Bác Sĩ Trịnh Kết Hôn Cùng Bảo Bối

Chương 5

Trước Sau
Chiều hôm đó, cả hai cùng nhau lên Dinh Cô thắp nhang bái lạy, đi một vòng tham quan lối kiến trúc cổ xưa pha lẫn hiện đại mang đậm bản sắc dân tộc Việt Nam, sau đó cùng leo lên đỉnh đồi Kỳ Vân nhìn một lượt phong cảnh của Long Hải, nhà ngư dân cùng bãi biển lộng gió, thấp thoáng xa xa vài chiếc thuyền đánh cá nhấp nhô, cả hai lại càng yêu quê hương nước Việt mình quá đỗi.

Thăm thú một hồi anh em Gia Hạo quay lại ghé chợ Bà Rịa ăn qua một chút món bánh hỏi mà cả hai yêu thích, nghịch qua vài món hàng nằm, đồ lưu niệm, mua sắm một vài thứ linh tinh rồi cả hai mới lên xe quay về.

Suốt cả chặn đường Gia Hạo lái xe, y gục ngủ dựa vào bờ vai hắn, về đến nhà đã là nửa đêm, hắn cứ thế cho xe lăn vào gara, vòng tay nhẹ nhàng bế y ra ngoài.

"A, cậu chủ nhỏ ngủ rồi sao?" cô giúp việc thấy hai người về lật đật chạy ra đón, Gia Hạo kề ngón tay lên miệng ra hiệu cô ta nhỏ tiếng một chút!

"A, thật xin lỗi, âm lượng của tôi hơi lớn!" cô giúp việc vội bụm chặt miệng lại, thật ngại quá!

"Cô Lý, phiền lấy đồ đạc trên xe xuống giùm tôi, có hai túi quà tặng cô và chú mỗi người một phần!" *chú ở đây là chú làm vườn hoa kiểng cho nhà Gia Hạo í.

"Đa tạ cậu chủ, cậu thật là chu đáo, hào phóng!" cô giúp việc cười tủm tỉm chạy ra xe, xem xem cậu chủ đã mua quà gì cho mình. Gia Hạo lắc đầu cười cười nhìn cô ta một cái, đoạn quay bước đem theo Lục Nhan vào nhà, bước chân vững chãi lên cầu thang lầu hai, dùng khuỷu tay đẩy cửa phòng mà vào đặt y xuống giường, hôn lên môi y một cái, rồi ôm y vào lòng đi vào giấc ngủ.

(chuyển cảnh)

Sáng hôm sau, tia nắng len qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, Lục Nhan nhíu mày tỉnh lại, không thấy Gia Hạo đâu cả. Y lật đật bước xuống lầu. "Anh hai, anh đâu rồi anh hai?"

"Cậu chủ lớn trời vừa hừng sáng đã đến bệnh viện, nghe đâu có người bị tai nạn cần phẫu thuật gấp!" cô Lý từ trong bếp bước ra, tay bưng theo ly sữa nóng đặt xuống mặt bàn.

"Cậu chủ nhỏ dậy rồi thì mau lại ăn sáng, lát có tài xế đến đón cậu đi học a!"

Y gật đầu ngồi xuống xé mẩu bánh mì ăn với sữa nóng trong ly, không nói thêm gì nữa.

Trường học cấp hai ba, y đang ở căn tin cùng đám bạn uống nước, Gia Hạo gọi đến cho y "Lục Nhan, chiều anh đến đón em, ba mẹ chúng ta về rồi!"

Chẳng hiểu sao nghe hắn nói cái câu, ba mẹ chúng ta, lại khiến y xấu hổ đến nhường này, y khẽ gật đầu ưm một tiếng, cúp vội điện thoại, đám bạn xung quanh hiếu kì nhìn nhìn.

"Nhan, mày nói chuyện với gái có cần phải ngượng ngùng vậy không, mặt mày đỏ hết lên rồi kìa!" hai tên ôn thần cười hắc hắc, chạm tay vào mặt y, nhéo qua nhéo lại.

"Ai bảo tao nói chuyện với gái, đó là anh hai tao, tụi mày chỉ giỏi đoán mò!" Lục Nhan tức giận hất tay tụi nó ra, gấp gáp đứng dậy rời đi, để lại ly nước uống còn nguyên si trên mặt bàn.

"Ê, tao thấy hình như lời nói của nó có gì đó sai sai a tụi mày?" một tên ôn thần vò đầu "nhưng sai ở chỗ nào tao nhất thời nghĩ không ra?"

"Rồi thằng Nhan nó để quên ly nước này?" tên ôn thần còn lại nhìn xuống mặt bàn "nó để quên tao uống giùm cho vậy!"

"Hừ, để tao đưa cho nó!" tên thứ ba ít nói nhất trong bọn đã giựt phắc ly nước vào trong tay, nhanh chân đuổi theo Lục Nhan, hai đứa còn lại hất cằm nhìn nhau cười cười.

"Ê, mày, tao thấy thằng Bình hình như có ý với nó?"

"Còn hình như gì nữa mày, cầm nước đuổi theo nó, rõ ràng như vậy luôn rồi!"



"Ể, hay là tao với mày làm cầu nối cho hai đứa tụi nó đến với nhau luôn đi!"

"Ha ha, cách này được đó mày!" hai tên ôn thần rủ rỉ vào tai nhau cười khục khặc.

(chuyển cảnh)

Biệt thự sa hoa nhà họ Trịnh, ba mẹ Trịnh Gia Hạo quay về, cả nhà đoàn tụ, ngồi vây quần trên bàn ăn, cô giúp việc dọn cơm lên toàn những món ăn dân dã đồng quê, ở bên Mỹ một thời gian dài về Việt Nam, ba mẹ Gia Hạo là rất nhớ những món ăn mang đậm hương vị quê nhà, càng nhớ hai anh em hắn nhiều da diết.

"Gia Hạo à, tết Nguyên đán nhà hàng càng đông khách, ba mẹ không thể về được, hay là con đem em nó qua bên đó một chuyến đi, ở gần ba mẹ thêm một chút, sẵn tiện du lịch cho khuây khỏa cũng tốt!" ba mẹ hắn dừng đũa chậm nói.

Hắn nét mặt trầm tư "để con sắp xếp lại lịch làm việc, xem có người thay ca trực được hay không rồi con báo với ba mẹ sau!"

"Anh, mấy ngày tết mà cũng phải làm sao việc sao?" y ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn vươn ngón tay bẹo mũi y một cái, cười cười "cái đứa nhỏ này thật khờ, ngày tết mới cần phải thay phiên nhau trực 24/7!"

"Anh hai, cực khổ cho anh rồi!"

"Hừ, bảo bối, không cần lo cho anh, em đã chọn được ngành nào thích hợp chưa, mau nói thử ba mẹ và anh tư vấn thêm cho?"

Y xụ mặt xuống lắc lắc đầu, vốn muốn nói rằng sẽ học theo ngành của hắn vì y cũng muốn như hắn mang thiên sứ cứu giúp mọi người trong cơn nguy khốn, nhưng chợt nghĩ tới cái cảnh máu me bê bết, y lại nhất thời sợ hãi chưa dám nói ra.

Làm cái nghề này không được sợ máu, mà y lại cực kì sợ máu, sợ đến có thể ngất đi luôn á, nhưng y muốn ra trường được làm việc cùng hắn, bên cạnh hắn 24/7, y phải vượt qua nỗi sợ bằng cách nào đây, thật khó nhằn a! Y đang đấu tranh tư tưởng xáo trộn trong đầu, ba mẹ hắn đã lên tiếng nói.

"Được rồi, Gia Hạo đừng có suốt ngày lo cho em nó, con lo bao nhiêu năm qua chưa đủ sao, em nó đủ lông đủ cánh rồi, phải biết nhận thức tự vươn lên bằng đôi chân của mình chứ, trái lại là con, chăm sóc cho bản thân mình một chút đi, con cũng đã trưởng thành, lại có nghề nghiệp ổn định. Cũng đã đến lúc thành gia lập thất rồi, con mau kết hôn đi, có người bầu bạn bên cạnh con, ba mẹ ở bển cũng an lòng!"

Ngón tay của y đã run run, gắp miếng thức ăn mà rớt lên rớt xuống trong bát, lời nói của ba mẹ hắn dù vô tình hay hữu ý cũng đã chạm đến đáy lòng của y, ba mẹ nuôi có tốt tới đâu thì cũng là ba mẹ nuôi, quan tâm tới con mình hơn cũng là lẽ thường, y không để bụng cho lắm, trái lại là hắn, bao nhiêu năm qua hết mực chăm sóc cho y, từng miếng ăn giấc ngủ, từ lúc y mới vào lớp một cho tới tận bây giờ, ngót mười năm qua đi rồi, có lẽ vì được hắn nuôi lớn dưỡng thành, được hắn bên cạnh chở che, sống trong vòng tay ấm áp của hắn bảo bọc mà đã vô tình dưỡng thành thói quen khó bỏ của y, mà đã khiến cho y động tâm với hắn từ rất nhiều năm về trước, thời gian càng trôi qua vô tình, tình yêu y dành cho hắn lại càng nhân lên gấp bội, chỉ muốn bám dính hắn cả một đời, nay ba mẹ hắn lại đốc thúc hắn chóng kết hôn, kết hôn với phụ nữ khác, môn đăng hộ đối, trong lòng y vừa đau vừa dấy lên muôn vàn suy nghĩ. Suy nghĩ rằng y không phải phụ nữ, càng không có cha mẹ, không có tài sản, y không có cái gì cả, y lấy gì để xứng với hắn đây, tóm lại y chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vì thương yêu hắn, mà ba mẹ nuôi thương hại y, đem y về đây ở, chưa bao giờ y căm ghét bản thân mình như khắc này, chưa bao giờ y mong cầu mình có một gia đình, có ba mẹ đủ đầy như khắc này.

Trịnh Gia Hạo đảo mắt qua nhìn y một cái, hiểu được tâm trạng của y, hắn qua cái gầm bàn, nắm lấy bàn tay y, nắm đến chặt, đoạn hướng mắt nhìn ba mẹ hắn, trầm giọng thoái thác "Ba mẹ, để thư thả vài ba năm nữa đi, con lo sự nghiệp trước!"

"Hừ, sự nghiệp cỡ con vẫn còn muốn phát triển, hay là chưa có bạn gái, khai thật ra đi, con trai mẹ vừa đẹp vừa giỏi giang tầm này lẽ nào không tìm được cô nương thích hợp?"

"Hay là con trai ba kén cá chọn canh?"

"Ba, con nào kén cá chọn canh!"

"Được rồi, nếu không kén cá chọn canh để ba giới thiệu cho con một mối, con bé du học ở bên Mỹ, tháng sau là về nước rồi, ba sắp xếp cho hai đứa gặp mặt tìm hiểu, con thấy thế nào?"

Nghe một lời này ngón tay của y co giật lên một cái, hắn càng nắm chặt bàn tay của y hơn, lật đật hướng ba mẹ hắn mà lên tiếng can ngăn

"Ha, không cần đâu ba mẹ ơi, con có người yêu rồi!" Nghe hắn nói có người yêu, ba mẹ hắn mắt tròn mắt dẹt, vô cùng kinh hỉ, lại có phần nghi ngờ, bởi nào giờ hắn chưa từng dắt bạn gái về nhà ra mắt họ, cũng chưa từng nghe qua hắn cặp kè với con gái nhà nào, lí lịch của hắn vô cùng trong sáng, nếu hiện tại không nghe hắn mở miệng nói có người yêu, ba mẹ hắn còn nghĩ xàm rằng con trai mình là có vấn đề về tâm sinh lí.



"Ha, cô nương nhà nào tốt số vậy, cướp được trái tim của Gia Hạo nhà ta, bữa nào con đem về ra mắt ba mẹ một chút, nếu được chóng kết hôn cho ba mẹ mừng!"

"Dạ, chọn thời gian thích hợp con sẽ công bố em ấy với ba mẹ!" hắn trầm giọng nói lại quay sang nhìn y, ngón tay cọ cọ ngón tay của y cách dưới gầm bàn, biểu tình cùng hành động thân mật của hắn, làm cho vành tai của y nóng ran lên, không dám nhìn hắn lâu thêm chút nữa, y sợ y không kiềm chế được mà xông tới hôn hắn ngay tại bàn ăn, y vội cúi mặt xuống, tay run run múc đồ ăn cho vào miệng, mặt đã đỏ tới tận tai, hắn đây còn không phải là đang nói đến y sao, lúc nãy trên đường đưa y về nhà, ngồi trong xe hắn đã nói rằng muốn hôm nay công bố chuyện quan hệ của hai đứa với ba mẹ, rồi định ngày đám cưới.

Ai mà ngờ ma xui quỷ khiến thế nào y lại lật đật phản đối, nói rằng đợi y ra trường nghề nghiệp ổn định rồi kết hôn cũng không muộn, giờ nghĩ lại y thật hối hận sao lúc đó lại ngu ngốc đến vậy, gật đầu với hắn không phải xong luôn sao, là y quá sợ hãi lúng túng, giờ mở miệng đòi hắn cưới thật là không đủ can đảm a! Lục Nhan khóc ròng trong lòng chậm nuốt một bụm cơm xuống bụng.

Lát sau cả nhà ngồi xem ti vi, ăn trái cây, chuyện phiếm, điện thoại y bỗng đổ chuông, là mấy đứa bạn gọi tới.

"Ba mẹ, anh hai, em ra ngoài một chút, đi uống nước với bạn!"

"Ờ, con đi đi!" ba mẹ Gia Hạo ậm ừ, rồi lại tiếp tục xem chương trình trên tivi.

Gia Hạo ngược lại không muốn y rời đi, vội nắm lấy bàn tay y, một mực giữ lại "bảo bối, em đi uống nước với ai, anh đưa em đi?"

"Ơ.. không cần đâu anh, em đi lát rồi về, tụi nó đang chờ ngoài quán!"

"Ừm, vậy về sớm một chút!" hắn thật sự rất muốn giữ kĩ y bên mình, nhưng y đã nói vậy, hắn cũng không muốn giữ kĩ y quá, đâm ra phản tác dụng khiến y thấy khó chịu không thoải mái khi bên cạnh hắn, hắn miễn cưỡng buông tay y ra, y mang theo nụ cười mà rời nhà, một bộ tự đắc "Gia Hạo - Hắn ngày càng quan tâm mình hơn nha, trong lời nói lúc nãy còn có cả mùi giấm chua nữa, hắc hắc!"

Mang theo vẻ tự đắc đó, Lục Nhan bước vào quán bar, đến trước cái bàn quen thuộc cả bọn thường ngồi, y trưng ra cặp mắt kinh ngạc "Bình, sao chỉ có mình mày, còn hai đứa tụi nó đâu? Lúc nãy hai đứa tụi nó hẹn tao đến đây, sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đứa nào?"

"Mày không cần gấp, tụi nó sắp tới rồi, tao với mày cạn trước một ly khai tiệc đi mày!" thằng Bình kéo tay y ngồi xuống bên cạnh, lại rót nước có cồn vào đầy ly nhích đến trước mặt y "cạn mày!"

Nó cụng ly, y đưa lên miệng uống ực ực, mới chốc mà vơi xuống một nửa mực nước bên trong.

Uống một hai ly tụi kia vẫn chưa đến, y là có chút sốt ruột, bấm máy gọi cho chúng "tụi mày tới đâu rồi?"

"Nhan, mày đợi một lát, xe tụi tao bể bánh, năm phút nữa tới liền đó mày!" đầu giây bên kia tiếng hai thằng ôn thần oang oang.

"Thôi kệ chúng nó đi, tao với mày cạn thêm một ly nữa!" thằng Bình giựt cái điện thoại của y đặt sang một bên, lại dụ dỗ y uống thêm đôi ba hớp, y khoác tay đứng dậy.

"Đợi chút, tao đi toilet, mắc tiểu quá mày!"

"Có cần tao đi chung với mày không?" Thằng Bình cười cười.

"Mày khùng hả?" Y cung tay thành đấm tính nện cho nó một cái, nó né sang một bên cười cười.

"Giỡn chút thôi, làm gì dữ quá vậy mày, gái nào dám theo mày!"

"Tao không cần gái!" bỏ lại một câu ngắn gọn, y quay lưng đi vào hướng toilet.

Thằng Bình nhìn theo, nụ cười trên môi nó phút chốc vụt tắt, lấy trong túi áo ra cái gói thuốc mê đã chuẩn bị sẵn bỏ vào ly nước của y, khuấy khuấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau