Chương 30
Bao nhiêu năm như vậy, Vương Nhất Bác luôn hết lần này tới lần khác lặp lại một giấc mơ, mơ thấy Tiêu Chiến không cần cậu nữa, đã nắm tay người khác, đi cùng người khác rồi, cậu có đuổi theo thế nào cũng không chịu quay đầu.
Giấc mơ làm tổn thương con người ta nhất là khi nào?
Là sau khi tỉnh dậy phát hiện ra rằng, tất cả những gì trong mơ, đều là sự thật.
Lại một lần nữa, cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra thấy căn phòng tối đen như mực, trời vẫn chưa sáng, cậu mới ngủ được có một hai tiếng thôi.
Có tiếng thở đều đặn ngay bên tai, da thịt liền kề, trong chăn đều là mùi thơm của Tiêu Chiến.
Trước kia, mỗi lần bật dậy khỏi giấc mơ, đều là một mình cậu trong căn phòng trống trải, ngồi dậy hút điếu thuốc, hoặc rót một ly rượu, lúc nào khó chịu quá, sẽ giống một tên tra nam, chọn bừa một người nào đó trong danh bạ rồi gửi cho người ta một tin nhắn 'Ngủ chưa, nói chuyện với tôi một lát'.
"Anh....." Cậu ấy trở mình, đè lên trên Tiêu Chiến, ôm chặt anh trong lòng mà hôn anh.
Xúc cảm chân thực tới mức khiến cậu thất thần.
Hai người vừa mới làm xong, eo với lưng Tiêu Chiến vẫn còn đau, khó khăn lắm mới ngủ được, Vương Nhất Bác sao lại bắt đầu nữa rồi.
Anh buồn ngủ không mở nổi mắt, cau mày lại kháng nghị, "Em làm gì thế, anh không ổn nữa rồi, ngày mai công ty vẫn còn có việc nữa....."
Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy lời anh, lấy tay mơn trớn mấy cái, tách hai chân anh ra, trực tiếp đâm vào trong.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tự nhiên bị vật cứng ngắc kia đi vào, Tiêu Chiến có vẻ không dễ chịu lắm, anh nhẫn nại vuốt ve mái tóc đang vùi sau đầu mình, giọng nói mềm mại cộng thêm ngái ngủ tự nhiên có phần làm nũng, "Nhất Bác, sao thế?"
Không trả lời, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Vương Nhất Bác vùi đầu, cố chấp mà không ngừng chiếm hữu lấy anh.
Tiêu Chiến lên xuống theo nhịp độ của cậu, tiếng rên rỉ giống như đang nói mớ không tự chủ mà nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng.
Không có cảm giác an toàn, câu nói này ở trước mặt người thật sự để tâm đến bạn, trước nay đều không cần nói ra miệng, trong đêm đen tối tăm mù mịt, Tiêu Chiến thậm chí không cần nhìn biểu cảm của cậu ấy.
Anh kề sát bên tai cậu, dịu dàng ấm áp lặp lại câu nói, "Nhất Bác, anh yêu em, cực kỳ yêu em, yêu em nhất....."
"Em biết anh yêu em nhất, nhưng em chỉ yêu anh."
/
Đã nói là ngày hôm sau sẽ về nhà đón sinh nhật cùng Tiểu Tỏa, người làm ba như Tiêu Chiến này, lại muốn không chịu trách nhiệm rồi.
Có một dự án ở thành phố khác xảy ra vấn đề, khách hàng nổi trận lôi đình, bắt anh phải nhanh chóng tới đó xử lý.
Cuộc họp rất gấp, không đẩy lùi được, anh chỉ đành gọi điện thoại về giải thích với mẹ, nói đợi công tác quay về sẽ đón sinh nhật bù cho Tiểu Tỏa.
Mẹ anh phê bình anh một trận dữ dội, sinh nhật chỉ có một ngày, làm gì có chuyện bù sau.
Tiêu Chiến cũng biết sinh nhật chỉ có một ngày, Tiểu Tỏa nhất định đã âm thầm chờ đợi rất lâu, anh không về, không biết bé con sẽ thất vọng đến mức nào.
Thôi bỏ đi, cùng lắm thì sau này không làm ăn với khách hàng này nữa, về nhà.
Đang định gọi trợ lý bảo hủy vé máy bay, không ngờ mẹ anh lại nói, con bận đi, công việc quan trọng, nếu không có thời gian thì bảo thằng nhóc kia tự qua đây.
Để Vương Nhất Bác một mình đến nhà anh sao?
Cũng không phải là không được.
Lúc biết tin này, Tiểu Vương tổng có chút hơi sụp đổ. Coi như lần đầu tiên chính thức tới thăm hỏi, Tiêu Chiến lại không ở đó, cậu ấy sợ.
Đặc biệt thay một bộ vest chỉnh tề, Vương Nhất Bác xách bánh kem và quà cáp đến nhà họ Tiêu.
Vừa vào cửa, mẹ Tiêu đi ra đón khách, ba Tiêu ngồi trên sofa xem TV, Tiểu Tỏa trốn sau người bà nội, muốn đi lên chào hỏi Vương Nhất Bác, nhưng lại chỉ dám thò cái đầu nhỏ ra, không biết là vì sợ hay xấu hổ.
Vương Nhất Bác cười với bé con, ngồi xuống, đưa đồ chơi cho nó, "Tiểu Tỏa, sinh nhật vui vẻ."
Trẻ con mà, thấy đồ chơi là mắt sáng lên, lễ phép đưa hai bàn tay nhỏ ra nhận lấy, "Cảm ơn chú....."
"Không cần khách sáo." Vương Nhất Bác xoa đầu Tiểu Tỏa, vừa nhìn đã thấy thứ được đeo trên cổ thằng bé, chính là chiếc khóa trường mệnh mà mẹ cậu đã đưa cho Tiêu Chiến.
Sự căng thẳng trong lòng vơi đi hơn một nửa, cậu hít sâu vào một hơi, đứng dậy đưa quà cho mẹ Tiêu, "Cô ơi, đây là quà cháu mua cho cô chú."
"Cảm ơn, vào đi." Mẹ Tiêu cười đáp lễ, nhận lấy đồ rồi xoay người đi vào bếp.
Tiểu Tỏa ôm đồ chơi mặt mày hớn hở, chắc trong lòng bé con, chú mua quà cho nó, là biểu hiện của việc thích nó nhỉ.
Chú thích nó, vậy ba sẽ không bỏ rơi nó nữa.
"Chú Nhất Bác mau tới đây, bà nội nấu đồ ăn ngon!" Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón trỏ của Vương Nhất Bác, kéo cậu vào trong bếp xem.
Bây giờ cũng coi như hiểu được tâm trạng của Tiêu Chiến, tại sao vừa đến nhà anh ấy đã chuẩn bị vào bếp giúp đỡ. Vương Nhất Bác tháo áo khoác ngoài ra, cũng cắm đầu đi vào bếp, lần đầu tiên đến nhà bạn trai, ngoại trừ việc biểu hiện cho thật tốt, thật sự không biết có thể làm gì khác.
Nhưng còn chưa kịp đi vào, đã đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu, "Tiểu Vương à, con qua đây."
Giọng nói hơi mang khẩu âm của người miền Nam, là bố của Tiêu Chiến.
"Dạ chú." Vương Nhất Bác lại xoay người đi ra phòng khách.
Trên bàn trà có bày đĩa hoa quả vừa mới rửa sạch xong, ba Tiêu ngồi trên sofa, chiếc kính lão đeo hờ trên sống mũi, vẫn luôn dán mắt vào màn hình điện thoại.
"Chú."
Ba Tiêu không cả ngẩng đầu, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương à, con giúp chú xem xem, sao ứng dụng này lại không bật được âm thanh."
"À, vâng." Vương Nhất Bác ngốc nghếch gật đầu, nhận lấy điện thoại trong tay ba Tiêu, cài đặt lại chức năng một lượt.
"Được rồi chú." . Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRUМtruyeЛ .V N --
Ba Tiêu gật đầu, đưa lên tai nghe thử, quả nhiên đã có tiếng, ông hài lòng vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "Nghe được thật rồi này, cảm ơn con nhé."
"Đừng đừng, chú đừng cảm ơn, nên làm ạ....."
Ở bên kia, mẹ Tiêu bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn, gọi họ: "Nấu xong rồi, đến ăn cơm đi."
"Ăn cơm thôi ——" Tiểu Tỏa nhảy xuống sofa, dang hai cánh tay ra, bắt chước máy bay khi cất cánh mà chạy về phía bàn ăn.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh ba Tiêu, thấy ba Tiêu chậm chạp đứng dậy, khớp gối cử động có chút khó khăn, vội vàng chủ động đi lên dìu ông.
Ba Tiêu cười ha ha, nói đùa với Vương Nhất Bác: "Người già rồi, không có ích nữa rồi."
"Đâu có, chú vẫn còn trẻ lắm ạ."
Hai người dìu nhau đi đến bên bàn ăn, mẹ Tiêu thấy cảnh này có chút hơi cạn lời. Mấy câu dặn dò lúc nãy ông lão này không nghe được câu nào à.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải làm giá trước mặt thằng nhóc này, hồn của Chiến Chiến cũng bị cậu ta câu mất rồi, đã hết thuốc chữa rồi, nhưng làm thế nào cũng phải để thằng nhóc đó biết, nhà chúng ta không phải cứ gọi là đến cứ đuổi là đi, cậu ta phải thật trân trọng Chiến Chiến.
Ông lão này thì hay rồi, nhìn xem, với con trai ruột con không thân thiết được như thế, một chút nguyên tắc cũng không có, chẳng trách lại nuôi dạy ra thằng con trai ngốc nghếch như vậy.
"Ngồi đi Tiểu Vương, nếm thử tay nghề của cô con, mấy món này đều là bà ấy đặc biệt làm cho con đó."
"Dạ, con cảm ơn chú, cảm ơn cô."
Vương Nhất Bác gật đầu khom lưng ngồi xuống, mẹ Tiêu không khách khí chút nào mà nói, "Không cần cảm ơn, tôi chủ yếu là làm cho cháu trai tôi ăn. Cháu ngoan, nào, bà nội cho con một bao lì xì, chúc mừng sinh nhật."
Trẻ con tầm tuổi này, không có chấp niệm gì với tiền bạc cả, nhận lấy bao lì xì dày cộm, trên miệng nói "Cảm ơn bà nội", nhưng lại trực tiếp để lì xì sang bên cạnh.
Chắc có lẽ trong lòng đang nghĩ, vẫn là chú tặng đồ chơi cho mình thì tốt hơn.
"Nào, Tiểu Vương, cái này là cho con." Ba Tiêu móc một chiếc lì xì ra, đưa cho Vương Nhất Bác.
"Cái này.....chú ơi, cái này không cần đâu ạ."
"Cho cậu thì cậu cầm lấy." Mẹ Tiêu giống như cấp trên đang chỉ đạo công việc vậy, "Bố mẹ cậu đã chuẩn bị lì xì cho Chiến Chiến rồi, nhà chúng tôi cũng là người biết lễ nghĩa."
Nhất định phải nói đến mức này sao, nói trắng ra, chẳng qua cũng có ý "Nhà cô chú cũng đồng ý cháu rồi" chứ gì?
"Vậy, con cảm ơn cô chú."
Lúc Vương Nhất Bác nhận lấy bao lì xì, lén nắn độ dày một chút, mẹ ơi, trong này chắc không ít tiền đâu nhỉ, vui vẻ tới mức hai dấu ngoặc nhỏ cũng nhảy lên trên má.
Không khí nhà họ Tiêu rất tốt, tuy mẹ Tiêu vẫn nửa như vô tình nửa như cố ý nói mấy câu khiến cậu nghẹn họng, nhưng cậu cũng hiểu, dù sao, quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến không giống như những đôi tình lữ khác, còn trải qua biết bao nhiêu chuyện như thế, trưởng bối lo lắng cũng là điều đương nhiên.
Thái độ của ba Tiêu thì dễ gần hơn nhiều, nói chuyện với Vương Nhất Bác, còn quan tâm tình hình bệnh của bố cậu, hỏi sức khỏe bố cậu khôi phục thế nào rồi.
Vương Nhất Bác vội vàng nói đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nói thật, Vương Nhất Bác rất hiếu kỳ, Tiêu Chiến đã nói chuyện của hai bọn họ với bố mẹ thế nào, sao đến cả chuyện bố cậu bị bệnh họ cũng biết?
Hơn nữa, cô chú chưa từng phản đối sao?
Vương Nhất Bác nói thầm trong lòng, miệng thì không dám hỏi, ba Tiêu mẹ Tiêu nói gì, cậu liền ngoan ngoãn nghe cái đó.
Rượu quá ba tuần, ba Tiêu vẫn giữ nguyên sắc mặt yêu thương nhân từ, nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương à, chuyện năm đó, có phải bố mẹ con vẫn chưa nói cho con biết không?"
Vừa nghe câu này, sắc mặt mẹ Tiêu đã lập tức thay đổi, vội vàng gắp cho ba Tiêu một miếng thức ăn, liếc mắt ra hiệu với ông, "Ông uống nhiều rồi đấy, đừng có nói linh tinh."
Con trai bà bà hiểu, những chuyện này nếu Tiêu Chiến muốn để Vương Nhất Bác biết thì đã tự mình nói với cậu ấy, anh không nói, là vì không muốn nói.
Tủi thân nào cũng thà rằng tự mình gánh hết, không muốn khiến Vương Nhất Bác phải phiền lòng dù chỉ một chút.
Thật ra có thể hiểu, loại chuyện như năm đó, ép Vương Nhất Bác cũng chẳng có tác dụng gì. Đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp đại học, dù sống dù chết cũng phải phản kháng bằng được với người nhà, không thể trách nó được.
Không trách nó, cũng không trách bố mẹ nó, trên đời này làm gì có ông bố bà mẹ nào không hy vọng con cái mình sống tốt.
Đều có thể hiểu được.
Trong phòng khí nóng đã nhiều, lại cộng thêm tác dụng của rượu, khuôn mặt ba Tiêu thoáng nổi lên nét đỏ, ông nói với mẹ Tiêu: "Tiểu Tỏa ăn xong rồi, bà đưa nó về phòng trước đi, tôi nói chuyện với Tiểu Vương một lát."
Vẫn là câu nói đó, trên đời này làm gì có ông bố bà mẹ nào không hy vọng con cái mình sống tốt.
Thế nên, cũng là người làm cha làm mẹ, ba Tiêu đương nhiên cũng sẽ thiên vị con trai mình, không nhìn nổi cảnh nó phải chịu đựng dù nửa phần ủy khuất.
"Lão già nhà ông thật là...."
"Cô." Vương Nhất Bác không biết điều ba Tiêu muốn nói với mình là gì, nhưng trong lòng vô cùng bất an, trái tim đập thình thình như đánh trống, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, hỏi lại họ: "Năm đó làm sao ạ? Bố mẹ con có chuyện gì?"
Mẹ Tiêu thở dài một hơi, bế Tiểu Tỏa từ trên ghế dậy, "Nào, cháu trai ngoan, bà nội đưa con về phòng chơi, chúng ta bóc đồ chơi chú mới mua cho con được không?"
"Dạ ——" Nghe thấy đồ chơi, bạn nhỏ tất nhiên rất vui vẻ, ngoan ngoãn giơ tay lên để bà nội bế đi.
Vương Nhất Bác bất an cọ hai đầu gối vào nhau, "Chú, chú.....muốn nói gì với con?"
/
Không đặt được vé máy bay.
Vương Nhất Bác trực tiếp lái xe đi, chạy đường cao tốc đại khái tầm 4 tiếng là có thể tới thành phố nơi Tiêu Chiến đang công tác.
Lần đầu tiên ăn cơm cùng bố mẹ Tiêu Chiến, chỗ cơm lấy cho cậu cậu không ăn hết, nửa chén rượu còn lại của ba Tiêu cậu cũng không uống nốt cùng ông, là một người bề dưới, hành động như vậy quá là không phải phép, lần sau tới cậu nhất định sẽ tạ lỗi thật cẩn thận, nhất định.
Để cậu đi gặp anh ấy trước đi.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, phong cảnh hai bên đã bị màn đêm nhấn chìm, không nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh, nhưng trăng đêm nay lại rất đẹp.
Cậu không ngừng hít thở sâu, để có thể giữ cảm xúc của bản thân ổn định.
Nhưng cậu quả thực đã mất khống chế, nước mắt lau đi rồi, lại trào ra, lau đi rồi, lại trào ra.
Trong ký ức, những ngày tháng buồn khổ nhất, cậu cũng chưa từng khóc thảm thương tới mức này, muốn nhịn cũng không nhịn được.
Vương Nhất Bác, trên đời này không có ai ngốc hơn cậu được nữa.
Cậu cho rằng cậu đang thích ai chứ?
Đừng so cố chấp với anh ấy, cũng đừng so dũng khí với anh ấy.
Chi bằng cậu viết tên anh ấy một vạn lần, biết đâu cậu sẽ hiểu được, ý nghĩa của hai chữ Tiêu Chiến, là anh ấy vĩnh viễn yêu cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ.
Giấc mơ làm tổn thương con người ta nhất là khi nào?
Là sau khi tỉnh dậy phát hiện ra rằng, tất cả những gì trong mơ, đều là sự thật.
Lại một lần nữa, cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra thấy căn phòng tối đen như mực, trời vẫn chưa sáng, cậu mới ngủ được có một hai tiếng thôi.
Có tiếng thở đều đặn ngay bên tai, da thịt liền kề, trong chăn đều là mùi thơm của Tiêu Chiến.
Trước kia, mỗi lần bật dậy khỏi giấc mơ, đều là một mình cậu trong căn phòng trống trải, ngồi dậy hút điếu thuốc, hoặc rót một ly rượu, lúc nào khó chịu quá, sẽ giống một tên tra nam, chọn bừa một người nào đó trong danh bạ rồi gửi cho người ta một tin nhắn 'Ngủ chưa, nói chuyện với tôi một lát'.
"Anh....." Cậu ấy trở mình, đè lên trên Tiêu Chiến, ôm chặt anh trong lòng mà hôn anh.
Xúc cảm chân thực tới mức khiến cậu thất thần.
Hai người vừa mới làm xong, eo với lưng Tiêu Chiến vẫn còn đau, khó khăn lắm mới ngủ được, Vương Nhất Bác sao lại bắt đầu nữa rồi.
Anh buồn ngủ không mở nổi mắt, cau mày lại kháng nghị, "Em làm gì thế, anh không ổn nữa rồi, ngày mai công ty vẫn còn có việc nữa....."
Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy lời anh, lấy tay mơn trớn mấy cái, tách hai chân anh ra, trực tiếp đâm vào trong.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tự nhiên bị vật cứng ngắc kia đi vào, Tiêu Chiến có vẻ không dễ chịu lắm, anh nhẫn nại vuốt ve mái tóc đang vùi sau đầu mình, giọng nói mềm mại cộng thêm ngái ngủ tự nhiên có phần làm nũng, "Nhất Bác, sao thế?"
Không trả lời, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Vương Nhất Bác vùi đầu, cố chấp mà không ngừng chiếm hữu lấy anh.
Tiêu Chiến lên xuống theo nhịp độ của cậu, tiếng rên rỉ giống như đang nói mớ không tự chủ mà nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng.
Không có cảm giác an toàn, câu nói này ở trước mặt người thật sự để tâm đến bạn, trước nay đều không cần nói ra miệng, trong đêm đen tối tăm mù mịt, Tiêu Chiến thậm chí không cần nhìn biểu cảm của cậu ấy.
Anh kề sát bên tai cậu, dịu dàng ấm áp lặp lại câu nói, "Nhất Bác, anh yêu em, cực kỳ yêu em, yêu em nhất....."
"Em biết anh yêu em nhất, nhưng em chỉ yêu anh."
/
Đã nói là ngày hôm sau sẽ về nhà đón sinh nhật cùng Tiểu Tỏa, người làm ba như Tiêu Chiến này, lại muốn không chịu trách nhiệm rồi.
Có một dự án ở thành phố khác xảy ra vấn đề, khách hàng nổi trận lôi đình, bắt anh phải nhanh chóng tới đó xử lý.
Cuộc họp rất gấp, không đẩy lùi được, anh chỉ đành gọi điện thoại về giải thích với mẹ, nói đợi công tác quay về sẽ đón sinh nhật bù cho Tiểu Tỏa.
Mẹ anh phê bình anh một trận dữ dội, sinh nhật chỉ có một ngày, làm gì có chuyện bù sau.
Tiêu Chiến cũng biết sinh nhật chỉ có một ngày, Tiểu Tỏa nhất định đã âm thầm chờ đợi rất lâu, anh không về, không biết bé con sẽ thất vọng đến mức nào.
Thôi bỏ đi, cùng lắm thì sau này không làm ăn với khách hàng này nữa, về nhà.
Đang định gọi trợ lý bảo hủy vé máy bay, không ngờ mẹ anh lại nói, con bận đi, công việc quan trọng, nếu không có thời gian thì bảo thằng nhóc kia tự qua đây.
Để Vương Nhất Bác một mình đến nhà anh sao?
Cũng không phải là không được.
Lúc biết tin này, Tiểu Vương tổng có chút hơi sụp đổ. Coi như lần đầu tiên chính thức tới thăm hỏi, Tiêu Chiến lại không ở đó, cậu ấy sợ.
Đặc biệt thay một bộ vest chỉnh tề, Vương Nhất Bác xách bánh kem và quà cáp đến nhà họ Tiêu.
Vừa vào cửa, mẹ Tiêu đi ra đón khách, ba Tiêu ngồi trên sofa xem TV, Tiểu Tỏa trốn sau người bà nội, muốn đi lên chào hỏi Vương Nhất Bác, nhưng lại chỉ dám thò cái đầu nhỏ ra, không biết là vì sợ hay xấu hổ.
Vương Nhất Bác cười với bé con, ngồi xuống, đưa đồ chơi cho nó, "Tiểu Tỏa, sinh nhật vui vẻ."
Trẻ con mà, thấy đồ chơi là mắt sáng lên, lễ phép đưa hai bàn tay nhỏ ra nhận lấy, "Cảm ơn chú....."
"Không cần khách sáo." Vương Nhất Bác xoa đầu Tiểu Tỏa, vừa nhìn đã thấy thứ được đeo trên cổ thằng bé, chính là chiếc khóa trường mệnh mà mẹ cậu đã đưa cho Tiêu Chiến.
Sự căng thẳng trong lòng vơi đi hơn một nửa, cậu hít sâu vào một hơi, đứng dậy đưa quà cho mẹ Tiêu, "Cô ơi, đây là quà cháu mua cho cô chú."
"Cảm ơn, vào đi." Mẹ Tiêu cười đáp lễ, nhận lấy đồ rồi xoay người đi vào bếp.
Tiểu Tỏa ôm đồ chơi mặt mày hớn hở, chắc trong lòng bé con, chú mua quà cho nó, là biểu hiện của việc thích nó nhỉ.
Chú thích nó, vậy ba sẽ không bỏ rơi nó nữa.
"Chú Nhất Bác mau tới đây, bà nội nấu đồ ăn ngon!" Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón trỏ của Vương Nhất Bác, kéo cậu vào trong bếp xem.
Bây giờ cũng coi như hiểu được tâm trạng của Tiêu Chiến, tại sao vừa đến nhà anh ấy đã chuẩn bị vào bếp giúp đỡ. Vương Nhất Bác tháo áo khoác ngoài ra, cũng cắm đầu đi vào bếp, lần đầu tiên đến nhà bạn trai, ngoại trừ việc biểu hiện cho thật tốt, thật sự không biết có thể làm gì khác.
Nhưng còn chưa kịp đi vào, đã đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu, "Tiểu Vương à, con qua đây."
Giọng nói hơi mang khẩu âm của người miền Nam, là bố của Tiêu Chiến.
"Dạ chú." Vương Nhất Bác lại xoay người đi ra phòng khách.
Trên bàn trà có bày đĩa hoa quả vừa mới rửa sạch xong, ba Tiêu ngồi trên sofa, chiếc kính lão đeo hờ trên sống mũi, vẫn luôn dán mắt vào màn hình điện thoại.
"Chú."
Ba Tiêu không cả ngẩng đầu, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương à, con giúp chú xem xem, sao ứng dụng này lại không bật được âm thanh."
"À, vâng." Vương Nhất Bác ngốc nghếch gật đầu, nhận lấy điện thoại trong tay ba Tiêu, cài đặt lại chức năng một lượt.
"Được rồi chú." . Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRUМtruyeЛ .V N --
Ba Tiêu gật đầu, đưa lên tai nghe thử, quả nhiên đã có tiếng, ông hài lòng vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "Nghe được thật rồi này, cảm ơn con nhé."
"Đừng đừng, chú đừng cảm ơn, nên làm ạ....."
Ở bên kia, mẹ Tiêu bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn, gọi họ: "Nấu xong rồi, đến ăn cơm đi."
"Ăn cơm thôi ——" Tiểu Tỏa nhảy xuống sofa, dang hai cánh tay ra, bắt chước máy bay khi cất cánh mà chạy về phía bàn ăn.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh ba Tiêu, thấy ba Tiêu chậm chạp đứng dậy, khớp gối cử động có chút khó khăn, vội vàng chủ động đi lên dìu ông.
Ba Tiêu cười ha ha, nói đùa với Vương Nhất Bác: "Người già rồi, không có ích nữa rồi."
"Đâu có, chú vẫn còn trẻ lắm ạ."
Hai người dìu nhau đi đến bên bàn ăn, mẹ Tiêu thấy cảnh này có chút hơi cạn lời. Mấy câu dặn dò lúc nãy ông lão này không nghe được câu nào à.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải làm giá trước mặt thằng nhóc này, hồn của Chiến Chiến cũng bị cậu ta câu mất rồi, đã hết thuốc chữa rồi, nhưng làm thế nào cũng phải để thằng nhóc đó biết, nhà chúng ta không phải cứ gọi là đến cứ đuổi là đi, cậu ta phải thật trân trọng Chiến Chiến.
Ông lão này thì hay rồi, nhìn xem, với con trai ruột con không thân thiết được như thế, một chút nguyên tắc cũng không có, chẳng trách lại nuôi dạy ra thằng con trai ngốc nghếch như vậy.
"Ngồi đi Tiểu Vương, nếm thử tay nghề của cô con, mấy món này đều là bà ấy đặc biệt làm cho con đó."
"Dạ, con cảm ơn chú, cảm ơn cô."
Vương Nhất Bác gật đầu khom lưng ngồi xuống, mẹ Tiêu không khách khí chút nào mà nói, "Không cần cảm ơn, tôi chủ yếu là làm cho cháu trai tôi ăn. Cháu ngoan, nào, bà nội cho con một bao lì xì, chúc mừng sinh nhật."
Trẻ con tầm tuổi này, không có chấp niệm gì với tiền bạc cả, nhận lấy bao lì xì dày cộm, trên miệng nói "Cảm ơn bà nội", nhưng lại trực tiếp để lì xì sang bên cạnh.
Chắc có lẽ trong lòng đang nghĩ, vẫn là chú tặng đồ chơi cho mình thì tốt hơn.
"Nào, Tiểu Vương, cái này là cho con." Ba Tiêu móc một chiếc lì xì ra, đưa cho Vương Nhất Bác.
"Cái này.....chú ơi, cái này không cần đâu ạ."
"Cho cậu thì cậu cầm lấy." Mẹ Tiêu giống như cấp trên đang chỉ đạo công việc vậy, "Bố mẹ cậu đã chuẩn bị lì xì cho Chiến Chiến rồi, nhà chúng tôi cũng là người biết lễ nghĩa."
Nhất định phải nói đến mức này sao, nói trắng ra, chẳng qua cũng có ý "Nhà cô chú cũng đồng ý cháu rồi" chứ gì?
"Vậy, con cảm ơn cô chú."
Lúc Vương Nhất Bác nhận lấy bao lì xì, lén nắn độ dày một chút, mẹ ơi, trong này chắc không ít tiền đâu nhỉ, vui vẻ tới mức hai dấu ngoặc nhỏ cũng nhảy lên trên má.
Không khí nhà họ Tiêu rất tốt, tuy mẹ Tiêu vẫn nửa như vô tình nửa như cố ý nói mấy câu khiến cậu nghẹn họng, nhưng cậu cũng hiểu, dù sao, quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến không giống như những đôi tình lữ khác, còn trải qua biết bao nhiêu chuyện như thế, trưởng bối lo lắng cũng là điều đương nhiên.
Thái độ của ba Tiêu thì dễ gần hơn nhiều, nói chuyện với Vương Nhất Bác, còn quan tâm tình hình bệnh của bố cậu, hỏi sức khỏe bố cậu khôi phục thế nào rồi.
Vương Nhất Bác vội vàng nói đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nói thật, Vương Nhất Bác rất hiếu kỳ, Tiêu Chiến đã nói chuyện của hai bọn họ với bố mẹ thế nào, sao đến cả chuyện bố cậu bị bệnh họ cũng biết?
Hơn nữa, cô chú chưa từng phản đối sao?
Vương Nhất Bác nói thầm trong lòng, miệng thì không dám hỏi, ba Tiêu mẹ Tiêu nói gì, cậu liền ngoan ngoãn nghe cái đó.
Rượu quá ba tuần, ba Tiêu vẫn giữ nguyên sắc mặt yêu thương nhân từ, nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Vương à, chuyện năm đó, có phải bố mẹ con vẫn chưa nói cho con biết không?"
Vừa nghe câu này, sắc mặt mẹ Tiêu đã lập tức thay đổi, vội vàng gắp cho ba Tiêu một miếng thức ăn, liếc mắt ra hiệu với ông, "Ông uống nhiều rồi đấy, đừng có nói linh tinh."
Con trai bà bà hiểu, những chuyện này nếu Tiêu Chiến muốn để Vương Nhất Bác biết thì đã tự mình nói với cậu ấy, anh không nói, là vì không muốn nói.
Tủi thân nào cũng thà rằng tự mình gánh hết, không muốn khiến Vương Nhất Bác phải phiền lòng dù chỉ một chút.
Thật ra có thể hiểu, loại chuyện như năm đó, ép Vương Nhất Bác cũng chẳng có tác dụng gì. Đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp đại học, dù sống dù chết cũng phải phản kháng bằng được với người nhà, không thể trách nó được.
Không trách nó, cũng không trách bố mẹ nó, trên đời này làm gì có ông bố bà mẹ nào không hy vọng con cái mình sống tốt.
Đều có thể hiểu được.
Trong phòng khí nóng đã nhiều, lại cộng thêm tác dụng của rượu, khuôn mặt ba Tiêu thoáng nổi lên nét đỏ, ông nói với mẹ Tiêu: "Tiểu Tỏa ăn xong rồi, bà đưa nó về phòng trước đi, tôi nói chuyện với Tiểu Vương một lát."
Vẫn là câu nói đó, trên đời này làm gì có ông bố bà mẹ nào không hy vọng con cái mình sống tốt.
Thế nên, cũng là người làm cha làm mẹ, ba Tiêu đương nhiên cũng sẽ thiên vị con trai mình, không nhìn nổi cảnh nó phải chịu đựng dù nửa phần ủy khuất.
"Lão già nhà ông thật là...."
"Cô." Vương Nhất Bác không biết điều ba Tiêu muốn nói với mình là gì, nhưng trong lòng vô cùng bất an, trái tim đập thình thình như đánh trống, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, hỏi lại họ: "Năm đó làm sao ạ? Bố mẹ con có chuyện gì?"
Mẹ Tiêu thở dài một hơi, bế Tiểu Tỏa từ trên ghế dậy, "Nào, cháu trai ngoan, bà nội đưa con về phòng chơi, chúng ta bóc đồ chơi chú mới mua cho con được không?"
"Dạ ——" Nghe thấy đồ chơi, bạn nhỏ tất nhiên rất vui vẻ, ngoan ngoãn giơ tay lên để bà nội bế đi.
Vương Nhất Bác bất an cọ hai đầu gối vào nhau, "Chú, chú.....muốn nói gì với con?"
/
Không đặt được vé máy bay.
Vương Nhất Bác trực tiếp lái xe đi, chạy đường cao tốc đại khái tầm 4 tiếng là có thể tới thành phố nơi Tiêu Chiến đang công tác.
Lần đầu tiên ăn cơm cùng bố mẹ Tiêu Chiến, chỗ cơm lấy cho cậu cậu không ăn hết, nửa chén rượu còn lại của ba Tiêu cậu cũng không uống nốt cùng ông, là một người bề dưới, hành động như vậy quá là không phải phép, lần sau tới cậu nhất định sẽ tạ lỗi thật cẩn thận, nhất định.
Để cậu đi gặp anh ấy trước đi.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, phong cảnh hai bên đã bị màn đêm nhấn chìm, không nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh, nhưng trăng đêm nay lại rất đẹp.
Cậu không ngừng hít thở sâu, để có thể giữ cảm xúc của bản thân ổn định.
Nhưng cậu quả thực đã mất khống chế, nước mắt lau đi rồi, lại trào ra, lau đi rồi, lại trào ra.
Trong ký ức, những ngày tháng buồn khổ nhất, cậu cũng chưa từng khóc thảm thương tới mức này, muốn nhịn cũng không nhịn được.
Vương Nhất Bác, trên đời này không có ai ngốc hơn cậu được nữa.
Cậu cho rằng cậu đang thích ai chứ?
Đừng so cố chấp với anh ấy, cũng đừng so dũng khí với anh ấy.
Chi bằng cậu viết tên anh ấy một vạn lần, biết đâu cậu sẽ hiểu được, ý nghĩa của hai chữ Tiêu Chiến, là anh ấy vĩnh viễn yêu cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất