Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 1: Trưởng Lão Của Phái Y Tu Đứng Đầu Tu Chân Giới Đang Chạy Trốn? (1)
===============
Năm 1232 lịch Tu Chân, giữa mùa hè, ở phía sau núi của môn phái y tu đứng đầu giới Tu Chân - Đan Phượng Đảo.
Mộc Thừa Quỳ cảm thấy, cuộc sống an nhàn của hắn có lẽ sắp kết thúc.
Phía sau một tảng đá đen khổng lồ cao bằng một người, có một nam một nữ mặc cùng một loại trường bào xanh giống đang cúi người trốn. Thỉnh thoảng họ lại thò đầu ra nhìn một cái, sau đó ngay lập tức bị cơn lốc cát bay trước tảng đá làm mờ mắt, rồi nhanh chóng cẩn thận trốn lại phía sau.
" Tỷ... tỷ nói xem... " Người lên tiếng là người bên trái, cũng chính là Mộc Thừa Quỳ. Thân cao thon thả xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khuôn mặt vẫn còn mang nét của một thiếu niên, khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Giờ phút này hắn khom lưng, lo lắng trùng trùng, lúc nói chuyện còn mang theo một chút ưu thương giọng mũi : " Phượng Hoàng và Cửu Vĩ... liệu chúng có đánh nhau đến mức... giống như cha mẹ, cả hai cùng mất mạng không..."
Nữ tử được hắn gọi là tỷ tỷ thoạt nhìn chỉ lớn hơn hắn một hai tuổi, hai người có khuôn mặt cực kỳ giống nhau. Không trang điểm chút nào, đơn giản đến có chút quá mức mộc mạc, chỉ dùng một sợi dây tóc màu xanh lá cây đơn giản buộc tóc dài đen nhánh lên một cái đuôi ngựa cao, dư thừa một chút trang sức cũng không có, sạch sẽ mà lưu loát, anh khí đến cực điểm.
Đối mặt với bài phát biểu bi quan của đệ đệ, nàng hoàn toàn không để ý tới hắn, đồng dạng là khom lưng, nhưng khác với đệ đệ, tay phải của nàng phi thường có kinh nghiệm chiến đấu nắm một cây bích ngọc tiêu đặt ngang trước ngực, ánh mắt sáng quắc cảnh giác chú ý hết thảy phát sinh xung quanh. Trong nháy mắt Mộc Thừa Quỳ nói xong những lời này, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc, tay trái mang theo cổ áo đệ đệ, kéo cả người hắn thả người nhảy lên, ngay lập tức liền lui về phía sau khoảng cách hai trượng!
Oanh!!!
Hai người vừa mới ẩn mình ở một mảnh bụi gai cao ngang một người, thông qua những cành lá không quá rậm rạp, trơ mắt nhìn khối tảng đá trước mặt bị ngọn lửa cháy rực đốt thành nham thạch chảy xuôi!
Đồng thời, chiến đấu trước mắt rốt cục cũng nhìn không sót gì - -
Đó là một con phượng hoàng tỏa ra kim quang rực rỡ, cùng một con bạch hồ toàn thân tuyết trắng với chín cái đuôi bay lượn phía sau.
Trong bụi đất đầy trời, chẳng biết vì lý do gì, hai linh thú đỉnh cấp đều hiện ra hình dạng khổng lồ nguyên bản của chúng, một móng vuốt cơ hồ chính là kích thước của một người trưởng thành, đang đánh đến thiên hôn địa ám, không phân biệt đất trời.
Mà xung quanh chúng nó, là đầy đất hỗn độn hoa cỏ và ngọn lửa vàng rực còn chưa tắt hoàn toàn.
Phải biết rằng, khu vực này vốn là nơi Đan Phượng đảo dùng để trồng linh hoa linh thảo .Đan Phượng đảo trải qua nhiều thế hệ, mất hàng trăm năm mới duy trì được cảnh sắc như ngày hôm nay, nhưng chỉ trong một đêm, mọi thứ đã bị hai con quái thú này phá hủy đến bảy tám phần.
Mộc Thừa Quỳ nào còn có thể đứng vững, cả kinh thanh âm đều mang theo run rẩy: " Chúng nó có phải hay không điên rồi, đây là tính toán đem Đan Phượng đảo hủy đi hay sao?! "
Chết hắn rồi! Đây không phải là đang đập bát cơm của con sâu gạo này sao?!
Năm 1232 lịch Tu Chân, giữa mùa hè, ở phía sau núi của môn phái y tu đứng đầu giới Tu Chân - Đan Phượng Đảo.
Mộc Thừa Quỳ cảm thấy, cuộc sống an nhàn của hắn có lẽ sắp kết thúc.
Phía sau một tảng đá đen khổng lồ cao bằng một người, có một nam một nữ mặc cùng một loại trường bào xanh giống đang cúi người trốn. Thỉnh thoảng họ lại thò đầu ra nhìn một cái, sau đó ngay lập tức bị cơn lốc cát bay trước tảng đá làm mờ mắt, rồi nhanh chóng cẩn thận trốn lại phía sau.
" Tỷ... tỷ nói xem... " Người lên tiếng là người bên trái, cũng chính là Mộc Thừa Quỳ. Thân cao thon thả xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khuôn mặt vẫn còn mang nét của một thiếu niên, khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Giờ phút này hắn khom lưng, lo lắng trùng trùng, lúc nói chuyện còn mang theo một chút ưu thương giọng mũi : " Phượng Hoàng và Cửu Vĩ... liệu chúng có đánh nhau đến mức... giống như cha mẹ, cả hai cùng mất mạng không..."
Nữ tử được hắn gọi là tỷ tỷ thoạt nhìn chỉ lớn hơn hắn một hai tuổi, hai người có khuôn mặt cực kỳ giống nhau. Không trang điểm chút nào, đơn giản đến có chút quá mức mộc mạc, chỉ dùng một sợi dây tóc màu xanh lá cây đơn giản buộc tóc dài đen nhánh lên một cái đuôi ngựa cao, dư thừa một chút trang sức cũng không có, sạch sẽ mà lưu loát, anh khí đến cực điểm.
Đối mặt với bài phát biểu bi quan của đệ đệ, nàng hoàn toàn không để ý tới hắn, đồng dạng là khom lưng, nhưng khác với đệ đệ, tay phải của nàng phi thường có kinh nghiệm chiến đấu nắm một cây bích ngọc tiêu đặt ngang trước ngực, ánh mắt sáng quắc cảnh giác chú ý hết thảy phát sinh xung quanh. Trong nháy mắt Mộc Thừa Quỳ nói xong những lời này, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc, tay trái mang theo cổ áo đệ đệ, kéo cả người hắn thả người nhảy lên, ngay lập tức liền lui về phía sau khoảng cách hai trượng!
Oanh!!!
Hai người vừa mới ẩn mình ở một mảnh bụi gai cao ngang một người, thông qua những cành lá không quá rậm rạp, trơ mắt nhìn khối tảng đá trước mặt bị ngọn lửa cháy rực đốt thành nham thạch chảy xuôi!
Đồng thời, chiến đấu trước mắt rốt cục cũng nhìn không sót gì - -
Đó là một con phượng hoàng tỏa ra kim quang rực rỡ, cùng một con bạch hồ toàn thân tuyết trắng với chín cái đuôi bay lượn phía sau.
Trong bụi đất đầy trời, chẳng biết vì lý do gì, hai linh thú đỉnh cấp đều hiện ra hình dạng khổng lồ nguyên bản của chúng, một móng vuốt cơ hồ chính là kích thước của một người trưởng thành, đang đánh đến thiên hôn địa ám, không phân biệt đất trời.
Mà xung quanh chúng nó, là đầy đất hỗn độn hoa cỏ và ngọn lửa vàng rực còn chưa tắt hoàn toàn.
Phải biết rằng, khu vực này vốn là nơi Đan Phượng đảo dùng để trồng linh hoa linh thảo .Đan Phượng đảo trải qua nhiều thế hệ, mất hàng trăm năm mới duy trì được cảnh sắc như ngày hôm nay, nhưng chỉ trong một đêm, mọi thứ đã bị hai con quái thú này phá hủy đến bảy tám phần.
Mộc Thừa Quỳ nào còn có thể đứng vững, cả kinh thanh âm đều mang theo run rẩy: " Chúng nó có phải hay không điên rồi, đây là tính toán đem Đan Phượng đảo hủy đi hay sao?! "
Chết hắn rồi! Đây không phải là đang đập bát cơm của con sâu gạo này sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất