cho tính mạng ta thế, sợ là Ngôn đại nhân yêu ta mất rồi."

Ngôn Băng Vân giật mình, nghiêng đầu không nói.

Đợi đến khi xích sắt vang lên một tiếng, đứt gãy, Tạ Doãn mới không chống đỡ nổi ngã xuống người Ngôn Băng Vân.

Không đến chết, nhưng cũng quả thực hao tổn tâm lực, đặc biệt là sau khi bị thương nặng, trước mắt được Ngôn Băng Vân đỡ trong lòng, hắn lười nâng mí mắt.

Nhưng Ngôn Băng Vân lại nôn nóng gọi hắn, đỡ mặt hắn vỗ nhẹ, hắn chỉ có thể giơ tay nắm cổ tay y, lười nhác đáp: "Đừng cử động, ta mệt lắm, Ngôn đại nhân ôm ta đi."

Ta mệt lắm, ôm ta một cái đi.

Tạ Doãn phát hiện, nhưng lời kiếp trước không thể nói với Ngôn Băng Vân, kiếp này cũng có thể yên tâm thoải mái mà nói ra rồi, có lẽ đối phương chẳng nhớ rõ được gì cả, lòng hắn ngược lại bình thản hơn.

Hắn nên nói với y như thế từ lâu rồi.

Ta đã khao khát sự ấm áp mà người trao cho rất lâu rồi, nhớ nhung người cũng đã rất lâu rồi.

"Tạ Doãn."

"Ừ?"

"Cát Hương sẽ thế nào?"

"Sẽ đau, sẽ chết, ta hiểu cảm giác ấy." Tạ Doãn rũ mắt, "Điều đau khổ nhất trên thế gian này, không phải là không có ai yêu ta. Mà là đã từng có người yêu ta, nhưng lại bị ta tự tay bóp chết."

Hắn muốn chạm vào mặt Ngôn Băng Vân, động tác lại không cẩn thận kéo vạt áo đối phương ra, dấu hôn rậm rạp trước ngực chói mắt, Ngôn Băng Vân cuống quít che lại cũng không che hết.

Tạ Doãn không còn mặt mũi nào tựa vào lòng y, quỳ gối trước mặt y nói năng lộn xộn: "Ngươi... Ta... Hôm qua ta uống say, xin, xin lỗi. Ta..."

Lòng Ngôn Băng Vân cũng ngũ vị tạp trần, giờ lại thấy hơi buồn cười.

"Tạ Doãn."

"Ta, ta ở đây, ta ở đây."

"Câu hôm qua ngươi hỏi ta, bây giờ ta đã có thể trả lời ngươi rồi."

Tạ Doãn ngây ngẩn cả người.

Nửa ngày sau mới cúi đầu, có chút gục ngã.

"Ngôn Băng Vân, để sau đi, ta còn chưa chuẩn bị xong... Cầu xin ngươi đấy..."

__________

Tự nhiên chương này dài quá trời T-T

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau