Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 24: Đệ Đệ Này Không Nên Ở Lâu (3)
Đan Phượng đảo hiện tại tựa như mỗi một cái xui xẻo gia tộc xí nghiệp đồng dạng. Thay đổi người chấp hành về sau, hạch tâm nhân viên liền không còn nghe chỉ huy nữa. Kiếm tiền nhất dây chuyền sản xuất bị ép ngừng sản xuất, chỉ có thể dựa vào bán tồn kho mà sống.
Nhưng tồn kho cũng ngày càng ít, ngay cả các sản phẩm và nghiệp vụ khác cũng bị quần chúng nghi ngờ. Dòng tiền mặt trong tay đã ít lại càng ngày càng ít hơn, nhân viên cũ cũng đồng thời nghỉ việc trên diện rộng...
Nếu đặt ở thời hiện đại, bước tiếp theo chính là phải bắt đầu bán đất.
Nhưng Đan Phượng đảo người ta vẫn bay trên trời, bán đất phỏng chừng cũng không bán được......
Nguyễn Hiểu Vân cũng có chút rầu rĩ vì Mộc Thừa Huyên, cô nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay mình, vươn một ngón tay gãi ngứa trên cánh phượng hoàng nhỏ, phê bình nói: " Tại sao em lại không nghe lời Huyên tỷ tỷ chứ? "
Tiểu Phượng Hoàng vốn đã bị hơi thở ôn nhu trong lòng bàn tay Nguyễn Hiểu Vân dỗ cực kỳ thoải mái. Cảm giác gãi ngứa nhẹ nhàng kia, thật giống như là xoa bóp mềm nhẹ dỗ ngủ. Không khỏi lại càng thêm buồn ngủ.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn thấy trên đầu Tiểu Phượng Hoàng, một đám lông tơ nhỏ ở giữa màu sắc là bất đồng với những lông tơ khác, nhìn đặc biệt tươi đẹp. Cô không nhịn được lòng hiếu kỳ vươn ngón tay chọc chọc.
Tiểu Phượng Hoàng không có nửa điểm tức giận, mà là không muốn xa rời dùng hai cái cánh nhỏ vòng quanh ngón tay của cô ấy, dùng đầu cọ cọ.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn mà tâm đều tan, không đành lòng trách móc nặng nề: " Được rồi, tiểu bảo bối ngủ trước đi. " Cửu Vĩ bên kia đã sớm dựa sát vào chân cô, ôm chín cái đuôi lớn của mình ngủ ngon lành.
Tiểu Phượng Hoàng ngáp một cái, cúi đầu ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay Nguyễn Hiểu Vân.
Nguyễn Hiểu Vân thuận tay dùng hai ngón tay tiếp được một chút nước mắt chảy ra khi Tiểu Phượng Hoàng ngáp, thở dài một câu: " Không ngờ Huyên tỷ tỷ lại không dễ dàng như vậy... A, đúng rồi, nước mắt ngáp có thể dùng được sao? "
Mộc Thừa Huyên: " ...... "
.
Sáng hôm sau, Mộc Thừa Quỳ đã sớm đợi ở cửa phòng Mộc Thừa Huyên.
Chờ nghe thấy động tĩnh bên trong có người đi tới đi lui, Mộc Thừa Quỳ bám vào khung cửa lộ ra nửa khuôn mặt, len lén nhìn vào trong phòng.
Không thấy Nguyễn Hiểu Vân, chỉ thấy tỷ tỷ nhà mình xõa tóc trước bàn Bát Tiên ở ngoại sảnh, đem cả khuôn mặt chôn ở trong một chậu nước sạch thanh tỉnh chính mình. Thỉnh thoảng tỷ của hắn lại nâng lên khuôn mặt mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại chôn mặt vào chậu, ngẩng mặt lên, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng còn đặc biệt cao hứng.
Nàng đêm qua cơ bản không có ngủ, suốt đêm ở trong phòng luyện đan đem kia một giọt nước mắt Phượng Hoàng trân trọng dùng hết.
Đừng nhìn chỉ có một giọt, nhưng là đã đủ cho nàng luyện ra một lô Phượng Linh Đan, vận khí tốt một chút, có thể luyện ra trên trăm viên.
Đến lúc đó, chính mình liền hung hăng mà đem luyện ra một lò thuốc đều nện vào trên mặt cái kia hỗn trướng Nghiêm Hoành Nhứ, xem hắn còn dám lên mặt với nàng nữa hay không!
Nhưng tồn kho cũng ngày càng ít, ngay cả các sản phẩm và nghiệp vụ khác cũng bị quần chúng nghi ngờ. Dòng tiền mặt trong tay đã ít lại càng ngày càng ít hơn, nhân viên cũ cũng đồng thời nghỉ việc trên diện rộng...
Nếu đặt ở thời hiện đại, bước tiếp theo chính là phải bắt đầu bán đất.
Nhưng Đan Phượng đảo người ta vẫn bay trên trời, bán đất phỏng chừng cũng không bán được......
Nguyễn Hiểu Vân cũng có chút rầu rĩ vì Mộc Thừa Huyên, cô nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay mình, vươn một ngón tay gãi ngứa trên cánh phượng hoàng nhỏ, phê bình nói: " Tại sao em lại không nghe lời Huyên tỷ tỷ chứ? "
Tiểu Phượng Hoàng vốn đã bị hơi thở ôn nhu trong lòng bàn tay Nguyễn Hiểu Vân dỗ cực kỳ thoải mái. Cảm giác gãi ngứa nhẹ nhàng kia, thật giống như là xoa bóp mềm nhẹ dỗ ngủ. Không khỏi lại càng thêm buồn ngủ.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn thấy trên đầu Tiểu Phượng Hoàng, một đám lông tơ nhỏ ở giữa màu sắc là bất đồng với những lông tơ khác, nhìn đặc biệt tươi đẹp. Cô không nhịn được lòng hiếu kỳ vươn ngón tay chọc chọc.
Tiểu Phượng Hoàng không có nửa điểm tức giận, mà là không muốn xa rời dùng hai cái cánh nhỏ vòng quanh ngón tay của cô ấy, dùng đầu cọ cọ.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn mà tâm đều tan, không đành lòng trách móc nặng nề: " Được rồi, tiểu bảo bối ngủ trước đi. " Cửu Vĩ bên kia đã sớm dựa sát vào chân cô, ôm chín cái đuôi lớn của mình ngủ ngon lành.
Tiểu Phượng Hoàng ngáp một cái, cúi đầu ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay Nguyễn Hiểu Vân.
Nguyễn Hiểu Vân thuận tay dùng hai ngón tay tiếp được một chút nước mắt chảy ra khi Tiểu Phượng Hoàng ngáp, thở dài một câu: " Không ngờ Huyên tỷ tỷ lại không dễ dàng như vậy... A, đúng rồi, nước mắt ngáp có thể dùng được sao? "
Mộc Thừa Huyên: " ...... "
.
Sáng hôm sau, Mộc Thừa Quỳ đã sớm đợi ở cửa phòng Mộc Thừa Huyên.
Chờ nghe thấy động tĩnh bên trong có người đi tới đi lui, Mộc Thừa Quỳ bám vào khung cửa lộ ra nửa khuôn mặt, len lén nhìn vào trong phòng.
Không thấy Nguyễn Hiểu Vân, chỉ thấy tỷ tỷ nhà mình xõa tóc trước bàn Bát Tiên ở ngoại sảnh, đem cả khuôn mặt chôn ở trong một chậu nước sạch thanh tỉnh chính mình. Thỉnh thoảng tỷ của hắn lại nâng lên khuôn mặt mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại chôn mặt vào chậu, ngẩng mặt lên, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng còn đặc biệt cao hứng.
Nàng đêm qua cơ bản không có ngủ, suốt đêm ở trong phòng luyện đan đem kia một giọt nước mắt Phượng Hoàng trân trọng dùng hết.
Đừng nhìn chỉ có một giọt, nhưng là đã đủ cho nàng luyện ra một lô Phượng Linh Đan, vận khí tốt một chút, có thể luyện ra trên trăm viên.
Đến lúc đó, chính mình liền hung hăng mà đem luyện ra một lò thuốc đều nện vào trên mặt cái kia hỗn trướng Nghiêm Hoành Nhứ, xem hắn còn dám lên mặt với nàng nữa hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất