Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân

Chương 19: Đại Khái, Linh Khí Này, Là Thuộc Về Thế Giới Này? (4)

Trước Sau
Nguyễn Hiểu Vân có chút thấp thỏm nhìn chằm chằm sách, thử hỏi: " Trên đó viết là... "

Mộc Thừa Quỳ đặc biệt không có EQ hỏi ngược lại: " Sao, cô không biết chữ à? "

Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "

Không phải a, người ta xuyên qua đều xuyên qua thành nhân tài văn chương, chính mình này xuyên qua thành mù chữ?

Mộc Thừa Huyên không chút lưu tình vỗ vào gáy em trai một cái, an ủi Nguyễn Hiểu Vân: " Không sao, em tuổi còn nhỏ, học rất nhanh. "

Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "

Cảm ơn, một chút cũng không được an ủi.

Cho rằng mình an ủi rất tốt Mộc Thừa Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm dược liệu trước mắt, trong đầu vang lên vừa rồi Nghiêm Hoành Nhứ chắc chắn lời nói --

[ Không cần lãng phí thời gian, chân kia, ngươi trị không hết. ]

Ánh mắt chuyển sang Nguyễn Hiểu Vân kiên định: " Chuyện khác để sau hãy nói. Bây giờ, tỷ dùng danh dự đảo chủ hiện tại của Đan Phượng thề, tỷ nhất định sẽ chữa khỏi chân cho em. Nếu không chữa khỏi... "

Mộc Thừa Huyên trịnh trọng giơ một tay lên.

Mộc Thừa Quỳ vốn cho rằng tỷ tỷ nghiêm trang thề, chính mình sẽ nghe được cái gì " Trị không hết thề không làm người " các loại lão thổ phát biểu, kết quả chợt nghe tỷ tỷ nói: " Trị không hết, liền đánh gãy chân đệ đệ ta. "

Mộc Thừa Quỳ: " ...... "



Mộc Thừa Quỳ: " ??!!! "

Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "

Không cần đâu.

.

Một canh giờ trôi qua.

.

Căn cứ vào chỉ điểm trong sách, vết thương nhỏ trên người Nguyễn Hiểu Vân dưới tác dụng của dược liệu, rất nhanh sẽ khỏi.

Nhưng mà......

Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "

Mộc Thừa Huyên: " ...... "

Mộc Thừa Quỳ: " ...... "

Mộc Thừa Quỳ hoảng sợ từ trên ghế trước giường quý phi nhảy dựng lên: " Ôi trời ơi, sẽ không thật sự đánh gãy chân của ta chứ?! "



Mộc Thừa Huyên còn ngồi, nhìn chằm chằm chân Nguyễn Hiểu Vân dưới một tầng lụa mỏng, ánh mắt có chút tự bế.

Trong lúc trị liệu, hai linh thú ngoan ngoãn ngồi xổm trên bệ cửa sổ bên cạnh giường quý phi, nghiêng đầu nhìn, không quấy rầy.

" Đến đây, chúng ta thử lại lần nữa. " Mộc Thừa Huyên không cam lòng, cầm tay Nguyễn Hiểu Vân, cảm nhận được một ít vết thương nhỏ quanh năm suốt tháng mà găng tay vải thô màu xám không che khuất, nàng thở dài trong lòng, truyền linh khí vào," Động một chút. "

Nguyễn Hiểu Vân: " Ừm. "

Sau đó chân trái liền thật sự cử động một chút!

Nguyễn Hiểu Vân không lộ ra biểu tình kinh hỉ trước mặt mọi người, chỉ len lén nắm chặt tay kia.

Mộc Thừa Huyên buông tay ra: " Lại cử động. "

Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "

Nguyễn Hiểu Vân: " Không được. "

Mộc Thừa Huyên lại một lần nữa cầm tay nàng, đem linh khí so với lần trước còn nhiều hơn truyền vào: " Lại đến. "

Lần này chân phải cũng cử động được.

Nhưng một khi buông tay.

Nguyễn Hiểu Vân cẩn thận từng li từng tí: " Hình như...... vẫn là...... không được. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau