[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang

Chương 9

Trước Sau
????????????????

Vương Nhất Bác ngủ không ngon.

Đêm qua nằm mơ, mơ thấy Tiêu Chiến nâng mông muốn ngồi lên đùi mình, Vương Nhất Bác thò tay bắt, vừa lúc bắt lấy hai luồng mông thịt mềm mại đầy đặn, xúc cảm này quá chân thật, Vương Nhất Bác đỉnh hông lên, còn chưa kịp làm gì, đang háo hức thì tỉnh dậy rồi.

Vương Nhất Bác vẻ mặt đau khổ xuống giường tìm quần mặc, suýt chút nữa muốn khóc lên. Tiểu Quý gõ gõ cửa, xuất hiện đúng lúc cứu vớt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thay quần, ngồi một bên bưng ly lên uống nước, Tiểu Quý thay chăn nệm, nói: "Thiếu gia, ngủ đi." Tròng mắt của Vương Nhất Bác đen nhánh, lúc giương mắt nhìn người, hốc mắt mở to thành hình tròn, giống một con chó nhỏ đáng thương.

Tiểu Quý chớp mắt, Vương Nhất Bác lại thay đổi vẻ mặt, nói: "Ta muốn đánh người, Tiểu Quý, ngươi cho ta đánh một trận đi."

Tiểu Quý ném chăn nệm, cúi người cầu xin, ngoài miệng nói: "Thiếu gia, ngài tha cho ta đi, ta làm không tốt chỗ nào, ta sẽ sửa! Ngài đừng đánh ta."

Vương Nhất Bác cũng chỉ nói ngoài miệng, lúc trước đánh người bị Tiêu Chiến nói, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, chỉ phất phất tay: "Đi xuống đi."

Vương Nhất Bác nhắm hai mắt để người hầu hạ rửa mặt, ăn cơm sáng cũng hận không thể để người khác đút vào trong miệng, trong phòng bếp làm mì gà xé sợi tinh khiết thơm ngon, lại bị đũa của Vương Nhất Bác kẹp đưa vào trong lỗ mũi.

(Mì gà xé sợi 鸡丝面汤.)



Cùng ăn cơm sáng còn có Vương thái thái, từ khi có Tiêu Chiến ở bên cạnh Vương Nhất Bác, cuộc sống của Vương thái thái càng thêm tự tại, con trai dính người tùy hứng trước kia, hiện giờ biến thành con trai bảo bối ngoan ngoãn đáng yêu. Vương thái thái nói: "Bảo bối, con xem khuyên tai ta mới mua gần đây này có đẹp không?"

Vương Nhất Bác liếc liếc mắt một cái, không nói lời nào.

Vương thái thái túm tay Vương Nhất Bác, kiên quyết bẻ người hắn về phía mình, lại chỉ vào khuyên tai của mình hỏi lần nữa.

Vương Nhất Bác nhai mì trong miệng, lười lấy lệ, mở miệng nói: "Vẫn là kiểu như vậy." Vừa nói trong miệng vừa rớt xuống vài sợi mì gãy, khiến Vương thái thái mất hứng: "Ai dô, dơ muốn chết!"

Vương thái thái lấy khăn lau cho Vương Nhất Bác, nói: "Lúc ăn cơm ở bên ngoài không được như vậy."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Hôm nay Tiêu Chiến vậy mà dậy trễ, trước kia lúc Vương Nhất Bác ở phòng ăn ăn cơm, Tiêu Chiến đều ở bên cạnh chuẩn bị hộp đồ ăn rồi gói lại. Hôm nay Vương Nhất Bác ăn cơm sáng, lúc chuẩn bị súc miệng thì Tiêu Chiến mới đến.

Tiêu Chiến sốt ruột vội vàng hoảng hốt chạy vào, hai lọn tóc trên trán đều dán vào gò má: "Xin lỗi, xin lỗi, con ngủ quên."

Vương thái thái cười cười nói không sao, đưa cái hộp đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu Chiến: "Gấp gì chứ."

Tiêu Chiến thở một hơi, nghiêng đầu dùng ngón út quấn tóc, y làm động tác tùy ý lại khiến ánh mắt của Vương Nhất Bác bên cạnh mất tập trung.

Tiêu Chiến lanh lẹ bỏ điểm tâm vào hộp đồ ăn, Vương Nhất Bác thò lại gần muốn hỗ trợ, phát hiện không có gì để giúp, chỉ ở một bên giơ tay lên lại buông, giơ tay lên lại buông. Vương thái thái ở bên cạnh nhìn, phụt cười một tiếng, nói: "Đi qua đây, xem náo nhiệt gì vậy."

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, vẫn ở bên cạnh ăn vạ không chịu đi.

Tiêu Chiến soạn xong, nói với Vương Nhất Bác: "Đi thôi."



Vương Nhất Bác gật đầu, duỗi tay muốn giúp Tiêu Chiến cầm đồ, Tiểu Quý nhãn lực tốt mười phần liền giành nhận trước: "Để tôi để tôi đi."

Tiêu Chiến gật đầu nói cảm tạ. Vương Nhất Bác lại thò lại gần muốn giúp Tiêu Chiến cầm đồ còn dư lại, bị Tiêu Chiến giơ tay tránh đi: "Qua kia đi."

Vương Nhất Bác lúc này không chịu: "Dựa vào cái gì ta phải qua kia, ta cũng muốn cầm!"

Tiêu Chiến nâng đuôi mắt liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngậm miệng.

Đi tới cửa, Vương Nhất Bác lên xe ngựa trước, xoay người lại đỡ Tiêu Chiến, lúc này Tiêu Chiến không tránh, tùy hắn dùng sức kéo mình đi lên.

Vương Nhất Bác ra sức, cuối cùng cũng vui vẻ, hắn kéo y lên cửa xe ngựa: "Chiến Chiến, ta rất nhớ ngươi."

Tiêu Chiến nói: "Nhớ ta làm gì? Tối hôm qua ăn cơm chưa?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Sau đó có ăn."

Tiêu Chiến nghe xong, âm thanh mềm chút: "Cho dù phát giận thế nào thì cơm vẫn phải ăn nha, ngươi còn phải phát triển lâu hơn."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghe, khóe môi nhếch lên cười.

Tiêu Chiến lấy một cái bánh từ vạt áo ra. Vương Nhất Bác nói: "Ngươi còn chưa ăn sáng sao?"

Tiêu Chiến cắn bánh một cái, gật đầu.

Vương Nhất Bác nói: "Ngươi đừng ăn bánh kia, ăn cái này đi." Hắn mở hộp đồ ăn ra, đưa tới trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nuốt xuống một miếng bánh, đẩy đi nói không ăn, lại bị Vương Nhất Bác giữ lại, đút cho mấy miếng bánh đường.

Vương Nhất Bác bóp bánh đường nghiền nát trên đầu ngón tay, ánh mắt cương nghị, nụ cười ôn nhu, khiến Tiêu Chiến không biết ai mới là người được chăm sóc. Ánh mắt Tiêu Chiến mơ hồ, nuốt điểm tâm trong miệng xuống.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm, nâng bàn tay đến bên miệng Tiêu Chiến, bị Tiêu Chiến nghiêng đầu tránh thoát, tay hắn nâng mập mờ, cách mặt Tiêu Chiến chỉ có nửa đầu ngón tay.

Tiêu Chiến nói: "Làm gì?"

Vương Nhất Bác nói: "Bên miệng ngươi có mảnh vụn."

Tiêu Chiến lấy mặt ngón cái lau, cánh môi hồng nhạt như cánh đồng hoa cải dầu ngày xuân bị gió thổi mềm.

- -----

Chờ vào học đường ngồi, Tiêu Chiến lục hành lý mới phát hiện đã quên mang theo sách học. Tiêu Chiến hoảng sợ ngẩng mặt lên, y cảm thấy với năng lực làm việc này của mình, hôm nay có thể từ chức thư đồng của Vương Nhất Bác, sau đó về nhà rồi. Vương Nhất Bác thấy y tìm kiếm nửa ngày cũng không lấy ra được đồ gì, ngược lại khiến mình sợ tới mức lộ ra toàn bộ răng thỏ, liền hỏi: "Không mang sách học sao?"

Tiêu Chiến duy trì biểu cảm hoảng sợ này, gật đầu.



Vương Nhất Bác cười không ngừng: "Không sao, dù sao cũng không dùng."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, vẫn mở rộng miệng.

Vương Nhất Bác lại thân thiết an ủi: "Nếu ta tự chuẩn bị, dám chắc mỗi ngày đều sẽ quên."

May mà xe ngựa của thôn trang vẫn luôn chờ ở cửa học đường, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy ra nói một câu với gã sai vặt đánh xe, gã sai vặt liền lập tức chạy về lấy.

Tiêu Chiến giải thích với lão phu tử nói sách học đã ở trên đường, lập tức tới ngay. Lão phu tử râu dê bất mãn hếch hếch cằm, nói: "Không có lần sau."

Tiêu Chiến gật đầu điên cuồng, sắp xếp điểm tâm xong. Vương Nhất Bác trộm nói: "Ngươi xem, ta đã nói không sao mà."

Lúc xế chiều, râu dê đột nhiên bắt đầu kiểm tra bài tập về nhà lần trước. Vương Nhất Bác thản nhiên tỏ vẻ mình chưa làm. Bởi vì quá thản nhiên nên lòng bàn tay bị ăn gậy. Tiêu Chiến đi tới cầu tình, ngược lại bị nói một trận: "Ngươi như vậy còn làm thư đồng cho hắn, hai đứa đều xong đời! Không mang theo sách học cũng không giám sát hắn hoàn thành việc học, ta thấy ngươi mới nên bị đánh!"

Tiêu Chiến một bên cảm thấy ông mắng phải, một bên lại ủy ủy khuất khuất, thư đồng thật khó làm, còn phải bị người mắng.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh chen vào, ngước cổ nói: "Không liên quan đến y! Muốn mắng thì mắng ta, đồ ông râu dê! Không học bài chính là ta!"

Cánh tay của Vương Nhất Bác cũng bị ăn đòn, sau đó bị đuổi ra cửa phạt đứng.

Tiểu viện của học đường xây không tồi, tuy đã vào thu nhưng mặt cỏ vẫn xanh như cũ, ở giữa đặt bàn đá vừa dày vừa nặng và ghế. Ven tường trồng hoa hồng nguyệt quý, lá cây màu xanh lục đậm, màu rêu bò ở góc tường còn đậm hơn nó một chút.

Tiêu Chiến nói: "Nơi này thế mà lại trồng hoa hồng."

Vương Nhất Bác nói: "Ở đâu?"

Tiêu Chiến chỉ cho hắn xem: "Ở kia."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái: "Thích à?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Rất đẹp."

Vương Nhất Bác đi tới, đạp lên mặt cỏ, lướt qua hoa quế, ngắt một đóa hoa hồng xuống, sau đó không chút lưu luyến mà đi về. Thiếu niên giơ hoa lên cao, hôm nay mặc một chiếc trường sam màu xanh nhạt, lúc chạy tới bên cạnh, ánh mặt trời cũng nhảy lên theo. Hắn đưa hoa tới trước mặt Tiêu Chiến, cánh hoa màu đỏ rực bọc thành một đóa phức tạp, nhìn gần, thật ra bên cạnh còn có mấy cánh hoa uốn non mềm, thiếu niên long trọng cầm đóa hoa này, trong ánh mắt không có hoa, chỉ có người trước mắt.

Tiêu Chiến ở trong đình viện, vào ngày mùa thu có ánh mặt trời khá rực rỡ, nhận hoa trong lòng bàn tay thiếu niên kia, đầu ngón tay tiếp xúc đầu ngón tay, y cảm thấy đầu óc của mình choáng váng, dường như y thành đóa hoa kia, lung lay sắp đổ trên đầu ngón tay của thiếu niên.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đứng trong đình viện, y rũ đôi tay trước người, cầm đóa hoa này, không biết suy nghĩ cái gì.

Vương Nhất Bác ghét phơi nắng, đôi mắt nửa híp, biểu cảm hơi khó chịu. Một con thiêu thân đập cánh xông về phía bọn họ. Vương Nhất Bác lại càng hoảng sợ, nhảy đến bên kia trốn. Nhưng dường như thiêu thân này muốn đùa với Vương Nhất Bác, xoay hướng lại nhào qua Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác la lên một tiếng, trốn vào phía sau Tiêu Chiến. Tiêu Chiến phất tay đuổi nó đi.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi sợ côn trùng à?"

Vương Nhất Bác gật đầu, bộ dáng kinh hồn chưa tỉnh.

????????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau