Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 2: Trưởng Lão Của Phái Y Tu Đứng Đầu Tu Chân Giới Đang Chạy Trốn? (2)
Phía sau, tỷ tỷ hắn vừa mới buông cổ áo của hắn ra, nghe vậy nhướng mày, tay nắm Bích Ngọc Tiêu không tự giác siết chặt.
Hai con linh thú này, là do cha mẹ tìm đường chết của bọn họ đánh nhau mấy chục năm, sau đó rốt cục vào một ngày nào đó đồng quy vu tận song song qua đời, để lại cho bọn họ.
Tuy rằng trên danh nghĩa là để lại cho tỷ đệ các nàng, nhưng là Phượng Hoàng cao ngạo, Cửu Vĩ giảo hoạt, hoàn toàn không có đem tu vi tầm thường của hai tỷ đệ bọn họ nhìn ở trong mắt.
Bất quá tuy rằng không nghe lời, cũng không có gây ra chuyện phiền toái lớn gì, mấy năm nay vẫn bình an vô sự. Vì sao hôm nay lại đột nhiên đánh không chết không thôi?!
Chỉ riêng dư chấn của bọn chúng nếu đánh vào người có tu vi thấp một chút phỏng chừng cũng không chết thì cũng bị thương nặng.
" Nếu cha mẹ không đồng quy vu tận thì tốt rồi... hai đứa chúng nó nhất định sẽ nghe lời cha mẹ... " Mộc Thừa Quỳ khổ sở hít hít mũi, một tay vô thức nắm chặt lấy tua rua màu bạc thật dài dưới ngọc bội bên hông, còn đang lải nhải cằn nhằn, " Đại sư huynh vốn không hài lòng lắm với việc tỷ đến kế thừa đảo Đan Phượng, vạn nhất hiện tại Phượng Hoàng và Cửu Vĩ thật sự đồng quy vu tận, đan dược độc nhất vô nhị cũng không bán được, sư huynh đệ còn lại phỏng chừng cũng phải chạy hết rồi, vậy sau này chúng ta có phải chỉ có thể đi môn phái khác làm công..."
Ôi, thật kinh khủng, hắn vẫn là không muốn đi đâu.
Nghe nói đãi ngộ y tu bên ngoài đều rất kém, còn động một chút là gặp phải bệnh nhân quấy rối. Thỉnh thoảng đám kia con mắt sinh trưởng ở trên đỉnh đầu kiếm tu còn duy trì thói quen xấu từ thời xa xưa, yêu cầu người chữa không được phải mang đầu đến gặp, thật khủng bố nga...
" Câm miệng cho ta! " Mộc Thừa Huyên, tân đảo chủ của Đan Phượng Đảo, gân xanh trên trán nhảy dựng, rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng ngọc tiêu bảo bối của mình đè nặng lên đầu đệ đệ oan chủng của nàng, hung tợn nói: " Còn dám miệng quạ đen! Ta hiện tại liền cùng ngươi đồng quy vu tận!
- Một nhà bốn người, chỉnh tề chỉnh tề, đều đừng sống! "
Mộc Thừa Quỳ lúc này ủy khuất khuất mà im lặng, ngay cả đầu bị đánh đau nhức cũng không dám sờ, vội vàng dùng hai tay che miệng của mình, một chữ cũng không dám nói.
Bởi vì tình cảm cha mẹ không tốt, cực kỳ vô trách nhiệm, nhiều năm trầm mê với đánh nhau, tuổi thơ của hắn cơ hồ là bị tỷ tỷ nuôi lớn.
Chính xác mà nói, bị tỷ tỷ đánh lớn.
Cho nên hắn đối với tỷ tỷ Mộc Thừa Huyên thần phục cùng sợ hãi đã khắc ở trong xương tủy, hắn phi thường khẳng định, nếu hắn lại nói nhảm một câu, tỷ tỷ sẽ nhanh chóng giải khai phá đai, đem hắn tại chỗ siết chết.
Ngay khi hắn phi thường kiên cường dùng cái miệng đã che " Ân ân " hai tiếng, biểu thị mình sẽ nghe lời nhu thuận cả đời vâng mệnh làm theo tỷ tỷ, chợt nghe lại oanh một tiếng, trên trời một tiếng sấm sét, một đạo lôi kình thình lình bổ vào giữa hai linh thú vẫn còn đang kích đấu, nhất thời càng thêm bụi đất tung bay, bay lên vô số đá vụn.
Hai con linh thú này, là do cha mẹ tìm đường chết của bọn họ đánh nhau mấy chục năm, sau đó rốt cục vào một ngày nào đó đồng quy vu tận song song qua đời, để lại cho bọn họ.
Tuy rằng trên danh nghĩa là để lại cho tỷ đệ các nàng, nhưng là Phượng Hoàng cao ngạo, Cửu Vĩ giảo hoạt, hoàn toàn không có đem tu vi tầm thường của hai tỷ đệ bọn họ nhìn ở trong mắt.
Bất quá tuy rằng không nghe lời, cũng không có gây ra chuyện phiền toái lớn gì, mấy năm nay vẫn bình an vô sự. Vì sao hôm nay lại đột nhiên đánh không chết không thôi?!
Chỉ riêng dư chấn của bọn chúng nếu đánh vào người có tu vi thấp một chút phỏng chừng cũng không chết thì cũng bị thương nặng.
" Nếu cha mẹ không đồng quy vu tận thì tốt rồi... hai đứa chúng nó nhất định sẽ nghe lời cha mẹ... " Mộc Thừa Quỳ khổ sở hít hít mũi, một tay vô thức nắm chặt lấy tua rua màu bạc thật dài dưới ngọc bội bên hông, còn đang lải nhải cằn nhằn, " Đại sư huynh vốn không hài lòng lắm với việc tỷ đến kế thừa đảo Đan Phượng, vạn nhất hiện tại Phượng Hoàng và Cửu Vĩ thật sự đồng quy vu tận, đan dược độc nhất vô nhị cũng không bán được, sư huynh đệ còn lại phỏng chừng cũng phải chạy hết rồi, vậy sau này chúng ta có phải chỉ có thể đi môn phái khác làm công..."
Ôi, thật kinh khủng, hắn vẫn là không muốn đi đâu.
Nghe nói đãi ngộ y tu bên ngoài đều rất kém, còn động một chút là gặp phải bệnh nhân quấy rối. Thỉnh thoảng đám kia con mắt sinh trưởng ở trên đỉnh đầu kiếm tu còn duy trì thói quen xấu từ thời xa xưa, yêu cầu người chữa không được phải mang đầu đến gặp, thật khủng bố nga...
" Câm miệng cho ta! " Mộc Thừa Huyên, tân đảo chủ của Đan Phượng Đảo, gân xanh trên trán nhảy dựng, rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng ngọc tiêu bảo bối của mình đè nặng lên đầu đệ đệ oan chủng của nàng, hung tợn nói: " Còn dám miệng quạ đen! Ta hiện tại liền cùng ngươi đồng quy vu tận!
- Một nhà bốn người, chỉnh tề chỉnh tề, đều đừng sống! "
Mộc Thừa Quỳ lúc này ủy khuất khuất mà im lặng, ngay cả đầu bị đánh đau nhức cũng không dám sờ, vội vàng dùng hai tay che miệng của mình, một chữ cũng không dám nói.
Bởi vì tình cảm cha mẹ không tốt, cực kỳ vô trách nhiệm, nhiều năm trầm mê với đánh nhau, tuổi thơ của hắn cơ hồ là bị tỷ tỷ nuôi lớn.
Chính xác mà nói, bị tỷ tỷ đánh lớn.
Cho nên hắn đối với tỷ tỷ Mộc Thừa Huyên thần phục cùng sợ hãi đã khắc ở trong xương tủy, hắn phi thường khẳng định, nếu hắn lại nói nhảm một câu, tỷ tỷ sẽ nhanh chóng giải khai phá đai, đem hắn tại chỗ siết chết.
Ngay khi hắn phi thường kiên cường dùng cái miệng đã che " Ân ân " hai tiếng, biểu thị mình sẽ nghe lời nhu thuận cả đời vâng mệnh làm theo tỷ tỷ, chợt nghe lại oanh một tiếng, trên trời một tiếng sấm sét, một đạo lôi kình thình lình bổ vào giữa hai linh thú vẫn còn đang kích đấu, nhất thời càng thêm bụi đất tung bay, bay lên vô số đá vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất