Chương 39: Bốn mươi ba
Vương Nhất Bác đứng trên gác Phiêu Miểu các, ánh mắt trông về phía xa, đèn dầu khắp vạn hộ trong vương thành chập sáng hư vô, rõ ràng thân ở giữa pháo hoa chốn phàm trần, nhưng hắn chỉ càng cảm thấy cô tịch.
Tiểu thái giám cầm một tấm áo khoác, nơm nớp lo sợ đi theo sau Yến đế, từ sau khi vị kia ly thế, tính tình Yến đế đại biến, chỉ cần không để tâm một chút sẽ dẫn đến hoạ sát thân.
Một tia lạnh lẽo dừng trên mái tóc Vương Nhất Bác.
"Tuyết rơi rồi."
Vương Nhất Bác vươn tay ra, đón lấy một bông tuyết.
"Bệ hạ, thời tiết lạnh, người mặc thêm y phục vào đi."
Vương Nhất Bác nhận lấy áo khoác tiểu thái giám đưa, dừng lại một chút rồi nói: "Thời tiết thế này, y sợ lạnh nhất, đúng không?"
Tiểu thái giám cả kinh, vội vàng cúi đầu, sợ mình nói sai. Trương Tận Trung vừa lúc đi tới, biết tiểu thái giám không ứng phó nổi liền vẫy tay bảo hắn đi xuống.
Đợi tiểu thái giám lui rồi, Trương Tận Trung hầu hạ Vương Nhất Bác mặc áo khoác vào rồi mới nói: "Thời tiết lạnh lẽo, Hoàng hậu nương nương sợ lạnh nhất. Nếu nương nương còn ở đây, chỉ sợ không yên tâm để bệ hạ ở ngoài chịu lạnh thế này."
"Ngươi ấy, chỉ biết dỗ cô vui thôi." Vương Nhất Bác lại xoay người nhìn về nơi xa, "Chiến Chiến đã đi năm năm rồi nhỉ?"
Trương Tận Trung lúc này mới thả lỏng lại, trong lòng biết rõ Vương Nhất Bác sẽ không so đo với lão.
"Bệ hạ, mùng bảy tháng sau chính là ngày giỗ của nương nương."
"Trương Tận Trung."
"Có nô tài, bệ hạ có gì phân phó?"
"Cô hối hận lắm."
Vành mắt Vương Nhất Bác ửng đỏ, Trương Tận Trung cũng không đành lòng: "Bệ hạ, ngài là Hoàng thượng, ngài làm gì cũng đúng."
"Mấy năm nay, chỉ có Chiến Chiến và Nhiếp Chính Vương thật lòng đối tốt với cô, là cô phụ lòng bọn họ." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thanh âm có hơi run rẩy.
Trương Tận Trung quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, ngài đã làm đủ nhiều rồi."
Năm đầu tiên Tiên Hoàng Hậu qua đời, Yến đế không màng sự ngăn trở của bách quan, tu sửa lăng Hoàng Hậu, quy mô tương đương Đế lăng. Lăng Hoàng Hậu tu sửa xong lại dựng lên một Phiêu Miểu các cao nhất vương thành để hoài niệm Tiên Hoàng hậu. Năm Nguyên Hoà thứ ba, đưa quân lên phía bắc, phá thành phòng An Dương thành, An Dương Hầu già trẻ một nhà không giữ một ai. Năm Nguyên Hoà thứ ba, Yến đế đổi sang Đạo giáo, đón một lượng lớn đạo sĩ vào Phiêu Miểu các, chỉ để chiêu hồn cho Tiên Hoàng Hậu.
Từ ấy về sau, ngày nào Yến đế cũng đến Phiêu Miểu các hai canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, các đạo sĩ ở Phiêu Miểu các cũng vì thế mà đắc thế, làm xằng làm bậy ở kinh thành. Có quan viên từng dâng tấu tố cáo đám đạo sĩ này, lại bị Vương Nhất Bác đuổi đến biên quan.
"Đi thôi, đến Trúc Thạch Viện."
Mấy năm nay Vương Nhất Bác vất vả đến thế nào, Trương Tận Trung đương nhiên đều nhìn thấy. Mỗi khi không đành lòng để Yến đế giày vò thân thể mình như vậy, đều phải lấy Tiên hoàng hậu ra mới được. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Trương Tận Trung một cái, lão vội vàng đuổi theo: "Ở Trúc Thạch Viện đã chuẩn bị trà ngon, là Bích Loa Xuân mà nương nương thích, bệ hạ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng phê tấu chương."
Sau khi Tiêu Chiến đi, Trúc Thạch Viện liền biến thành cấm địa, ngoại trừ cung nữ đến quét dọn và Yến đế ra, những người khác đều không được phép vào. Mấy năm trước có một Thái phi muốn nạp phi tần cho Vương Nhất Bác, an bài con gái thân thích của mình vào cung. Nàng kia vì tranh sủng, lại mua chuộc được cung nữ dọn dẹp Trúc Thạch Viện, trộm được ngọc trâm của Tiêu Chiến đeo lên đầu. Nhưng đến khi Vương Nhất Bác nhìn thấy lại sai người đánh chết nàng kia. Từ đó về sau, Tiên hoàng hậu liền trở thành sự tồn tại không thể nhắc tới trong hoàng cung.
Tất cả bài trí trong Trúc Thạch Viện, hoàn toàn giống như năm ấy khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác hầu như mỗi ngày đều đến đây phê tấu chương. Thấy Yến đế giá lâm, tiểu thái giám hầu hạ vội đem tấu chương hôm nay đến thư phòng, tấu chương báo cáo quân tình vùng Tây Bắc được đặt lên trên cùng.
Vương Nhất Bác nhận lấy trà Trương Tận Trung đưa cho, nhấp một ngụm: "Lá trà năm nay không tồi."
"Là nương nương đích thân gieo khi ở Ngự Hoa Viên, giờ đã trưởng thành rồi. Vì ngày giỗ nương nương sắp tới, nên tiểu thái giám ở Ngự Hoa Viên nghĩ bệ hạ nhớ nương nương, nên mới chế thành lá trà cho bệ hạ dùng."
"Thưởng."
Có một câu kia của Yến đế, tiểu thái giám này từ nay về sau coi như sẽ thăng chức rất nhanh.
"Thu lại lá trà còn dư, đến lúc hiến tế mang đi cho Chiến Chiến, để y cũng nếm thử."
"Dạ vâng."
Vương Nhất Bác tuỳ tay mở một quyển tấu chương ra, phía trên là tình hình quân Liêu. Gần đây người Liêu nhiều lần xâm phạm biên cảnh, tuy đều là một vài cuộc đánh nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng lại có thể thấy được dã tâm của người Liêu.
"Đám người Liêu này quả thực là làm càn! Phái người truyền chỉ cho Nhiếp Chính Vương, tăng mạnh thủ vệ biên quan."
"Dạ vâng."
Tề Quốc, năm Cảnh Hoà thứ 23
Trên triều đường, bách quan đều mang một vẻ u ám, Tề đế giận dữ, ném một quyển tấu chương, vừa lúc rơi xuống dưới chân Tể tướng Tiêu Tán.
"Người Liêu nhiều lần làm loạn, đám người các ngươi ăn bổng lộc mà không thể giải ưu cho nước, trẫm còn nuôi các ngươi làm gì!"
Yến, Tề, Liêu ba nước giáp nhau, vốn dĩ Đại yến mạnh mẽ, Tề quốc lại là Đại quốc trăm năm. Liêu quốc chỉ là một quốc gia tạo thành từ các bộ lạc du mục, không có tâm tư gì. Nhưng Yến, Tề đánh một trận. Tề quốc bị thương nặng, sau khai Hoàng Hậu Đại yến Tiêu Chiến qua đời, tính tình Yến đế đại biến, trở nên cực kì hiếu chiến, tuy rằng thống nhất được cảnh nội Đại Yến, cũng làm cho quốc khố Yến quốc trống rỗng, binh lực không đủ. Yến, Tề sức yếu, Thiền Vu tân nhiệm A Luật Tề dã tâm bừng bừng, thường xuất binh đến hai nước, đến khi hai nước phản ứng chuẩn bị khai chiến, quân Liêu lại nhanh chóng rút lui.
Tề quốc trọng văn, Võ tướng phần lớn là gia tử kế tục, không có kinh nghiệm thực chiến, trước gì rất ít khi thắng được quân Liêu, lúc này bách quan đều cúi đầu không dám nói gì.
Tiêu Tán mặc quan phục màu đỏ đứng trước bách quan, tiến lên một bước.
"Bệ hạ, thần cho rằng với thực lực hiện tại của quân Liêu, vẫn chưa dám khai chiến với Đại Tề ta. Nhưng người Liêu dã tâm bừng bừng, cần sớm có chuẩn bị. Thần cho rằng có thể lập Sở sự vụ Tây Bắc dưới trướng Binh Bộ, dự phòng từ sớm."
Tiêu Tán chẳng qua mới quá 30, dáng vẻ cực kỳ tuấn lãng, nếu không phải biết trước tài năng thủ đoạn của y, rất nhiều người sẽ đều coi y là quý công tử xuất thân thế gia nào đó. Nhưng người này thi được Trạng Nguyên trong khoa cử của Tề quốc ba năm trước, sau đó lại được Tề Đế tín nhiệm, chỉ trong ba năm đã bước đến bậc Tể tướng, quyền khuynh triều dã. Vốn còn có một vài văn thần võ tướng không phục, nhưng hai năm trước, Tiêu Tán lại dựa vào hai vạn thiết kỵ, đại thắng năm vạn quân Liêu, Tề quốc hồi lâu không đánh thắng trận, cả nước trên dưới đều vui mừng, từ đây, không còn ai dám không phục vị quyền thần trẻ tuổi này nữa.
Tề đế tán dương gật gật đầu: "Quả nhiên vẫn là Tiêu ái khanh mới có thể phân ưu với trẫm. Làm theo lời khanh nói đi, thiết lập Sở sự vụ Tây Bắc, để ái khanh làm Chinh Tây Đại Nguyên Soái, giám thị chặt chẽ động tĩnh của quân Liêu."
Tiêu Tán không kiêu ngạo, không siểm nịnh quỳ xuống lĩnh chỉ: "Thần lĩnh chỉ."
Sau khi hạ triều, Tiêu Tán trở về tướng phủ, tâm phúc Quý Hướng Không đã sớm chờ trong thư phòng.
"Chủ thượng, bệ hạ có đồng ý lời ngài không?"
Tiêu Tán cười: "Toàn bộ quân vụ Tây Bắc đều dựa vào bổn tướng, hắn không đồng ý thì có nghĩa gì?"
Tiêu Tán đùa nghịch lò sưởi trong tay, từ ba năm trước y tỉnh lại, tất thảy đều dựa theo kế hoạch của y.
"Phía Yến quốc có động tĩnh gì không?"
"Bẩm chủ thượng, quân Liêu không biết sống chết khiêu khích biên cảnh Đại Yến, bị Nhiếp Chính Vương Tạ Doãn đánh đến rắm cũng không đánh nổi nữa."
Nghe được thuộc hạ nhắc tới Tạ Doãn, Tiêu Chiến hơi có chút lay động.
"Tạ Doãn là một kẻ khiến người khác kính nể."
Tiêu Tán cúi đầu, lòng trung thành của Tạ Doãn đối với Vương Nhất Bác như thế nào, y hiểu rõ. Sau này y tỉnh lại, biết được Tạ Doãn cắt bào đoạn nghĩa với Vương Nhất Bác còn có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng bọn họ đã quyết liệt nhiều năm như thế, Tạ Doãn lại vẫn có thể tận trung với cương vị, bảo vệ giang sơn Đại Yến, lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, khiến y rất kính nể.
"Vị ở trong cung thì sao?" Tiêu Tán tựa như vô ý hỏi.
Quý Hướng Không gãi gãi đầu, có chút không dám mở miệng.
"Cứ việc nói thật."
"Vâng, nghe nói Yến đế muốn tổ chức tế điển cho tiên Hoàng hậu, khiến quần thần phản đối. Chẳng qua mấy năm nay cũng không phải lần đầu tiên Yến đế nổi giận, chỉ là thái độ của hắn với Liêu Quốc, hiện giờ còn chưa rõ..."
Quý Hướng Không thấy biểu cảm của Tiêu Tán lạnh dần đi, tưởng rằng mình nói sai cái gì, liền ngừng lại.
Tiêu Tán cười nhạo một tiếng: "Người cũng chết rồi, hắn làm thế cho ai xem?"
Trong mắt Tiêu Tán toàn là châm chọc, Quý Hướng Không ngẩng đầu nhìn y một cái, không dám nói gì.
___________
Coi như bắt đầu sang phần sau của truyện rồi, mọi người háo hức hong:)))
Chứ còn tôi thì đã thấy sự lười biếng trở lại rồi...
Tiểu thái giám cầm một tấm áo khoác, nơm nớp lo sợ đi theo sau Yến đế, từ sau khi vị kia ly thế, tính tình Yến đế đại biến, chỉ cần không để tâm một chút sẽ dẫn đến hoạ sát thân.
Một tia lạnh lẽo dừng trên mái tóc Vương Nhất Bác.
"Tuyết rơi rồi."
Vương Nhất Bác vươn tay ra, đón lấy một bông tuyết.
"Bệ hạ, thời tiết lạnh, người mặc thêm y phục vào đi."
Vương Nhất Bác nhận lấy áo khoác tiểu thái giám đưa, dừng lại một chút rồi nói: "Thời tiết thế này, y sợ lạnh nhất, đúng không?"
Tiểu thái giám cả kinh, vội vàng cúi đầu, sợ mình nói sai. Trương Tận Trung vừa lúc đi tới, biết tiểu thái giám không ứng phó nổi liền vẫy tay bảo hắn đi xuống.
Đợi tiểu thái giám lui rồi, Trương Tận Trung hầu hạ Vương Nhất Bác mặc áo khoác vào rồi mới nói: "Thời tiết lạnh lẽo, Hoàng hậu nương nương sợ lạnh nhất. Nếu nương nương còn ở đây, chỉ sợ không yên tâm để bệ hạ ở ngoài chịu lạnh thế này."
"Ngươi ấy, chỉ biết dỗ cô vui thôi." Vương Nhất Bác lại xoay người nhìn về nơi xa, "Chiến Chiến đã đi năm năm rồi nhỉ?"
Trương Tận Trung lúc này mới thả lỏng lại, trong lòng biết rõ Vương Nhất Bác sẽ không so đo với lão.
"Bệ hạ, mùng bảy tháng sau chính là ngày giỗ của nương nương."
"Trương Tận Trung."
"Có nô tài, bệ hạ có gì phân phó?"
"Cô hối hận lắm."
Vành mắt Vương Nhất Bác ửng đỏ, Trương Tận Trung cũng không đành lòng: "Bệ hạ, ngài là Hoàng thượng, ngài làm gì cũng đúng."
"Mấy năm nay, chỉ có Chiến Chiến và Nhiếp Chính Vương thật lòng đối tốt với cô, là cô phụ lòng bọn họ." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thanh âm có hơi run rẩy.
Trương Tận Trung quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, ngài đã làm đủ nhiều rồi."
Năm đầu tiên Tiên Hoàng Hậu qua đời, Yến đế không màng sự ngăn trở của bách quan, tu sửa lăng Hoàng Hậu, quy mô tương đương Đế lăng. Lăng Hoàng Hậu tu sửa xong lại dựng lên một Phiêu Miểu các cao nhất vương thành để hoài niệm Tiên Hoàng hậu. Năm Nguyên Hoà thứ ba, đưa quân lên phía bắc, phá thành phòng An Dương thành, An Dương Hầu già trẻ một nhà không giữ một ai. Năm Nguyên Hoà thứ ba, Yến đế đổi sang Đạo giáo, đón một lượng lớn đạo sĩ vào Phiêu Miểu các, chỉ để chiêu hồn cho Tiên Hoàng Hậu.
Từ ấy về sau, ngày nào Yến đế cũng đến Phiêu Miểu các hai canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, các đạo sĩ ở Phiêu Miểu các cũng vì thế mà đắc thế, làm xằng làm bậy ở kinh thành. Có quan viên từng dâng tấu tố cáo đám đạo sĩ này, lại bị Vương Nhất Bác đuổi đến biên quan.
"Đi thôi, đến Trúc Thạch Viện."
Mấy năm nay Vương Nhất Bác vất vả đến thế nào, Trương Tận Trung đương nhiên đều nhìn thấy. Mỗi khi không đành lòng để Yến đế giày vò thân thể mình như vậy, đều phải lấy Tiên hoàng hậu ra mới được. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Trương Tận Trung một cái, lão vội vàng đuổi theo: "Ở Trúc Thạch Viện đã chuẩn bị trà ngon, là Bích Loa Xuân mà nương nương thích, bệ hạ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng phê tấu chương."
Sau khi Tiêu Chiến đi, Trúc Thạch Viện liền biến thành cấm địa, ngoại trừ cung nữ đến quét dọn và Yến đế ra, những người khác đều không được phép vào. Mấy năm trước có một Thái phi muốn nạp phi tần cho Vương Nhất Bác, an bài con gái thân thích của mình vào cung. Nàng kia vì tranh sủng, lại mua chuộc được cung nữ dọn dẹp Trúc Thạch Viện, trộm được ngọc trâm của Tiêu Chiến đeo lên đầu. Nhưng đến khi Vương Nhất Bác nhìn thấy lại sai người đánh chết nàng kia. Từ đó về sau, Tiên hoàng hậu liền trở thành sự tồn tại không thể nhắc tới trong hoàng cung.
Tất cả bài trí trong Trúc Thạch Viện, hoàn toàn giống như năm ấy khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác hầu như mỗi ngày đều đến đây phê tấu chương. Thấy Yến đế giá lâm, tiểu thái giám hầu hạ vội đem tấu chương hôm nay đến thư phòng, tấu chương báo cáo quân tình vùng Tây Bắc được đặt lên trên cùng.
Vương Nhất Bác nhận lấy trà Trương Tận Trung đưa cho, nhấp một ngụm: "Lá trà năm nay không tồi."
"Là nương nương đích thân gieo khi ở Ngự Hoa Viên, giờ đã trưởng thành rồi. Vì ngày giỗ nương nương sắp tới, nên tiểu thái giám ở Ngự Hoa Viên nghĩ bệ hạ nhớ nương nương, nên mới chế thành lá trà cho bệ hạ dùng."
"Thưởng."
Có một câu kia của Yến đế, tiểu thái giám này từ nay về sau coi như sẽ thăng chức rất nhanh.
"Thu lại lá trà còn dư, đến lúc hiến tế mang đi cho Chiến Chiến, để y cũng nếm thử."
"Dạ vâng."
Vương Nhất Bác tuỳ tay mở một quyển tấu chương ra, phía trên là tình hình quân Liêu. Gần đây người Liêu nhiều lần xâm phạm biên cảnh, tuy đều là một vài cuộc đánh nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng lại có thể thấy được dã tâm của người Liêu.
"Đám người Liêu này quả thực là làm càn! Phái người truyền chỉ cho Nhiếp Chính Vương, tăng mạnh thủ vệ biên quan."
"Dạ vâng."
Tề Quốc, năm Cảnh Hoà thứ 23
Trên triều đường, bách quan đều mang một vẻ u ám, Tề đế giận dữ, ném một quyển tấu chương, vừa lúc rơi xuống dưới chân Tể tướng Tiêu Tán.
"Người Liêu nhiều lần làm loạn, đám người các ngươi ăn bổng lộc mà không thể giải ưu cho nước, trẫm còn nuôi các ngươi làm gì!"
Yến, Tề, Liêu ba nước giáp nhau, vốn dĩ Đại yến mạnh mẽ, Tề quốc lại là Đại quốc trăm năm. Liêu quốc chỉ là một quốc gia tạo thành từ các bộ lạc du mục, không có tâm tư gì. Nhưng Yến, Tề đánh một trận. Tề quốc bị thương nặng, sau khai Hoàng Hậu Đại yến Tiêu Chiến qua đời, tính tình Yến đế đại biến, trở nên cực kì hiếu chiến, tuy rằng thống nhất được cảnh nội Đại Yến, cũng làm cho quốc khố Yến quốc trống rỗng, binh lực không đủ. Yến, Tề sức yếu, Thiền Vu tân nhiệm A Luật Tề dã tâm bừng bừng, thường xuất binh đến hai nước, đến khi hai nước phản ứng chuẩn bị khai chiến, quân Liêu lại nhanh chóng rút lui.
Tề quốc trọng văn, Võ tướng phần lớn là gia tử kế tục, không có kinh nghiệm thực chiến, trước gì rất ít khi thắng được quân Liêu, lúc này bách quan đều cúi đầu không dám nói gì.
Tiêu Tán mặc quan phục màu đỏ đứng trước bách quan, tiến lên một bước.
"Bệ hạ, thần cho rằng với thực lực hiện tại của quân Liêu, vẫn chưa dám khai chiến với Đại Tề ta. Nhưng người Liêu dã tâm bừng bừng, cần sớm có chuẩn bị. Thần cho rằng có thể lập Sở sự vụ Tây Bắc dưới trướng Binh Bộ, dự phòng từ sớm."
Tiêu Tán chẳng qua mới quá 30, dáng vẻ cực kỳ tuấn lãng, nếu không phải biết trước tài năng thủ đoạn của y, rất nhiều người sẽ đều coi y là quý công tử xuất thân thế gia nào đó. Nhưng người này thi được Trạng Nguyên trong khoa cử của Tề quốc ba năm trước, sau đó lại được Tề Đế tín nhiệm, chỉ trong ba năm đã bước đến bậc Tể tướng, quyền khuynh triều dã. Vốn còn có một vài văn thần võ tướng không phục, nhưng hai năm trước, Tiêu Tán lại dựa vào hai vạn thiết kỵ, đại thắng năm vạn quân Liêu, Tề quốc hồi lâu không đánh thắng trận, cả nước trên dưới đều vui mừng, từ đây, không còn ai dám không phục vị quyền thần trẻ tuổi này nữa.
Tề đế tán dương gật gật đầu: "Quả nhiên vẫn là Tiêu ái khanh mới có thể phân ưu với trẫm. Làm theo lời khanh nói đi, thiết lập Sở sự vụ Tây Bắc, để ái khanh làm Chinh Tây Đại Nguyên Soái, giám thị chặt chẽ động tĩnh của quân Liêu."
Tiêu Tán không kiêu ngạo, không siểm nịnh quỳ xuống lĩnh chỉ: "Thần lĩnh chỉ."
Sau khi hạ triều, Tiêu Tán trở về tướng phủ, tâm phúc Quý Hướng Không đã sớm chờ trong thư phòng.
"Chủ thượng, bệ hạ có đồng ý lời ngài không?"
Tiêu Tán cười: "Toàn bộ quân vụ Tây Bắc đều dựa vào bổn tướng, hắn không đồng ý thì có nghĩa gì?"
Tiêu Tán đùa nghịch lò sưởi trong tay, từ ba năm trước y tỉnh lại, tất thảy đều dựa theo kế hoạch của y.
"Phía Yến quốc có động tĩnh gì không?"
"Bẩm chủ thượng, quân Liêu không biết sống chết khiêu khích biên cảnh Đại Yến, bị Nhiếp Chính Vương Tạ Doãn đánh đến rắm cũng không đánh nổi nữa."
Nghe được thuộc hạ nhắc tới Tạ Doãn, Tiêu Chiến hơi có chút lay động.
"Tạ Doãn là một kẻ khiến người khác kính nể."
Tiêu Tán cúi đầu, lòng trung thành của Tạ Doãn đối với Vương Nhất Bác như thế nào, y hiểu rõ. Sau này y tỉnh lại, biết được Tạ Doãn cắt bào đoạn nghĩa với Vương Nhất Bác còn có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng bọn họ đã quyết liệt nhiều năm như thế, Tạ Doãn lại vẫn có thể tận trung với cương vị, bảo vệ giang sơn Đại Yến, lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, khiến y rất kính nể.
"Vị ở trong cung thì sao?" Tiêu Tán tựa như vô ý hỏi.
Quý Hướng Không gãi gãi đầu, có chút không dám mở miệng.
"Cứ việc nói thật."
"Vâng, nghe nói Yến đế muốn tổ chức tế điển cho tiên Hoàng hậu, khiến quần thần phản đối. Chẳng qua mấy năm nay cũng không phải lần đầu tiên Yến đế nổi giận, chỉ là thái độ của hắn với Liêu Quốc, hiện giờ còn chưa rõ..."
Quý Hướng Không thấy biểu cảm của Tiêu Tán lạnh dần đi, tưởng rằng mình nói sai cái gì, liền ngừng lại.
Tiêu Tán cười nhạo một tiếng: "Người cũng chết rồi, hắn làm thế cho ai xem?"
Trong mắt Tiêu Tán toàn là châm chọc, Quý Hướng Không ngẩng đầu nhìn y một cái, không dám nói gì.
___________
Coi như bắt đầu sang phần sau của truyện rồi, mọi người háo hức hong:)))
Chứ còn tôi thì đã thấy sự lười biếng trở lại rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất