Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 16: Đại Khái, Linh Khí Này, Là Thuộc Về Thế Giới Này? (1)
===============
Nam tử kia thản nhiên nhìn Nguyễn Hiểu Vân, thanh âm lạnh lùng vô cùng vang lên: " Không cần lãng phí thời gian, chân kia, ngươi trị không hết. "
Nguyễn Hiểu Vân vốn có chút sợ xã giao, gặp phải người nhiệt tình chủ động như Mộc Thừa Huyên thì còn có thể chịu đựng được một chút, nhưng khi đối diện với người đàn ông khí chất lạnh lùng, còn có chút hung dữ này, cô không khỏi muốn lùi bước.
Vốn dĩ, cô ấy một người tàn tật mười mấy năm, bỗng nhiên có kỳ ngộ, có người nói có thể chữa khỏi chân của cô, ai có thể không có chờ mong? Kết quả lập tức có người dội một chậu nước lạnh xuống, còn nói chắc chắn như vậy, còn hung dữ như vậy...
Khó trách Mộc tỷ tỷ nói người này không phải thứ tốt gì......
Nguyễn Hiểu Vân ngẩng đầu, không quá xác định, tiểu động vật bị thương nhìn Mộc Thừa Huyên như cầu xin giúp đỡ.
Mộc Thừa Huyên tức giận, vào nhà đầu tiên đem Nguyễn Hiểu Vân đặt ở trên giường quý phi bên cửa sổ, mới hùng hổ nhìn về phía nam tử kia: " Thật coi mình là thần y? Không nhìn một chút, đã nói trị không hết. "
Nam tử kia lạnh lùng nhìn nàng, cũng không phủ nhận hai chữ " Thần y ", mà là nói: " Nếu như lúc trước ngươi nghe ta, ngươi hiện tại cũng có thể có năng lực này. "
Mộc Thừa Huyên: " Ý của anh là tôi không bằng anh? "
Trong mắt người đàn ông tràn đầy châm chọc: " Tôi cho rằng, loại sự thật này cô sớm hẳn nên thản nhiên tiếp nhận. "
Mộc Thừa Huyên: " A, đúng, tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng vậy thì sao, cuối cùng Đan Phượng đảo này vẫn do ta đến kế thừa! "
Nam tử ánh mắt dừng ở trên mặt của nàng: " Cô rất rõ ràng, nếu như không phải sư tôn cùng sư mẫu đi quá đột ngột, cái này đảo chủ vị làm sao đến lượt rơi vào cô trên người."
" Nghiêm! Hoành! Nhứ! " Mộc Thừa Huyên hoàn toàn bị chọc giận, tức giận nói.
" Mộc. Thừa. Huyên. " Nam tử được nàng xưng là Nghiêm Hoành Nhứ, cũng dùng tiết tấu phẫn nộ vừa rồi của nàng, gằn từng chữ, có qua có lại hô lên tên của nàng.
Mộc Thừa Huyên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: " Tốt tốt tốt, hiện tại đều gọi thẳng tên, ngay cả đảo chủ cũng không gọi. "
Nghiêm Hoành Nhứ nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, ngữ khí nhàn nhạt nhưng đối chọi gay gắt: " Cô không phải cũng không có gọi ta là đại sư huynh sao? "
" Ngươi cảm thấy hành động của ngươi xứng với danh hiệu Đại sư huynh sao? "
" Vậy cô cảm thấy tu vi của cô đủ tiêu chuẩn lên làm vị trí đảo chủ này sao? "
……
……
……
Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai trào phúng lẫn nhau mấy chục hiệp.
Nghe ra được, đều là người vô cùng quen thuộc lẫn nhau, nói ra miệng cũng đều là các loại lời chọc tim, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mười mấy năm trước cũng là hạ bút thành văn.
Nguyễn Hiểu Vân bị ép ở hiện trường thứ nhất quan sát tình hình thực tế người, muốn khuyên lại không biết khuyên như thế nào cô ấy chỉ có thể yên lặng kéo chăn lông nhỏ lên cao che mặt......
Nam tử kia thản nhiên nhìn Nguyễn Hiểu Vân, thanh âm lạnh lùng vô cùng vang lên: " Không cần lãng phí thời gian, chân kia, ngươi trị không hết. "
Nguyễn Hiểu Vân vốn có chút sợ xã giao, gặp phải người nhiệt tình chủ động như Mộc Thừa Huyên thì còn có thể chịu đựng được một chút, nhưng khi đối diện với người đàn ông khí chất lạnh lùng, còn có chút hung dữ này, cô không khỏi muốn lùi bước.
Vốn dĩ, cô ấy một người tàn tật mười mấy năm, bỗng nhiên có kỳ ngộ, có người nói có thể chữa khỏi chân của cô, ai có thể không có chờ mong? Kết quả lập tức có người dội một chậu nước lạnh xuống, còn nói chắc chắn như vậy, còn hung dữ như vậy...
Khó trách Mộc tỷ tỷ nói người này không phải thứ tốt gì......
Nguyễn Hiểu Vân ngẩng đầu, không quá xác định, tiểu động vật bị thương nhìn Mộc Thừa Huyên như cầu xin giúp đỡ.
Mộc Thừa Huyên tức giận, vào nhà đầu tiên đem Nguyễn Hiểu Vân đặt ở trên giường quý phi bên cửa sổ, mới hùng hổ nhìn về phía nam tử kia: " Thật coi mình là thần y? Không nhìn một chút, đã nói trị không hết. "
Nam tử kia lạnh lùng nhìn nàng, cũng không phủ nhận hai chữ " Thần y ", mà là nói: " Nếu như lúc trước ngươi nghe ta, ngươi hiện tại cũng có thể có năng lực này. "
Mộc Thừa Huyên: " Ý của anh là tôi không bằng anh? "
Trong mắt người đàn ông tràn đầy châm chọc: " Tôi cho rằng, loại sự thật này cô sớm hẳn nên thản nhiên tiếp nhận. "
Mộc Thừa Huyên: " A, đúng, tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng vậy thì sao, cuối cùng Đan Phượng đảo này vẫn do ta đến kế thừa! "
Nam tử ánh mắt dừng ở trên mặt của nàng: " Cô rất rõ ràng, nếu như không phải sư tôn cùng sư mẫu đi quá đột ngột, cái này đảo chủ vị làm sao đến lượt rơi vào cô trên người."
" Nghiêm! Hoành! Nhứ! " Mộc Thừa Huyên hoàn toàn bị chọc giận, tức giận nói.
" Mộc. Thừa. Huyên. " Nam tử được nàng xưng là Nghiêm Hoành Nhứ, cũng dùng tiết tấu phẫn nộ vừa rồi của nàng, gằn từng chữ, có qua có lại hô lên tên của nàng.
Mộc Thừa Huyên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: " Tốt tốt tốt, hiện tại đều gọi thẳng tên, ngay cả đảo chủ cũng không gọi. "
Nghiêm Hoành Nhứ nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, ngữ khí nhàn nhạt nhưng đối chọi gay gắt: " Cô không phải cũng không có gọi ta là đại sư huynh sao? "
" Ngươi cảm thấy hành động của ngươi xứng với danh hiệu Đại sư huynh sao? "
" Vậy cô cảm thấy tu vi của cô đủ tiêu chuẩn lên làm vị trí đảo chủ này sao? "
……
……
……
Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai trào phúng lẫn nhau mấy chục hiệp.
Nghe ra được, đều là người vô cùng quen thuộc lẫn nhau, nói ra miệng cũng đều là các loại lời chọc tim, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mười mấy năm trước cũng là hạ bút thành văn.
Nguyễn Hiểu Vân bị ép ở hiện trường thứ nhất quan sát tình hình thực tế người, muốn khuyên lại không biết khuyên như thế nào cô ấy chỉ có thể yên lặng kéo chăn lông nhỏ lên cao che mặt......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất