[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em

Chương 13: Vô tình thành vô tâm

Trước Sau
Thật không may cho Tiêu Chiến, tiết đầu tiên thế mà của cô chủ nhiệm. Cô giáo đang trong kì thi: Giáo Viên Dạy Giỏi nên đặc biệt gắt gao, giữa tiết, khi vừa ghi xong bài toán, cô đã ngắm Tiêu Chiến, vừa tính đập bàn để lôi tên học tra này tỉnh dậy thì lại thấy Vương Nhất Bác giơ tay, giọng băng lãnh.

" Thưa cô, bài này để em làm. "

Cô giáo tất nhiên vui mừng, Vương Nhất Bác chịu hợp tác chẳng phải cô sẽ thuận lợi hơn sao. Mặc kệ Tiêu Chiến, những bài còn lại, chỉ cần cô có ý kiến với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ tìm cách hoãn binh.

Tóm lại, tiết học này Tiêu Chiến ngủ đặc biệt ngon, cứ thế mà ngủ đến lúc ăn cơm trưa.

Hắn tỉnh dậy, vươn vai đầy sảng khoái, nhìn qua bên cạnh đã sớm không thấy Vương Nhất Bác.

Hắn quay đầu hỏi tên mọt sách gần bàn của mình, biết được Vương Nhất Bác đã lên thư viện.

Gần đây, hắn không hay thấy Uông Trác Thành nữa, nghe phong phanh là cậu đi xuống tầng 1. Làm gì thì cũng không rõ. Mà gần suốt 1 tuần nay cứ đi về đó mãi.

Suy nghĩ vẫn vơ một hồi, Tiêu Chiến chạy nhanh lên thư viện. Gần đây hắn có chút hứng thú với mấy thực nghiệm làm chất nổ, muốn lên trên đó xem mấy cách điều chế chất nổ an toàn xem sao.

Vừa hay, chỉ vừa đến thư viện đã bắt gặp Vương Nhất Bác...ngồi cùng một bạn nữ. Mà đó lại là Diệc Vân Phi lớp bên cạnh.

Không những vậy, cô ấy lại còn là Hoa Khôi của trường, với gương mặt xinh đẹp không kém cạnh gì ngôi sao điện ảnh, so sánh với bạch liên hoa vẫn có phần khí sắc hơn.

Hai người ngồi kế bên nhau, lại đọc chung một quyển sách " 1001 điều chưa biết về Ngôi Sao "

Xem ra đang trao đổi cái gì đó, Tiêu Chiến muốn gọi nhưng lại thôi, mục đích hắn lên đây đâu phải là tìm Vương Nhất Bác.



Vừa quay lưng lại vô tình đụng phải một " nấm lùn bốn mắt"

Tiêu Chiến vội đỡ cậu bạn mình vừa đụng phải lên, lại nghe xung quanh bắt đầu xì xào cười rộ.

Nhìn qua cô bé mắt đã sớm đỏ hoe, lúng túng đứng cúi mặt, nhỏ giọng xin lỗi Tiêu Chiến.

Lúc này, Tiêu Chiến mới nhận ra, cô bé này mặc váy, lúc này bị té ngã ra phía sau, lại nhìn thấy mấy thanh niên có trong thư viện vừa cười vừa lướt điện thoại, hắn nhíu mày.

" Xin... xin lỗi đàn anh, em...em..."

Tiêu Chiến cười trừ.

" Là anh xin lỗi mới đúng, anh là người đụng phải em mà! "

Hắn cúi người xuống để bằng với chiều cao của nàng, tay cởi áo khoác ngoài, mặt xoay đi hướng khác giúp nàng cột áo ở bên hông, che đi chiếc váy ngắn cũn kia.

Hành động này của Tiêu Chiến được dư luận bàn tán cả lên, mọi người bắt đầu rộn ràng khi Tiêu Chiến khoan thai đi về phía mấy thanh niên mang vẻ mặt giễu cợt kia.

Hắn lạnh mặt, giựt lấy cái điện thoại, đem tất cả ảnh xóa hết đi.

" Mỗi người một bản kỉ luật, tôi mong sẽ nhận được sớm nhất có thể để mang lên phòng hội đồng, chắc các cậu cũng không mong hành động không bằng cả xúc vật này bị phụ huynh biết. "

Là người được đề cử cho việc bảo vệ trật tự cùng an ninh của trường, đây là một trong những việc Tiêu Chiến có quyền quyết định mà không cần đến sự can thiệp của giáo viên.

Tiêu Chiến còn tận tâm đưa nàng về lớp, trước khi đi còn đưa mắt nhìn nhóm nữ sinh đang đứng dậm chân kia. Cũng không khó nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm mà ả dành cho nàng.



Nói là vô tình đụng phải Tiêu Chiến thì thật khó tin, nhưng bảo bị xô ngã vào cũng không phải chuyện bịa đặt.

Tiêu Chiến thở dài, gần đây không mấy quan tâm đến trật tự của trường nên lại xảy ra mấy vụ bạo lực học đường rồi.

Được biết, nàng tên là Sở Sở, là con gái một nông dân bình thường, là nhận được học bổng của trường nên mới chuyển vào đây học cũng đã được một tuần.

Thế mà Sở Sở luôn bị bạn cùng lớp sỉ vả cùng chọc phá vì gương mặt có chút dễ thương cùng thành tích học tập đáng ngưỡng mộ.

Xong việc, Tiêu Chiến cũng không có hứng thú lên lại thư viện, hắn trốn hai tiết Văn, tìm đại một gốc cây mà an giấc tiếp.

Hắn không hề hay biết, ngay lúc bóng lưng ai kia vừa khuất đi thì đáy mắt Vương Nhất Bác hiện lên vài tia ẩn nhẫn, như kiềm nén lại tức giận. Nhưng mọi thứ đều rất mơ hồ, cực kì khó đoán.

Nếu không phải từng vô tình nghe Uông Trác Thành nói Tiêu Chiến thích ngắm sao đêm qua kính thiên văn thì y cũng đâu nhọc tâm nghiên cứu về loại sách này.

Vài tuần trước, sách này chỉ mới được nhập khẩu về Trường nên số lượng rất ít, khi Vương Nhất Bác lên mượn thì Diệc Vân Phi cũng đúng lúc mượn quyển này, mà cay đắng hơn là chỉ còn duy nhất một quyển.

Vương Nhất Bác vì bất đắc dĩ mà nhận lời đề nghị của cô là cùng đọc chung, y chỉ đơn giản muốn tìm vị trí ngắm đẹp nhất mà thôi, thế mà lại phải ngồi cùng cô đọc.

Lại ai ngờ được rằng y phải chứng kiến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân đầy cảm động và sâu sắc này.

Y cực kì khó chịu, ngay cả tâm tình đọc cũng không muốn nữa.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng tạm biệt rồi rời đi, mặc cho Diệc Vân Phi ngỏ lời muốn kết bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau