Chương 22
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc gần tới một ga tàu lớn, cuối cùng Lâm Trạch cũng mua được vé giường nằm. Anh chào tạm biệt hai người bạn chơi bài của mình, đi qua ngủ. Thức trắng suốt một đêm, nên giờ đây cả người anh cứ mơ màng không tỉnh táo. Lưng anh không ngừng vã mồ hôi, nằm xuống giường mà trở người mãi vẫn chẳng ngủ được. Bên cạnh có vài đứa trẻ đi cùng với ông bà nội đến Quảng Châu gặp cha mẹ đón Tết, suốt cả quãng đường lúc thì rít lên lúc thì đánh nhau ầm ĩ, khiến Lâm Trạch cứ thiu thiu được lúc lại bị giật mình tỉnh, anh sắp điên tới nơi rồi.
Rõ ràng lúc còn đi học, anh thường xuyên ra quán net thâu đêm chẳng sao cơ mà. Trong âm thanh cao vút kinh khủng của bọn trẻ, anh cố gắng ngủ được cho tới tối, chẳng ăn gì hết. Lúc tối, anh vừa đói vừa rét, trèo xuống lấy mì ăn liền mà Trịnh Kiệt mua cho đến chỗ lấy nước sôi, ngấu nghiến ăn sạch bách cốc mì. Bọn trẻ con chạy qua lục đống đồ ăn vặt của anh, Lâm Trạch đưa sô cô la cho mấy đứa, nghe thấy ông nội chúng nói: “Mau cảm ơn chú đi.”
“Cảm ơn chú~” Một đứa trẻ nói.
Lâm Trạch bỗng nhiên bị sốc tới nỗi muốn trào nước mắt.
Chú!
Chú!!!
Chú chú chú chú chú chú…
Anh ngồi trên ghế ở hành lang, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi khôn cùng.
Trịnh Kiệt nhắn tin cho anh hỏi: [Trên tàu có ổn không?]
Lâm Trạch vò mái tóc do ngủ mà vểnh hết lên, nhắn lại: [Mua được vé giường nằm rồi, ổn cả, ông đừng lo.]
Trịnh Kiệt: [Mau cầu nguyện cho tôi đi, tôi đi xem mắt đây. Mà tôi mượn đồng hồ ông đeo nhé, giả làm anh trai giàu sụ đẹp trai.]
Lâm Trạch: [Chắc chắn được mà, ông yên tâm đê. Nhớ xịt ít nước hoa trước khi ra cửa.]
Lâm Trạch ngủ cả ngày rồi, đến buổi tối lại ngủ không được. Giờ giấc sinh hoạt hoàn toàn bị đảo lộn, Lâm Trạch đành cứ uể oải ngồi như vậy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời tối mịt, chỉ khi gần đến trạm mới có thể trông thấy ánh đèn ảm đạm. Hồ Nam đang có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ xíu mong manh, phiêu diêu trong ánh đèn chẳng rõ là mưa hay là tuyết, cảm giác cô đơn càng ngập ngụa ken đặc.
Người ở toa giường nằm đều đã ngủ cả rồi. Lâm Trạch chơi điện thoại một lúc, mở wechat ra thì nhận được tin nhắn của Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp: “Lâm Trạch, Lâm Trạch, anh yêu em anh yêu em.”
Lâm Trạch nhắn lại với giọng khẽ khàng: “Uống rượu hả? Uống xong thì đừng lái xe nhé, nhỡ bị tóm tôi không có cách lôi anh ra được đâu.”
Tư Đồ Diệp im lặng rất lâu, tới nửa giờ sau mới nghe thấy anh ta đáp lại bằng giọng bải hoải: “Báo cáo sếp, tôi nôn rồi, báo cáo hết.”
Lâm Trạch đáp: “Đạo Hồi cấm rượu đó, sau này đừng uống nữa, ngoan.”
Hôm sau là ngày 30 Tết, Tư Đồ Diệp không nhắn lại gì nữa. Tàu hỏa sắp đến ga vào lúc 12 giờ đêm, Lâm Trạch nghĩ ngợi rất lâu, quyết định gọi điện cho Tạ Thần Phong.
Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên từng hồi từng hồi mà vẫn chẳng có ai nhận, Lâm Trạch cúp máy, nghĩ bụng chắc Tạ Thần Phong đang đi tắm. Tới 20 phút sau, Tạ Thần Phong vẫn không gọi lại, Lâm Trạch hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Tạ Thần Phong nhận máy, âm thanh bên kia bật rất lớn. Lâm Trạch nhíu mày ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng Tạ Thần Phong vang lên trong những âm thanh hỗn tạp đó: “A Trạch!”
“Anh đang làm gì thế?” Lâm Trạch khẽ hỏi, sợ ồn tới những người đang ngủ. Tiếng ồn bên Tạ Thần Phong dần nhỏ hơn một chút, Lâm Trạch lại nghe thấy có người tức giận mắng mỏ bằng giọng Quảng Đông, anh nghe được câu “Đ*t cụ mày”, sau đó mọi thứ dần yên ắng trở lại. Tạ Thần Phong hỏi: “Alo? Em có nghe thấy không?”
Lâm Trạch ừ tiếng rồi hỏi: “Anh đang ở bên ngoài chơi à? Quán bar hả? Đừng uống nhiều rượu quá.”
Tạ Thần Phong: “Ừ, tôi sẽ về ngay đây, sao thế?”
Ban đầu Lâm Trạch muốn bảo sáng mai Tạ Thần Phong đến ga tàu hỏa đón mình. Nhưng tình hình như này thì chắc 5 – 6 giờ sáng mai khi tàu đến Quảng Châu, Tạ Thần Phong chưa dậy nổi, để gã ngủ nhiều hơn chút vậy, anh cười nói: “Không có gì, dạo này anh ở trong nhà suốt hả?”
Tạ Thần Phong: “Mấy ngày trước thì ở nhà một người bạn, tối nay sẽ về.”
Lâm Trạch nhớ ngay tới âm thanh anh nghe được trong cuộc điện thoại ngày hôm kia, đúng là gã không ở nhà?
Tạ Thần Phong lại hỏi: “Bao giờ em với Trịnh Kiệt về quê?”
Lâm Trạch không nói cho gã biết chuyện mình đang đến Quảng Châu, cười bảo: “Giờ đang ở trên tàu hỏa này, chắc ngày mai là về tới nhà rồi.”
Tạ Thần Phong cười hỏi: “Trịnh Kiệt đâu?”
Lâm Trạch: “Đang ngủ, vật mãi bọn em mới mua được vé giường nằm đó, lên tàu cái là ngủ như lợn chết.”
Tiếng tàu hỏa rời trạm rền rĩ vang lên cùng tiếng bánh xe rầm rầm vọng tới, Lâm Trạch nghe thấy một người đàn ông phía bên kia gọi: “Tạ Lỗi?”
Tạ Thần Phong không trả lời, nhưng Lâm Trạch có thể cảm nhận được gã đang làm gì – gã đang quay người ra dấu, tỏ ý bảo người gọi gã đừng lên tiếng, đó gần như là phản xạ có điều kiện. Bấy giờ, trong đầu anh đang mường tượng ra một cảnh tượng, Lâm Trạch nhớ tới lần đi thăm gã bữa trước, cậu trai hít thuốc phiện ngồi đối diện Tạ Thần Phong trong trung tâm Khang Lạc, và những ẩn tình bên trong mà có thể ngầm đoán ra. Có lẽ lần này đến đó, anh sẽ buộc phải đối mặt với tình huống tồi tệ nhất.
“Trịnh Kiệt đối xử với em rất tốt.” Tạ Thần Phong nói.
Tàu hỏa đi qua đường hầm, trong nháy mắt cuộc điện thoại bị cắt đứt. Lâm Trạch ngẩn người nhìn chiếc điện thoại chẳng có lấy một vạch sóng. Dẫu chẳng muốn chấp nhận, nhưng anh lại không thể không thừa nhận một điều, có lẽ Tạ Thần Phong đang ngoại tình.
Tìm một người đàn ông bị nhiễm HIV giống mình, sưởi ấm nhau trong lúc cô đơn, có lẽ sẽ tốt hơn là ở bên anh chăng? Hay có lẽ bởi vì không muốn liên lụy tới Lâm Trạch, hoặc cũng có thể bởi Tạ Thần Phong cảm thấy tình yêu của anh dành cho gã quá sâu nặng nên gã không thể gánh vác nổi… Dù với bất kỳ lý do gì đi nữa, ngoại tình chính là ngoại tình. Trước đây Lâm Trạch đã từng nghĩ tới vấn đề này, mỗi lần anh đều hoang mang mờ mịt dò dẫm tới ranh giới, rồi cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng trong buổi tối ngày hôm nay, cuối cùng anh cũng phải lột trần nội tâm mình một cách rạch ròi tường tỏ, xé ruột xé gan lật lại từng chuyện từng chuyện một.
Sau rốt, Lâm Trạch quyết định tới Quảng Châu, gặp mặt Tạ Thần Phong, nếu muốn chia tay thì dứt khoát lần này cho xong.
Lâm Trạch cứ ngồi như vậy suốt cả một đêm trên ghế nhỏ ở hành lang. Tới ngày hôm sau, khi anh rửa mặt soi gương thì cảm thấy bản thân tàn tạ không thể chấp nhận được. Anh đã hơi chán ngán, cũng cảm thấy không còn yêu Tạ Thần Phong nữa, thậm chí nảy sinh sự căm ghét với cơn xúc động nhất thời của mình, và nhớ nhà tới không nói nên lời. Đời người hà cớ gì cứ phải treo cổ trên một cái cây chứ, hay là lại mua vé về Trùng Khánh nhỉ?
Thế nhưng khi Lâm Trạch nhìn thấy tình hình ở nhà ga, anh lại đổi ý.
Ngày 30 Tết, người ở ga tàu hỏa ở Quảng Châu đông như biển kiến, khắp nơi đều là người đang đợi về đón xuân. Lâm Trạch hoàn toàn kiệt quệ, khi ra khỏi ga tàu anh cảm thấy có người sờ túi mình, phát hiện khóa kéo bị kéo ra, iPad mất rồi. Anh vội vàng kiểm tra điện thoại và ví tiền, may mà vẫn còn. Lâm Trạch cẩn thận lục đi lục lại mấy lần, chắc chắn iPad bị trộm rồi, anh định đi báo cảnh sát nhưng lại không muốn tốn thời gian ở đây. Mất rồi thì thôi vậy, dù sao đó cũng của Lý Trì Nhiên tặng cho anh. Lâm Trạch thật sự sắp khó chịu tới phát điên. Anh đợi rất lâu mới bắt được taxi, cả cuộc đời này anh chưa bao giờ sầu não bực dọc như ngày hôm nay.
Anh gọi được xe, lục lại được tin nhắn mà Trần Khải gửi anh hồi trước trong điện thoại. Lâm Trạch bảo lái xe đưa anh tới trung tâm khôi phục, chỗ lần trước họ tụ tập hồi Tết dương. Đến nơi, xuống xe rồi, anh lại dựa vào trí nhớ của mình chầm chậm đi. Mùa đông Quảng Châu cũng chẳng ấm áp hơn Trùng Khánh được là bao, có lẽ bởi vì nhiệt độ giảm nên đâu cũng thấy cảnh những đôi yêu nhau tay nắm tay, tận hưởng mấy ngày nghỉ lễ năm mới hiếm hoi. Lâm Trạch nhìn thấy cảnh đó mà trái tim gần như chết lặng tê dại. Lần trước anh đến đây vào buổi tối, hôm nay trên đường mở một chợ hoa, hai bên bày khoảng chục sạp bán hàng nhỏ. Lâm Trạch đi xuyên qua chợ hoa, cảm thấy hơi mê mang, anh không tìm được đường.
“Cậu em đến xem hàng này!” Chủ sạp bán rong gọi anh.
Lâm Trạch ghé sạp mua cái chong chóng, kẹp vào hành lý cầm tay, tay còn lại cầm điếu thuốc, vừa hút vừa đi. Chợt trong đầu anh hiện lên một thứ – biển báo trạm xe buýt. Đúng rồi, đúng là nó rồi, anh vừa mới đi qua ngã tư, chỉ là bị chợ hoa che mất mà thôi.
Lâm Trạch tìm được đường, men theo con đường đi qua, nhìn thấy cột đèn đường mà Tạ Thần Phong ngồi xổm bên cạnh khóc lần trước. Trong tiểu khu giăng đèn kết hoa, anh cố gắng tìm phương hướng, cũng tìm ra ô cửa sổ căn phòng trên lầu Tạ Thần Phong ở. Anh đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa.
Không có ai ra mở cửa.
Lâm Trạch lại ấn, ấn nhiều lần liên tiếp nhưng không ai ra mở. Hay Tạ Thần Phong chưa dậy? Không thể nào, tiếng chuông cửa rất to, có ngủ như chết cũng phải tỉnh. Chỉ có một khả năng duy nhất đó là gã không ở nhà. Lâm Trạch đã chẳng còn hơi sức, anh ngồi sụp xuống ở chỗ đầu cầu thang, vừa buồn ngủ lại vừa bực bội. Anh lấy điện thoại ra băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Trần Khải hay không.
Tình huống đen đủi nhất chính là cả Trần Khải cũng đã về quê ăn Tết rồi. Lâm Trạch dựa vào bức tường đầy bụi ngả người xuống, lót cái túi ra sau lưng, lên kế hoạch trong mấy ngày tới. Xuống lầu tìm khách sạn ở tạm đã, sau đó gọi điện cho Tạ Thần Phong? Tình hình này thì chỉ có thể làm vậy thôi, nhưng anh chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, thật sự quá buồn ngủ, hơn nữa còn rất khát. Trong hành lang rất ấm áp, không giống như ngoài kia ẩm ướt lạnh cóng, Lâm Trạch xoay xoay chong chóng, tự nhiên muốn ném nó vào tường, đập nát thì thôi.
Dưới lầu vang lên tiếng bước chân, Lâm Trạch đứng dậy chuẩn bị nhường đường cho người khác. Người đó bước rất nhanh lên lầu, đối mặt với Lâm Trạch, đó chính là Trần Khải.
Lâm Trạch: “Anh Khải?”
Trần Khải nhìn Lâm Trạch với vẻ mặt không thể tin nổi: “A Trạch?”
“Mau vào đây.” Trần Khải lấy chìa khóa mở cửa, Lâm Trạch không nhắc tới Tạ Thần Phong, anh hỏi: “Anh không về nhà đón Tết à? Vất vả quá.”
Trần Khải không nhìn Lâm Trạch, tay cầm chìa khóa hơi run, anh ta cũng hỏi: “Sao cậu qua đây? Không yên tâm, đến tìm Lỗi Tử hả?”
Lâm Trạch nhạy bén đánh hơi ra được vấn đề trong câu này, trong khoảnh khắc đó, tim anh như ngừng đập.
Trần Khải ngẩng đầu lên nhìn anh, sờ đầu mình nói: “Tôi về nhà lấy cho Lỗi Tử vài bộ quần áo. Cậu đến cũng tốt, ở đây lâu chút nhé.”
Giây phút ấy đầu óc Lâm Trạch như nổ tung, anh dựa vào cửa, đôi mắt dần tối sầm.
“Ở bệnh viện nào?” Giọng nói Lâm Trạch ngỡ như vang lên từ một nơi rất xa xôi, thậm chí còn chẳng giống như của bản thân.
“Bệnh viện nhân dân thứ tám.” Trần Khải nói: “Chỉ có chỗ đó mới chấp nhận người bệnh nhiễm HIV, hơi xa, để tôi lái xe đưa cậu đi.”
Lâm Trạch hỏi: “Giờ nhà nước đã ra lệnh cấm bệnh viện không được từ chối người bệnh nhiễm HIV rồi mà?”
Trần Khải nói: “Ôi quy định chỉ là quy định, chấp hành lại là chuyện khác, người ta không nhận cậu thì cậu cũng biết làm thế nào? Điều kiện chữa bệnh của bệnh viện số tám khá tốt nên cũng may.”
“Gượm đã”, Lâm Trạch hỏi: “Anh ấy… bước vào giai đoạn AIDS rồi?”
Trần Khải không đáp, Lâm Trạch thảng thốt: “Tôi còn chưa sẵn sàng… Để tôi ngồi một lát, tôi còn chưa sẵn sàng…” Lâm Trạch lục đồ nói: “Sao lại như vậy chứ? Tôi tưởng khác cơ, hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi…”
Lâm Trạch ngồi trên sô pha nhắm mắt một lúc. Khi mở mắt ra, khung cảnh trước mặt anh nhòe nhoẹt lay động, hoa mắt chóng mặt. Trần Khải rót cho anh cốc nước, Lâm Trạch uống một hơi hết sạch, Trần Khải lại rót anh cốc nữa, lần này Lâm Trạch lại ngơ ngẩn nhìn cốc nước đến thất thần.
Trần Khải kể: “Vào khoảng thời gian trước năm mới, thời tiết rất lạnh, cậu ấy vẫn cố đi làm, sau đó bị cảm lạnh, sốt mãi không ngừng. Tình hình xét nghiệm mấy lần này không khả quan lắm, CD4 cực thấp, giờ có lẽ… không biết nữa.”
Lâm Trạch khó tin hỏi: “Công việc của anh ấy rất vất vả sao? Sao bình thường lại không chú ý nghỉ ngơi? Đã nói ít nhất có thể sống được 5 năm cơ mà?”
Trần Khải nói: “Thời kỳ ủ bệnh thường kéo dài từ 2-10 năm. Thời kỳ ủ bệnh ngắn hay dài còn liên quan tới hệ miễn dịch của một người, việc điều trị sớm hay muộn, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng. Trước đây cậu ấy có thói quen sinh hoạt không tốt, khả năng miễn dịch của cơ thể rất kém, thường hay ốm sốt cảm lạnh…”
Lâm Trạch hỏi: “Tại sao lại như thế? Sao anh ấy lại làm việc bạt mạng như vậy? Anh ấy nói là công việc rất nhẹ nhàng cơ mà?”
Trần Khải ở bên trong tìm quần áo của Tạ Thần Phong, anh ta nói: “Công việc cũng tạm, nhưng mấy hôm đó trời rất lạnh, tôi bảo cậu ta đừng đi, cậu ấy lại còn mặc rất ít nữa… Mấy cái này đều là dựa vào thể trạng của từng người… Mấy năm gần đây, liệu pháp kháng retrovirus có hoạt tính cao (*) của nước ta tuy có hiệu quả, nhưng người mắc bệnh quá nhiều, vẫn không thể hoàn toàn trị hết… Hơn nữa đối với những bệnh nhân nằm trong giai đoạn 2-3 thì hiệu quả không đáng kể… Tôi hỏi bệnh viện rồi, họ nói ưu tiên cho cậu ấy sử dụng các loại thuốc kháng virut, nhưng còn dựa vào thể chất của cậu ấy nữa… A Trạch… Cậu đừng đổ hết trách nhiệm lên mình, cậu có thể qua đây vào lúc này là cậu ta đã chẳng còn gì tiếc nuối rồi.”
(*) Kiểm soát HIV/AIDS thông thường muốn chỉ đến việc sử dụng nhiều loại thuốc kháng retrovirus với nỗ lực nhằm kiểm soát nhiễm HIV. Có các loại thuốc kháng virus có tác dụng vào các giai đoạn khác nhau trong chu kỳ sống của virus HIV. Việc sử dụng nhiều loại thuốc tác động lên các mục tiêu virus khác nhau được gọi là liệu pháp kháng retrovirus có hoạt tính cao (HAART). HAART làm giảm gánh nặng của HIV lên bệnh nhân, duy trì chức năng của hệ thống miễn dịch, và ngăn ngừa các bệnh cơ hội thường dẫn đến tử vong. (Theo Wiki)
Lâm Trạch đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng Tạ Thần Phong. Trần Khải đưa cho anh chìa khóa nói: “Trong ngăn kéo có tiền, cậu cầm giúp cậu ấy.”
Tay Lâm Trạch run rẩy không ngừng, mãi mà không cắm nổi chìa khóa, anh hỏi: “Anh ấy làm gì? Anh ấy nói với tôi là anh ấy bán điện thoại. Rồi còn bảo năm mới bán chạy, không về Trùng Khánh được…”
“Anh ta ở dưới cầu vượt dán màn hình cho người khác.” Trần Khải nói: “Đừng nói với cậu ấy là cậu đã biết, cậu ấy có lòng tự tôn rất cao.”
Lâm Trạch gượng gạo gật đầu. Cuối cùng anh cũng mở được ngăn kéo, bên trong để ba phong bì, phân thành tháng 11, tháng 12 và tháng 1, cả ba phong bì đều là tiền, có loại 10 tệ, 50 tệ và 100 tệ. Còn có mấy bọc miếng dán điện thoại, bên dưới là miếng dán màn hình máy tính.
Anh nhìn một lúc, lại bỏ tiền vào chỗ cũ, khóa ngăn kéo xong, anh nói với Trần Khải: “Tôi vẫn còn tiền, cứ dùng của tôi.”
Trần Khải bảo: “Tạ Lỗi thường xuyên nhắc tới cậu, mỗi lần nhắc tới cậu cậu ta đều nói sau này đồ của cậu ta đều để cho cậu hết. Dùng tiền của ai cũng được, đi thôi.”
Lâm Trạch để hành lý vào trong phòng Tạ Thần Phong, gói ghém mấy bộ quần áo, đồ tắm rửa của mình với đồ lót và đồ ngủ của Tạ Thần Phong, theo Trần Khải xuống dưới lầu.
Sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, Lâm Trạch ngồi ghế sau ngủ một lát, đến khi Trần Khải gọi thì xuống xe ăn cơm trưa. Lúc ăn trưa Trần Khải tóm tắt những chú ý khi chăm sóc người bệnh. Lâm Trạch chăm chú lắng nghe, ăn xong bữa trưa thì Trần Khải mới dẫn anh vào bệnh viện.
“Tôi nên nói gì bây giờ?” Lâm Trạch bắt đầu căng thẳng, anh hỏi: “Trạng thái tinh thần của anh ấy như nào? Có thể chịu được kích động không? Có phải không thể tức giận với anh ấy không?”
Trần Khải trấn an: “Rất nhiều người bệnh sắp chết đều ra đi một mình, người nhà không muốn tới chăm sóc họ, bởi vậy cậu đồng ý tới chăm sóc cậu ta đã là một sự an ủi vô bờ đối với cậu ta rồi. Đừng sợ, cứ như mọi khi là được.”
Khi nhìn thấy Tạ Thần Phong, anh thấy gã đang nằm giường xem ti vi, phía trên treo con gấu bông pikachu mà hồi trước Lâm Trạch đưa cho gã, bên cạnh giường bệnh còn có một cậu trai đang ngồi.
Vào khoảnh khắc Lâm Trạch đẩy cửa đi vào, cậu trai ngồi cạnh giường vội vàng đứng dậy, hơi hoang mang, bối rối nhìn Tạ Thần Phong, lại nhìn Lâm Trạch. Lâm Trạch nhớ cậu ta, đó chính là người lần trước Tạ Thần Phong nói, tên là A Không, giọng nói anh nghe thấy trong điện thoại cũng là của cậu ta.
Tạ Thần Phong gầy hơn lần gặp trước, còn cắt rất nhiều tóc, lồng ngực gã phập phồng, ngơ ngẩn nhìn Lâm Trạch. Trần Khải cười: “Lỗi Tử, người yêu cậu đến thăm cậu này.”
“Không cần diễn nữa phải không?” A Không cẩn thận hỏi.
Lâm Trạch lạnh lùng nói: “Không cần diễn nữa, đừng có quan tâm tới con người thô lỗ đó, cậu về nghỉ ngơi đi, để tôi chăm sóc anh ấy.”
A Không gật đầu, lại nhìn Tạ Thần Phong một cái, rất lâu sau mới nói: “Anh Lỗi… Anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Tạ Thần Phong không nói gì, A Không và Trần Khải đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Tạ Thần Phong lẫn Lâm Trạch đều trầm lặng rất lâu, Lâm Trạch lấy cái chong chóng ra xoay nhẹ, anh nói: “Quà cho anh này, kẻ lừa đảo nói dối thành tính, phải tới bao giờ anh mới bỏ được cái thói nói xấu này? Năm mới vui vẻ.”
Tạ Thần Phong không nói gì, Lâm Trạch đến cắm chong chóng ra bên ngoài cửa sổ. Tạ Thần Phong ở sau lưng anh hỏi: “Tối hôm qua lúc gọi điện, em đang trên tàu hỏa đến Quảng Châu sao?”
“Ừ.” Lâm Trạch cắm chong chóng xong, kéo cửa sổ đóng rầm một cái: “Anh bật ti vi to như thế, suýt nữa em cũng bị anh lừa rồi, diễn tốt đấy, ảnh đế, tặng cho anh tượng đồng nhé?”
Tạ Thần Phong bật cười, đôi mắt đỏ rực, gã nói: “Xin lỗi.”
Lâm Trạch đi về phía trước, cúi người hôn lên trán gã, hỏi: “Không bị sốt chứ?”
Tạ Thần Phong lắc lắc đầu, Lâm Trạch ra hiệu cho Tạ Thần Phong dịch vào trong chút, anh khẽ nói: “Em ngủ cái đã, buồn ngủ chết mất.”
Tạ Thần Phong vươn tay ra ôm lấy anh. Lâm Trạch chẳng thèm cởi tất, kéo chăn trùm, gối lên cánh tay Tạ Thần Phong, trở người ôm lấy eo gã, rúc vào bả vai gã ngủ.
Trong mơ anh nghe thấy tiếng y tá nói: “Đo nhiệt độ cơ thể nào.”
Tạ Thần Phong suỵt tiếng, tỏ ý đừng làm ồn Lâm Trạch, nói vói giọng rất khẽ: “Người yêu tôi.”
Từ trong lồng ngực của Tạ Thần Phong, Lâm Trạch có thể cảm nhận được giọng nói của gã, giống như một cái bễ – trầm dày, an toàn. Anh lại ngủ một lát nữa, lúc mở mắt đã sẩm tối rồi, chong chóng ngoài cửa sổ đang quay tạo ra sắc màu rực rỡ, tiếng cười nói ầm ĩ của trẻ con lúc chơi game, đuổi bắt nhau từ ngoài vọng tới, tất cả mới yên bình làm sao. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng.
Tạ Thần Phong cúi đầu hôn lên mặt anh.
Lâm Trạch thoải mái khẽ thở ra, tỉnh dậy duỗi người, lau mặt, buồn chán nhìn Tạ Thần Phong. Dường như hai người đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ đây, tất cả đều đã trở thành thừa thãi.
Y tá vào đưa cơm, Lâm Trạch cũng gọi một phần. Tạ Thần Phong vừa xem ti vi, Lâm Trạch vừa cầm thìa xúc cơm đút gã ăn. Tạ Thần Phong ăn cơm cực kỳ chậm, bờ môi gã khô toác nứt nẻ cả, Lâm Trạch nhìn mà xót xa.
Tạ Thần Phong cười bảo: “Từ hồi bà nội tôi mất khi tôi lên tiểu học cho tới giờ, chưa có ai đút cơm cho tôi ăn.”
Lâm Trạch cười: “Thỏa mãn anh đấy nhé, từ khi còn nhỏ tới giờ cũng chưa có ai đút em ăn đâu đó.”
Tạ Thần Phong bật cười, Lâm Trạch lại nói: “Cơm bệnh viện ngon phết, còn ngon hơn cơm nhà em.”
Tạ Thần Phong hứng thú: “Em nghĩ ra à, em quên hôm nay là ngày nào rồi hả?”
Lúc này Lâm Trạch mới nhớ ra giờ là tối 30 Tết, nhất thời dở khóc dở cười, chẳng trách cơm ngon thế. Anh thấy Tạ Thần Phong chật vật mãi mới nuốt được, hình như rất khó chịu nên hỏi: “Anh không ăn được hả?”
“Cổ họng hơi đau.” Tạ Thần Phong chỉ vào miệng mình: “Còn bị loét khoang miệng, không sao, ăn tiếp nào.”
Tạ Thần Phong ăn một lát, uống ngụm nước, ăn hết sạch cả hộp cơm. Lúc này, Lâm Trạch mới cầm hộp cơm của mình, dựa vào gã ăn thức ăn đã lạnh. Tạ Thần Phong cứ thỉnh thoảng lại nhìn anh, khuyên: “Em đến phòng làm việc của y tá, dùng lò vi sóng mà hâm nóng lại.”
Lâm Trạch cầm hộp cơm đi ra ngoài, y tá đang trực hỏi: “Tối nay giường số 9 ăn có nhiều không?”
Lâm Trạch: “Ăn hết cả hộp cơm.”
Y tá cười bảo: “Ái chà, hôm nay lại ăn nhiều phết nhỉ, có người đút cho là khác ngay.”
Lâm Trạch khom người lấy nước, nhìn cô ta rồi hỏi: “Bình thường anh ấy ăn ít cơm lắm sao?”
“Khoang miệng bị loét, cổ họng bị viêm.” Y tá trưởng bảo: “Đối với bọn họ, ăn cơm là một cực hình.”
Lâm Trạch gật đầu, anh ăn cơm luôn trong văn phòng, tiện thể hỏi y tá trưởng bệnh tình của Tạ Thần Phong. Tình hình không mấy khả quan, Tạ Thần Phong đã bước tới giai đoạn bị AIDS rồi. Thường thường những người bệnh đã bước vào giai đoạn thứ 3 sẽ chỉ sống được hai ngày đến một tháng mà thôi. Cố được ngày nào hay ngày đó, chẳng ai cứu nổi nữa. Sau đó họ còn có thể bị viêm phổi, sốt cao, nhiễm trùng đường hô hấp cùng suy kiệt các cơ quan.
Sau khi Tạ Thần Phong và Duy Duy chia tay không lâu thì gã bị nhiễm HIV, bắt đầu vào giai đoạn nhiễm trùng cấp tính, sau đó là hơn hai năm ủ bệnh, giờ đã chuyển sang giai đoạn cuối, quá nhanh… Lâm Trạch vốn nghĩ gã có thể sống thêm 6 đến 8 năm nữa, nếu trời thương thì có thể sống tới 20 năm. Nhưng bọn họ vừa mới quen nhau chưa được nửa năm, Tạ Thần Phong đã sắp chết rồi.
Có một điều may mắn duy nhất trong bất hạnh này, đó chính là Lâm Trạch lại một lần nữa đưa ra quyết định sáng suốt, nếu không sau Tết âm lịch, Tạ Thần Phong diễn xong vở kịch này, và rồi sẽ thật sự rời bỏ anh mà đi. Lâm Trạch ăn xong cơm, đi ra hành lang gọi điện cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt sợ điếng người, hỏi: “Sao nhanh vậy? Ông đang ở đâu?”
Lâm Trạch bảo: “Bệnh viện nhân dân số tám ở Quảng Châu, bệnh hơn 2 năm rồi, diễn biến nhanh hơn trường hợp thông thường.”
Trịnh Kiệt lo lắng hỏi: “A Trạch, ông chịu nổi không?”
Lâm Trạch nói: “Vẫn ổn, tôi phải ở đây bên cạnh anh ấy, sắp tới sẽ không về.”
Trịnh Kiệt hỏi: “Đến khi nào?”
Lâm Trạch không trả lời, Trịnh Kiệt lặng đi một lúc, trong lòng y sáng tỏ, đáp án chỉ có một mà thôi. Lâm Trạch sẽ ở bên Tạ Thần Phong cho tới ngày gã chết, cũng còn được bao nhiêu thời gian nữa đâu. Hai người lại nói một vài chuyện, Lâm Trạch hỏi Trịnh Kiệt xem mắt như thế nào, Trịnh Kiệt cười đáp: “Cũng tạm, A Trạch, ông…”
Lâm Trạch biết Trịnh Kiệt lo lắng cho mình, bèn bảo đảm: “Tôi không sao, thật đấy. Sau khi biết sự thật thì cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, tôi sẽ cố hết sức mình để anh ấy được vui vẻ trong khoảng thời gian này.”
Trịnh Kiệt còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không thốt nên lời, y nói: “Cố lên nhé người anh em!”
Lâm Trạch cúp máy, quay về phòng bệnh ôm Tạ Thần Phong xem Gala xuân, hai người dựa sát vào nhau xem. Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ và ba cái giường, Lâm Trạch hỏi: “Hai cái giường kia có người bệnh không?”
Tạ Thần Phong bị tiết mục của Gala xuân chọc cười, gã cười đáp: “Ngày đầu tiên tôi vào đây thì giường số 7 chết, sáng hôm nay giường số 8 chết rồi.”
Lâm Trạch xem ti vi, không nói gì, nghĩ tới lời Trần Khải nói vào trưa nay, có rất nhiều bệnh nhân HIV/AIDS trước khi chết đều cô độc, người nhà tránh bệnh như tránh tà, khiến cho họ càng cảm thấy xấu hổ khốn đốn giữa người thân bạn bè. Có lẽ giường số 7 và giường số 8 cũng đã một mình trơ trọi đi hết đoạn cuối cuộc đời như thế.
Từ lúc Lâm Trạch biết được Tạ Thần Phong đã bước vào giai đoạn cuối thì đầu óc anh gần như trống rỗng mịt mờ, cho tới bây giờ vẫn chết lặng tê dại. Anh không biết Tạ Thần Phong đang nghĩ gì, lúc quay đầu nhìn gã, Tạ Thần Phong sáp lại hôn khẽ lên mặt anh. Khi Gala xuân kết thúc, hai người nằm trên giường ngủ.
“Không được ngủ cùng nhau.” Y tá kiểm tra phòng nói: “Cậu lên giường nhỏ ngủ đi.”
Lâm Trạch: “Không sao đâu.”
Tạ Thần Phong nói: “Nghe lời y tá, em qua bên kia ngủ đi.”
Lâm Trạch đổi giường, hai giường kê rất sát nhau, y tá đóng cửa tắt đèn ra ngoài, bọn họ nằm ở trên hai giường khác nhau, nghiêng người, nắm lấy tay nhau. Bên ngoài cửa sổ hơi sáng, chiếu lên gương mặt Lâm Trạch, Tạ Thần Phong quay lưng về phía ánh sáng, chỉ còn lại bóng hình mờ tối.
“A Trạch, em đẹp trai quá.” Trong bóng tối, Tạ Thần Phong nói: “Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy em ở Bắc Thành Thiên Nhai, tôi đã thích em mất rồi.”
Lâm Trạch: “Anh cũng rất đẹp trai, chỉ là sau này đừng có diễn kịch lừa em nữa, trái tim nhỏ bé không chịu được sự giày vò của anh đâu.”
Tạ Thần Phong hỏi: “Em thích điểm gì ở tôi?”
Lâm Trạch đáp: “Lúc em cô đơn tột cùng thì gặp được anh, tình yêu là khói tạo thành từ làn hơi của tiếng thở dài (*), độc thân quá lâu rồi, lại có ‘phản ứng hóa học’ với anh, nảy sinh cảm giác yêu đương, rồi dần dần chìm vào tình yêu thôi.”
(*) Đây là một câu nói do Shakespeare viết.
Tạ Thần Phong lại hỏi: “Nếu như người khác cũng xuất hiện vào thời điểm đó, em cũng sẽ yêu đối phương sao?”
Lâm Trạch cười: “Tất nhiên là không, em chỉ có cảm giác yêu đương với anh thôi.”
Tạ Thần Phong hỏi tiếp: “Kiếp sau chúng ta vẫn có thể bên nhau chứ?”
Lâm Trạch im lặng rất lâu rồi trả lời: “Đây là câu hỏi mà kiếp trước anh đã từng hỏi rồi, cưng ạ. Có thể, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ bên nhau.”
Hai người không nói gì nữa, ngủ thiếp đi trong bóng đêm. Bên tai họ vang lên tiếng pháo hoa xa xăm, lõm bõm lúc vang lúc dừng, trên cửa kính thủy tinh đọng lại lớp sương mịt mờ đêm đông.
Rõ ràng lúc còn đi học, anh thường xuyên ra quán net thâu đêm chẳng sao cơ mà. Trong âm thanh cao vút kinh khủng của bọn trẻ, anh cố gắng ngủ được cho tới tối, chẳng ăn gì hết. Lúc tối, anh vừa đói vừa rét, trèo xuống lấy mì ăn liền mà Trịnh Kiệt mua cho đến chỗ lấy nước sôi, ngấu nghiến ăn sạch bách cốc mì. Bọn trẻ con chạy qua lục đống đồ ăn vặt của anh, Lâm Trạch đưa sô cô la cho mấy đứa, nghe thấy ông nội chúng nói: “Mau cảm ơn chú đi.”
“Cảm ơn chú~” Một đứa trẻ nói.
Lâm Trạch bỗng nhiên bị sốc tới nỗi muốn trào nước mắt.
Chú!
Chú!!!
Chú chú chú chú chú chú…
Anh ngồi trên ghế ở hành lang, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi khôn cùng.
Trịnh Kiệt nhắn tin cho anh hỏi: [Trên tàu có ổn không?]
Lâm Trạch vò mái tóc do ngủ mà vểnh hết lên, nhắn lại: [Mua được vé giường nằm rồi, ổn cả, ông đừng lo.]
Trịnh Kiệt: [Mau cầu nguyện cho tôi đi, tôi đi xem mắt đây. Mà tôi mượn đồng hồ ông đeo nhé, giả làm anh trai giàu sụ đẹp trai.]
Lâm Trạch: [Chắc chắn được mà, ông yên tâm đê. Nhớ xịt ít nước hoa trước khi ra cửa.]
Lâm Trạch ngủ cả ngày rồi, đến buổi tối lại ngủ không được. Giờ giấc sinh hoạt hoàn toàn bị đảo lộn, Lâm Trạch đành cứ uể oải ngồi như vậy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời tối mịt, chỉ khi gần đến trạm mới có thể trông thấy ánh đèn ảm đạm. Hồ Nam đang có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ xíu mong manh, phiêu diêu trong ánh đèn chẳng rõ là mưa hay là tuyết, cảm giác cô đơn càng ngập ngụa ken đặc.
Người ở toa giường nằm đều đã ngủ cả rồi. Lâm Trạch chơi điện thoại một lúc, mở wechat ra thì nhận được tin nhắn của Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp: “Lâm Trạch, Lâm Trạch, anh yêu em anh yêu em.”
Lâm Trạch nhắn lại với giọng khẽ khàng: “Uống rượu hả? Uống xong thì đừng lái xe nhé, nhỡ bị tóm tôi không có cách lôi anh ra được đâu.”
Tư Đồ Diệp im lặng rất lâu, tới nửa giờ sau mới nghe thấy anh ta đáp lại bằng giọng bải hoải: “Báo cáo sếp, tôi nôn rồi, báo cáo hết.”
Lâm Trạch đáp: “Đạo Hồi cấm rượu đó, sau này đừng uống nữa, ngoan.”
Hôm sau là ngày 30 Tết, Tư Đồ Diệp không nhắn lại gì nữa. Tàu hỏa sắp đến ga vào lúc 12 giờ đêm, Lâm Trạch nghĩ ngợi rất lâu, quyết định gọi điện cho Tạ Thần Phong.
Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên từng hồi từng hồi mà vẫn chẳng có ai nhận, Lâm Trạch cúp máy, nghĩ bụng chắc Tạ Thần Phong đang đi tắm. Tới 20 phút sau, Tạ Thần Phong vẫn không gọi lại, Lâm Trạch hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Tạ Thần Phong nhận máy, âm thanh bên kia bật rất lớn. Lâm Trạch nhíu mày ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng Tạ Thần Phong vang lên trong những âm thanh hỗn tạp đó: “A Trạch!”
“Anh đang làm gì thế?” Lâm Trạch khẽ hỏi, sợ ồn tới những người đang ngủ. Tiếng ồn bên Tạ Thần Phong dần nhỏ hơn một chút, Lâm Trạch lại nghe thấy có người tức giận mắng mỏ bằng giọng Quảng Đông, anh nghe được câu “Đ*t cụ mày”, sau đó mọi thứ dần yên ắng trở lại. Tạ Thần Phong hỏi: “Alo? Em có nghe thấy không?”
Lâm Trạch ừ tiếng rồi hỏi: “Anh đang ở bên ngoài chơi à? Quán bar hả? Đừng uống nhiều rượu quá.”
Tạ Thần Phong: “Ừ, tôi sẽ về ngay đây, sao thế?”
Ban đầu Lâm Trạch muốn bảo sáng mai Tạ Thần Phong đến ga tàu hỏa đón mình. Nhưng tình hình như này thì chắc 5 – 6 giờ sáng mai khi tàu đến Quảng Châu, Tạ Thần Phong chưa dậy nổi, để gã ngủ nhiều hơn chút vậy, anh cười nói: “Không có gì, dạo này anh ở trong nhà suốt hả?”
Tạ Thần Phong: “Mấy ngày trước thì ở nhà một người bạn, tối nay sẽ về.”
Lâm Trạch nhớ ngay tới âm thanh anh nghe được trong cuộc điện thoại ngày hôm kia, đúng là gã không ở nhà?
Tạ Thần Phong lại hỏi: “Bao giờ em với Trịnh Kiệt về quê?”
Lâm Trạch không nói cho gã biết chuyện mình đang đến Quảng Châu, cười bảo: “Giờ đang ở trên tàu hỏa này, chắc ngày mai là về tới nhà rồi.”
Tạ Thần Phong cười hỏi: “Trịnh Kiệt đâu?”
Lâm Trạch: “Đang ngủ, vật mãi bọn em mới mua được vé giường nằm đó, lên tàu cái là ngủ như lợn chết.”
Tiếng tàu hỏa rời trạm rền rĩ vang lên cùng tiếng bánh xe rầm rầm vọng tới, Lâm Trạch nghe thấy một người đàn ông phía bên kia gọi: “Tạ Lỗi?”
Tạ Thần Phong không trả lời, nhưng Lâm Trạch có thể cảm nhận được gã đang làm gì – gã đang quay người ra dấu, tỏ ý bảo người gọi gã đừng lên tiếng, đó gần như là phản xạ có điều kiện. Bấy giờ, trong đầu anh đang mường tượng ra một cảnh tượng, Lâm Trạch nhớ tới lần đi thăm gã bữa trước, cậu trai hít thuốc phiện ngồi đối diện Tạ Thần Phong trong trung tâm Khang Lạc, và những ẩn tình bên trong mà có thể ngầm đoán ra. Có lẽ lần này đến đó, anh sẽ buộc phải đối mặt với tình huống tồi tệ nhất.
“Trịnh Kiệt đối xử với em rất tốt.” Tạ Thần Phong nói.
Tàu hỏa đi qua đường hầm, trong nháy mắt cuộc điện thoại bị cắt đứt. Lâm Trạch ngẩn người nhìn chiếc điện thoại chẳng có lấy một vạch sóng. Dẫu chẳng muốn chấp nhận, nhưng anh lại không thể không thừa nhận một điều, có lẽ Tạ Thần Phong đang ngoại tình.
Tìm một người đàn ông bị nhiễm HIV giống mình, sưởi ấm nhau trong lúc cô đơn, có lẽ sẽ tốt hơn là ở bên anh chăng? Hay có lẽ bởi vì không muốn liên lụy tới Lâm Trạch, hoặc cũng có thể bởi Tạ Thần Phong cảm thấy tình yêu của anh dành cho gã quá sâu nặng nên gã không thể gánh vác nổi… Dù với bất kỳ lý do gì đi nữa, ngoại tình chính là ngoại tình. Trước đây Lâm Trạch đã từng nghĩ tới vấn đề này, mỗi lần anh đều hoang mang mờ mịt dò dẫm tới ranh giới, rồi cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng trong buổi tối ngày hôm nay, cuối cùng anh cũng phải lột trần nội tâm mình một cách rạch ròi tường tỏ, xé ruột xé gan lật lại từng chuyện từng chuyện một.
Sau rốt, Lâm Trạch quyết định tới Quảng Châu, gặp mặt Tạ Thần Phong, nếu muốn chia tay thì dứt khoát lần này cho xong.
Lâm Trạch cứ ngồi như vậy suốt cả một đêm trên ghế nhỏ ở hành lang. Tới ngày hôm sau, khi anh rửa mặt soi gương thì cảm thấy bản thân tàn tạ không thể chấp nhận được. Anh đã hơi chán ngán, cũng cảm thấy không còn yêu Tạ Thần Phong nữa, thậm chí nảy sinh sự căm ghét với cơn xúc động nhất thời của mình, và nhớ nhà tới không nói nên lời. Đời người hà cớ gì cứ phải treo cổ trên một cái cây chứ, hay là lại mua vé về Trùng Khánh nhỉ?
Thế nhưng khi Lâm Trạch nhìn thấy tình hình ở nhà ga, anh lại đổi ý.
Ngày 30 Tết, người ở ga tàu hỏa ở Quảng Châu đông như biển kiến, khắp nơi đều là người đang đợi về đón xuân. Lâm Trạch hoàn toàn kiệt quệ, khi ra khỏi ga tàu anh cảm thấy có người sờ túi mình, phát hiện khóa kéo bị kéo ra, iPad mất rồi. Anh vội vàng kiểm tra điện thoại và ví tiền, may mà vẫn còn. Lâm Trạch cẩn thận lục đi lục lại mấy lần, chắc chắn iPad bị trộm rồi, anh định đi báo cảnh sát nhưng lại không muốn tốn thời gian ở đây. Mất rồi thì thôi vậy, dù sao đó cũng của Lý Trì Nhiên tặng cho anh. Lâm Trạch thật sự sắp khó chịu tới phát điên. Anh đợi rất lâu mới bắt được taxi, cả cuộc đời này anh chưa bao giờ sầu não bực dọc như ngày hôm nay.
Anh gọi được xe, lục lại được tin nhắn mà Trần Khải gửi anh hồi trước trong điện thoại. Lâm Trạch bảo lái xe đưa anh tới trung tâm khôi phục, chỗ lần trước họ tụ tập hồi Tết dương. Đến nơi, xuống xe rồi, anh lại dựa vào trí nhớ của mình chầm chậm đi. Mùa đông Quảng Châu cũng chẳng ấm áp hơn Trùng Khánh được là bao, có lẽ bởi vì nhiệt độ giảm nên đâu cũng thấy cảnh những đôi yêu nhau tay nắm tay, tận hưởng mấy ngày nghỉ lễ năm mới hiếm hoi. Lâm Trạch nhìn thấy cảnh đó mà trái tim gần như chết lặng tê dại. Lần trước anh đến đây vào buổi tối, hôm nay trên đường mở một chợ hoa, hai bên bày khoảng chục sạp bán hàng nhỏ. Lâm Trạch đi xuyên qua chợ hoa, cảm thấy hơi mê mang, anh không tìm được đường.
“Cậu em đến xem hàng này!” Chủ sạp bán rong gọi anh.
Lâm Trạch ghé sạp mua cái chong chóng, kẹp vào hành lý cầm tay, tay còn lại cầm điếu thuốc, vừa hút vừa đi. Chợt trong đầu anh hiện lên một thứ – biển báo trạm xe buýt. Đúng rồi, đúng là nó rồi, anh vừa mới đi qua ngã tư, chỉ là bị chợ hoa che mất mà thôi.
Lâm Trạch tìm được đường, men theo con đường đi qua, nhìn thấy cột đèn đường mà Tạ Thần Phong ngồi xổm bên cạnh khóc lần trước. Trong tiểu khu giăng đèn kết hoa, anh cố gắng tìm phương hướng, cũng tìm ra ô cửa sổ căn phòng trên lầu Tạ Thần Phong ở. Anh đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa.
Không có ai ra mở cửa.
Lâm Trạch lại ấn, ấn nhiều lần liên tiếp nhưng không ai ra mở. Hay Tạ Thần Phong chưa dậy? Không thể nào, tiếng chuông cửa rất to, có ngủ như chết cũng phải tỉnh. Chỉ có một khả năng duy nhất đó là gã không ở nhà. Lâm Trạch đã chẳng còn hơi sức, anh ngồi sụp xuống ở chỗ đầu cầu thang, vừa buồn ngủ lại vừa bực bội. Anh lấy điện thoại ra băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Trần Khải hay không.
Tình huống đen đủi nhất chính là cả Trần Khải cũng đã về quê ăn Tết rồi. Lâm Trạch dựa vào bức tường đầy bụi ngả người xuống, lót cái túi ra sau lưng, lên kế hoạch trong mấy ngày tới. Xuống lầu tìm khách sạn ở tạm đã, sau đó gọi điện cho Tạ Thần Phong? Tình hình này thì chỉ có thể làm vậy thôi, nhưng anh chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, thật sự quá buồn ngủ, hơn nữa còn rất khát. Trong hành lang rất ấm áp, không giống như ngoài kia ẩm ướt lạnh cóng, Lâm Trạch xoay xoay chong chóng, tự nhiên muốn ném nó vào tường, đập nát thì thôi.
Dưới lầu vang lên tiếng bước chân, Lâm Trạch đứng dậy chuẩn bị nhường đường cho người khác. Người đó bước rất nhanh lên lầu, đối mặt với Lâm Trạch, đó chính là Trần Khải.
Lâm Trạch: “Anh Khải?”
Trần Khải nhìn Lâm Trạch với vẻ mặt không thể tin nổi: “A Trạch?”
“Mau vào đây.” Trần Khải lấy chìa khóa mở cửa, Lâm Trạch không nhắc tới Tạ Thần Phong, anh hỏi: “Anh không về nhà đón Tết à? Vất vả quá.”
Trần Khải không nhìn Lâm Trạch, tay cầm chìa khóa hơi run, anh ta cũng hỏi: “Sao cậu qua đây? Không yên tâm, đến tìm Lỗi Tử hả?”
Lâm Trạch nhạy bén đánh hơi ra được vấn đề trong câu này, trong khoảnh khắc đó, tim anh như ngừng đập.
Trần Khải ngẩng đầu lên nhìn anh, sờ đầu mình nói: “Tôi về nhà lấy cho Lỗi Tử vài bộ quần áo. Cậu đến cũng tốt, ở đây lâu chút nhé.”
Giây phút ấy đầu óc Lâm Trạch như nổ tung, anh dựa vào cửa, đôi mắt dần tối sầm.
“Ở bệnh viện nào?” Giọng nói Lâm Trạch ngỡ như vang lên từ một nơi rất xa xôi, thậm chí còn chẳng giống như của bản thân.
“Bệnh viện nhân dân thứ tám.” Trần Khải nói: “Chỉ có chỗ đó mới chấp nhận người bệnh nhiễm HIV, hơi xa, để tôi lái xe đưa cậu đi.”
Lâm Trạch hỏi: “Giờ nhà nước đã ra lệnh cấm bệnh viện không được từ chối người bệnh nhiễm HIV rồi mà?”
Trần Khải nói: “Ôi quy định chỉ là quy định, chấp hành lại là chuyện khác, người ta không nhận cậu thì cậu cũng biết làm thế nào? Điều kiện chữa bệnh của bệnh viện số tám khá tốt nên cũng may.”
“Gượm đã”, Lâm Trạch hỏi: “Anh ấy… bước vào giai đoạn AIDS rồi?”
Trần Khải không đáp, Lâm Trạch thảng thốt: “Tôi còn chưa sẵn sàng… Để tôi ngồi một lát, tôi còn chưa sẵn sàng…” Lâm Trạch lục đồ nói: “Sao lại như vậy chứ? Tôi tưởng khác cơ, hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi…”
Lâm Trạch ngồi trên sô pha nhắm mắt một lúc. Khi mở mắt ra, khung cảnh trước mặt anh nhòe nhoẹt lay động, hoa mắt chóng mặt. Trần Khải rót cho anh cốc nước, Lâm Trạch uống một hơi hết sạch, Trần Khải lại rót anh cốc nữa, lần này Lâm Trạch lại ngơ ngẩn nhìn cốc nước đến thất thần.
Trần Khải kể: “Vào khoảng thời gian trước năm mới, thời tiết rất lạnh, cậu ấy vẫn cố đi làm, sau đó bị cảm lạnh, sốt mãi không ngừng. Tình hình xét nghiệm mấy lần này không khả quan lắm, CD4 cực thấp, giờ có lẽ… không biết nữa.”
Lâm Trạch khó tin hỏi: “Công việc của anh ấy rất vất vả sao? Sao bình thường lại không chú ý nghỉ ngơi? Đã nói ít nhất có thể sống được 5 năm cơ mà?”
Trần Khải nói: “Thời kỳ ủ bệnh thường kéo dài từ 2-10 năm. Thời kỳ ủ bệnh ngắn hay dài còn liên quan tới hệ miễn dịch của một người, việc điều trị sớm hay muộn, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng. Trước đây cậu ấy có thói quen sinh hoạt không tốt, khả năng miễn dịch của cơ thể rất kém, thường hay ốm sốt cảm lạnh…”
Lâm Trạch hỏi: “Tại sao lại như thế? Sao anh ấy lại làm việc bạt mạng như vậy? Anh ấy nói là công việc rất nhẹ nhàng cơ mà?”
Trần Khải ở bên trong tìm quần áo của Tạ Thần Phong, anh ta nói: “Công việc cũng tạm, nhưng mấy hôm đó trời rất lạnh, tôi bảo cậu ta đừng đi, cậu ấy lại còn mặc rất ít nữa… Mấy cái này đều là dựa vào thể trạng của từng người… Mấy năm gần đây, liệu pháp kháng retrovirus có hoạt tính cao (*) của nước ta tuy có hiệu quả, nhưng người mắc bệnh quá nhiều, vẫn không thể hoàn toàn trị hết… Hơn nữa đối với những bệnh nhân nằm trong giai đoạn 2-3 thì hiệu quả không đáng kể… Tôi hỏi bệnh viện rồi, họ nói ưu tiên cho cậu ấy sử dụng các loại thuốc kháng virut, nhưng còn dựa vào thể chất của cậu ấy nữa… A Trạch… Cậu đừng đổ hết trách nhiệm lên mình, cậu có thể qua đây vào lúc này là cậu ta đã chẳng còn gì tiếc nuối rồi.”
(*) Kiểm soát HIV/AIDS thông thường muốn chỉ đến việc sử dụng nhiều loại thuốc kháng retrovirus với nỗ lực nhằm kiểm soát nhiễm HIV. Có các loại thuốc kháng virus có tác dụng vào các giai đoạn khác nhau trong chu kỳ sống của virus HIV. Việc sử dụng nhiều loại thuốc tác động lên các mục tiêu virus khác nhau được gọi là liệu pháp kháng retrovirus có hoạt tính cao (HAART). HAART làm giảm gánh nặng của HIV lên bệnh nhân, duy trì chức năng của hệ thống miễn dịch, và ngăn ngừa các bệnh cơ hội thường dẫn đến tử vong. (Theo Wiki)
Lâm Trạch đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng Tạ Thần Phong. Trần Khải đưa cho anh chìa khóa nói: “Trong ngăn kéo có tiền, cậu cầm giúp cậu ấy.”
Tay Lâm Trạch run rẩy không ngừng, mãi mà không cắm nổi chìa khóa, anh hỏi: “Anh ấy làm gì? Anh ấy nói với tôi là anh ấy bán điện thoại. Rồi còn bảo năm mới bán chạy, không về Trùng Khánh được…”
“Anh ta ở dưới cầu vượt dán màn hình cho người khác.” Trần Khải nói: “Đừng nói với cậu ấy là cậu đã biết, cậu ấy có lòng tự tôn rất cao.”
Lâm Trạch gượng gạo gật đầu. Cuối cùng anh cũng mở được ngăn kéo, bên trong để ba phong bì, phân thành tháng 11, tháng 12 và tháng 1, cả ba phong bì đều là tiền, có loại 10 tệ, 50 tệ và 100 tệ. Còn có mấy bọc miếng dán điện thoại, bên dưới là miếng dán màn hình máy tính.
Anh nhìn một lúc, lại bỏ tiền vào chỗ cũ, khóa ngăn kéo xong, anh nói với Trần Khải: “Tôi vẫn còn tiền, cứ dùng của tôi.”
Trần Khải bảo: “Tạ Lỗi thường xuyên nhắc tới cậu, mỗi lần nhắc tới cậu cậu ta đều nói sau này đồ của cậu ta đều để cho cậu hết. Dùng tiền của ai cũng được, đi thôi.”
Lâm Trạch để hành lý vào trong phòng Tạ Thần Phong, gói ghém mấy bộ quần áo, đồ tắm rửa của mình với đồ lót và đồ ngủ của Tạ Thần Phong, theo Trần Khải xuống dưới lầu.
Sau khi biết đã xảy ra chuyện gì, cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, Lâm Trạch ngồi ghế sau ngủ một lát, đến khi Trần Khải gọi thì xuống xe ăn cơm trưa. Lúc ăn trưa Trần Khải tóm tắt những chú ý khi chăm sóc người bệnh. Lâm Trạch chăm chú lắng nghe, ăn xong bữa trưa thì Trần Khải mới dẫn anh vào bệnh viện.
“Tôi nên nói gì bây giờ?” Lâm Trạch bắt đầu căng thẳng, anh hỏi: “Trạng thái tinh thần của anh ấy như nào? Có thể chịu được kích động không? Có phải không thể tức giận với anh ấy không?”
Trần Khải trấn an: “Rất nhiều người bệnh sắp chết đều ra đi một mình, người nhà không muốn tới chăm sóc họ, bởi vậy cậu đồng ý tới chăm sóc cậu ta đã là một sự an ủi vô bờ đối với cậu ta rồi. Đừng sợ, cứ như mọi khi là được.”
Khi nhìn thấy Tạ Thần Phong, anh thấy gã đang nằm giường xem ti vi, phía trên treo con gấu bông pikachu mà hồi trước Lâm Trạch đưa cho gã, bên cạnh giường bệnh còn có một cậu trai đang ngồi.
Vào khoảnh khắc Lâm Trạch đẩy cửa đi vào, cậu trai ngồi cạnh giường vội vàng đứng dậy, hơi hoang mang, bối rối nhìn Tạ Thần Phong, lại nhìn Lâm Trạch. Lâm Trạch nhớ cậu ta, đó chính là người lần trước Tạ Thần Phong nói, tên là A Không, giọng nói anh nghe thấy trong điện thoại cũng là của cậu ta.
Tạ Thần Phong gầy hơn lần gặp trước, còn cắt rất nhiều tóc, lồng ngực gã phập phồng, ngơ ngẩn nhìn Lâm Trạch. Trần Khải cười: “Lỗi Tử, người yêu cậu đến thăm cậu này.”
“Không cần diễn nữa phải không?” A Không cẩn thận hỏi.
Lâm Trạch lạnh lùng nói: “Không cần diễn nữa, đừng có quan tâm tới con người thô lỗ đó, cậu về nghỉ ngơi đi, để tôi chăm sóc anh ấy.”
A Không gật đầu, lại nhìn Tạ Thần Phong một cái, rất lâu sau mới nói: “Anh Lỗi… Anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Tạ Thần Phong không nói gì, A Không và Trần Khải đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Tạ Thần Phong lẫn Lâm Trạch đều trầm lặng rất lâu, Lâm Trạch lấy cái chong chóng ra xoay nhẹ, anh nói: “Quà cho anh này, kẻ lừa đảo nói dối thành tính, phải tới bao giờ anh mới bỏ được cái thói nói xấu này? Năm mới vui vẻ.”
Tạ Thần Phong không nói gì, Lâm Trạch đến cắm chong chóng ra bên ngoài cửa sổ. Tạ Thần Phong ở sau lưng anh hỏi: “Tối hôm qua lúc gọi điện, em đang trên tàu hỏa đến Quảng Châu sao?”
“Ừ.” Lâm Trạch cắm chong chóng xong, kéo cửa sổ đóng rầm một cái: “Anh bật ti vi to như thế, suýt nữa em cũng bị anh lừa rồi, diễn tốt đấy, ảnh đế, tặng cho anh tượng đồng nhé?”
Tạ Thần Phong bật cười, đôi mắt đỏ rực, gã nói: “Xin lỗi.”
Lâm Trạch đi về phía trước, cúi người hôn lên trán gã, hỏi: “Không bị sốt chứ?”
Tạ Thần Phong lắc lắc đầu, Lâm Trạch ra hiệu cho Tạ Thần Phong dịch vào trong chút, anh khẽ nói: “Em ngủ cái đã, buồn ngủ chết mất.”
Tạ Thần Phong vươn tay ra ôm lấy anh. Lâm Trạch chẳng thèm cởi tất, kéo chăn trùm, gối lên cánh tay Tạ Thần Phong, trở người ôm lấy eo gã, rúc vào bả vai gã ngủ.
Trong mơ anh nghe thấy tiếng y tá nói: “Đo nhiệt độ cơ thể nào.”
Tạ Thần Phong suỵt tiếng, tỏ ý đừng làm ồn Lâm Trạch, nói vói giọng rất khẽ: “Người yêu tôi.”
Từ trong lồng ngực của Tạ Thần Phong, Lâm Trạch có thể cảm nhận được giọng nói của gã, giống như một cái bễ – trầm dày, an toàn. Anh lại ngủ một lát nữa, lúc mở mắt đã sẩm tối rồi, chong chóng ngoài cửa sổ đang quay tạo ra sắc màu rực rỡ, tiếng cười nói ầm ĩ của trẻ con lúc chơi game, đuổi bắt nhau từ ngoài vọng tới, tất cả mới yên bình làm sao. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng.
Tạ Thần Phong cúi đầu hôn lên mặt anh.
Lâm Trạch thoải mái khẽ thở ra, tỉnh dậy duỗi người, lau mặt, buồn chán nhìn Tạ Thần Phong. Dường như hai người đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ đây, tất cả đều đã trở thành thừa thãi.
Y tá vào đưa cơm, Lâm Trạch cũng gọi một phần. Tạ Thần Phong vừa xem ti vi, Lâm Trạch vừa cầm thìa xúc cơm đút gã ăn. Tạ Thần Phong ăn cơm cực kỳ chậm, bờ môi gã khô toác nứt nẻ cả, Lâm Trạch nhìn mà xót xa.
Tạ Thần Phong cười bảo: “Từ hồi bà nội tôi mất khi tôi lên tiểu học cho tới giờ, chưa có ai đút cơm cho tôi ăn.”
Lâm Trạch cười: “Thỏa mãn anh đấy nhé, từ khi còn nhỏ tới giờ cũng chưa có ai đút em ăn đâu đó.”
Tạ Thần Phong bật cười, Lâm Trạch lại nói: “Cơm bệnh viện ngon phết, còn ngon hơn cơm nhà em.”
Tạ Thần Phong hứng thú: “Em nghĩ ra à, em quên hôm nay là ngày nào rồi hả?”
Lúc này Lâm Trạch mới nhớ ra giờ là tối 30 Tết, nhất thời dở khóc dở cười, chẳng trách cơm ngon thế. Anh thấy Tạ Thần Phong chật vật mãi mới nuốt được, hình như rất khó chịu nên hỏi: “Anh không ăn được hả?”
“Cổ họng hơi đau.” Tạ Thần Phong chỉ vào miệng mình: “Còn bị loét khoang miệng, không sao, ăn tiếp nào.”
Tạ Thần Phong ăn một lát, uống ngụm nước, ăn hết sạch cả hộp cơm. Lúc này, Lâm Trạch mới cầm hộp cơm của mình, dựa vào gã ăn thức ăn đã lạnh. Tạ Thần Phong cứ thỉnh thoảng lại nhìn anh, khuyên: “Em đến phòng làm việc của y tá, dùng lò vi sóng mà hâm nóng lại.”
Lâm Trạch cầm hộp cơm đi ra ngoài, y tá đang trực hỏi: “Tối nay giường số 9 ăn có nhiều không?”
Lâm Trạch: “Ăn hết cả hộp cơm.”
Y tá cười bảo: “Ái chà, hôm nay lại ăn nhiều phết nhỉ, có người đút cho là khác ngay.”
Lâm Trạch khom người lấy nước, nhìn cô ta rồi hỏi: “Bình thường anh ấy ăn ít cơm lắm sao?”
“Khoang miệng bị loét, cổ họng bị viêm.” Y tá trưởng bảo: “Đối với bọn họ, ăn cơm là một cực hình.”
Lâm Trạch gật đầu, anh ăn cơm luôn trong văn phòng, tiện thể hỏi y tá trưởng bệnh tình của Tạ Thần Phong. Tình hình không mấy khả quan, Tạ Thần Phong đã bước tới giai đoạn bị AIDS rồi. Thường thường những người bệnh đã bước vào giai đoạn thứ 3 sẽ chỉ sống được hai ngày đến một tháng mà thôi. Cố được ngày nào hay ngày đó, chẳng ai cứu nổi nữa. Sau đó họ còn có thể bị viêm phổi, sốt cao, nhiễm trùng đường hô hấp cùng suy kiệt các cơ quan.
Sau khi Tạ Thần Phong và Duy Duy chia tay không lâu thì gã bị nhiễm HIV, bắt đầu vào giai đoạn nhiễm trùng cấp tính, sau đó là hơn hai năm ủ bệnh, giờ đã chuyển sang giai đoạn cuối, quá nhanh… Lâm Trạch vốn nghĩ gã có thể sống thêm 6 đến 8 năm nữa, nếu trời thương thì có thể sống tới 20 năm. Nhưng bọn họ vừa mới quen nhau chưa được nửa năm, Tạ Thần Phong đã sắp chết rồi.
Có một điều may mắn duy nhất trong bất hạnh này, đó chính là Lâm Trạch lại một lần nữa đưa ra quyết định sáng suốt, nếu không sau Tết âm lịch, Tạ Thần Phong diễn xong vở kịch này, và rồi sẽ thật sự rời bỏ anh mà đi. Lâm Trạch ăn xong cơm, đi ra hành lang gọi điện cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt sợ điếng người, hỏi: “Sao nhanh vậy? Ông đang ở đâu?”
Lâm Trạch bảo: “Bệnh viện nhân dân số tám ở Quảng Châu, bệnh hơn 2 năm rồi, diễn biến nhanh hơn trường hợp thông thường.”
Trịnh Kiệt lo lắng hỏi: “A Trạch, ông chịu nổi không?”
Lâm Trạch nói: “Vẫn ổn, tôi phải ở đây bên cạnh anh ấy, sắp tới sẽ không về.”
Trịnh Kiệt hỏi: “Đến khi nào?”
Lâm Trạch không trả lời, Trịnh Kiệt lặng đi một lúc, trong lòng y sáng tỏ, đáp án chỉ có một mà thôi. Lâm Trạch sẽ ở bên Tạ Thần Phong cho tới ngày gã chết, cũng còn được bao nhiêu thời gian nữa đâu. Hai người lại nói một vài chuyện, Lâm Trạch hỏi Trịnh Kiệt xem mắt như thế nào, Trịnh Kiệt cười đáp: “Cũng tạm, A Trạch, ông…”
Lâm Trạch biết Trịnh Kiệt lo lắng cho mình, bèn bảo đảm: “Tôi không sao, thật đấy. Sau khi biết sự thật thì cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, tôi sẽ cố hết sức mình để anh ấy được vui vẻ trong khoảng thời gian này.”
Trịnh Kiệt còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không thốt nên lời, y nói: “Cố lên nhé người anh em!”
Lâm Trạch cúp máy, quay về phòng bệnh ôm Tạ Thần Phong xem Gala xuân, hai người dựa sát vào nhau xem. Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ và ba cái giường, Lâm Trạch hỏi: “Hai cái giường kia có người bệnh không?”
Tạ Thần Phong bị tiết mục của Gala xuân chọc cười, gã cười đáp: “Ngày đầu tiên tôi vào đây thì giường số 7 chết, sáng hôm nay giường số 8 chết rồi.”
Lâm Trạch xem ti vi, không nói gì, nghĩ tới lời Trần Khải nói vào trưa nay, có rất nhiều bệnh nhân HIV/AIDS trước khi chết đều cô độc, người nhà tránh bệnh như tránh tà, khiến cho họ càng cảm thấy xấu hổ khốn đốn giữa người thân bạn bè. Có lẽ giường số 7 và giường số 8 cũng đã một mình trơ trọi đi hết đoạn cuối cuộc đời như thế.
Từ lúc Lâm Trạch biết được Tạ Thần Phong đã bước vào giai đoạn cuối thì đầu óc anh gần như trống rỗng mịt mờ, cho tới bây giờ vẫn chết lặng tê dại. Anh không biết Tạ Thần Phong đang nghĩ gì, lúc quay đầu nhìn gã, Tạ Thần Phong sáp lại hôn khẽ lên mặt anh. Khi Gala xuân kết thúc, hai người nằm trên giường ngủ.
“Không được ngủ cùng nhau.” Y tá kiểm tra phòng nói: “Cậu lên giường nhỏ ngủ đi.”
Lâm Trạch: “Không sao đâu.”
Tạ Thần Phong nói: “Nghe lời y tá, em qua bên kia ngủ đi.”
Lâm Trạch đổi giường, hai giường kê rất sát nhau, y tá đóng cửa tắt đèn ra ngoài, bọn họ nằm ở trên hai giường khác nhau, nghiêng người, nắm lấy tay nhau. Bên ngoài cửa sổ hơi sáng, chiếu lên gương mặt Lâm Trạch, Tạ Thần Phong quay lưng về phía ánh sáng, chỉ còn lại bóng hình mờ tối.
“A Trạch, em đẹp trai quá.” Trong bóng tối, Tạ Thần Phong nói: “Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy em ở Bắc Thành Thiên Nhai, tôi đã thích em mất rồi.”
Lâm Trạch: “Anh cũng rất đẹp trai, chỉ là sau này đừng có diễn kịch lừa em nữa, trái tim nhỏ bé không chịu được sự giày vò của anh đâu.”
Tạ Thần Phong hỏi: “Em thích điểm gì ở tôi?”
Lâm Trạch đáp: “Lúc em cô đơn tột cùng thì gặp được anh, tình yêu là khói tạo thành từ làn hơi của tiếng thở dài (*), độc thân quá lâu rồi, lại có ‘phản ứng hóa học’ với anh, nảy sinh cảm giác yêu đương, rồi dần dần chìm vào tình yêu thôi.”
(*) Đây là một câu nói do Shakespeare viết.
Tạ Thần Phong lại hỏi: “Nếu như người khác cũng xuất hiện vào thời điểm đó, em cũng sẽ yêu đối phương sao?”
Lâm Trạch cười: “Tất nhiên là không, em chỉ có cảm giác yêu đương với anh thôi.”
Tạ Thần Phong hỏi tiếp: “Kiếp sau chúng ta vẫn có thể bên nhau chứ?”
Lâm Trạch im lặng rất lâu rồi trả lời: “Đây là câu hỏi mà kiếp trước anh đã từng hỏi rồi, cưng ạ. Có thể, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ bên nhau.”
Hai người không nói gì nữa, ngủ thiếp đi trong bóng đêm. Bên tai họ vang lên tiếng pháo hoa xa xăm, lõm bõm lúc vang lúc dừng, trên cửa kính thủy tinh đọng lại lớp sương mịt mờ đêm đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất