Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 44: Dùng Giọng Điệu Dịu Dàng Nhất, Nói Ra Những Lời Kinh Khủng Nhất (4)
Tiểu đệ tử trên huyệt Thái Dương có bớt kia ngây ngốc ngơ ngác nói: " Cái này...... Cái này so với trước kia còn tốt hơn a! "
" Vất vả cho Kiều Kiều và Phượng Hoàng rồi. " Nguyễn Hiểu Vân lúc này mới yên tâm, khen ngợi.
Cửu Vĩ quay đầu lại, dùng cái đầu thật to cọ cọ bả vai cô.
Nguyễn Hiểu Vân cười, vươn tay đeo găng tay, dùng động tác sờ sờ cằm mèo con: " Đúng, đều rất tuyệt, Tiểu Cửu cũng rất tuyệt. "
Tiểu nhân ngư ở trong bể cá chỉ còn lại có một nửa nước mất hứng phun ra một cái bong bóng, Phượng Hoàng mang theo bể cá cũng là vẻ mặt ghét bỏ - -
Chuyện gì cũng không làm còn cầu sủng, thối không biết xấu hổ.
Một câu " Tiểu Cửu " để cho tất cả đệ tử đều đánh một cái giật mình, đều từ trạng thái si ngốc bên trong chậm tỉnh lại --
Cửu Vĩ ngay cả nick name cũng nguyện ý cho người ta gọi?!
Vị đại sư huynh cầm đầu cố nén kích động cùng run rẩy khi đối mặt với cường giả, ôm quyền thi lễ thật sâu, trịnh trọng nói:
" Đệ tử chính là đại đệ tử Nghiêm Thập Nhất của Nghiêm trưởng lão Đan Phượng đảo, không biết tiền bối là cao nhân phương nào, mấy sư huynh đệ vừa rồi thất lễ trước mặt tiền bối, kính xin tiền bối lượng thứ cho. "
Mấy đệ tử khác cũng nhao nhao hành lễ theo.
Nguyễn Hiểu Vân là một người hiện đại, chưa từng gặp qua tình huống như thế này, vội vàng có chút kinh hoảng khoát tay: " Các ngươi không cần hành lễ như vậy, ta không phải tiền bối gì, ta chỉ là bệnh nhân của Huyên tỷ tỷ mà thôi. "
Mọi người sửng sốt, đều không thể tin nhìn Nguyễn Hiểu Vân.
Bệnh nhân của đảo chủ?
Nhưng mà, mấy ngày nay bệnh nhân của đảo chủ không phải chỉ có...... phàm nhân kia thôi sao?
Nguyễn Hiểu Vân cho tới bây giờ đều thật cẩn thận khiêm tốn làm người, thoáng cái bị nhiều người vây quanh nhìn chằm chằm như vậy, chứng khủng bố sợ giao tiếp xã hội lại phát tác, thập phần luống cuống tay chân, theo bản năng muốn lảng tránh.
Cô có chút lo âu vỗ đuôi Cửu Vĩ một cái: " Tiểu Cửu, làm xong rồi, chúng ta trở về thôi. "
Cửu Vĩ vốn chưa từng để những tiểu đệ tử này vào mắt, nghe Nguyễn Hiểu Vân nói muốn đi, lập tức co cẳng xoay người rời đi.
Phượng Hoàng tự nhiên cũng mang theo bể cá theo nàng giương cánh bay đi.
" Ai ai, tiền bối chậm đã! " có đệ tử theo bản năng muốn lưu nàng lại, còn muốn hỏi chút gì đó.
Lập tức lại bị những người khác ngăn lại: " Không nên hồ nháo! "
Kết quả, lúc này, bỗng nhiên liền thấy Cửu Vĩ đã chạy xa một lần nữa chạy trở về.
Mọi người: " ...? "
" Đúng rồi, vừa mới có câu quên nói. " Thiếu nữ một trương trắng nõn đáng yêu mặt lộ ra có chút ngượng ngùng, ngữ khí vẫn là vừa ngọt lại vừa ôn nhu, còn có một ít khó có thể mở miệng khiếp đảm, " Các ngươi, có thể đừng nói xấu Huyên tỷ tỷ sao? "
Cô cởi găng tay bên phải ra, vùi năm ngón tay quyến luyến của mình vào sâu trong bộ lông trắng như tuyết của Cửu Vĩ, mềm mại nói: " Chúng không thích tắm lắm, sẽ rất phiền phức nếu dính máu. "
Mọi người: " ...... "
Dùng giọng điệu dịu dàng nhất, nói ra những lời kinh khủng nhất.
Thật sự, thật dọa người.
" Vất vả cho Kiều Kiều và Phượng Hoàng rồi. " Nguyễn Hiểu Vân lúc này mới yên tâm, khen ngợi.
Cửu Vĩ quay đầu lại, dùng cái đầu thật to cọ cọ bả vai cô.
Nguyễn Hiểu Vân cười, vươn tay đeo găng tay, dùng động tác sờ sờ cằm mèo con: " Đúng, đều rất tuyệt, Tiểu Cửu cũng rất tuyệt. "
Tiểu nhân ngư ở trong bể cá chỉ còn lại có một nửa nước mất hứng phun ra một cái bong bóng, Phượng Hoàng mang theo bể cá cũng là vẻ mặt ghét bỏ - -
Chuyện gì cũng không làm còn cầu sủng, thối không biết xấu hổ.
Một câu " Tiểu Cửu " để cho tất cả đệ tử đều đánh một cái giật mình, đều từ trạng thái si ngốc bên trong chậm tỉnh lại --
Cửu Vĩ ngay cả nick name cũng nguyện ý cho người ta gọi?!
Vị đại sư huynh cầm đầu cố nén kích động cùng run rẩy khi đối mặt với cường giả, ôm quyền thi lễ thật sâu, trịnh trọng nói:
" Đệ tử chính là đại đệ tử Nghiêm Thập Nhất của Nghiêm trưởng lão Đan Phượng đảo, không biết tiền bối là cao nhân phương nào, mấy sư huynh đệ vừa rồi thất lễ trước mặt tiền bối, kính xin tiền bối lượng thứ cho. "
Mấy đệ tử khác cũng nhao nhao hành lễ theo.
Nguyễn Hiểu Vân là một người hiện đại, chưa từng gặp qua tình huống như thế này, vội vàng có chút kinh hoảng khoát tay: " Các ngươi không cần hành lễ như vậy, ta không phải tiền bối gì, ta chỉ là bệnh nhân của Huyên tỷ tỷ mà thôi. "
Mọi người sửng sốt, đều không thể tin nhìn Nguyễn Hiểu Vân.
Bệnh nhân của đảo chủ?
Nhưng mà, mấy ngày nay bệnh nhân của đảo chủ không phải chỉ có...... phàm nhân kia thôi sao?
Nguyễn Hiểu Vân cho tới bây giờ đều thật cẩn thận khiêm tốn làm người, thoáng cái bị nhiều người vây quanh nhìn chằm chằm như vậy, chứng khủng bố sợ giao tiếp xã hội lại phát tác, thập phần luống cuống tay chân, theo bản năng muốn lảng tránh.
Cô có chút lo âu vỗ đuôi Cửu Vĩ một cái: " Tiểu Cửu, làm xong rồi, chúng ta trở về thôi. "
Cửu Vĩ vốn chưa từng để những tiểu đệ tử này vào mắt, nghe Nguyễn Hiểu Vân nói muốn đi, lập tức co cẳng xoay người rời đi.
Phượng Hoàng tự nhiên cũng mang theo bể cá theo nàng giương cánh bay đi.
" Ai ai, tiền bối chậm đã! " có đệ tử theo bản năng muốn lưu nàng lại, còn muốn hỏi chút gì đó.
Lập tức lại bị những người khác ngăn lại: " Không nên hồ nháo! "
Kết quả, lúc này, bỗng nhiên liền thấy Cửu Vĩ đã chạy xa một lần nữa chạy trở về.
Mọi người: " ...? "
" Đúng rồi, vừa mới có câu quên nói. " Thiếu nữ một trương trắng nõn đáng yêu mặt lộ ra có chút ngượng ngùng, ngữ khí vẫn là vừa ngọt lại vừa ôn nhu, còn có một ít khó có thể mở miệng khiếp đảm, " Các ngươi, có thể đừng nói xấu Huyên tỷ tỷ sao? "
Cô cởi găng tay bên phải ra, vùi năm ngón tay quyến luyến của mình vào sâu trong bộ lông trắng như tuyết của Cửu Vĩ, mềm mại nói: " Chúng không thích tắm lắm, sẽ rất phiền phức nếu dính máu. "
Mọi người: " ...... "
Dùng giọng điệu dịu dàng nhất, nói ra những lời kinh khủng nhất.
Thật sự, thật dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất