[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em
Chương 28: Happy endding
" Tôi không đồng ý! "
" Cái gì? Chú rể không đồng ý sao? "
Phía dưới lễ đài bắt đầu xôn xao bàn tán, Tuyên Lệ nghe xong, hoảng hốt nhìn con trai.
Lúc này, Vương Hành đành thở dài, trấn an bà.
" Lão bà, nghe tôi, con chúng ta đã lớn rồi, hãy để nó tự quyết định mọi chuyện của mình."
" Thưa quý vị, hôm nay có một số chuyện tôi phải làm sáng tỏ.
Như các vị đã thấy cô dâu ở bên cạnh tôi đây, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng tiếc rằng, người trong lòng tôi không phải là cô dâu của ngày hôm nay. "
Nghe tiếng hút khí của những vị khách có mặt ngày hôm nay, Vương Nhất Bác không hề run sợ mà nói tiếp.
" Vương Nhất Bác tôi từ nhỏ đến lớn luôn sống trong thế giới riêng của chính mình, nó được hình thành nên khi tôi cảm thấy mình bị chính ba mẹ ruột vứt bỏ, tuy vậy tôi lại không hận họ, ngược lại tôi luôn nỗ lực cố gắng để trở thành một hình mẫu lí tưởng, để ba mẹ phải tự hào về tôi.
Sinh ra trong một gia đình giàu có, tôi có đủ tất cả những thứ mà người thường luôn ước ao nhưng tiếc rằng, đó không phải là những thứ tôi muốn, cái tôi muốn là sự quan tâm.
Mười 17 năm cô độc trên đời, tôi cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi là một Vương Nhất Bác mang vỏ bọc hoàn hảo cho đến khi gặp được anh ấy - một người con trai khiến tôi phải đau đầu mà đối phó.
Anh ấy là người hoàn toàn đối lập với tôi, là người luôn làm trò khiến tôi phải đau đầu, là người khiến tôi cảm nhận được " cảm xúc " bình thường của một con người nên có.
Anh ấy cứ như thế mà bước vào thế giới của tôi, đảo lộn cuộc sống cô độc của tôi, rồi đưa tay kéo tôi qua bên cuộc sống của anh ấy.
Cho đến lúc vì một sai lầm, tôi đã khiến anh ấy tổn thương, và người nam nhân này muốn vứt bỏ tôi. Anh ấy không cần tôi nữa. Đó là lúc tôi cảm nhận được " tình yêu " " thống khổ " và " đau đớn "
Tôi đã luôn tự nhũ rằng, cả đời này tôi chỉ ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại.
Chỉ tiếc rằng, tôi không làm được, tôi không thể đường đường chính chính nói với cả thế giới rằng tôi yêu anh ấy đến nhường nào, bởi vì hai chữ " giới tính " đã hoàn toàn chia cắt chúng tôi.
Nói đến đây, Vương Nhất Bác cười chua chát.
" Lộ Khiết, em vốn là cô gái tốt, nhưng người anh yêu là anh ấy. Đây là sự thật không thể chối bỏ được nữa rồi. "
" Anh đi...đi. "
Giọng cô run rẩy, thì ra đây mới là tình yêu thật sự sao... Cô đã tự tin rằng mình sẽ thắng, nhưng không, đến cuối cùng cô vẫn thua.
Thua một cách thảm hại.
" Nói hay lắm. "
Lời nói này vang lên khiến mọi người phải quay đầu nhìn ra cửa chính.
Một thiếu niên đang gập người mà thở dốc.
Vương Nhất Bác nhìn đến thân ảnh thân thuộc trước mặt.
Trái tim một lần nữa như được sưởi ấm lên.
" Mẹ kiếp...còn không mau ra đỡ anh. "
Tiêu Chiến thở dốc, Vương Nhất Bác vội vàng lao đến bên hắn, dùng hết thảy sức lực mà ôm người nọ vào lòng.
" Em còn tính chạy đến chỗ anh, không ngờ..."
" Không ngờ anh lại chạy về chứ gì, nói gì chứ từ sân bay chạy bộ về đây, ngay cả vali cũng không biết bị anh mày vất ở xó xỉn nào rồi. "
Những lời Vương Nhất Bác nói từng chữ từng chữ hắn đều nghe rất rõ ràng, cũng phải thôi, dù sao cũng là tập đoàn lớn, mấy cái màn ảnh to nhỏ trên đường đều tràn ngập hình ảnh của Vương Nhất Bác.
Mẹ kiếp, cả thế giới đều biết cậu thích đàn ông rồi...!!!!
Lúc này, Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra.
" Khoan đã, anh có chuyện muốn nói. "
Vương Nhất Bác vẫn chưa vơi đi nỗi vui sướng trong lòng, nghe Tiêu Chiến nói vậy, bản thân không tự chủ mà hồi hộp hơn.
" Sợi dây chuyền, trả đây. "
A.
Vương Nhất Bác nhất thời sửng sốt.
Cái này là đòi quà sao?
Đoàn viên chưa được bao lâu đã đòi lại quà sao???
Tuy bất mãn nhưng y vẫn tình nguyện mà lấy sợi dây chuyền đang đeo ở nơi cổ, tháo ra đưa cho hắn.
Tiêu Chiến lấy từ túi quần ra một chiếc y hệt, chỉ là tên mặt lưỡi lam lại khắc chữ Tiêu.
Tiêu Chiến đem sợi dây chuyền có chữ Vương đeo ở cổ mình, cái chữ Tiêu đeo cho Nhất Bác.
Xong xuôi, hắn cười cười tuyên bố.
" Trao vật đính hôn rồi, từ nay cậu là của anh đấy nhé. "
Vương Nhất Bác nghe xong, hạnh phúc gật đầu, đem môi mình cùng môi hắn áp lại, đứng giữa bao người mà trao nụ hôn.
Trên dưới lễ đài nhất thời câm nín, hoàn toàn bó tay với hai con người này, nhất thời chú rể chối hôn rồi cùng đính ước với nam nhân khác lên hot search của thế giới.
Lộ Khiết đứng bên trên cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Cô thua rồi, nhưng là thua tâm phục khẩu phục.
Cứ ngỡ mọi thứ đã xong xuôi nhưng địa ngục chỉ mới thật sự bắt đầu.
Mẹ Tiêu Chiến đã xem tivi cùng hai vị trưởng bối nhà họ Vương cũng thật mát mặt.
Hai bạn trẻ sẽ làm gì để lấy lòng trưởng bối đây? Chờ xem.
- ---- Chính Hoàn Văn -----
Cuối cùng cũng xong, còn thêm hai cái phiên ngoại nữa là chính thức kết thúc bộ: Tôi Không Thể Sống Thiếu Em.
Cảm ơn các độc giả thân thương đã dành tình cảm cho Bác Quân Nhất Tiêu cũng như fanfic của mình T^T.
Yêu thương.....
" Cái gì? Chú rể không đồng ý sao? "
Phía dưới lễ đài bắt đầu xôn xao bàn tán, Tuyên Lệ nghe xong, hoảng hốt nhìn con trai.
Lúc này, Vương Hành đành thở dài, trấn an bà.
" Lão bà, nghe tôi, con chúng ta đã lớn rồi, hãy để nó tự quyết định mọi chuyện của mình."
" Thưa quý vị, hôm nay có một số chuyện tôi phải làm sáng tỏ.
Như các vị đã thấy cô dâu ở bên cạnh tôi đây, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng tiếc rằng, người trong lòng tôi không phải là cô dâu của ngày hôm nay. "
Nghe tiếng hút khí của những vị khách có mặt ngày hôm nay, Vương Nhất Bác không hề run sợ mà nói tiếp.
" Vương Nhất Bác tôi từ nhỏ đến lớn luôn sống trong thế giới riêng của chính mình, nó được hình thành nên khi tôi cảm thấy mình bị chính ba mẹ ruột vứt bỏ, tuy vậy tôi lại không hận họ, ngược lại tôi luôn nỗ lực cố gắng để trở thành một hình mẫu lí tưởng, để ba mẹ phải tự hào về tôi.
Sinh ra trong một gia đình giàu có, tôi có đủ tất cả những thứ mà người thường luôn ước ao nhưng tiếc rằng, đó không phải là những thứ tôi muốn, cái tôi muốn là sự quan tâm.
Mười 17 năm cô độc trên đời, tôi cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi là một Vương Nhất Bác mang vỏ bọc hoàn hảo cho đến khi gặp được anh ấy - một người con trai khiến tôi phải đau đầu mà đối phó.
Anh ấy là người hoàn toàn đối lập với tôi, là người luôn làm trò khiến tôi phải đau đầu, là người khiến tôi cảm nhận được " cảm xúc " bình thường của một con người nên có.
Anh ấy cứ như thế mà bước vào thế giới của tôi, đảo lộn cuộc sống cô độc của tôi, rồi đưa tay kéo tôi qua bên cuộc sống của anh ấy.
Cho đến lúc vì một sai lầm, tôi đã khiến anh ấy tổn thương, và người nam nhân này muốn vứt bỏ tôi. Anh ấy không cần tôi nữa. Đó là lúc tôi cảm nhận được " tình yêu " " thống khổ " và " đau đớn "
Tôi đã luôn tự nhũ rằng, cả đời này tôi chỉ ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại.
Chỉ tiếc rằng, tôi không làm được, tôi không thể đường đường chính chính nói với cả thế giới rằng tôi yêu anh ấy đến nhường nào, bởi vì hai chữ " giới tính " đã hoàn toàn chia cắt chúng tôi.
Nói đến đây, Vương Nhất Bác cười chua chát.
" Lộ Khiết, em vốn là cô gái tốt, nhưng người anh yêu là anh ấy. Đây là sự thật không thể chối bỏ được nữa rồi. "
" Anh đi...đi. "
Giọng cô run rẩy, thì ra đây mới là tình yêu thật sự sao... Cô đã tự tin rằng mình sẽ thắng, nhưng không, đến cuối cùng cô vẫn thua.
Thua một cách thảm hại.
" Nói hay lắm. "
Lời nói này vang lên khiến mọi người phải quay đầu nhìn ra cửa chính.
Một thiếu niên đang gập người mà thở dốc.
Vương Nhất Bác nhìn đến thân ảnh thân thuộc trước mặt.
Trái tim một lần nữa như được sưởi ấm lên.
" Mẹ kiếp...còn không mau ra đỡ anh. "
Tiêu Chiến thở dốc, Vương Nhất Bác vội vàng lao đến bên hắn, dùng hết thảy sức lực mà ôm người nọ vào lòng.
" Em còn tính chạy đến chỗ anh, không ngờ..."
" Không ngờ anh lại chạy về chứ gì, nói gì chứ từ sân bay chạy bộ về đây, ngay cả vali cũng không biết bị anh mày vất ở xó xỉn nào rồi. "
Những lời Vương Nhất Bác nói từng chữ từng chữ hắn đều nghe rất rõ ràng, cũng phải thôi, dù sao cũng là tập đoàn lớn, mấy cái màn ảnh to nhỏ trên đường đều tràn ngập hình ảnh của Vương Nhất Bác.
Mẹ kiếp, cả thế giới đều biết cậu thích đàn ông rồi...!!!!
Lúc này, Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra.
" Khoan đã, anh có chuyện muốn nói. "
Vương Nhất Bác vẫn chưa vơi đi nỗi vui sướng trong lòng, nghe Tiêu Chiến nói vậy, bản thân không tự chủ mà hồi hộp hơn.
" Sợi dây chuyền, trả đây. "
A.
Vương Nhất Bác nhất thời sửng sốt.
Cái này là đòi quà sao?
Đoàn viên chưa được bao lâu đã đòi lại quà sao???
Tuy bất mãn nhưng y vẫn tình nguyện mà lấy sợi dây chuyền đang đeo ở nơi cổ, tháo ra đưa cho hắn.
Tiêu Chiến lấy từ túi quần ra một chiếc y hệt, chỉ là tên mặt lưỡi lam lại khắc chữ Tiêu.
Tiêu Chiến đem sợi dây chuyền có chữ Vương đeo ở cổ mình, cái chữ Tiêu đeo cho Nhất Bác.
Xong xuôi, hắn cười cười tuyên bố.
" Trao vật đính hôn rồi, từ nay cậu là của anh đấy nhé. "
Vương Nhất Bác nghe xong, hạnh phúc gật đầu, đem môi mình cùng môi hắn áp lại, đứng giữa bao người mà trao nụ hôn.
Trên dưới lễ đài nhất thời câm nín, hoàn toàn bó tay với hai con người này, nhất thời chú rể chối hôn rồi cùng đính ước với nam nhân khác lên hot search của thế giới.
Lộ Khiết đứng bên trên cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Cô thua rồi, nhưng là thua tâm phục khẩu phục.
Cứ ngỡ mọi thứ đã xong xuôi nhưng địa ngục chỉ mới thật sự bắt đầu.
Mẹ Tiêu Chiến đã xem tivi cùng hai vị trưởng bối nhà họ Vương cũng thật mát mặt.
Hai bạn trẻ sẽ làm gì để lấy lòng trưởng bối đây? Chờ xem.
- ---- Chính Hoàn Văn -----
Cuối cùng cũng xong, còn thêm hai cái phiên ngoại nữa là chính thức kết thúc bộ: Tôi Không Thể Sống Thiếu Em.
Cảm ơn các độc giả thân thương đã dành tình cảm cho Bác Quân Nhất Tiêu cũng như fanfic của mình T^T.
Yêu thương.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất