Chương 27: Ánh Mắt Của Anh Trần
Không ngờ đã 12h30, Tạ Minh Triết trở lại không gian cá nhân liền thoát game.
Cậu rửa mặt xong muốn trở lại lầu hai đi ngủ, nhưng khi bước lên lầu thì đã phát hiện Trần Tiêu đang đứng một mình trên ban công hút thuốc. Ban công không mở đèn, dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ, bóng lưng cao lớn của người đàn ông được khói thuốc bao phủ lộ vẻ cô độc và mỏi mệt.
Tạ Minh Triết không dám quấy rầy Trần Tiêu, lén lút quay về ký túc xá —— bởi vì cậu có trực giác, có thể Trần Tiêu đang nhớ tới người anh đã rời đi.
Trong ký túc xá, Nhóc Mập đang ngồi đó ăn vặt, cái miệng của người này luôn không ngừng nhai, dường như không thật sự quan tâm gì tới việc chiều ngang không ngừng phát triển của mình.
Tạ Minh Triết ngồi ở đối diện cậu, khẽ hỏi: “Anh Vũ, em có nghe anh Trần bảo căn hộ này là của anh trai anh ấy, anh biết anh của ảnh ở đâu không?”
Lúc đầu cậu với Bàng Vũ không thân nên không tùy tiện hỏi nhiều, sau khi quen thuộc phát hiện Bàng Vũ là mập mạp không có tâm cơ gì, đối xử với cậu cũng nhiệt tình, Tạ Minh Triết hiện tại tò mò không nhịn được liền hỏi.
Bàng Vũ nghe thấy vấn đề này, lập tức nghiêm túc nói: “Khi mọi người tới phòng cày thuê đều biết đây là phòng ở của anh trai ảnh, đều tò mò anh của ảnh đi đâu nhưng trực tiếp hỏi thì sắc mặt của ảnh rất khó coi. Kỳ thật anh cũng từng hỏi ảnh một lần, ảnh chỉ trả lời hai chữ ‘đi rồi’. Anh đoán anh của ảnh đã qua đời chú tuyệt đối đừng nhắc vấn đề này trước mặt ảnh.”
Tạ Minh Triết nhớ tới bóng lưng vừa rồi, hơi chút lo lắng. Ngay thời điểm cậu sống lại, vì không đóng nổi tiền thuê nhà bị đuổi đi, là anh Trần cho hắn công việc đầu tiên cho cậu tiếp xúc với thế giới thẻ sao, phát hiện được thiên phú chế thẻ ngắn ngủi một ngày thu vào mấy trăm ngàn. Nếu không có anh Trần, có khả năng lúc này cậu đang tìm công việc khắp nơi, cậu luôn vô cùng cảm kích ông chủ Trần Tiêu từ tận đáy lòng.
Về sau nếu anh Trần yêu cầu cậu hỗ trợ, cậu tuyệt đối không từ chối. Nhưng anh Trần không mở miệng nói, cậu cũng không thể can thiệp chuyện riêng của người khác.
Tạ Minh Triết nghĩ tới đây khẽ thở dài, tạm áp xuống nghi hoặc trong lòng.
Sáng hôm sau như thường lệ, Tạ Minh Triết thức dậy sớm hơn mọi người nửa tiếng, nên trực tiếp vào game.
Cậu kết nối tinh thần với hệ thống chế thẻ trong game, liên tục làm 10 tấm Lâm Đại Ngọc đã được chỉnh sửa sau đó lại làm 10 tấm Tiết Bảo Thoa. Chế thẻ tốn rất nhiều tinh thần, đoán các đồng nghiệp đã xuống lầu, Tạ Minh Triết liền lấy mũ giáp xuống rời đi ăn sáng.
Kết quả cậu mới quay đầu lại, bỗng dưng chạm phải một đôi mắt thâm thúy, đôi mắt kia nhìn chằm chằm cậu.
Tạ Minh Triết hoảng sợ: “Anh, anh Trần! Anh đứng sau lưng em làm gì vậy?”
Người đàn ông đầu tóc lộn xộn như tổ quạ, quần áo nhăn nhúm, râu ria không cạo, bộ dáng tàn tạ. Nhưng trong nháy mắt xoay người lại, Tạ Minh Triết tin rằng mình không nhìn nhầm —— ánh mắt Trần Tiêu mang theo một tia sắc bén xuyên thấu tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên khi chạm phải tầm mắt của Tạ Minh Triết, Trần Tiêu chỉ mỉm cười đến trước mắt cậu nói: “Mỗi ngày cậu đều nghiêm túc đăng nhập vào game sớm hơn bọn anh sao? Nghiên cứu game này thế nào rồi?”
Tạ Minh Triết cười nói: “Em đang nghiên cứu đặc trưng sinh vật năm hệ một chút, vẫn rất phức tạp.”
Cậu thuận miệng nói qua loa hai câu, lúc thấy Trì Thanh đi xuống, Tạ Minh Triết liền đi tới nói: “Chị Thanh, để em giúp chị làm bữa sáng”.
Trần Tiêu nhìn thiếu niên bận rộn trong bếp, khóe môi hơi cong lên. Quay đầu nhìn mũ giáp của cậu, cũng không nói gì.
**
Tạ Minh Triết ăn sáng xong liền tích cực gia nhập đội bí cảnh cày thuê. Cả buổi sáng liên tục farm năm bí cảnh lớn, sau khi farm xong Trần Tiêu kiểm tra túi một chút rồi nói: “Toàn bộ tiến hóa mảnh bảy sao khách cần đã đủ. A Thanh, em hỏi thăm xem khách có online không? Tốt nhất giao hàng trực tiếp có thể miễn thủ tục giao dịch rườm rà.”
Trì Thanh gửi đi tin nhắn riêng, thật nhanh thu được trả lời: “Khách đồng ý trực tiếp giao hàng, để tôi hẹn anh ta tới không gian cá nhân”.
Mọi người cùng bước vào căn hộ của Trì Thanh, căn hộ của cô trang trí khác hoàn toàn với mặc định của hệ thống, sofa màu xanh đậm tủ trưng bày ở phòng sách, giường trong phòng ngủ đều được đổi thành bộ màu xanh dương.
Nhóc Mập cảm thán nói: “Căn hộ của chị Thanh trang trí thật đẹp mắt!”
Kim Dược hỏi: “A Thanh trước kia từng học thiết kế à? Trang trí thật chuyên nghiệp”.
Trì Thanh nói: “Lúc học Đại học có học vài khóa liên quan”.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng chuông cửa. Trì Thanh đứng dậy mở cửa, chỉ thấy người đàn ông có gương mặt mặc định của hệ thống, ID 7456789 đi đến, mỉm cười hỏi: “Chào mọi người, trực tiếp giao nguyên liệu thật sao?”.
“……” Đây không phải Đường Mục Châu sao? Tạ Minh Triết ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hiển nhiên Đường Mục Châu cũng thấy Chú Béo ngồi trên sofa.
Hai người nhìn nhau, thật ăn ý vờ như không quen biết.
Đường Mục Châu kiểm tra xong nguyên liệu, thanh toán cho anh Trần. Trước khi rời đi, đột nhiên hắn chat thoại với Tạ Minh Triết: “Chú Béo, chú còn cày thuê nữa à? Không cảm thấy phí thời gian sao?”
Tạ Minh Triết cũng hồi phục riêng: “Tui ký hợp đồng cũng phải làm đến nơi đến chốn. Làm xong tháng này không làm nữa, tập trung làm thẻ.”
“Luyện dùm tuy thu nhập ổn định, nhưng rất tốn thời gian, đừng lãng phí tinh lực vào việc nhàm chán cày bí cảnh mỗi ngày!”
“Tui biết.”
“Thẻ tạp làm tới đâu rồi? Đã nói giữ cho tôi một tấm đó đừng có quên.”
Đại thần hiển nhiên hứng thú với thẻ mới của cậu, Tạ Minh Triết cười nói: “Đường thần yên tâm đi, chút nữa tui sẽ gửi một tấm qua hộp thư của anh, tiện thể anh tham khảo giúp tui một chút, nếu bán thì giá nào thích hợp”.
Đường Mục Châu sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Một lát sau, hộp thư Đường Mục Châu thu được một tấm thẻ bài.
——Tiết Bảo Thoa cấp 1, kỹ năng “Bảo Thoa bắt bướm”, chỉ định thẻ bướm chết tức thì, tốc 30.
Đường Mục Châu nhịn không được cười thành tiếng: “Tiểu Trúc, hôm qua còn ở trong diễn đàn cười ha ha vô mặt anh đây, nếu hôm nay mà trông thấy thẻ bài này chắc sẽ khóc lớn”.
Thu lại vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Đường Mục Châu nghiêm túc trả lời Chú Béo: “Nếu cầm tới hội đấu giá, thẻ này có thể bán lên 300 ngàn, nhưng bán đại trà mười tấm trở lên, thẻ một sao cấp 1 giá khoảng 100 ngàn khá hợp lý.”
Cái hiếm thì sẽ quý giá, nhưng một khi thẻ bài quá nhiều giá cả tự nhiên sẽ hạ xuống, Tạ Minh Triết hiểu nguyên tắc này, cậu cũng không muốn tới hội đấu giá xếp hàng bán từng thẻ một.
Không bằng đem Đại Ngọc, Bảo Thoa treo ở trong tiệm bán, kéo danh tiếng cho cửa hàng mình. Nếu bán đại trà một tấm khoảng 100 ngàn, cái giá này cũng xấp xỉ với cái giá Tạ Minh Triết đã áng chừng, xem ra lúc đó Đường Mục Châu ở hội đấu giá dùng 660 ngàn giành thẻ Đại Ngọc đúng là cách làm “có tiền tùy hứng”.
Kiếm lời 660 ngàn vàng từ trong tay hắn, Tạ Minh Triết có chút băn khoăn, nói: “Đường thần, anh ở hội đấu giá mua thẻ Đại Ngọc của tui cao hơn giá thị trường, như này thẻ Bảo Thoa tui đưa anh, coi như cám ơn anh giúp đỡ.”
“Tôi đây cũng không khách sáo. Về sau gặp vấn đề nào không hiểu, hoan nghênh có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào”. Chút tiền đó Đường Mục Châu không chút để ý, nhưng Chú Béo chủ động đưa thẻ, không lý nào không nhận. Nhân dịp này này kéo gần quan hệ thuận tiện hố chết các tuyển thủ khác luôn, không tốt sao?
Đường Mục Châu lại có ý đồ xấu, Tạ Minh Triết thoát game cùng với người của phòng cày thuê.
Anh Trần sảng khoái nói: “Cuối cùng cũng xong đơn hàng của khách, trưa nay anh mời mọi người ăn cơm!”
Hoạt động tập thể dĩ nhiên Tạ Minh Triết không thể vắng họp, cậu cùng Bàng Vũ, Kim Dược, Trì Thanh theo sau anh Trần.
****
Cậu rửa mặt xong muốn trở lại lầu hai đi ngủ, nhưng khi bước lên lầu thì đã phát hiện Trần Tiêu đang đứng một mình trên ban công hút thuốc. Ban công không mở đèn, dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ, bóng lưng cao lớn của người đàn ông được khói thuốc bao phủ lộ vẻ cô độc và mỏi mệt.
Tạ Minh Triết không dám quấy rầy Trần Tiêu, lén lút quay về ký túc xá —— bởi vì cậu có trực giác, có thể Trần Tiêu đang nhớ tới người anh đã rời đi.
Trong ký túc xá, Nhóc Mập đang ngồi đó ăn vặt, cái miệng của người này luôn không ngừng nhai, dường như không thật sự quan tâm gì tới việc chiều ngang không ngừng phát triển của mình.
Tạ Minh Triết ngồi ở đối diện cậu, khẽ hỏi: “Anh Vũ, em có nghe anh Trần bảo căn hộ này là của anh trai anh ấy, anh biết anh của ảnh ở đâu không?”
Lúc đầu cậu với Bàng Vũ không thân nên không tùy tiện hỏi nhiều, sau khi quen thuộc phát hiện Bàng Vũ là mập mạp không có tâm cơ gì, đối xử với cậu cũng nhiệt tình, Tạ Minh Triết hiện tại tò mò không nhịn được liền hỏi.
Bàng Vũ nghe thấy vấn đề này, lập tức nghiêm túc nói: “Khi mọi người tới phòng cày thuê đều biết đây là phòng ở của anh trai ảnh, đều tò mò anh của ảnh đi đâu nhưng trực tiếp hỏi thì sắc mặt của ảnh rất khó coi. Kỳ thật anh cũng từng hỏi ảnh một lần, ảnh chỉ trả lời hai chữ ‘đi rồi’. Anh đoán anh của ảnh đã qua đời chú tuyệt đối đừng nhắc vấn đề này trước mặt ảnh.”
Tạ Minh Triết nhớ tới bóng lưng vừa rồi, hơi chút lo lắng. Ngay thời điểm cậu sống lại, vì không đóng nổi tiền thuê nhà bị đuổi đi, là anh Trần cho hắn công việc đầu tiên cho cậu tiếp xúc với thế giới thẻ sao, phát hiện được thiên phú chế thẻ ngắn ngủi một ngày thu vào mấy trăm ngàn. Nếu không có anh Trần, có khả năng lúc này cậu đang tìm công việc khắp nơi, cậu luôn vô cùng cảm kích ông chủ Trần Tiêu từ tận đáy lòng.
Về sau nếu anh Trần yêu cầu cậu hỗ trợ, cậu tuyệt đối không từ chối. Nhưng anh Trần không mở miệng nói, cậu cũng không thể can thiệp chuyện riêng của người khác.
Tạ Minh Triết nghĩ tới đây khẽ thở dài, tạm áp xuống nghi hoặc trong lòng.
Sáng hôm sau như thường lệ, Tạ Minh Triết thức dậy sớm hơn mọi người nửa tiếng, nên trực tiếp vào game.
Cậu kết nối tinh thần với hệ thống chế thẻ trong game, liên tục làm 10 tấm Lâm Đại Ngọc đã được chỉnh sửa sau đó lại làm 10 tấm Tiết Bảo Thoa. Chế thẻ tốn rất nhiều tinh thần, đoán các đồng nghiệp đã xuống lầu, Tạ Minh Triết liền lấy mũ giáp xuống rời đi ăn sáng.
Kết quả cậu mới quay đầu lại, bỗng dưng chạm phải một đôi mắt thâm thúy, đôi mắt kia nhìn chằm chằm cậu.
Tạ Minh Triết hoảng sợ: “Anh, anh Trần! Anh đứng sau lưng em làm gì vậy?”
Người đàn ông đầu tóc lộn xộn như tổ quạ, quần áo nhăn nhúm, râu ria không cạo, bộ dáng tàn tạ. Nhưng trong nháy mắt xoay người lại, Tạ Minh Triết tin rằng mình không nhìn nhầm —— ánh mắt Trần Tiêu mang theo một tia sắc bén xuyên thấu tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên khi chạm phải tầm mắt của Tạ Minh Triết, Trần Tiêu chỉ mỉm cười đến trước mắt cậu nói: “Mỗi ngày cậu đều nghiêm túc đăng nhập vào game sớm hơn bọn anh sao? Nghiên cứu game này thế nào rồi?”
Tạ Minh Triết cười nói: “Em đang nghiên cứu đặc trưng sinh vật năm hệ một chút, vẫn rất phức tạp.”
Cậu thuận miệng nói qua loa hai câu, lúc thấy Trì Thanh đi xuống, Tạ Minh Triết liền đi tới nói: “Chị Thanh, để em giúp chị làm bữa sáng”.
Trần Tiêu nhìn thiếu niên bận rộn trong bếp, khóe môi hơi cong lên. Quay đầu nhìn mũ giáp của cậu, cũng không nói gì.
**
Tạ Minh Triết ăn sáng xong liền tích cực gia nhập đội bí cảnh cày thuê. Cả buổi sáng liên tục farm năm bí cảnh lớn, sau khi farm xong Trần Tiêu kiểm tra túi một chút rồi nói: “Toàn bộ tiến hóa mảnh bảy sao khách cần đã đủ. A Thanh, em hỏi thăm xem khách có online không? Tốt nhất giao hàng trực tiếp có thể miễn thủ tục giao dịch rườm rà.”
Trì Thanh gửi đi tin nhắn riêng, thật nhanh thu được trả lời: “Khách đồng ý trực tiếp giao hàng, để tôi hẹn anh ta tới không gian cá nhân”.
Mọi người cùng bước vào căn hộ của Trì Thanh, căn hộ của cô trang trí khác hoàn toàn với mặc định của hệ thống, sofa màu xanh đậm tủ trưng bày ở phòng sách, giường trong phòng ngủ đều được đổi thành bộ màu xanh dương.
Nhóc Mập cảm thán nói: “Căn hộ của chị Thanh trang trí thật đẹp mắt!”
Kim Dược hỏi: “A Thanh trước kia từng học thiết kế à? Trang trí thật chuyên nghiệp”.
Trì Thanh nói: “Lúc học Đại học có học vài khóa liên quan”.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng chuông cửa. Trì Thanh đứng dậy mở cửa, chỉ thấy người đàn ông có gương mặt mặc định của hệ thống, ID 7456789 đi đến, mỉm cười hỏi: “Chào mọi người, trực tiếp giao nguyên liệu thật sao?”.
“……” Đây không phải Đường Mục Châu sao? Tạ Minh Triết ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hiển nhiên Đường Mục Châu cũng thấy Chú Béo ngồi trên sofa.
Hai người nhìn nhau, thật ăn ý vờ như không quen biết.
Đường Mục Châu kiểm tra xong nguyên liệu, thanh toán cho anh Trần. Trước khi rời đi, đột nhiên hắn chat thoại với Tạ Minh Triết: “Chú Béo, chú còn cày thuê nữa à? Không cảm thấy phí thời gian sao?”
Tạ Minh Triết cũng hồi phục riêng: “Tui ký hợp đồng cũng phải làm đến nơi đến chốn. Làm xong tháng này không làm nữa, tập trung làm thẻ.”
“Luyện dùm tuy thu nhập ổn định, nhưng rất tốn thời gian, đừng lãng phí tinh lực vào việc nhàm chán cày bí cảnh mỗi ngày!”
“Tui biết.”
“Thẻ tạp làm tới đâu rồi? Đã nói giữ cho tôi một tấm đó đừng có quên.”
Đại thần hiển nhiên hứng thú với thẻ mới của cậu, Tạ Minh Triết cười nói: “Đường thần yên tâm đi, chút nữa tui sẽ gửi một tấm qua hộp thư của anh, tiện thể anh tham khảo giúp tui một chút, nếu bán thì giá nào thích hợp”.
Đường Mục Châu sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Một lát sau, hộp thư Đường Mục Châu thu được một tấm thẻ bài.
——Tiết Bảo Thoa cấp 1, kỹ năng “Bảo Thoa bắt bướm”, chỉ định thẻ bướm chết tức thì, tốc 30.
Đường Mục Châu nhịn không được cười thành tiếng: “Tiểu Trúc, hôm qua còn ở trong diễn đàn cười ha ha vô mặt anh đây, nếu hôm nay mà trông thấy thẻ bài này chắc sẽ khóc lớn”.
Thu lại vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Đường Mục Châu nghiêm túc trả lời Chú Béo: “Nếu cầm tới hội đấu giá, thẻ này có thể bán lên 300 ngàn, nhưng bán đại trà mười tấm trở lên, thẻ một sao cấp 1 giá khoảng 100 ngàn khá hợp lý.”
Cái hiếm thì sẽ quý giá, nhưng một khi thẻ bài quá nhiều giá cả tự nhiên sẽ hạ xuống, Tạ Minh Triết hiểu nguyên tắc này, cậu cũng không muốn tới hội đấu giá xếp hàng bán từng thẻ một.
Không bằng đem Đại Ngọc, Bảo Thoa treo ở trong tiệm bán, kéo danh tiếng cho cửa hàng mình. Nếu bán đại trà một tấm khoảng 100 ngàn, cái giá này cũng xấp xỉ với cái giá Tạ Minh Triết đã áng chừng, xem ra lúc đó Đường Mục Châu ở hội đấu giá dùng 660 ngàn giành thẻ Đại Ngọc đúng là cách làm “có tiền tùy hứng”.
Kiếm lời 660 ngàn vàng từ trong tay hắn, Tạ Minh Triết có chút băn khoăn, nói: “Đường thần, anh ở hội đấu giá mua thẻ Đại Ngọc của tui cao hơn giá thị trường, như này thẻ Bảo Thoa tui đưa anh, coi như cám ơn anh giúp đỡ.”
“Tôi đây cũng không khách sáo. Về sau gặp vấn đề nào không hiểu, hoan nghênh có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào”. Chút tiền đó Đường Mục Châu không chút để ý, nhưng Chú Béo chủ động đưa thẻ, không lý nào không nhận. Nhân dịp này này kéo gần quan hệ thuận tiện hố chết các tuyển thủ khác luôn, không tốt sao?
Đường Mục Châu lại có ý đồ xấu, Tạ Minh Triết thoát game cùng với người của phòng cày thuê.
Anh Trần sảng khoái nói: “Cuối cùng cũng xong đơn hàng của khách, trưa nay anh mời mọi người ăn cơm!”
Hoạt động tập thể dĩ nhiên Tạ Minh Triết không thể vắng họp, cậu cùng Bàng Vũ, Kim Dược, Trì Thanh theo sau anh Trần.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất