Chương 28: Khai Trương Cửa Hàng
Địa điểm Trần Tiêu mời đối diện Đại học Đế đô, nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của khách sạn vô cùng đắt đỏ.
Tạ Minh Triết dừng trước cửa sổ, nhìn tòa lầu cao chọc trời và xe huyền phù trên không trung xuyên qua khung cửa sổ sát đất
—— mấy ngày nay đắm chìm trong game, gần như quên thế giới hiện thực đều là thời đại công nghệ cao y như trong game, nhưng việc văn hóa bị thất truyền thật đáng tiếc.
Thấy thiếu niên ngẩn người bên cửa sổ, Trần Tiêu đi đến bên cạnh cậu, cười hỏi: “Tiểu Tạ, cậu cảm thấy anh là người xấu không?”
Tạ Minh Triết phục hồi tiinh thần lại: “Sao anh Trần lại hỏi như vậy? Anh là người rất tốt mà!”
Trần Tiêu nhướn mày: “Vậy sao? Anh còn tưởng cậu nghĩ anh là một ông chủ vô cùng âm hiểm, nên mới không nói bí mật của mình ra”.
Tạ Minh Triết giật mình: “Bí mật gì ạ?”
Trần Tiêu vỗ vỗ vai cậu: “Đợi đến khi cậu kể hãy nói. Nếu không muốn thì anh cũng không ép.”
Cơm trưa vô cùng phong phú, trên bàn ăn hòa thuận vui vẻ.
Nhưng Tạ Minh Triết luôn thấy bất an, cảm giác anh Trần giống như phát hiện điều gì.
Sau khi trở lại phòng cày thuê, Tạ Minh Triết nhìn một loạt mũ giáp và hàng ghế ngay ngắn rồi tới màn hình LCD lớn đặt giữa phòng. Đột nhiên linh quang chợt lóe —— chết tiệt, có phải mình đã quên mất vấn đề gì không? Máy tính ở phòng cày thuê đều kết nối với nhau đúng không? Giống như ông chủ tiệm net có thể giám sát toàn bộ máy tính khác, có phải ông chủ phòng cày thuê cũng có thể giám sát mũ giáp của nhân viên không?
Nhớ đến câu nói của anh Trần lúc trưa, Tạ Minh Triết chỉ thấy lạnh sống lưng, cậu lập tức chạy lên lầu tìm Trần Tiêu, kết quả lại thấy người đàn ông đứng ở ban công hút thuốc, chỉ thấy bóng lưng bị bao phủ bởi làn khói mỏng.
Tạ Minh Triết xấu hổ sờ sờ mũi, hỏi: “Anh Trần, có phải anh đã biết chuyện của em ở trong game không?”
Trần Tiêu thổi ra một vòng khói, quay đầu liếc cậu một cái, cười nói: “Tất cả mũ giáp ở phòng cày thuê đều được kết nối với máy chủ, hồi tối lúc xử lý số liệu, anh phát hiện cậu làm rất nhiều thẻ bài, cụ thể anh không rõ, dù sao không gian cá nhân của cậu là chỗ riêng tư, anh cũng chưa vào.”
Tạ Minh Triết: “……”
Ánh mắt Trần Tiêu rất ôn hòa, vừa hút thuốc vừa nói: “Trong cái game này, người có năng lực chế thẻ bài gốc rất hiếm, cậu có tài về mặt này, muốn giữ kín không cho người bên cạnh biết là tốt, ít nhất không phải nhóc thỏ trắng đơn thuần không biết gì, lật con bài tẩy cho người khác biết, bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Chúng ta quen chưa lâu, cậu đề phòng là bình thường.”
Đối phương thẳng thắn, Tạ Minh Triết ngược lại ngượng ngùng: “Khụ, không phải em cố ý đề phòng anh, em mới vừa thử nên không biết thẻ của mình có bán được không, chỉ định kiếm chút tiền lẻ, hai ngày gần đây em mới hiểu rõ ràng”.
Trần Tiêu nói: “Nếu cậu tin tưởng anh, anh có thể giúp cậu một tay. Nếu không tin, cũng không có sao chúng ta là quan hệ ông chủ và nhân viên, cậu cũng chỉ ký hợp đồng một tháng, đến lúc đó muốn ở hay đi tùy cậu”.
Tạ Minh Triết trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu nói: “Anh Trần, em tin anh”.
Cậu dám tin người này, ngoại trừ ở thời điểm cậu nghèo túng và thất vọng nhất thì còn có một nguyên nhân —— tình cảm anh Trần với anh trai.
Rất nhiều lần cậu thấy Trần Tiêu cô độc đứng ở ban công một mình hút thuốc, hoặc là tưới nước cho cây sen đá của anh trai, gương mặt vô cùng dịu dàng như hồi tưởng việc gì đó. Có thể thấy Trần Tiêu là người có tình có nghĩa, người như vậy sẽ không bao giờ bán đứng bạn bè.
Vả lại, hình tượng Trần Tiêu có chút tàn tạ nhưng lúc nói chuyện rất thẳng thắn. Trải qua đoạn thời gian ở chung, Tạ Minh Triết cảm thấy Trần Tiêu là người đáng tin cậy, Nhóc Mập, Kim Dược, Trì Thanh rất tốt, nên cậu nguyện ý cược một lần, tin nhân phẩm của đối phương. Nếu tin sai người cùng lắm sau này hết hạn hợp đồng một tháng cậu rời khỏi phòng cày thuê cũng không có tổn thất gì.
Nghĩ đến đây, tạ Minh Triết nói,: “Em có vài ý tưởng chế tạo thẻ nhân vật, thử làm mấy tấm, trùng hợp xuất hiện kỹ năng chỉ định chết tức thì”.
Trần Tiêu đột nhiên trừng to mắt: “Chẳng lẽ cái tên Nguyệt Bán ở hội đấu giá kia là cậu sao?”
Tạ Minh Triết cũng không muốn giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Là em.”
Kỳ thật Trần Tiêu đã sớm đoán ra, mỗi tối khi sắp xếp lại kho dữ liệu của phòng cày thuê đều phát hiện tài khoản của Tạ Minh Triết tăng thêm một lượng lớn thẻ bài, cho đến giữa trưa hôm nay tăng đến trăm tấm, tốc độ phát triển giống như cậu vẽ thẻ bài.
Nhưng khi nghe chính miệng cậu xác nhận, Trần Tiêu vẫn có chút chấn động.
Trần Tiêu nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cậu có biết, làm ra thẻ chỉ định chết tức thì có ý nghĩa gì không?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Nghe nói em là người đầu tiên làm được thẻ này, cho nên tạm thời rất được hoan nghênh, nhưng các nhà thiết kế câu lạc bộ thẻ bài không phải tên ngốc, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được. Cho nên em muốn cướp lấy thời cơ này bán thẻ chết tức thì tích lũy một ít vốn.”
Trần Tiêu: “…………”
Không nghĩ tới chuyện thiếu niên 18 tuổi suy nghĩ rõ ràng như vậy.
Trần Tiêu nhịn không được nhìn Tạ Minh Triết bằng con mắt khác, gật đầu tán đồng nói: “Cậu nghĩ rất đúng, thời điểm một thẻ bài chiến đấu mới xuất hiện, cung không đủ cầu giá cả cực cao, đợi đến khi các câu lạc bộ khác đều làm được, bán đại trà trên thị trường, giá cả liền hạ xuống cho đến sau mùa giải liên minh mới ổn định. Trước mắt trên thị trường chưa xuất hiện thẻ chết tức thì, cậu làm ra một thẻ Lâm Đại Ngọc vẫn có thể kiếm được một món hời.”
“Chuyện thẻ Đại Ngọc, anh Trần cũng biết sao?”
“Ừ. Mấy ngày nay trên diễn đàn rất ầm ĩ, nói hội đấu giá xuất hiện thiên tài chế thẻ tên “Nguyệt Bán”, một thẻ bán ra 660 ngàn giá trên trời, lúc đó anh từng đoán có phải cậu hay không, nhưng chỉ suy đoán không ngờ thực sự là cậu.”
Người đàn ông hít sâu, dụi tàn thuốc vào gạt tàn, quay đầu nhìn Tạ Minh Triết, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc: “Tiểu Tạ, với tài năng này cậu nhất định sẽ được các câu lạc bộ lớn trăm phương nghìn kế lôi kéo, nhưng anh nhắc cậu một câu, câu lạc bộ là chỗ nước sâu, cậu có nhiều ý tưởng nhưng đừng tùy tiện ký thứ hợp đồng bán thân này, hiểu ý anh chứ?”
Lời anh Trần nói làm Tạ Minh Triết vô cùng ấm áp, lập tức nói: “Em hiểu rồi, em có ý định làm nhà thiết kế tự do.”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Nói suy nghĩ của cậu.”
Tạ Minh Triết nói: “Thẻ chỉ định chết tức thì chỉ là thẻ bài chiến thuật, trước tiên em sẽ dựa vào thẻ này để tạo danh tiếng trong chế tạo thẻ gốc, đợi mọi người công nhận Logo tác giả của em, sau đó lại tạo ra nhiều thẻ bài khác thì mọi người sẽ dễ tiếp nhận hơn. Một mình em có nhiều việc làm không xuể, cũng không hiểu rõ game này hơn anh, vậy nên em nghĩ, nếu anh Trần muốn, không bằng anh giúp em một tay chúng ta cùng nhau hợp tác, anh thấy thế nào?”
“Cậu tin anh sao?”
Trần Tiêu trực tiếp hỏi.“Đương nhiên, không có anh Trần em sẽ không tiếp xúc với game này. Không giấu gì anh hôm em đến đây tìm việc vừa bị chủ nhà đuổi ra, nếu không gặp anh Trần đêm đó em phải ăn ngủ ngoài đường rồi.”
Nghe Tạ Minh Triết nói vậy, trong lòng Trần Tiêu rất phức tạp.
Ban đầu anh không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng đôi mắt trong suốt của Tạ Minh Triết khiến anh không thể không nhớ đến một người —— trong lòng anh nảy sinh ý nghĩ vô cùng điên rồ!
Nếu như Tiểu Tạ thật sự có thiên phú rất mạnh, có lẽ, người kia có thể đồng ý trở về!
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu siết chặt tay lại, anh thở sâu ổn định cảm xúc, nhìn về phía Tạ Minh Triết cố gắng ôn hòa nói: “Nếu bán thẻ kiếm tiền chỉ vào mình cậu đúng là rất mệt. Cậu cần đoàn đội duy trì phía sau, cậu đã ở phòng cày thuê lâu như vậy tương đối hiểu rõ mọi người, không bằng bọn anh giúp đỡ cậu. Về sau kiếm được món lời chia cho bọn anh một ít, anh nghĩ Nhóc Mập và A Thanh và Kim Tử sẽ rất vui”.
Tạ Minh Triết gật đầu thật mạnh: “Đúng, em cũng nghĩ như vậy!”
Chỉ có một mình, phải làm thẻ, mở cửa hàng, suy nghĩ kinh doanh cửa hàng thế nào, đúng là có chút cố sức. Nếu sau lưng có đội nhóm hỗ trợ, cậu dùng toàn bộ thời gian và tinh lực trên chế thẻ thôi thì tốt quá. Nếu anh Trần bằng lòng giúp cậu, lại có sẵn đội ngũ, hơn nữa cậu tương đối quen thuộc mọi người, tốt càng thêm tốt.
Hai người đi xuống lầu dưới, đội mũ giáp đăng nhập vào game, Trần Tiêu mang theo Tạ Minh Triết đi thẳng tới phố buôn bán.
“Khu lân cận quảng trường trung tâm sao Bảo Bình là khu vực thương nghiệp phồn hoa nhất trong game, đoạn đường có lưu lượng khách lớn nhất, anh đưa cậu đi dạo cửa hàng thẻ bài lớn nhất nơi này, nhìn người khác kinh doanh cửa hàng thế nào”.
Anh Trần vừa đi vừa nói, Tạ Minh Triết theo sau sát gót.
Con đường đối diện phòng đấu giá đúng là có lưu lượng khách rất cao, thời gian giữa trưa vô cùng náo nhiệt, người đi đường tấp nập không dứt. Các cửa hàng trên con phố vô cùng đa dạng, bắt mắt nhất trong đó là cửa hàng “Cửa hàng thẻ bài chiến đấu”. Vừa vào cửa chỉ thấy có 10 tủ trưng bày được xếp có trật tự, phân loại dựa theo năm hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, có thẻ bảy sao max cấp cũng có thẻ một sao cấp thấp nhất bên dưới mỗi thẻ đều có bảng giá, khu vật phẩm cao cấp bên cạnh còn trực tiếp bán ra tổ hợp thẻ bài, như combo năm tấm thẻ hệ kim…
Tạ Minh Triết ttheo sau anh Trần dạo một vòng phố buôn bán phồn hoa này xong, phát hiện dựa vào sức một người kinh doanh cửa hàng thật quá khó, yêu cầu cậu tìm một vài giúp đỡ. Đặc biệt về sau buôn bán lớn, nếu cậu chỉ lo cửa hàng thì chắc chắn không có thời gian làm thẻ.
Nghĩ đến đây, Tạ Minh Triết nói: “Anh Trần em tính trước buổi chiều đấu giá một cửa hàng, anh cũng cho em vài ý kiến cụ thể nên tiến hành thế nào đi”.
Trần Tiêu gật đầu tán đồng: “Được. Anh đi cùng cậu, tiện thể giúp cậu nhìn xem khu vực cửa hàng”.
Đúng ba giờ rưỡi chiều hai người đúng giờ tham gia hội đấu giá kia. Các cửa hàng đấu giá hôm nay đều khá lớn, có diện tích 200 mét vuông, gồm hai tầng lầu trong đó có một cửa hàng ở khu lân cận quảng trường trung tâm, khu vực cực tốt, chắc có người chơi kinh doanh không tốt đành đem về bán đấu giá, cửa hàng ngẫu nhiên như vậy chỉ có thể gặp, không thể cầu.
Tạ Minh Triết nhớ rõ lúc đó cùng Tề sư huynh tham gia hội đấu giá, cửa hàng 50 mét vuông đẩy lên tới 20 ngàn một tháng.
Cửa hàng này khu vực tốt như vậy, diện tích lại gấp bốn lần, chắc chắn tiền thuê một tháng vượt quá 80 ngàn.
Quả nhiên, hiện trường có người đấu giá, trực tiếp tăng đến 80 ngàn.Trong túi Tạ Minh Triết có 660 ngàn vàng, hoàn toàn không lo thiếu tiền, cửa hang này cậu rất thích, anh Trần cũng thấy khu vực ở đây rất tốt, hạ giọng nói với cậu: “Sau này việc buôn bán của cậu sẽ càng ngày càng lớn, lúc đầu nên thuê cửa hàng lớn một chút tránh cho lúc đó không có chỗ bán thẻ, còn phải tìm cửa hàng khác”.
Tạ Minh Triết gật gật đầu, đợi giá 80 ngàn dừng lại ở một lát, người chủ trì bắt đầu đếm ngược, cậu mới ra tay ——85 ngàn.
Hiện trường có người muốn giành với cậu ——90 ngàn.
Tạ Minh Triết bình tĩnh tiếp tục tăng giá ——100 ngàn.
——110 ngàn!
——120 ngàn!
——130 ngàn!
——150 ngàn!
Cảm giác tự tay tăng giá thật không giống nhau, Tạ Minh Triết không nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành đại gia ra giá ở hội đấu giá, mà không phải kẻ tầm thường ngồi trong đám đông hóng chuyện vui, ngày này tới thật nhanh.
Với tiền thuê 150 ngàn một tháng nếu không kinh doanh tốt sẽ bị lỗ vốn.
Đại khái người chơi cạnh tranh với Tạ Minh Triết suy nghĩ vấn đề này nên mới từ bỏ.
—— cửa hàng 200 mét vuông ở phố buôn bán, thuê 150 ngàn một tháng, đấu giá xong!
Cây búa đập xuống, quyền sử dụng cửa hàng này chuyển tới tay Tạ Minh Triết.
Tạ Minh Triết phấn khích theo chân anh Trần vào hậu trường xử lý thủ tục, sau đó vào khu buôn bán xem cửa hàng của mình.
Vì có quyền quản lý, Tạ Minh Triết trực tiếp bước vào, cậu cũng dẫn anh Trần vào theo.
Bên trong cửa hàng được bán đấu giá đã bị quét sạch, có thể được xem là “phòng trống” ở Trái Đất, vô cùng đơn sơ. Nhưng vị trí cửa hàng cực kì tốt, tọa bắc hướng nam, ánh sáng tràn đầy, lầu một có thể xây thành khu vực trưng bày thẻ bài, khu vực khách hàng, khu thông cáo cửa hàng, lầu hai chỉ để bán thẻ.
Trần Tiêu đề nghị nói: “Trang trí cửa hàng lại một chút đi, Trì Thanh am hiểu những chuyện này, cứ giao cho em ấy.”
Việc trang trí giao cho con gái, Tạ Minh Triết dĩ nhiên rất yên tâm.
Trì Thanh được anh Trần gọi xuống, biết muốn giúp Tạ Minh Triết trang trí cửa hàng, cô cũng không hỏi nguyên nhân, thẳng thắn nói: “Cậu thích phong cách thế nào? Xa hoa hay đơn giản?”
Tạ Minh Triết nói: “Đơn giản hào phóng đi, cái khác chị Thanh cứ tùy ý.”
Trì Thanh hỏi: “Dùng màu kem nhạt được không?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Trì Thanh nhanh chóng bắt đầu trang trí.
“Đồ đạc trong game mất bao nhiêu tiền nhỉ? Chị Thanh cứ ghi lại rõ ràng, em sẽ chuyển lại cho chị.” Tạ Minh Triết nói.
“Mấy món đồ này là quà anh tặng cậu”. Trần Tiêu sảng khoái nói “A Thanh cứ trực tiếp dùng tiền của phòng cày thuê đi, Tiểu Tạ lần đầu mở cửa hàng, sau này hợp tác kiếm tiền, dù sao anh cũng phải làm gì đó chứ.”
“Cảm ơn anh Trần.” Nếu là hợp tác, Tạ Minh Triết cũng không keo kiệt nói, “Anh Trần, thu nhập cửa hàng sẽ chia cho các anh một phần, anh nghĩ chia bao nhiêu thì thích hợp?”
“Mỗi người 2%, thế nào?” Anh Trần không khách sáo, nói thẳng.
Anh Trần không phải cái người tham lam, Tạ Minh Triết cũng thích giao tiếp với người thẳng thắn, lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Chút tiền ấy không đáng là gì, mấu chốt là đoàn đội hỗ trợ giúp đỡ mình, sau này cậu có thể tập trung chế thẻ, không cần phải lo đến những tài liệu như vật liệu thăng cấp, nguyên liệu cường hóa, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.
Với lại tương lai khi cậu đi thi đấu, tất cả thẻ bài đều thăng đến max cấp, chắc chắn cần rất lớn nguyên liệu…Chỉ có một mình cậu thì đúng là mệt muốn đứt hơi.
Tạ Minh Triết nhìn chằm chằm Trì Thanh mua đồ dùng từ cửa hàng hệ thống, nhanh chóng sửa lại cửa hàng của mình.
Chị Thanh đúng là trang trí điêu luyện, chưa đến nửa tiếng toàn bộ cửa hàng trông rực rỡ hẳn lên, trang trí hoàn toàn dựa theo ý tưởng của Tạ Minh Triết. Lầu một có khu vực trưng bày thẻ bài, bản thông báo cửa hàng, khu vực hỏi đáp cho khách hàng. Còn lầu hai là mười mấy tủ trưng bày được sắp xếp vô cùng trật tự ngăn nắp.
Tạ Minh Triết đổi tên cửa hàng thành “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán”, sau đó liền bày thẻ bài lên.
Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị: “Em muốn thăng cấp hai thẻ lên bảy sao không bán, chỉ đặt trong khu trưng bày, như vậy khách hàng có thể xem được số liệu trực quan sau khi thẻ bài thăng lên max cấp, anh Trần thấy thế nào?”
“Ý tưởng này không tồi. Thẻ bài của cậu thuộc tính gì? Anh sẽ lấy vật liệu cho cậu.”
“Một tấm mộc hệ, một tấm thủy hệ.”
Vì mới giao mảnh sao tiến hóa cho khách hàng, anh Trần liền lấy thẻ rác mà đội cày thuê bí cảnh nhặt được cho Tạ Minh Triết phân giải. Trong nháy mắt, Tạ Minh Triết đã phân ra mấy trăm nhóm mảnh sao, rồi thăng cấp tiến hóa cho Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa tiến hóa lên thẻ đen bảy sao max cấp 70.
Giá cả của những nguyên liệu này nhất định không thấp, anh Trần có lòng giúp cậu, Tạ Minh Triết cũng không so đo, dù sao chờ bán thẻ bài cậu cũng sẽ chia tiền cho mọi người.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ thật tốt, Tạ Minh Triết quan sát cửa hàng của mình, nhoẻn miệng cười. Cảm giác trở thành ông chủ thật sự là rất tốt!
Anh Trần nói: “Cậu dự định mấy giờ khai trương? Anh vào diễn đàn tuyên truyền một chút. Còn nữa cậu nhớ mở bảng điều khiển thiết lập cửa hàng thành hình thức “không giới hạn lưu lượng”, ngày đầu khai trương người tới xem chắc chắn rất đông, cửa hàng chắc chắn sẽ không còn chỗ chen chân.”
“Được, khai trương vào bảy giờ tối nay đi.” Nhờ có anh Trần nhắc nhở cậu, nếu không cậu không biết hình thức “Không giới hạn lưu lượng” này, nếu có hàng ngàn người chen chân vào cửa hàng của cậu, cửa hàng sẽ nhanh chóng tạo ra vô số bản sao, số liệu đồng bộ, tiện cho nhiều người cùng lúc tiến vào. Cái mọi người thấy là cùng một cảnh, còn chuyện ai mua thẻ… vậy phải so tốc độ tay và tốc độ mạng.
Một lát sau, diễn đàn thẻ sao chính thức xuất hiện một chủ đề, do anh Trần đích thân đăng —— tối nay đúng 19:00 cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán khai trương, vị trí: số 1-315 đường Tú Thủy hướng Nam, phía sau phòng đấu giá tại khu buôn bán sao Bảo Bình, hoan nghênh mọi người đến tham quan”.
Rất nhiều người chui vào hỏi ngay bên dưới:
“Mập mạp bán thẻ gì vậy?”
“Đừng nói là Đại Ngọc nữa nha!”
“Người chơi thẻ hệ hoa có thù oán gì với mi hả? Bộ bạn gái cũ của mi đặc biệt thích hoa lắm sao?”
“Bộ muốn công khai bán thẻ Đại Ngọc đại trà à? Tui thấy thương cho Đường thần lắm luôn!”
“Cửa hàng của mập mạp nhất định phải đi xem!”
“Tên thật của mập mạp là gì vợi? Đừng nói thật sự là người mập chớ!”
Mọi người cực kỳ tò mò đối với người chế thẻ này, nhốn nháo tỏ vẻ chắc chắn mình sẽ tới cửa tiệm xem thử.
Rất nhanh Trì Thanh, Bàng Vũ và Kim Dược đều biết chuyện Tạ Minh Triết mở cửa hàng, Bàng Vũ mắt trợn to: “Oaaa thiệt không nghĩ tới nha, bạn cùng phòng của tui là thiên tài chế thẻ! Tui đi theo Tiểu Tạ sẽ được thơm lây chớ?”. Kim Dược cười tủm tỉm nói: “Vừa cày thuê còn vừa trích phần trăm thu nhập, không tệ không tệ!”. Trì Thanh rất bình tĩnh nói: “Sau này thiếu nguyên liệu gì, chúng tôi giúp cậu farm”.
Anh Trần tổng kết nói: “Bắt đầu từ hôm nay, phòng cày thuê tạm thời không nhận đơn hàng, mọi người cứ nhận lương như cũ, từ giờ nguyên liệu chúng ta farm trực tiếp đưa Tiểu Tạ dùng để thăng cấp thẻ bài, trước hết giúp đỡ Tiểu Tạ kinh doanh cửa hàng thật tốt.”
Tạ Minh Triết thực vui vẻ: “Cảm ơn mọi người! Từ giờ chúng ta cùng nhau kiếm tiền nha!”
***
Buổi tối đúng 19:00.Tạ Minh Triết không ngờ tới khi vào cửa hàng của mình lại là những ID quen thuộc
—— Tàn Dương, Huyễn Nguyệt, Hồng Chúc,… Còn có một vài ID không quen biết, trên đầu có các danh hiệu như “Hội phó công hội XX” “Quản lý công hội YY”
Đây là người của bao nhiêu công hội đến vậy?!
May mà cậu nghe lời anh Trần mở hình thức không hạn lưu lượng, trong game cửa hàng của cậu rất nhanh đã chật kín, cấp tốc phục chế ra mười mấy không gian y hệt nhau.
Ngoại trừ các công hội lớn nhận được tin lao vào giành thẻ Đại Ngọc, dĩ nhiên còn vô số người qua đường chạy tới tham quan.
Quần chúng tham quan vào cửa hàng, đều thấy trang trí cửa hàng vô cùng đẹp mắt, giấy dán tường, nền nhà màu kem tạo cảm giác ấm áp. Lầu một vô cùng trống trải, có rất nhiều tủ trưng bày nhưng đều trống không, chỉ có hai tấm thẻ bài chính giữa phòng.
Ánh đèn chiếu xuống từ trần nhà rọi lên hai tấm thẻ đen max cấp nhìn qua cực kì tuyệt đẹp.
Hai tấm thẻ đen max cấp 70, một tấm Lâm Đại Ngọc với kỹ năng “Đại Ngọc chôn hoa” chỉ định thẻ hoa chết tức thì, một tấm Tiết Bảo Thoa kỹ năng “Bảo Thoa bắt bướm” chỉ định thẻ bướm chết tức thì. Bên cạnh tủ trưng bày dán nhãn: “Thẻ bài max cấp, không bán”.
Người chơi không mua thẻ đều tò mò vây xem hai vị mỹ nữ, người muốn mua thẻ tự nhiên chạy như điên lên lầu.
Cách bày trí ở lầu hai hoàn toàn khác, mười mấy thẻ bài ngay ngắn chỉnh tề ở tủ trưng bày, nhìn qua rất có khí thế, nhưng đại đa số trống rỗng, chỉ có ngăn tủ thứ nhất bày một chút thẻ bài, tất cả đều là thẻ cấp 1 —— bên trái 10 tấm Lâm Đại Ngọc, bên phải mười tấm Tiết Bảo Thoa.
Quần chúng đi vào tham quan nhịn không được cảm thán: “Toàn là thẻ chỉ định chết tức thì!”
“Chỉ một lần đã bày ra nhiều tấm thẻ như thế, có bán được không đây?”
Nhưng mà, ngay lúc mọi người hoài nghi……
Một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện.
Gần như trong nháy mắt 10 tấm thẻ Đại Ngọc, 10 tấm thẻ Bảo Thoa đang yên lành nằm trong tủ trưng bày nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Quần chúng chạy tới hóng hớt vô cùng chấn động nhìn chằm chằm cảnh này, còn tưởng mình bị hoa mắt.
Cùng lúc đó, trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp liên minh thẻ sao ——
Diệp Trúc: “Đậu má, sao cái tên mập mạp đó làm ra thẻ chỉ định loại bướm chết tức thì chứ?! Lại còn là thẻ sơ cấp tốc 30, max cấp là lên luôn tốc 100 đó aaaa!”
Thẩm An: “Đã bảo anh đừng cười nhạo sư phụ tui mà, giờ tới lượt mình bị nhằm vào rồi ha ha ha!”
Đường Mục Châu: “Mỉm cười.”
Mọi người: “Đường thần anh cười gì vậy?”
Đường Mục Châu: “Cứ đợi đi, hắn ta sẽ còn làm ra nhiều loại thẻ chỉ định chết tức thì nữa.”
Cả đám: “…………”
Sau đó lại có người nói: “Trong cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán có một bảng thông báo, trên đó viết một hàng chữ, mọi người thử cảm thụ chút đi ——thẻ bài hôm nay đã bán hết, cám ơn mọi người đã đến. Ngày mai ngoại trừ Đại Ngọc và Bảo Thoa, tác giả sẽ còn bán thêm loại thẻ mới, trưa mai 11:30 mở tiệm, không gặp không về”.
Cả đám: “……………………”
Tạ Minh Triết dừng trước cửa sổ, nhìn tòa lầu cao chọc trời và xe huyền phù trên không trung xuyên qua khung cửa sổ sát đất
—— mấy ngày nay đắm chìm trong game, gần như quên thế giới hiện thực đều là thời đại công nghệ cao y như trong game, nhưng việc văn hóa bị thất truyền thật đáng tiếc.
Thấy thiếu niên ngẩn người bên cửa sổ, Trần Tiêu đi đến bên cạnh cậu, cười hỏi: “Tiểu Tạ, cậu cảm thấy anh là người xấu không?”
Tạ Minh Triết phục hồi tiinh thần lại: “Sao anh Trần lại hỏi như vậy? Anh là người rất tốt mà!”
Trần Tiêu nhướn mày: “Vậy sao? Anh còn tưởng cậu nghĩ anh là một ông chủ vô cùng âm hiểm, nên mới không nói bí mật của mình ra”.
Tạ Minh Triết giật mình: “Bí mật gì ạ?”
Trần Tiêu vỗ vỗ vai cậu: “Đợi đến khi cậu kể hãy nói. Nếu không muốn thì anh cũng không ép.”
Cơm trưa vô cùng phong phú, trên bàn ăn hòa thuận vui vẻ.
Nhưng Tạ Minh Triết luôn thấy bất an, cảm giác anh Trần giống như phát hiện điều gì.
Sau khi trở lại phòng cày thuê, Tạ Minh Triết nhìn một loạt mũ giáp và hàng ghế ngay ngắn rồi tới màn hình LCD lớn đặt giữa phòng. Đột nhiên linh quang chợt lóe —— chết tiệt, có phải mình đã quên mất vấn đề gì không? Máy tính ở phòng cày thuê đều kết nối với nhau đúng không? Giống như ông chủ tiệm net có thể giám sát toàn bộ máy tính khác, có phải ông chủ phòng cày thuê cũng có thể giám sát mũ giáp của nhân viên không?
Nhớ đến câu nói của anh Trần lúc trưa, Tạ Minh Triết chỉ thấy lạnh sống lưng, cậu lập tức chạy lên lầu tìm Trần Tiêu, kết quả lại thấy người đàn ông đứng ở ban công hút thuốc, chỉ thấy bóng lưng bị bao phủ bởi làn khói mỏng.
Tạ Minh Triết xấu hổ sờ sờ mũi, hỏi: “Anh Trần, có phải anh đã biết chuyện của em ở trong game không?”
Trần Tiêu thổi ra một vòng khói, quay đầu liếc cậu một cái, cười nói: “Tất cả mũ giáp ở phòng cày thuê đều được kết nối với máy chủ, hồi tối lúc xử lý số liệu, anh phát hiện cậu làm rất nhiều thẻ bài, cụ thể anh không rõ, dù sao không gian cá nhân của cậu là chỗ riêng tư, anh cũng chưa vào.”
Tạ Minh Triết: “……”
Ánh mắt Trần Tiêu rất ôn hòa, vừa hút thuốc vừa nói: “Trong cái game này, người có năng lực chế thẻ bài gốc rất hiếm, cậu có tài về mặt này, muốn giữ kín không cho người bên cạnh biết là tốt, ít nhất không phải nhóc thỏ trắng đơn thuần không biết gì, lật con bài tẩy cho người khác biết, bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Chúng ta quen chưa lâu, cậu đề phòng là bình thường.”
Đối phương thẳng thắn, Tạ Minh Triết ngược lại ngượng ngùng: “Khụ, không phải em cố ý đề phòng anh, em mới vừa thử nên không biết thẻ của mình có bán được không, chỉ định kiếm chút tiền lẻ, hai ngày gần đây em mới hiểu rõ ràng”.
Trần Tiêu nói: “Nếu cậu tin tưởng anh, anh có thể giúp cậu một tay. Nếu không tin, cũng không có sao chúng ta là quan hệ ông chủ và nhân viên, cậu cũng chỉ ký hợp đồng một tháng, đến lúc đó muốn ở hay đi tùy cậu”.
Tạ Minh Triết trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu nói: “Anh Trần, em tin anh”.
Cậu dám tin người này, ngoại trừ ở thời điểm cậu nghèo túng và thất vọng nhất thì còn có một nguyên nhân —— tình cảm anh Trần với anh trai.
Rất nhiều lần cậu thấy Trần Tiêu cô độc đứng ở ban công một mình hút thuốc, hoặc là tưới nước cho cây sen đá của anh trai, gương mặt vô cùng dịu dàng như hồi tưởng việc gì đó. Có thể thấy Trần Tiêu là người có tình có nghĩa, người như vậy sẽ không bao giờ bán đứng bạn bè.
Vả lại, hình tượng Trần Tiêu có chút tàn tạ nhưng lúc nói chuyện rất thẳng thắn. Trải qua đoạn thời gian ở chung, Tạ Minh Triết cảm thấy Trần Tiêu là người đáng tin cậy, Nhóc Mập, Kim Dược, Trì Thanh rất tốt, nên cậu nguyện ý cược một lần, tin nhân phẩm của đối phương. Nếu tin sai người cùng lắm sau này hết hạn hợp đồng một tháng cậu rời khỏi phòng cày thuê cũng không có tổn thất gì.
Nghĩ đến đây, tạ Minh Triết nói,: “Em có vài ý tưởng chế tạo thẻ nhân vật, thử làm mấy tấm, trùng hợp xuất hiện kỹ năng chỉ định chết tức thì”.
Trần Tiêu đột nhiên trừng to mắt: “Chẳng lẽ cái tên Nguyệt Bán ở hội đấu giá kia là cậu sao?”
Tạ Minh Triết cũng không muốn giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Là em.”
Kỳ thật Trần Tiêu đã sớm đoán ra, mỗi tối khi sắp xếp lại kho dữ liệu của phòng cày thuê đều phát hiện tài khoản của Tạ Minh Triết tăng thêm một lượng lớn thẻ bài, cho đến giữa trưa hôm nay tăng đến trăm tấm, tốc độ phát triển giống như cậu vẽ thẻ bài.
Nhưng khi nghe chính miệng cậu xác nhận, Trần Tiêu vẫn có chút chấn động.
Trần Tiêu nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cậu có biết, làm ra thẻ chỉ định chết tức thì có ý nghĩa gì không?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Nghe nói em là người đầu tiên làm được thẻ này, cho nên tạm thời rất được hoan nghênh, nhưng các nhà thiết kế câu lạc bộ thẻ bài không phải tên ngốc, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được. Cho nên em muốn cướp lấy thời cơ này bán thẻ chết tức thì tích lũy một ít vốn.”
Trần Tiêu: “…………”
Không nghĩ tới chuyện thiếu niên 18 tuổi suy nghĩ rõ ràng như vậy.
Trần Tiêu nhịn không được nhìn Tạ Minh Triết bằng con mắt khác, gật đầu tán đồng nói: “Cậu nghĩ rất đúng, thời điểm một thẻ bài chiến đấu mới xuất hiện, cung không đủ cầu giá cả cực cao, đợi đến khi các câu lạc bộ khác đều làm được, bán đại trà trên thị trường, giá cả liền hạ xuống cho đến sau mùa giải liên minh mới ổn định. Trước mắt trên thị trường chưa xuất hiện thẻ chết tức thì, cậu làm ra một thẻ Lâm Đại Ngọc vẫn có thể kiếm được một món hời.”
“Chuyện thẻ Đại Ngọc, anh Trần cũng biết sao?”
“Ừ. Mấy ngày nay trên diễn đàn rất ầm ĩ, nói hội đấu giá xuất hiện thiên tài chế thẻ tên “Nguyệt Bán”, một thẻ bán ra 660 ngàn giá trên trời, lúc đó anh từng đoán có phải cậu hay không, nhưng chỉ suy đoán không ngờ thực sự là cậu.”
Người đàn ông hít sâu, dụi tàn thuốc vào gạt tàn, quay đầu nhìn Tạ Minh Triết, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc: “Tiểu Tạ, với tài năng này cậu nhất định sẽ được các câu lạc bộ lớn trăm phương nghìn kế lôi kéo, nhưng anh nhắc cậu một câu, câu lạc bộ là chỗ nước sâu, cậu có nhiều ý tưởng nhưng đừng tùy tiện ký thứ hợp đồng bán thân này, hiểu ý anh chứ?”
Lời anh Trần nói làm Tạ Minh Triết vô cùng ấm áp, lập tức nói: “Em hiểu rồi, em có ý định làm nhà thiết kế tự do.”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Nói suy nghĩ của cậu.”
Tạ Minh Triết nói: “Thẻ chỉ định chết tức thì chỉ là thẻ bài chiến thuật, trước tiên em sẽ dựa vào thẻ này để tạo danh tiếng trong chế tạo thẻ gốc, đợi mọi người công nhận Logo tác giả của em, sau đó lại tạo ra nhiều thẻ bài khác thì mọi người sẽ dễ tiếp nhận hơn. Một mình em có nhiều việc làm không xuể, cũng không hiểu rõ game này hơn anh, vậy nên em nghĩ, nếu anh Trần muốn, không bằng anh giúp em một tay chúng ta cùng nhau hợp tác, anh thấy thế nào?”
“Cậu tin anh sao?”
Trần Tiêu trực tiếp hỏi.“Đương nhiên, không có anh Trần em sẽ không tiếp xúc với game này. Không giấu gì anh hôm em đến đây tìm việc vừa bị chủ nhà đuổi ra, nếu không gặp anh Trần đêm đó em phải ăn ngủ ngoài đường rồi.”
Nghe Tạ Minh Triết nói vậy, trong lòng Trần Tiêu rất phức tạp.
Ban đầu anh không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng đôi mắt trong suốt của Tạ Minh Triết khiến anh không thể không nhớ đến một người —— trong lòng anh nảy sinh ý nghĩ vô cùng điên rồ!
Nếu như Tiểu Tạ thật sự có thiên phú rất mạnh, có lẽ, người kia có thể đồng ý trở về!
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu siết chặt tay lại, anh thở sâu ổn định cảm xúc, nhìn về phía Tạ Minh Triết cố gắng ôn hòa nói: “Nếu bán thẻ kiếm tiền chỉ vào mình cậu đúng là rất mệt. Cậu cần đoàn đội duy trì phía sau, cậu đã ở phòng cày thuê lâu như vậy tương đối hiểu rõ mọi người, không bằng bọn anh giúp đỡ cậu. Về sau kiếm được món lời chia cho bọn anh một ít, anh nghĩ Nhóc Mập và A Thanh và Kim Tử sẽ rất vui”.
Tạ Minh Triết gật đầu thật mạnh: “Đúng, em cũng nghĩ như vậy!”
Chỉ có một mình, phải làm thẻ, mở cửa hàng, suy nghĩ kinh doanh cửa hàng thế nào, đúng là có chút cố sức. Nếu sau lưng có đội nhóm hỗ trợ, cậu dùng toàn bộ thời gian và tinh lực trên chế thẻ thôi thì tốt quá. Nếu anh Trần bằng lòng giúp cậu, lại có sẵn đội ngũ, hơn nữa cậu tương đối quen thuộc mọi người, tốt càng thêm tốt.
Hai người đi xuống lầu dưới, đội mũ giáp đăng nhập vào game, Trần Tiêu mang theo Tạ Minh Triết đi thẳng tới phố buôn bán.
“Khu lân cận quảng trường trung tâm sao Bảo Bình là khu vực thương nghiệp phồn hoa nhất trong game, đoạn đường có lưu lượng khách lớn nhất, anh đưa cậu đi dạo cửa hàng thẻ bài lớn nhất nơi này, nhìn người khác kinh doanh cửa hàng thế nào”.
Anh Trần vừa đi vừa nói, Tạ Minh Triết theo sau sát gót.
Con đường đối diện phòng đấu giá đúng là có lưu lượng khách rất cao, thời gian giữa trưa vô cùng náo nhiệt, người đi đường tấp nập không dứt. Các cửa hàng trên con phố vô cùng đa dạng, bắt mắt nhất trong đó là cửa hàng “Cửa hàng thẻ bài chiến đấu”. Vừa vào cửa chỉ thấy có 10 tủ trưng bày được xếp có trật tự, phân loại dựa theo năm hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, có thẻ bảy sao max cấp cũng có thẻ một sao cấp thấp nhất bên dưới mỗi thẻ đều có bảng giá, khu vật phẩm cao cấp bên cạnh còn trực tiếp bán ra tổ hợp thẻ bài, như combo năm tấm thẻ hệ kim…
Tạ Minh Triết ttheo sau anh Trần dạo một vòng phố buôn bán phồn hoa này xong, phát hiện dựa vào sức một người kinh doanh cửa hàng thật quá khó, yêu cầu cậu tìm một vài giúp đỡ. Đặc biệt về sau buôn bán lớn, nếu cậu chỉ lo cửa hàng thì chắc chắn không có thời gian làm thẻ.
Nghĩ đến đây, Tạ Minh Triết nói: “Anh Trần em tính trước buổi chiều đấu giá một cửa hàng, anh cũng cho em vài ý kiến cụ thể nên tiến hành thế nào đi”.
Trần Tiêu gật đầu tán đồng: “Được. Anh đi cùng cậu, tiện thể giúp cậu nhìn xem khu vực cửa hàng”.
Đúng ba giờ rưỡi chiều hai người đúng giờ tham gia hội đấu giá kia. Các cửa hàng đấu giá hôm nay đều khá lớn, có diện tích 200 mét vuông, gồm hai tầng lầu trong đó có một cửa hàng ở khu lân cận quảng trường trung tâm, khu vực cực tốt, chắc có người chơi kinh doanh không tốt đành đem về bán đấu giá, cửa hàng ngẫu nhiên như vậy chỉ có thể gặp, không thể cầu.
Tạ Minh Triết nhớ rõ lúc đó cùng Tề sư huynh tham gia hội đấu giá, cửa hàng 50 mét vuông đẩy lên tới 20 ngàn một tháng.
Cửa hàng này khu vực tốt như vậy, diện tích lại gấp bốn lần, chắc chắn tiền thuê một tháng vượt quá 80 ngàn.
Quả nhiên, hiện trường có người đấu giá, trực tiếp tăng đến 80 ngàn.Trong túi Tạ Minh Triết có 660 ngàn vàng, hoàn toàn không lo thiếu tiền, cửa hang này cậu rất thích, anh Trần cũng thấy khu vực ở đây rất tốt, hạ giọng nói với cậu: “Sau này việc buôn bán của cậu sẽ càng ngày càng lớn, lúc đầu nên thuê cửa hàng lớn một chút tránh cho lúc đó không có chỗ bán thẻ, còn phải tìm cửa hàng khác”.
Tạ Minh Triết gật gật đầu, đợi giá 80 ngàn dừng lại ở một lát, người chủ trì bắt đầu đếm ngược, cậu mới ra tay ——85 ngàn.
Hiện trường có người muốn giành với cậu ——90 ngàn.
Tạ Minh Triết bình tĩnh tiếp tục tăng giá ——100 ngàn.
——110 ngàn!
——120 ngàn!
——130 ngàn!
——150 ngàn!
Cảm giác tự tay tăng giá thật không giống nhau, Tạ Minh Triết không nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành đại gia ra giá ở hội đấu giá, mà không phải kẻ tầm thường ngồi trong đám đông hóng chuyện vui, ngày này tới thật nhanh.
Với tiền thuê 150 ngàn một tháng nếu không kinh doanh tốt sẽ bị lỗ vốn.
Đại khái người chơi cạnh tranh với Tạ Minh Triết suy nghĩ vấn đề này nên mới từ bỏ.
—— cửa hàng 200 mét vuông ở phố buôn bán, thuê 150 ngàn một tháng, đấu giá xong!
Cây búa đập xuống, quyền sử dụng cửa hàng này chuyển tới tay Tạ Minh Triết.
Tạ Minh Triết phấn khích theo chân anh Trần vào hậu trường xử lý thủ tục, sau đó vào khu buôn bán xem cửa hàng của mình.
Vì có quyền quản lý, Tạ Minh Triết trực tiếp bước vào, cậu cũng dẫn anh Trần vào theo.
Bên trong cửa hàng được bán đấu giá đã bị quét sạch, có thể được xem là “phòng trống” ở Trái Đất, vô cùng đơn sơ. Nhưng vị trí cửa hàng cực kì tốt, tọa bắc hướng nam, ánh sáng tràn đầy, lầu một có thể xây thành khu vực trưng bày thẻ bài, khu vực khách hàng, khu thông cáo cửa hàng, lầu hai chỉ để bán thẻ.
Trần Tiêu đề nghị nói: “Trang trí cửa hàng lại một chút đi, Trì Thanh am hiểu những chuyện này, cứ giao cho em ấy.”
Việc trang trí giao cho con gái, Tạ Minh Triết dĩ nhiên rất yên tâm.
Trì Thanh được anh Trần gọi xuống, biết muốn giúp Tạ Minh Triết trang trí cửa hàng, cô cũng không hỏi nguyên nhân, thẳng thắn nói: “Cậu thích phong cách thế nào? Xa hoa hay đơn giản?”
Tạ Minh Triết nói: “Đơn giản hào phóng đi, cái khác chị Thanh cứ tùy ý.”
Trì Thanh hỏi: “Dùng màu kem nhạt được không?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Trì Thanh nhanh chóng bắt đầu trang trí.
“Đồ đạc trong game mất bao nhiêu tiền nhỉ? Chị Thanh cứ ghi lại rõ ràng, em sẽ chuyển lại cho chị.” Tạ Minh Triết nói.
“Mấy món đồ này là quà anh tặng cậu”. Trần Tiêu sảng khoái nói “A Thanh cứ trực tiếp dùng tiền của phòng cày thuê đi, Tiểu Tạ lần đầu mở cửa hàng, sau này hợp tác kiếm tiền, dù sao anh cũng phải làm gì đó chứ.”
“Cảm ơn anh Trần.” Nếu là hợp tác, Tạ Minh Triết cũng không keo kiệt nói, “Anh Trần, thu nhập cửa hàng sẽ chia cho các anh một phần, anh nghĩ chia bao nhiêu thì thích hợp?”
“Mỗi người 2%, thế nào?” Anh Trần không khách sáo, nói thẳng.
Anh Trần không phải cái người tham lam, Tạ Minh Triết cũng thích giao tiếp với người thẳng thắn, lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Chút tiền ấy không đáng là gì, mấu chốt là đoàn đội hỗ trợ giúp đỡ mình, sau này cậu có thể tập trung chế thẻ, không cần phải lo đến những tài liệu như vật liệu thăng cấp, nguyên liệu cường hóa, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.
Với lại tương lai khi cậu đi thi đấu, tất cả thẻ bài đều thăng đến max cấp, chắc chắn cần rất lớn nguyên liệu…Chỉ có một mình cậu thì đúng là mệt muốn đứt hơi.
Tạ Minh Triết nhìn chằm chằm Trì Thanh mua đồ dùng từ cửa hàng hệ thống, nhanh chóng sửa lại cửa hàng của mình.
Chị Thanh đúng là trang trí điêu luyện, chưa đến nửa tiếng toàn bộ cửa hàng trông rực rỡ hẳn lên, trang trí hoàn toàn dựa theo ý tưởng của Tạ Minh Triết. Lầu một có khu vực trưng bày thẻ bài, bản thông báo cửa hàng, khu vực hỏi đáp cho khách hàng. Còn lầu hai là mười mấy tủ trưng bày được sắp xếp vô cùng trật tự ngăn nắp.
Tạ Minh Triết đổi tên cửa hàng thành “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán”, sau đó liền bày thẻ bài lên.
Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị: “Em muốn thăng cấp hai thẻ lên bảy sao không bán, chỉ đặt trong khu trưng bày, như vậy khách hàng có thể xem được số liệu trực quan sau khi thẻ bài thăng lên max cấp, anh Trần thấy thế nào?”
“Ý tưởng này không tồi. Thẻ bài của cậu thuộc tính gì? Anh sẽ lấy vật liệu cho cậu.”
“Một tấm mộc hệ, một tấm thủy hệ.”
Vì mới giao mảnh sao tiến hóa cho khách hàng, anh Trần liền lấy thẻ rác mà đội cày thuê bí cảnh nhặt được cho Tạ Minh Triết phân giải. Trong nháy mắt, Tạ Minh Triết đã phân ra mấy trăm nhóm mảnh sao, rồi thăng cấp tiến hóa cho Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa tiến hóa lên thẻ đen bảy sao max cấp 70.
Giá cả của những nguyên liệu này nhất định không thấp, anh Trần có lòng giúp cậu, Tạ Minh Triết cũng không so đo, dù sao chờ bán thẻ bài cậu cũng sẽ chia tiền cho mọi người.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ thật tốt, Tạ Minh Triết quan sát cửa hàng của mình, nhoẻn miệng cười. Cảm giác trở thành ông chủ thật sự là rất tốt!
Anh Trần nói: “Cậu dự định mấy giờ khai trương? Anh vào diễn đàn tuyên truyền một chút. Còn nữa cậu nhớ mở bảng điều khiển thiết lập cửa hàng thành hình thức “không giới hạn lưu lượng”, ngày đầu khai trương người tới xem chắc chắn rất đông, cửa hàng chắc chắn sẽ không còn chỗ chen chân.”
“Được, khai trương vào bảy giờ tối nay đi.” Nhờ có anh Trần nhắc nhở cậu, nếu không cậu không biết hình thức “Không giới hạn lưu lượng” này, nếu có hàng ngàn người chen chân vào cửa hàng của cậu, cửa hàng sẽ nhanh chóng tạo ra vô số bản sao, số liệu đồng bộ, tiện cho nhiều người cùng lúc tiến vào. Cái mọi người thấy là cùng một cảnh, còn chuyện ai mua thẻ… vậy phải so tốc độ tay và tốc độ mạng.
Một lát sau, diễn đàn thẻ sao chính thức xuất hiện một chủ đề, do anh Trần đích thân đăng —— tối nay đúng 19:00 cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán khai trương, vị trí: số 1-315 đường Tú Thủy hướng Nam, phía sau phòng đấu giá tại khu buôn bán sao Bảo Bình, hoan nghênh mọi người đến tham quan”.
Rất nhiều người chui vào hỏi ngay bên dưới:
“Mập mạp bán thẻ gì vậy?”
“Đừng nói là Đại Ngọc nữa nha!”
“Người chơi thẻ hệ hoa có thù oán gì với mi hả? Bộ bạn gái cũ của mi đặc biệt thích hoa lắm sao?”
“Bộ muốn công khai bán thẻ Đại Ngọc đại trà à? Tui thấy thương cho Đường thần lắm luôn!”
“Cửa hàng của mập mạp nhất định phải đi xem!”
“Tên thật của mập mạp là gì vợi? Đừng nói thật sự là người mập chớ!”
Mọi người cực kỳ tò mò đối với người chế thẻ này, nhốn nháo tỏ vẻ chắc chắn mình sẽ tới cửa tiệm xem thử.
Rất nhanh Trì Thanh, Bàng Vũ và Kim Dược đều biết chuyện Tạ Minh Triết mở cửa hàng, Bàng Vũ mắt trợn to: “Oaaa thiệt không nghĩ tới nha, bạn cùng phòng của tui là thiên tài chế thẻ! Tui đi theo Tiểu Tạ sẽ được thơm lây chớ?”. Kim Dược cười tủm tỉm nói: “Vừa cày thuê còn vừa trích phần trăm thu nhập, không tệ không tệ!”. Trì Thanh rất bình tĩnh nói: “Sau này thiếu nguyên liệu gì, chúng tôi giúp cậu farm”.
Anh Trần tổng kết nói: “Bắt đầu từ hôm nay, phòng cày thuê tạm thời không nhận đơn hàng, mọi người cứ nhận lương như cũ, từ giờ nguyên liệu chúng ta farm trực tiếp đưa Tiểu Tạ dùng để thăng cấp thẻ bài, trước hết giúp đỡ Tiểu Tạ kinh doanh cửa hàng thật tốt.”
Tạ Minh Triết thực vui vẻ: “Cảm ơn mọi người! Từ giờ chúng ta cùng nhau kiếm tiền nha!”
***
Buổi tối đúng 19:00.Tạ Minh Triết không ngờ tới khi vào cửa hàng của mình lại là những ID quen thuộc
—— Tàn Dương, Huyễn Nguyệt, Hồng Chúc,… Còn có một vài ID không quen biết, trên đầu có các danh hiệu như “Hội phó công hội XX” “Quản lý công hội YY”
Đây là người của bao nhiêu công hội đến vậy?!
May mà cậu nghe lời anh Trần mở hình thức không hạn lưu lượng, trong game cửa hàng của cậu rất nhanh đã chật kín, cấp tốc phục chế ra mười mấy không gian y hệt nhau.
Ngoại trừ các công hội lớn nhận được tin lao vào giành thẻ Đại Ngọc, dĩ nhiên còn vô số người qua đường chạy tới tham quan.
Quần chúng tham quan vào cửa hàng, đều thấy trang trí cửa hàng vô cùng đẹp mắt, giấy dán tường, nền nhà màu kem tạo cảm giác ấm áp. Lầu một vô cùng trống trải, có rất nhiều tủ trưng bày nhưng đều trống không, chỉ có hai tấm thẻ bài chính giữa phòng.
Ánh đèn chiếu xuống từ trần nhà rọi lên hai tấm thẻ đen max cấp nhìn qua cực kì tuyệt đẹp.
Hai tấm thẻ đen max cấp 70, một tấm Lâm Đại Ngọc với kỹ năng “Đại Ngọc chôn hoa” chỉ định thẻ hoa chết tức thì, một tấm Tiết Bảo Thoa kỹ năng “Bảo Thoa bắt bướm” chỉ định thẻ bướm chết tức thì. Bên cạnh tủ trưng bày dán nhãn: “Thẻ bài max cấp, không bán”.
Người chơi không mua thẻ đều tò mò vây xem hai vị mỹ nữ, người muốn mua thẻ tự nhiên chạy như điên lên lầu.
Cách bày trí ở lầu hai hoàn toàn khác, mười mấy thẻ bài ngay ngắn chỉnh tề ở tủ trưng bày, nhìn qua rất có khí thế, nhưng đại đa số trống rỗng, chỉ có ngăn tủ thứ nhất bày một chút thẻ bài, tất cả đều là thẻ cấp 1 —— bên trái 10 tấm Lâm Đại Ngọc, bên phải mười tấm Tiết Bảo Thoa.
Quần chúng đi vào tham quan nhịn không được cảm thán: “Toàn là thẻ chỉ định chết tức thì!”
“Chỉ một lần đã bày ra nhiều tấm thẻ như thế, có bán được không đây?”
Nhưng mà, ngay lúc mọi người hoài nghi……
Một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện.
Gần như trong nháy mắt 10 tấm thẻ Đại Ngọc, 10 tấm thẻ Bảo Thoa đang yên lành nằm trong tủ trưng bày nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Quần chúng chạy tới hóng hớt vô cùng chấn động nhìn chằm chằm cảnh này, còn tưởng mình bị hoa mắt.
Cùng lúc đó, trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp liên minh thẻ sao ——
Diệp Trúc: “Đậu má, sao cái tên mập mạp đó làm ra thẻ chỉ định loại bướm chết tức thì chứ?! Lại còn là thẻ sơ cấp tốc 30, max cấp là lên luôn tốc 100 đó aaaa!”
Thẩm An: “Đã bảo anh đừng cười nhạo sư phụ tui mà, giờ tới lượt mình bị nhằm vào rồi ha ha ha!”
Đường Mục Châu: “Mỉm cười.”
Mọi người: “Đường thần anh cười gì vậy?”
Đường Mục Châu: “Cứ đợi đi, hắn ta sẽ còn làm ra nhiều loại thẻ chỉ định chết tức thì nữa.”
Cả đám: “…………”
Sau đó lại có người nói: “Trong cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán có một bảng thông báo, trên đó viết một hàng chữ, mọi người thử cảm thụ chút đi ——thẻ bài hôm nay đã bán hết, cám ơn mọi người đã đến. Ngày mai ngoại trừ Đại Ngọc và Bảo Thoa, tác giả sẽ còn bán thêm loại thẻ mới, trưa mai 11:30 mở tiệm, không gặp không về”.
Cả đám: “……………………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất