Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 26: Đệ Đệ Này Không Nên Ở Lâu (5)
Mộc Thừa Quỳ phản xạ có điều kiện, hoảng sợ quay người lại, liền nhìn thấy một bàn tay ngọc mềm mại, tinh tế, nhuộm móng tay màu hồng nhạt thò về phía khuôn mặt của hắn, " Nào, để tỷ tỷ sờ một chút, nhìn xem gần đây ngươi lại trưởng thành chưa? "
" A a a a a a! " Mộc Thừa Quỳ vừa lăn, vừa bò từ ngoài khung cửa rơi vào trong phòng.
Nguyễn Hiểu Vân đang tuốt lông cho phượng hoàng nghe được tiếng thét chói tai bên ngoài, mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn lơ đãng một cái, qua cửa phòng nửa mở nhìn thấy một cô gái mặc áo hồng cực kỳ xinh đẹp cùng với một trận tiếng cười kiều mỵ, giẫm lên góc áo Mộc Thừa Quỳ trên mặt đất, bước vào hành lang bên ngoài.
Mộc Thừa Quỳ run lẩy bẩy, vội vàng giấu mình sau một bình phong, lần này ngay cả nửa khuôn mặt cũng không dám lộ ra.
Phấn y nữ tử kia chỉ mím môi cười khẽ một tiếng, cũng không có lại đi nháo hắn.
Nử tử có mái tóc dài màu tím đậm, kiểu tóc công chúa cắt mà ít người có thể thành công. ( công chúa cắt là kiểu tóc kết hợp rất độc đáo nhưng đầy tinh tế giữa tóc ngắn và tóc dài )
Hẳn là phi thường hài lòng với mái tóc chiêu hồn nhiếp phách này của bản thân, nên trên sợi tóc không có mang nửa điểm trang sức. Ngược lại trên tay cùng trên cổ đều mang theo rất nhiều trang sức tinh xảo, phần lớn là do trân châu làm thành, tản ra ôn nhuận sáng bóng, vừa nhìn cũng không phải phàm phẩm. Trong tay cầm một cái quạt tròn màu hồng nhạt, lắc đến phong tình vạn chủng.
Lúc này, Mộc Thừa Huyên vừa vặn đem mặt từ trong chậu đứng lên, cằm còn đang tích tích đát đát nhỏ nước, thuận miệng nói với nữ tử áo phấn: " Ngươi tới rồi. "
Nữ tử áo hồng lập tức kiều kiều mị mị đi qua, lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, cẩn thận giúp Mộc Thừa Huyên lau nước trên mặt: " Ai nha, ngươi nhìn xem, vẫn là không biết tự chăm sóc mình như vậy. Đã bảo ngươi dọn qua ở cùng ta, ngươi rốt cuộc khi nào thì đáp ứng? "
Ước chừng chiều cao của người tu chân đều tương đối ưu việt, nữ tử áo phấn này so với Mộc Thừa Huyên còn cao hơn hai cm, ôn ôn nhu nhu chiếu cố người, thập phần có hương vị của đại tỷ tỷ, hai người đứng cùng một chỗ đúng là thập phần xứng đôi.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn đến choáng váng: " ...... "
Wow, xã hội cổ đại này cởi mở như vậy sao?
Thanh âm Mộc Thừa Quỳ ở phía sau bình phong truyền tới, gào một tiếng hung dữ giãy giụa cuối cùng: " Ta...... Chị ta sẽ không đi theo ngươi! "
Phấn y nữ tử cũng không tức giận, cười duyên nói: " Vậy ngươi đi theo ta cũng được. "
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Cũng không kén chọn a.
Mộc Thừa Quỳ: " ...... "
Mộc Thừa Quỳ suy nghĩ một lát, chân thành đề nghị: " ... Nếu không, cô nói thêm vài câu hay với chị của ta đi, nói không chừng chị ấy sẽ đồng ý đi với cô..."
Mộc Thừa Huyên: " ...... "
Đệ đệ này không nên ở lại lâu.
" A a a a a a! " Mộc Thừa Quỳ vừa lăn, vừa bò từ ngoài khung cửa rơi vào trong phòng.
Nguyễn Hiểu Vân đang tuốt lông cho phượng hoàng nghe được tiếng thét chói tai bên ngoài, mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn lơ đãng một cái, qua cửa phòng nửa mở nhìn thấy một cô gái mặc áo hồng cực kỳ xinh đẹp cùng với một trận tiếng cười kiều mỵ, giẫm lên góc áo Mộc Thừa Quỳ trên mặt đất, bước vào hành lang bên ngoài.
Mộc Thừa Quỳ run lẩy bẩy, vội vàng giấu mình sau một bình phong, lần này ngay cả nửa khuôn mặt cũng không dám lộ ra.
Phấn y nữ tử kia chỉ mím môi cười khẽ một tiếng, cũng không có lại đi nháo hắn.
Nử tử có mái tóc dài màu tím đậm, kiểu tóc công chúa cắt mà ít người có thể thành công. ( công chúa cắt là kiểu tóc kết hợp rất độc đáo nhưng đầy tinh tế giữa tóc ngắn và tóc dài )
Hẳn là phi thường hài lòng với mái tóc chiêu hồn nhiếp phách này của bản thân, nên trên sợi tóc không có mang nửa điểm trang sức. Ngược lại trên tay cùng trên cổ đều mang theo rất nhiều trang sức tinh xảo, phần lớn là do trân châu làm thành, tản ra ôn nhuận sáng bóng, vừa nhìn cũng không phải phàm phẩm. Trong tay cầm một cái quạt tròn màu hồng nhạt, lắc đến phong tình vạn chủng.
Lúc này, Mộc Thừa Huyên vừa vặn đem mặt từ trong chậu đứng lên, cằm còn đang tích tích đát đát nhỏ nước, thuận miệng nói với nữ tử áo phấn: " Ngươi tới rồi. "
Nữ tử áo hồng lập tức kiều kiều mị mị đi qua, lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, cẩn thận giúp Mộc Thừa Huyên lau nước trên mặt: " Ai nha, ngươi nhìn xem, vẫn là không biết tự chăm sóc mình như vậy. Đã bảo ngươi dọn qua ở cùng ta, ngươi rốt cuộc khi nào thì đáp ứng? "
Ước chừng chiều cao của người tu chân đều tương đối ưu việt, nữ tử áo phấn này so với Mộc Thừa Huyên còn cao hơn hai cm, ôn ôn nhu nhu chiếu cố người, thập phần có hương vị của đại tỷ tỷ, hai người đứng cùng một chỗ đúng là thập phần xứng đôi.
Nguyễn Hiểu Vân nhìn đến choáng váng: " ...... "
Wow, xã hội cổ đại này cởi mở như vậy sao?
Thanh âm Mộc Thừa Quỳ ở phía sau bình phong truyền tới, gào một tiếng hung dữ giãy giụa cuối cùng: " Ta...... Chị ta sẽ không đi theo ngươi! "
Phấn y nữ tử cũng không tức giận, cười duyên nói: " Vậy ngươi đi theo ta cũng được. "
Nguyễn Hiểu Vân: " ...... "
Cũng không kén chọn a.
Mộc Thừa Quỳ: " ...... "
Mộc Thừa Quỳ suy nghĩ một lát, chân thành đề nghị: " ... Nếu không, cô nói thêm vài câu hay với chị của ta đi, nói không chừng chị ấy sẽ đồng ý đi với cô..."
Mộc Thừa Huyên: " ...... "
Đệ đệ này không nên ở lại lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất