[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
Chương 8
????????????????
Vương Nhất Bác ngủ thẳng tới rạng sáng bốn giờ, giấc ngủ này quá thoải mái, hắn khua chiêng gõ trống gọi Tiểu Quý và Tiểu Thu vào trước, để hai người hầu hạ mặc quần áo rửa mặt. Hắn thấy hai người này làm việc còn ngáp liên hồi, hơi bất mãn nói: "Đã mấy giờ rồi còn chưa tỉnh ngủ à? Ta đã ngủ quá no rồi."
Tiểu Quý liếc hắn một cái, trên mặt lại cười: "Là do tối hôm qua tiểu nhân ngủ quá muộn, nên đánh."
Vương Nhất Bác không nói chuyện, ra khỏi phòng, nghe thấy trong viện có động tĩnh, qua nhìn một cái. Thì ra là mấy người sau bếp đẩy chiếc xe đẩy tay, chuẩn bị ra cửa. Vương Nhất Bác gật đầu chào hỏi, lại nghe một người ngồi trên xe đẩy tay nói: "Nhất Bác, có muốn theo chúng ta cùng xuống ruộng hái rau không?"
(Xe đẩy tay 辆板车.)
Vương Nhất Bác mới phát hiện người ngồi trên xe đẩy tay là mẫu thân của Tiêu Chiến. Tiêu mẫu khuôn mặt mượt mà, đôi mắt rất giống Tiêu Chiến, lúc nhìn người, đuôi mắt cong cong, luôn rất dịu dàng. Vương Nhất Bác đứng không nhúc nhích, chờ đến khi xe đẩy tay bị thúc mạnh lên, hắn mới chạy vài bước tới nói: "Chờ con một chút!"
Nơi hái rau ở phía tây thôn trang, rạng sáng ánh sao và ánh nắng hòa hợp, hiện màu trắng xanh, sáng sớm mang theo chút khí lạnh, chui vào từ ống quần của Vương Nhất Bác. Màu xanh biếc của đồng ruộng giống như một nồi canh sôi, Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng nhảy vào. Vừa đi vào, hắn liền bị một vật cứng dưới chân vướng chặt lại, còn buồn ngủ nên trực tiếp nhào vào trong đất.
Tiểu Quý vội tới dìu hắn: "Thiếu... thiếu gia! Không bị ngã chứ?"
Vương Nhất Bác được đỡ dậy, thấy Tiêu mẫu bên cạnh nhìn lo lắng, liền ngượng ngùng cười một cái, phủi đất trên người theo Tiểu Quý. Hắn cúi đầu nhìn, thì ra là một trái bí đao dài nửa thước, hình dáng ngay ngắn giống như khối đá lớn. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, bên ngoài của bí đao có lớp lông tơ dài, trên lông tơ đọng bọt nước, bị Vương Nhất Bác sờ qua, giống như chảy một lớp mồ hôi. Hắn quay đầu nói: "Hái bí đao này kéo về cho ta đi."
Tiêu mẫu ngồi xổm xuống nhìn nhìn, vỗ vỗ, nói: "Bí đao này dáng dấp không tệ, đem về nấu canh cho Nhất Bác uống."
Vương Nhất Bác lấy tay chọt chọt mũi, âm thanh nho nhỏ: "Cũng cho Chiến Chiến uống."
Tiêu mẫu nói đùa: "Cho Nhất Bác là được rồi."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu mẫu một cái, xoa xoa mũi, cười cười không nói chuyện.
Vương Nhất Bác lại hái được không ít đậu que, giỏ tre bên chân chất thành một tòa núi nhỏ, Vương Nhất Bác thích ăn mì, Tiêu mẫu nói lát nữa lấy đậu que nấu mì, Vương Nhất Bác nói: "Cũng cho Chiến Chiến nữa."
Tiêu mẫu muốn đùa hắn: "Chỉ cho Nhất Bác ăn."
Vương Nhất Bác cầm đậu que mới hái, nhìn Tiêu mẫu một cái, mím mím môi không nói lời nào.
Tiêu mẫu nói: "Nhất Bác, tới đây, giúp ta đào chút khoai tây."
Vương Nhất Bác không nói hai lời liền ngồi xổm xuống tự cầm công cụ bắt đầu xúc. Tiêu mẫu nói: "Con chậm một chút, cẩn thận đừng bị thương tay."
Vương Nhất Bác đáp: "Dạ."
Vương Nhất Bác tự tay lau sạch bùn đất tươi mới dính trên khoai tây, thừa dịp không ai chú ý liền giấu vào vạt áo, lại bị Tiêu mẫu bắt tại trận, Tiêu mẫu nói: "Nhất Bác, cái này bẩn lắm, con đừng bỏ vào y phục, ở đây không phải có rổ sao."
Tiêu mẫu sờ sờ bên ngoài y phục, còn sờ được không ít đậu que.
Vương Nhất Bác che che vạt áo: "Đây... đây là cho Chiến Chiến, y cũng muốn ăn cơm mà!"
Tiêu mẫu biết Vương Nhất Bác xem lời nói đùa của mình thành thật, cười nói: "Vậy con có thể giấu mấy đồ trong đất này đi, y là người làm việc vặt, có thể sẽ không có gì để ăn."
Vương Nhất Bác nghe xong, trịnh trọng gật đầu.
Vương Nhất Bác trở về thôn trang, chạy đến hậu viện trước, thấy cửa phòng của Tiêu Chiến đóng kín, biết y còn chưa tỉnh liền đặt đồ vật ở cửa phòng, như vậy Chiến Chiến vừa đi ra liền có thể thấy được.
Vương Nhất Bác sợ mình ở trước cửa bị người phát hiện nên gấp rút chạy đi rồi. Tiêu Chiến dậy đẩy cửa ra, chân đột ngột dừng giữa không trung, y ngồi xổm xuống, thấy một ít rau quả chỉnh chỉnh tề tề, Tiêu Chiến thầm nghĩ: Ai đây a? Cũng không thể là Vương Nhất Bác chứ?
Tiêu Chiến lấy góc áo bao rau quả lại, đưa đến phòng bếp. Tiêu mẫu thấy, nói: "Thật sự đưa cho con sao?"
Tiêu Chiến nói: "Gì vậy ạ?"
Tiêu mẫu kể tỉ mỉ với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vừa nghe vừa cười: "Hắn còn có ngày không nói ra lời với người ta sao? Lúc nói không nên lời liền nằm trên mặt đất ăn vạ là giỏi."
Tiêu mẫu nói: "Con đừng nói hắn như vậy, ta thấy hắn rất để ý đến con."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân một cái: "Có lẽ gần đây thân với con."
Vừa lúc mì đậu que ra lò, Tiêu mẫu nói: "Nhanh đưa cho người ta đi."
Tiêu Chiến đáp, chỉ vào rau quả mình vừa đem tới, nói: "Những đồ này đều là của con, đừng động vào a."
- ------
Vương Nhất Bác ăn mì sợi, nói: "Chiến Chiến, ngươi ăn chưa?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Lát nữa ăn."
Vương Nhất Bác nói: "Mấy rau quả ở cửa phòng, ngươi thấy chưa?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Cảm ơn ngươi, Nhất Bác."
Con mắt của Vương Nhất Bác lóe sáng, cười rộ lên hàm răng vừa trắng vừa đều: "Ngươi đừng đứng ở đây, ăn cơm sáng đi."
Tiêu Chiến nói: "Chờ ngươi ăn xong trước."
Tiểu Quý đứng bên cạnh cảm thấy không khí giữa hai người này có chút không thích hợp, tay nhéo góc áo, không biết mình nên rời đi hay nên đứng chờ thiếu gia phân phó.
Vương Nhất Bác nói: "Ở đây có Tiểu Quý mà, ngươi còn bị đói, ta nào ăn cơm nổi."
Tiêu Chiến đỏ lỗ tai, Vương Nhất Bác mới nói xong, Tiêu Chiến liền chạy đi. Hôm nay y buộc đuôi ngựa cao to, tóc đen theo động tác vỗ về eo y, chân dài bước vài bước ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng thật là cực đẹp. Vương Nhất Bác nhìn y chạy xa, ánh mắt nhìn thẳng y đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa mới cầm đũa tiếp tục ăn.
Ngày mai phải đến học đường đi học rồi, việc học của Vương Nhất Bác vẫn chưa hoàn thành. Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác tiêu thực, vẫn cùng Tiêu Chiến đọc sách trong thư phòng, Tiêu Chiến nói hắn ngồi trên ghế, để tránh lại mệt muốn ngủ, kết quả Vương Nhất Bác chỉ nhìn mấy dòng chữ liền buồn ngủ choáng váng đầu, sau đó liền dựa vào lưng ghế ngửa đầu ngủ.
Vương Nhất Bác ngủ gần nửa canh giờ, Tiêu Chiến lo lắng hắn ngủ như vậy, cổ sẽ không thoải mái nên cố ý lúc lật sách liền phát ra tiếng vang, hắng hắng giọng, giậm chân một cái, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh.
Sau bếp làm bánh nướng thịt tươi, đưa tới cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bưng mâm lắc lắc vài vòng thoáng qua trước mũi của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không tỉnh. Tiêu Chiến hết chiêu, y đến sương phòng lấy gối mềm nhỏ tính cho Vương Nhất Bác dựa. Bởi vì phía trước có bàn học chống đỡ nên Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, hai tay vòng Vương Nhất Bác, một bên chú ý mặt ngủ của hắn, một bên cẩn thận chèn gối đầu vào dưới cổ hắn.
Vương Nhất Bác ở trong mộng tìm nhà xí đi tiểu, chỉ cảm thấy bụng dưới nghẹn căng đến hoảng, nhưng làm sao cũng không tìm thấy nhà xí, sốt ruột đến mức muốn khóc, lúc này lại nghe được một mùi hương quen thuộc, giống như cỏ cây trên cánh đồng bát ngát lẫn vào mùi thơm của ánh mặt trời, Vương Nhất Bác mở mắt ra.
Hắn vừa mở mắt, trước liền nhìn thấy làn môi xinh đẹp của Tiêu Chiến, khẽ nhếch lộ ra chút răng thỏ, y khom người rất sâu, có vẻ môi cũng cong, giống như đang làm nũng. Vương Nhất Bác dời tầm mắt xuống, cổ Tiêu Chiến thon dài, hầu kết không rõ ràng, bởi vì khoảng cách rất gần, Vương Nhất Bác còn có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt. Vương Nhất Bác nín tiểu, bụng dưới trướng, lại vừa mới tỉnh ngủ, hạ bộ vốn nửa nâng, vừa mở mắt lại nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ như vậy, trong lỗ mũi lại tràn ngập mùi bánh nướng quen thuộc, khiến Vương Nhất Bác lập tức nhớ đến tình cảnh thủ dâm mấy ngày trước. Vương Nhất Bác không được tự nhiên giật mình một cái, nuốt một ngụm nước miếng.
Tiêu Chiến hoảng sợ: "Đánh thức ngươi rồi?" Trong tay của y còn cầm gối mềm nhỏ, lúc nói chuyện, đôi mắt chớp chớp liên tục.
Mùi bánh nướng càng ngày càng nặng, che lại mùi của Tiêu Chiến khiến hô hấp của Vương Nhất Bác tăng mạnh, hạ bộ càng ngẩng đầu hơn. Hắn lại nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Ta... ta đi tiểu."
Vương Nhất Bác đi tiểu xong, hạ bộ vẫn còn tinh thần, không có xu thế muốn đi xuống. Vương Nhất Bác nghĩ đến chiếc cổ thon dài của Tiêu Chiến, xoang mũi còn giữ mùi bánh nướng. Hắn vói tay vào quần lót, chuyển động mạnh mẽ, nghĩ thầm: Sao lúc này lại có bánh nướng a...
Chờ xong rồi, Vương Nhất Bác rửa sạch tay, trên mặt đổ chút mồ hôi mỏng, tới cửa, Tiêu Chiến nói: "Sao đi lâu như vậy? Bánh nướng cũng nguội. Lần trước ngươi nói thích ăn, lúc nãy nương của ta đặc biệt làm cho ngươi đó."
Vương Nhất Bác có chút thất thần: "Đi đại tiện." Ánh mắt của hắn bay tới bay lui, gò má còn mang theo chút hồng, Tiêu Chiến nhìn, nói: "Sao vậy? Người không thoải mái sao?" Vừa nói, lòng bàn tay vừa dán qua, xoa trán Vương Nhất Bác.
Trái tim của Vương Nhất Bác đập loạn xạ trong lồng ngực, khí nóng của lòng bàn tay Tiêu Chiến phảng phất chạy thẳng đến bụng dưới của hắn, hạ bộ lại có tư thế ngẩng đầu. Vương Nhất Bác tóm tay Tiêu Chiến: "Không... không sao, ta không khó chịu." Hắn tiện tay cầm bánh nhét vào trong miệng, mùi bánh nướng lập tức nổ tung trong khoang miệng, khiến Vương Nhất Bác càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Vương Nhất Bác đã phát cáu, thoái thác việc học, buồn bực ở trong sương phòng đến khi ăn cơm chiều cũng không ra. Tiêu Chiến cho rằng hắn không thích đọc sách, thầm nghĩ Vương Nhất Bác không chịu học cũng không phải lần đầu tiên, chỉ đành tùy hắn, ở cạnh cửa khuyên nhủ hắn: "Không đọc sách thì ăn cơm chiều trước đi."
Vương Nhất Bác ảo não vì mình có ý đồ không an phận với Tiêu Chiến, hắn một bên cảm thấy chỉ cần Tiêu Chiến ở bên cạnh mình là đủ rồi, bên kia lại cảm thấy không đủ, làm sao cũng không đủ, thấy được mà không ăn được, không tìm ra nơi tiết hỏa. Muốn điên rồi muốn điên rồi.
????????????????
Vương Nhất Bác ngủ thẳng tới rạng sáng bốn giờ, giấc ngủ này quá thoải mái, hắn khua chiêng gõ trống gọi Tiểu Quý và Tiểu Thu vào trước, để hai người hầu hạ mặc quần áo rửa mặt. Hắn thấy hai người này làm việc còn ngáp liên hồi, hơi bất mãn nói: "Đã mấy giờ rồi còn chưa tỉnh ngủ à? Ta đã ngủ quá no rồi."
Tiểu Quý liếc hắn một cái, trên mặt lại cười: "Là do tối hôm qua tiểu nhân ngủ quá muộn, nên đánh."
Vương Nhất Bác không nói chuyện, ra khỏi phòng, nghe thấy trong viện có động tĩnh, qua nhìn một cái. Thì ra là mấy người sau bếp đẩy chiếc xe đẩy tay, chuẩn bị ra cửa. Vương Nhất Bác gật đầu chào hỏi, lại nghe một người ngồi trên xe đẩy tay nói: "Nhất Bác, có muốn theo chúng ta cùng xuống ruộng hái rau không?"
(Xe đẩy tay 辆板车.)
Vương Nhất Bác mới phát hiện người ngồi trên xe đẩy tay là mẫu thân của Tiêu Chiến. Tiêu mẫu khuôn mặt mượt mà, đôi mắt rất giống Tiêu Chiến, lúc nhìn người, đuôi mắt cong cong, luôn rất dịu dàng. Vương Nhất Bác đứng không nhúc nhích, chờ đến khi xe đẩy tay bị thúc mạnh lên, hắn mới chạy vài bước tới nói: "Chờ con một chút!"
Nơi hái rau ở phía tây thôn trang, rạng sáng ánh sao và ánh nắng hòa hợp, hiện màu trắng xanh, sáng sớm mang theo chút khí lạnh, chui vào từ ống quần của Vương Nhất Bác. Màu xanh biếc của đồng ruộng giống như một nồi canh sôi, Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng nhảy vào. Vừa đi vào, hắn liền bị một vật cứng dưới chân vướng chặt lại, còn buồn ngủ nên trực tiếp nhào vào trong đất.
Tiểu Quý vội tới dìu hắn: "Thiếu... thiếu gia! Không bị ngã chứ?"
Vương Nhất Bác được đỡ dậy, thấy Tiêu mẫu bên cạnh nhìn lo lắng, liền ngượng ngùng cười một cái, phủi đất trên người theo Tiểu Quý. Hắn cúi đầu nhìn, thì ra là một trái bí đao dài nửa thước, hình dáng ngay ngắn giống như khối đá lớn. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, bên ngoài của bí đao có lớp lông tơ dài, trên lông tơ đọng bọt nước, bị Vương Nhất Bác sờ qua, giống như chảy một lớp mồ hôi. Hắn quay đầu nói: "Hái bí đao này kéo về cho ta đi."
Tiêu mẫu ngồi xổm xuống nhìn nhìn, vỗ vỗ, nói: "Bí đao này dáng dấp không tệ, đem về nấu canh cho Nhất Bác uống."
Vương Nhất Bác lấy tay chọt chọt mũi, âm thanh nho nhỏ: "Cũng cho Chiến Chiến uống."
Tiêu mẫu nói đùa: "Cho Nhất Bác là được rồi."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu mẫu một cái, xoa xoa mũi, cười cười không nói chuyện.
Vương Nhất Bác lại hái được không ít đậu que, giỏ tre bên chân chất thành một tòa núi nhỏ, Vương Nhất Bác thích ăn mì, Tiêu mẫu nói lát nữa lấy đậu que nấu mì, Vương Nhất Bác nói: "Cũng cho Chiến Chiến nữa."
Tiêu mẫu muốn đùa hắn: "Chỉ cho Nhất Bác ăn."
Vương Nhất Bác cầm đậu que mới hái, nhìn Tiêu mẫu một cái, mím mím môi không nói lời nào.
Tiêu mẫu nói: "Nhất Bác, tới đây, giúp ta đào chút khoai tây."
Vương Nhất Bác không nói hai lời liền ngồi xổm xuống tự cầm công cụ bắt đầu xúc. Tiêu mẫu nói: "Con chậm một chút, cẩn thận đừng bị thương tay."
Vương Nhất Bác đáp: "Dạ."
Vương Nhất Bác tự tay lau sạch bùn đất tươi mới dính trên khoai tây, thừa dịp không ai chú ý liền giấu vào vạt áo, lại bị Tiêu mẫu bắt tại trận, Tiêu mẫu nói: "Nhất Bác, cái này bẩn lắm, con đừng bỏ vào y phục, ở đây không phải có rổ sao."
Tiêu mẫu sờ sờ bên ngoài y phục, còn sờ được không ít đậu que.
Vương Nhất Bác che che vạt áo: "Đây... đây là cho Chiến Chiến, y cũng muốn ăn cơm mà!"
Tiêu mẫu biết Vương Nhất Bác xem lời nói đùa của mình thành thật, cười nói: "Vậy con có thể giấu mấy đồ trong đất này đi, y là người làm việc vặt, có thể sẽ không có gì để ăn."
Vương Nhất Bác nghe xong, trịnh trọng gật đầu.
Vương Nhất Bác trở về thôn trang, chạy đến hậu viện trước, thấy cửa phòng của Tiêu Chiến đóng kín, biết y còn chưa tỉnh liền đặt đồ vật ở cửa phòng, như vậy Chiến Chiến vừa đi ra liền có thể thấy được.
Vương Nhất Bác sợ mình ở trước cửa bị người phát hiện nên gấp rút chạy đi rồi. Tiêu Chiến dậy đẩy cửa ra, chân đột ngột dừng giữa không trung, y ngồi xổm xuống, thấy một ít rau quả chỉnh chỉnh tề tề, Tiêu Chiến thầm nghĩ: Ai đây a? Cũng không thể là Vương Nhất Bác chứ?
Tiêu Chiến lấy góc áo bao rau quả lại, đưa đến phòng bếp. Tiêu mẫu thấy, nói: "Thật sự đưa cho con sao?"
Tiêu Chiến nói: "Gì vậy ạ?"
Tiêu mẫu kể tỉ mỉ với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vừa nghe vừa cười: "Hắn còn có ngày không nói ra lời với người ta sao? Lúc nói không nên lời liền nằm trên mặt đất ăn vạ là giỏi."
Tiêu mẫu nói: "Con đừng nói hắn như vậy, ta thấy hắn rất để ý đến con."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân một cái: "Có lẽ gần đây thân với con."
Vừa lúc mì đậu que ra lò, Tiêu mẫu nói: "Nhanh đưa cho người ta đi."
Tiêu Chiến đáp, chỉ vào rau quả mình vừa đem tới, nói: "Những đồ này đều là của con, đừng động vào a."
- ------
Vương Nhất Bác ăn mì sợi, nói: "Chiến Chiến, ngươi ăn chưa?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Lát nữa ăn."
Vương Nhất Bác nói: "Mấy rau quả ở cửa phòng, ngươi thấy chưa?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Cảm ơn ngươi, Nhất Bác."
Con mắt của Vương Nhất Bác lóe sáng, cười rộ lên hàm răng vừa trắng vừa đều: "Ngươi đừng đứng ở đây, ăn cơm sáng đi."
Tiêu Chiến nói: "Chờ ngươi ăn xong trước."
Tiểu Quý đứng bên cạnh cảm thấy không khí giữa hai người này có chút không thích hợp, tay nhéo góc áo, không biết mình nên rời đi hay nên đứng chờ thiếu gia phân phó.
Vương Nhất Bác nói: "Ở đây có Tiểu Quý mà, ngươi còn bị đói, ta nào ăn cơm nổi."
Tiêu Chiến đỏ lỗ tai, Vương Nhất Bác mới nói xong, Tiêu Chiến liền chạy đi. Hôm nay y buộc đuôi ngựa cao to, tóc đen theo động tác vỗ về eo y, chân dài bước vài bước ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng thật là cực đẹp. Vương Nhất Bác nhìn y chạy xa, ánh mắt nhìn thẳng y đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa mới cầm đũa tiếp tục ăn.
Ngày mai phải đến học đường đi học rồi, việc học của Vương Nhất Bác vẫn chưa hoàn thành. Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác tiêu thực, vẫn cùng Tiêu Chiến đọc sách trong thư phòng, Tiêu Chiến nói hắn ngồi trên ghế, để tránh lại mệt muốn ngủ, kết quả Vương Nhất Bác chỉ nhìn mấy dòng chữ liền buồn ngủ choáng váng đầu, sau đó liền dựa vào lưng ghế ngửa đầu ngủ.
Vương Nhất Bác ngủ gần nửa canh giờ, Tiêu Chiến lo lắng hắn ngủ như vậy, cổ sẽ không thoải mái nên cố ý lúc lật sách liền phát ra tiếng vang, hắng hắng giọng, giậm chân một cái, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh.
Sau bếp làm bánh nướng thịt tươi, đưa tới cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bưng mâm lắc lắc vài vòng thoáng qua trước mũi của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng không tỉnh. Tiêu Chiến hết chiêu, y đến sương phòng lấy gối mềm nhỏ tính cho Vương Nhất Bác dựa. Bởi vì phía trước có bàn học chống đỡ nên Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, hai tay vòng Vương Nhất Bác, một bên chú ý mặt ngủ của hắn, một bên cẩn thận chèn gối đầu vào dưới cổ hắn.
Vương Nhất Bác ở trong mộng tìm nhà xí đi tiểu, chỉ cảm thấy bụng dưới nghẹn căng đến hoảng, nhưng làm sao cũng không tìm thấy nhà xí, sốt ruột đến mức muốn khóc, lúc này lại nghe được một mùi hương quen thuộc, giống như cỏ cây trên cánh đồng bát ngát lẫn vào mùi thơm của ánh mặt trời, Vương Nhất Bác mở mắt ra.
Hắn vừa mở mắt, trước liền nhìn thấy làn môi xinh đẹp của Tiêu Chiến, khẽ nhếch lộ ra chút răng thỏ, y khom người rất sâu, có vẻ môi cũng cong, giống như đang làm nũng. Vương Nhất Bác dời tầm mắt xuống, cổ Tiêu Chiến thon dài, hầu kết không rõ ràng, bởi vì khoảng cách rất gần, Vương Nhất Bác còn có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt. Vương Nhất Bác nín tiểu, bụng dưới trướng, lại vừa mới tỉnh ngủ, hạ bộ vốn nửa nâng, vừa mở mắt lại nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ như vậy, trong lỗ mũi lại tràn ngập mùi bánh nướng quen thuộc, khiến Vương Nhất Bác lập tức nhớ đến tình cảnh thủ dâm mấy ngày trước. Vương Nhất Bác không được tự nhiên giật mình một cái, nuốt một ngụm nước miếng.
Tiêu Chiến hoảng sợ: "Đánh thức ngươi rồi?" Trong tay của y còn cầm gối mềm nhỏ, lúc nói chuyện, đôi mắt chớp chớp liên tục.
Mùi bánh nướng càng ngày càng nặng, che lại mùi của Tiêu Chiến khiến hô hấp của Vương Nhất Bác tăng mạnh, hạ bộ càng ngẩng đầu hơn. Hắn lại nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Ta... ta đi tiểu."
Vương Nhất Bác đi tiểu xong, hạ bộ vẫn còn tinh thần, không có xu thế muốn đi xuống. Vương Nhất Bác nghĩ đến chiếc cổ thon dài của Tiêu Chiến, xoang mũi còn giữ mùi bánh nướng. Hắn vói tay vào quần lót, chuyển động mạnh mẽ, nghĩ thầm: Sao lúc này lại có bánh nướng a...
Chờ xong rồi, Vương Nhất Bác rửa sạch tay, trên mặt đổ chút mồ hôi mỏng, tới cửa, Tiêu Chiến nói: "Sao đi lâu như vậy? Bánh nướng cũng nguội. Lần trước ngươi nói thích ăn, lúc nãy nương của ta đặc biệt làm cho ngươi đó."
Vương Nhất Bác có chút thất thần: "Đi đại tiện." Ánh mắt của hắn bay tới bay lui, gò má còn mang theo chút hồng, Tiêu Chiến nhìn, nói: "Sao vậy? Người không thoải mái sao?" Vừa nói, lòng bàn tay vừa dán qua, xoa trán Vương Nhất Bác.
Trái tim của Vương Nhất Bác đập loạn xạ trong lồng ngực, khí nóng của lòng bàn tay Tiêu Chiến phảng phất chạy thẳng đến bụng dưới của hắn, hạ bộ lại có tư thế ngẩng đầu. Vương Nhất Bác tóm tay Tiêu Chiến: "Không... không sao, ta không khó chịu." Hắn tiện tay cầm bánh nhét vào trong miệng, mùi bánh nướng lập tức nổ tung trong khoang miệng, khiến Vương Nhất Bác càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Vương Nhất Bác đã phát cáu, thoái thác việc học, buồn bực ở trong sương phòng đến khi ăn cơm chiều cũng không ra. Tiêu Chiến cho rằng hắn không thích đọc sách, thầm nghĩ Vương Nhất Bác không chịu học cũng không phải lần đầu tiên, chỉ đành tùy hắn, ở cạnh cửa khuyên nhủ hắn: "Không đọc sách thì ăn cơm chiều trước đi."
Vương Nhất Bác ảo não vì mình có ý đồ không an phận với Tiêu Chiến, hắn một bên cảm thấy chỉ cần Tiêu Chiến ở bên cạnh mình là đủ rồi, bên kia lại cảm thấy không đủ, làm sao cũng không đủ, thấy được mà không ăn được, không tìm ra nơi tiết hỏa. Muốn điên rồi muốn điên rồi.
????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất