Bác Sĩ Thú Y Số Một Trong Thế Giới Tu Chân
Chương 5: Một Phàm Nhân Bình Thường Tình Cờ Chinh Phục Được Những Linh Thú Hàng Đầu (1)
===============
Là một người hiện đại đã hoàn thành chế độ giáo dục bắt buộc chín năm, kỳ thật ngay từ đầu rơi xuống vừa mở mắt đã nhìn thấy hai con quái vật khổng lồ cao mấy tầng lầu, Nguyễn Hiểu Vân đã hoảng sợ.
Bởi vì cô vẫn chưa thành niên, mắc dù còn chưa có chứng nhận, nhưng Nguyễn Hiểu Vân tự nhận mình đã là một bác sĩ thú y kinh nghiệm phong phú, nhiều năm kinh nghiệm giao tiếp với động vật nói cho cô biết, động vật sẽ không vô duyên vô cớ tức giận, hết thảy đều có nguyên nhân.
Quả nhiên, cô ấy lập tức tìm được điểm mấu chốt.
Ở màu trắng cửu vĩ hồ ly cái kia một ngụm có thể ăn hết mười cái huyết bàn của nó miệng lớn bên trong, có một khối lợi màu sắc phi thường nhạt nhẽo, tựa hồ bị cái gì lực lượng kỳ diệu ăn mòn sinh mệnh lực giống nhau.
Nguyễn Hiểu Vân chăm chú nhìn, quả nhiên thấy ở đó có một chiếc lông vũ nho nhỏ màu cam.
Bên trong lợi bị kẹt thứ gì đó, nhất định vô cùng khó chịu, khó trách nóng nảy thành như vậy.
Loại tình huống này bác sĩ thú y thường xuyên gặp phải, ngón tay động vật không linh hoạt như con người, nhiều khi biết rõ chỗ nào khó chịu, nhưng lại xử lý không được, sau đó sẽ cào loạn cắn loạn, làm cho tình huống càng hỏng bét.
Nguyễn Hiểu Vân nhanh tay lẹ mắt vươn tay, lấy sợi lông vũ màu cam kia ra, thuận tiện theo thói quen gọi một câu " Tiểu bảo bối " an ủi một chút.
Và rồi...
Ngay khi hai tỷ đệ Mộc Thừa Huyên, Mộc Thừa Quỳ trợn mắt há hốc mồm, Cửu Vĩ vốn cực đại vô cùng hung thần ác sát đã đảo ngược trên không trung, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng to bằng hồ ly bình thường. Nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó dính dính dính dính bò lên đùi Nguyễn Hiểu Vân, đầu cọ vào eo cô, chín cái đuôi trắng phía sau vẫy đến quyến rũ câu người, còn kém không trực tiếp phun ra lời cầu người nói " Mau tới sờ tôi ".
Nguyễn Hiểu Vân nhìn tiểu hồ ly màu trắng nũng nịu đáng yêu trên đùi mình, suy yếu nở nụ cười một tiếng, một tay chìm sâu vào trong lông tơ sau lưng tuyệt mỹ xúc cảm của cửu vĩ chín đuôi, vuốt ve có tiết tấu, một bên giơ lên sợi lông vũ trong tay, ngữ khí hữu hảo nói với phượng hoàng khổng lồ còn đang ở trên không trung:
" Tiểu bảo bối, đây là của em sao? Trả lại cho em, đừng tức giận được không? "
Một công việc khác của bác sĩ thú y, hòa giải mâu thuẫn.
Một bên âm thầm quan sát Mộc Thừa Huyên và Mộc Thừa Quỳ: " ...... "
Đây là thói quen làm việc của Nguyễn Hiểu Vân, bất kể là động vật có hình thể gì, chỉ cần đến cửa hàng của cô, từ chuột hamster nhỏ cho đến chú mèo đậu dày hay thậm chí là con chó Tạng mạnh mẽ, cuối cùng cũng sẽ nhận được lời gọi là " tiểu bảo bối ".
Cho nên cô cảm thấy, hai con này tuy rằng có chút lớn như vậy , nhưng gọi như vậy hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Phượng Hoàng làm " Tiểu bảo bối số 2 " khinh thường kêu một tiếng, cúi đầu, từ trong tay Nguyễn Hiểu Vân ngậm đi sợi lông vũ kia, sau đó trong cổ họng phun ra một đoàn hỏa diễm, đem lông vũ kia hóa thành tro tàn, rồi một ngụm đem tro tàn kia nuốt xuống.
Là một người hiện đại đã hoàn thành chế độ giáo dục bắt buộc chín năm, kỳ thật ngay từ đầu rơi xuống vừa mở mắt đã nhìn thấy hai con quái vật khổng lồ cao mấy tầng lầu, Nguyễn Hiểu Vân đã hoảng sợ.
Bởi vì cô vẫn chưa thành niên, mắc dù còn chưa có chứng nhận, nhưng Nguyễn Hiểu Vân tự nhận mình đã là một bác sĩ thú y kinh nghiệm phong phú, nhiều năm kinh nghiệm giao tiếp với động vật nói cho cô biết, động vật sẽ không vô duyên vô cớ tức giận, hết thảy đều có nguyên nhân.
Quả nhiên, cô ấy lập tức tìm được điểm mấu chốt.
Ở màu trắng cửu vĩ hồ ly cái kia một ngụm có thể ăn hết mười cái huyết bàn của nó miệng lớn bên trong, có một khối lợi màu sắc phi thường nhạt nhẽo, tựa hồ bị cái gì lực lượng kỳ diệu ăn mòn sinh mệnh lực giống nhau.
Nguyễn Hiểu Vân chăm chú nhìn, quả nhiên thấy ở đó có một chiếc lông vũ nho nhỏ màu cam.
Bên trong lợi bị kẹt thứ gì đó, nhất định vô cùng khó chịu, khó trách nóng nảy thành như vậy.
Loại tình huống này bác sĩ thú y thường xuyên gặp phải, ngón tay động vật không linh hoạt như con người, nhiều khi biết rõ chỗ nào khó chịu, nhưng lại xử lý không được, sau đó sẽ cào loạn cắn loạn, làm cho tình huống càng hỏng bét.
Nguyễn Hiểu Vân nhanh tay lẹ mắt vươn tay, lấy sợi lông vũ màu cam kia ra, thuận tiện theo thói quen gọi một câu " Tiểu bảo bối " an ủi một chút.
Và rồi...
Ngay khi hai tỷ đệ Mộc Thừa Huyên, Mộc Thừa Quỳ trợn mắt há hốc mồm, Cửu Vĩ vốn cực đại vô cùng hung thần ác sát đã đảo ngược trên không trung, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng to bằng hồ ly bình thường. Nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó dính dính dính dính bò lên đùi Nguyễn Hiểu Vân, đầu cọ vào eo cô, chín cái đuôi trắng phía sau vẫy đến quyến rũ câu người, còn kém không trực tiếp phun ra lời cầu người nói " Mau tới sờ tôi ".
Nguyễn Hiểu Vân nhìn tiểu hồ ly màu trắng nũng nịu đáng yêu trên đùi mình, suy yếu nở nụ cười một tiếng, một tay chìm sâu vào trong lông tơ sau lưng tuyệt mỹ xúc cảm của cửu vĩ chín đuôi, vuốt ve có tiết tấu, một bên giơ lên sợi lông vũ trong tay, ngữ khí hữu hảo nói với phượng hoàng khổng lồ còn đang ở trên không trung:
" Tiểu bảo bối, đây là của em sao? Trả lại cho em, đừng tức giận được không? "
Một công việc khác của bác sĩ thú y, hòa giải mâu thuẫn.
Một bên âm thầm quan sát Mộc Thừa Huyên và Mộc Thừa Quỳ: " ...... "
Đây là thói quen làm việc của Nguyễn Hiểu Vân, bất kể là động vật có hình thể gì, chỉ cần đến cửa hàng của cô, từ chuột hamster nhỏ cho đến chú mèo đậu dày hay thậm chí là con chó Tạng mạnh mẽ, cuối cùng cũng sẽ nhận được lời gọi là " tiểu bảo bối ".
Cho nên cô cảm thấy, hai con này tuy rằng có chút lớn như vậy , nhưng gọi như vậy hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Phượng Hoàng làm " Tiểu bảo bối số 2 " khinh thường kêu một tiếng, cúi đầu, từ trong tay Nguyễn Hiểu Vân ngậm đi sợi lông vũ kia, sau đó trong cổ họng phun ra một đoàn hỏa diễm, đem lông vũ kia hóa thành tro tàn, rồi một ngụm đem tro tàn kia nuốt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất