Chương 29: Các tuyển thủ bị kinh động
Câu lạc bộ Thành Phố Đêm Tối.
Diệp Trúc đi tới đi lui trong phòng, liên tục xoa xoa mũi: “Tại sao lại xuất hiện thẻ giết bướm tức thì chứ? Set của mình có nhiều thẻ bướm như thế, bộ tên này có thù oán gì với mình sao?! Lần này trực tiếp nhắm vào set thẻ của mình luôn!”
Bùi Cảnh Sơn thấy cậu quay tới quay lui y như con quay, không chịu nổi tiến lên chặn bước cậu, hòa nhã nói: “Tiểu Trúc, em đừng lo quá, anh đã nói chuyện với người của công hội về tên tác giả này, bọn họ đang điều tra. Với lại, Nguyệt Bán đã chế ra thẻ Lâm Đại Ngọc nhằm vào tất cả thẻ hệ hoa, vậy thì có thể biết được hắn không hề chỉ nhằm vào một mình em.”
Diệp Trúc hoàn toàn hoang mang: “Vậy thì mục tiêu của hắn là ai chứ?”
Bùi Cảnh Sơn đáp: “Anh đoán, mục đích của Nguyệt Bán không phải để nhằm vào một tuyển thủ chuyên nghiệp nào, nhưng thẻ bài hắn tạo ra có thể nhắm đến tất cả set thẻ chủ lực của liên minh. Cho nên em không cần gấp, hiện tại là Đường Mục Châu ăn phải thiệt thòi lớn, sau đó có lẽ sẽ còn một đám người cùng nhau bị hố chết, một khi tất cả mọi người đều chịu thiệt thì tất cả mọi người đều như nhau thôi.”
Diệp Trúc: “… Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Không hổ là người tốt nghiệp chuyên ngành triết học, mỗi một câu nói đều đưa ra lý lẽ phân tích vững chắc, mỗi lần nói chuyện với anh đều cảm thấy mình đang bị trí thông minh đè tới ngộp thở. Diệp Trúc quyết định không thèm để ý tới Bùi Cảnh Sơn, xoay người đi về ký túc xá của mình.
Trong phòng ký túc xá của cậu có một tủ kiếng trong suốt che lấp cả một mặt tường, bên trong không chứa thẻ bài mà là đủ loại tiêu bản bướm mua được từ khắp nơi với giá rất cao, trong đó không hề thiếu các loài bướm quý báu gần như sắp tuyệt chủng.
Từ lúc bắt được một chú bướm vô cùng xinh đẹp khi còn bé, cậu đã nảy sinh lòng hứng thú cực kỳ sâu đậm với loài sinh vật này, mấy năm liền đều nghiên cứu về loài bướm, tiêu tốn hàng đống tiền chỉ để mua được một mẫu bướm hiếm, bày khắp cả phòng, sự yêu thích của cậu có thể nói là đã lên được tới trình độ “u mê”.
Năm mười lăm tuổi khi tiếp xúc với Cơn Lốc Thẻ Sao, Diệp Trúc thử nghiệm chế tạo thẻ bướm. Bởi vì ở nhà gom góp được rất nhiều loại tiêu bản bướm khô, khi vẽ thẻ bài cậu đều tham khảo chúng, ý tưởng mới tới liên tục không ngừng.
Lúc đó, trong bộ thẻ của nhà phát hành chỉ có hai, ba loại thẻ bướm vô cùng ít ỏi. Diệp Trúc mở ra con đường riêng, trực tiếp tạo ra một bộ thẻ bài bươm bướm, thậm chí còn mở đầu cho “lối chơi hệ bướm” khá đặc sắc.
Trong bộ thẻ của cậu, Hắc Văn Điệp có ích cho khống chế, Thấu Minh Ngọc Điệp dùng để truy đuổi, Bướm Đưa Thư có thể công kích diện rộng, Bích Điệp có khả năng trị liệu diện rộng cực mạnh, còn có các loại khác như Lam Thiểm Điệp, Bướm Phượng, Bướm Phấn, Bướm Đốm, Bướm Lá Khô,…
Diệp Trúc gần như đem hết toàn bộ chủng loại bướm cậu biết ra để làm thẻ.
Trong liên minh hiện tại, có phòng ngự mạnh nhất là set thẻ hệ thổ của Trịnh Phong, và yếu nhất chính là đàn bướm của Diệp Trúc.
Những sinh vật thể tích nhỏ luôn có điểm thủ rất thấp, nên đa số tuyển thủ trong liên minh sẽ không lựa chọn đưa những thẻ bài sinh vật nhỏ như thế này cho vào bộ thẻ của mình. Trước mắt cũng chỉ có mỗi set thẻ của “Cổ vương” Bùi Cảnh Sơn là chứa một lượng lớn cổ trùng, anh dựa vào chồng tầng trạng thái xấu của cổ trùng để công kích bằng độc, vả lại, rất nhiều cổ trùng của anh đều có năng lực phân tách, có thể tái sinh, điểm thủ cũng không quan trọng lắm.
So với những con cổ trùng đáng sợ, loài bướm uyển chuyển thuộc chủng loại côn trùng, không có năng lực tái sinh liên tục, cho nên thời điểm Diệp Trúc chế tạo thẻ bướm, tất cả mọi người đều không hề coi trọng, cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không tiến xa được. Không ngờ Diệp Trúc lại có thiên phú khác thường, làm ra một lượng lớn thẻ bướm chơi khống chế, lợi dụng thời gian chênh lệch do ảo giác và mất tầm nhìn để khống chế đối thủ, cứ thế chiếm cứ một mảnh trời riêng ở mùa giải thứ bảy, nhận được giải thưởng người mới tốt nhất.
Đồ đệ Thẩm An của Đường Mục Châu là chủ nhân của giải thưởng người mới ở mùa tám, hai người Diệp Trúc và Thẩm An hiện tại là tuyển thủ thiếu niên có thiên phú nhất của liên minh, một người mười bảy tuổi, một người vẫn chưa tới tuổi mười sáu.
Các tuyển thủ lâu năm ở liên minh đều hoàn toàn công nhận thiên phú của tiểu Trúc. Nhất là trận quyết đấu giữa tiểu Trúc và Sơn Lam, là một trong những trận đấu kinh điển nhất của liên minh những năm vừa qua. Sơn Lam am hiểu chiến đấu trên không, set thẻ là các loại chim như Tiên Hạc, Sơn Ca, Phượng Hoàng, Bạch Ưng, đối chiến với đàn bướm rợp trời kín đất của Diệp Trúc, trận quyết chiến đó được xưng là “Trận không chiến đẹp nhất trong lịch sử thẻ sao”.
Kể từ trận tranh tài đó, Diệp Trúc đã trở thành bạn tốt với Sơn Lam lớn hơn cậu tới mấy tuổi.
Diệp Trúc được trui luyện qua hai mùa giải thứ tám và thứ chín của liên minh, phong cách đấu pháp dần dần hình thành. Diệp Trúc vô cùng tự tin, cậu định sẽ cầm lấy một huy chương ở mùa giải thứ mười lần này, nếu không lấy được quán quân, thì cầm chiếc huy chương bạc hoặc huy chương đồng cũng có thể củng cố vị trí của mình trong liên minh.
Thế nhưng hiện tại, sự xuất hiện của tấm thẻ chỉ định chết tức thì Tiết Bảo Thoa này lại giống như một xô nước lạnh dội xuống đầu cậu, khiến cậu vô cùng bất an.
—— giết chết thẻ bướm ngay lập tức!
—— cái tên mập kia có thâm cừu đại hận gì với mình, sao lại trực tiếp nhắm vào toàn bộ thẻ của cậu chứ!?
Diệp Trúc vô cùng buồn bực mở máy tính bảng lên, tìm tới bạn tốt Sơn Lam trong danh bạ, kết nối video chat: “Anh Lam, cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán lại xuất hiện thẻ giết bướm chết tức thì, lại còn có thuộc tính tốc max, anh biết chuyện này không? Em sắp tức chết rồi!”
Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của thiếu niên trên màn hình, Sơn Lam mỉm cười, giọng nói cũng rất mềm mại: “Thẻ bướm của em nhiều như thế, khi thi đấu chỉ có quyền mang một thẻ chết tức thì thôi, cùng lắm thì chỉ giết được một tấm thẻ của em, em còn sợ cái gì chứ?”
Diệp Trúc khẽ giật mình, gãi gãi đầu nói: “Tại em tức tới mụ mị đầu óc luôn, suýt nữa quên mất chuyện này!”
Diệp Trúc lấy lại tinh thần đã bình tĩnh hơn, trong set thẻ của cậu có hơn ba mươi tấm thẻ bươm bướm, diệt đi một tấm thẻ của cậu thì thế nào? Nhưng mà, nếu đối diện là cao thủ, chớp đúng thời cơ giết chết Hắc Văn Điệp hoặc Ngọc Điệp thì tiết tấu của cậu sẽ hoàn toàn xáo trộn.
Diệp Trúc vẫn không an tâm hỏi: “Anh Lam, anh biết lai lịch của tên Nguyệt Bán này không?”
Sơn Lam đáp: “Hắn ta gọi là Chú Béo. Có lẽ sắp tới hắn sẽ làm ra nhiều loại thẻ chỉ định chết tức thì, bị nhằm vào không chỉ có một mình em đâu. Vậy nên không cần lo lắng quá, muốn thẻ chết tức thì lưu thông đại trà thì ít nhất cũng phải chờ tới mùa giải tiếp theo, em vẫn còn đủ thời gian để tìm cách đối phó với loại thẻ này.”
Diệp Trúc gật gật đầu: “Em đã biết ạ, cảm ơn anh Lam!”
Sau khi nghĩ thông suốt việc này, Diệp Trúc cũng tắt chat video, tiện thể cầm mũ giáp của mình lên —— cậu quyết định mở clone đích thân tới cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán nhìn một cái, chẳng phải nói là sẽ có thẻ mới nữa sao? Cậu cũng muốn xem thử coi ai sẽ là tên xui xẻo tiếp theo!
**
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Phán Quyết.
Sơn Lam tắt video chat trực tiếp thì thấy Nhiếp Viễn Đạo vừa tắm xong đi ra. Làn da của Nhiếp Viễn Đạo mang màu đồng rất có hương vị đàn ông, hắn mặc áo choàng tắm, dây lưng chỉ được buộc lỏng, gần như có thể trông thấy tám khối cơ bụng rất gợi cảm lấp ló phía sau.
Thấy người đàn ông đi về phía mình, Sơn Lam lập tức đỏ mặt dời ánh mắt, xích qua bên cạnh: “Sư phụ.”
“Ừm.” Nhiếp Viễn Đạo đáp lời với giọng trầm thấp, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh đồ đệ hỏi, “vừa nói chuyện với ai vậy?”
Sơn Lam hít sâu ổn định nhịp tim, cố gắng hết sức bỏ qua hơi nóng truyền tới từ người bên cạnh, anh trả lời: “Tiểu Trúc mới phàn nàn với em, bảo là trong tiệm thẻ bài Nguyệt Bán xuất hiện thẻ chỉ định loài bướm chết tức thì. Sao hắn có thể làm ra được thẻ chết tức thì max tốc nhanh như vậy chứ? Em nghi ngờ có thể Chú Béo đã có cao nhân chỉ đạo?”
“Có thể.” Giọng nói Nhiếp Viễn Đạo trầm thấp bình thản, “hắn đã thăm dò ra được cách phân phối số liệu cho thẻ bài gốc, hôm nay hội trưởng Huyễn Nguyệt đã cướp được một tấm thẻ Tiết Bảo Thoa, mới nãy có đưa cho tôi xem qua, rất không tồi, so với Võ Tòng đánh hổ hôm trước đúng là tiến bộ rất lớn.”
“Võ Tòng đánh hổ, Đại Ngọc chôn hoa, Bảo Thoa bắt bướm… Rốt cuộc hắn muốn làm bao nhiêu thẻ chết tức thì nữa vậy?” Sơn Lam có chút đau đầu xoa trán, “sớm biết vậy, lúc chúng ta mời chào hắn nên đưa ra điều kiện khác cao hơn một chút.”
“Vô dụng. Có lẽ lúc chúng ta mua đứt bản quyền thẻ Võ Tòng đã khiến hắn ý thức được tầm quan trọng của bản quyền thẻ bài.” Nhiếp Viễn Đạo chắc chắn nói, “trừ phi để hắn nắm được bản quyền thẻ bài, hắn mới có thể cân nhắc ký kết với câu lạc bộ chúng ta.”
“Nhưng nếu vậy thì chẳng phải là rất mạo hiểm sao?” Sơn Lam cũng cảm thấy ban quản lý cấp cao của Phán Quyết không có khả năng đồng ý một điều kiện “tự do bản quyền” như vậy, “để hắn nắm bản quyền trong tay, hắn lúc nào cũng có thể cầm thẻ của mình đi ăn máng khác. Đồng thời, hắn còn nắm được nghiên cứu bí mật của câu lạc bộ, biết hết được set thẻ của toàn bộ các tuyển thủ, một nhà thiết kế như thế thì câu lạc bộ nào dám ký chứ?”
“Vậy nên, càng là nhà thiết kế có thiên phú nổi trội thì các câu lạc bộ càng không dám nhả ra bản quyền thẻ bài. Bởi vì một khi người đó đi ăn máng khác sẽ dẫn tới hậu quả lớn mà câu lạc bộ khó có thể gánh nổi.” Nhiếp Viễn Đạo ngừng một chút, thấp giọng nói, “lúc trước, chẳng phải vì vấn đề bản quyền mà Lâm thần mới trở mặt với câu lạc bộ sao? Lại còn làm to chuyện lên tới tòa án, thưa kiện mất nửa năm, ảnh hưởng tới toàn bộ liên minh, toàn bộ câu lạc bộ đều lập tức chỉnh sửa hợp đồng.”
Nhiếp Viễn Đạo nói xong thì đứng dậy định đi rót nước, Sơn Lam lập tức quan tâm chạy tới rót cho sư phụ một ly nước, nhìn về phía sư phụ với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và cảm kích: “Em biết, sau sự kiện của Lâm thần năm đó, hợp đồng của các câu lạc bộ liền trở nên khắc nghiệt hơn rất nhiều, khiến cho toàn bộ bản quyền thẻ bài của tuyển thủ làm ra đều nằm trong tay câu lạc bộ. Nhờ sư phụ lúc đó ủng hộ em tại hội đồng cổ đông, lại còn phải tiếp tục ký thêm hợp đồng dài đằng đẳng năm năm với Phán Quyết, mới có thể giữ vững được bản quyền thẻ bài của em, để em có thể tự do chế tạo thẻ bài. Sư phụ quá tốt với em, em vẫn luôn ghi tạc trong lòng…”
Nhiếp Viễn Đạo nhíu mày cắt lời anh: “Không cần phải ngày nào cũng treo câu cảm ơn ngay cửa miệng đâu. Tôi là sư phụ cậu, chăm sóc cậu là chuyện đương nhiên.”
“…” Sơn Lam hơi đỏ mặt, né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu không nói lời nào.
Nhiếp Viễn Đạo hoài nghi nhìn đồ đệ: “Cậu đỏ mặt cái gì?”
Sơn Lam vội vàng tằng hắng, kéo về lại chủ đề chính: “Khụ, ý của sư phụ là, Chú Béo vì vấn đề bản quyền nên sẽ không ký kết chính thức với bất kỳ câu lạc bộ nào sao?”
Nhiếp Viễn Đạo nghiêm túc đáp: “Hắn không ký câu lạc bộ nào chính là chuyện tốt. Chí ít, hắn sẽ không liên thủ với mấy đại thần như Đường Mục Châu, Lăng Kinh Đường, Phương Vũ để đối phó chúng ta. Tiếp nữa, những câu lạc bộ khác sẽ chú ý tới tài năng của hắn, chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách chiêu mộ hắn, nhưng chỉ cần hắn kiên định vấn đề bản quyền, thì sẽ không có câu lạc bộ nào dám liều lĩnh trước nguy cơ tiềm ẩn mà đi ký kết với hắn.”
“Vậy chúng ta không tiếp tục lôi kéo hắn sao?” Sơn Lam vẫn không yên tâm lắm.
“Cứ yên lặng theo dõi thôi.” Nhiếp Viễn Đạo đứng lên, xoay người hướng về phòng huấn luyện, “cậu cũng đừng lo lắng. Set thẻ của cậu đều là loài chim rất khó nhắm vào, tôi tin rằng dù có cao nhân chỉ đạo thì tên Nguyệt Bán đó cũng không có khả năng tạo ra thẻ chết tức thì nhằm vào cậu nhanh như thế đâu.”
“…” Anh nói thế thì sẽ thật như vậy sao?
Hôm qua Diệp Trúc là người cười vui vẻ nhất trong group, hôm nay liền bị thẻ chỉ định loài bướm chết tức thì đánh cho vỡ mặt. Lời này của sư phụ khiến Sơn Lam lạnh cả gáy, anh cứ cảm thấy với cách nói này của sư phụ, không chừng là quả thật Chú Béo sẽ làm ra một tấm thẻ nhằm vào mình mất.
Sơn Lam càng nghĩ càng lo lắng. Không được, trưa mai, anh cũng muốn vào game xem thẻ mới của Chú Béo!
***
Trong game, Tạ Minh Triết vui vẻ khoái trá kiểm tra thu nhập của cửa hàng.
Hình thức “bán giới hạn” này chỉ là một loại chiến lược kinh doanh dùng để mở rộng danh tiếng trên thị trường vào giai đoạn đầu thôi. Chỉ làm một ít thẻ bán từ từ, một mặt có thể tiết kiệm được tinh lực và thời gian để suy nghĩ cách làm thẻ mới; mặt khác, cũng có thể đảm bảo cửa hàng có lưu lượng khách ổn định, người không mua được sẽ trở nên gấp gáp, đành phải tiếp tục ngồi đợi vào hôm sau, mà khi đến chờ thì phát hiện lại có thẻ mới… Làm sao đây? Chỉ có thể chờ tiếp tới mai.
Cứ thế, chưa tới một tuần, người chơi yêu thích thi đấu và các công hội lớn đều sẽ biết tới cái tên “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán”, sau này khi cậu tuyên bố làm ra thẻ mới, tự nhiên không cần phải lo lắng tới danh tiếng —— những người chú ý tới thẻ chết tức thì của cậu chắc chắn sẽ chủ động quảng cáo giúp cậu.
Hôm nay cửa hàng thu tới 2 triệu vàng.
Khi bán bản quyền thẻ Võ Tòng cho Nhiếp thần, lần đầu tiên trông thấy nhiều tiền như vậy thì cậu trợn cả mắt lên. Nhưng hiện tại, nhìn thấy thật nhiều số không thế này, cậu không còn bị chấn động như lần đầu tiên trông thấy khoản tiền lớn kia nữa, ngược lại lại cảm thấy đương nhiên —— bởi vì thẻ của cậu đáng giá.
Cửa tiệm mới gầy dựng, 10 thẻ Đại Ngọc, 10 thẻ Bảo Thoa tổng cộng bán ra 2 triệu vàng, đây chỉ mới là bắt đầu.
Trong đầu của cậu còn có ý tưởng tạo ra hai tấm thẻ khác, đêm nay bớt chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, tập trung làm một lần, ngày mai còn tiếp tục kiếm về thêm một món hời lớn.
Diệp Trúc đi tới đi lui trong phòng, liên tục xoa xoa mũi: “Tại sao lại xuất hiện thẻ giết bướm tức thì chứ? Set của mình có nhiều thẻ bướm như thế, bộ tên này có thù oán gì với mình sao?! Lần này trực tiếp nhắm vào set thẻ của mình luôn!”
Bùi Cảnh Sơn thấy cậu quay tới quay lui y như con quay, không chịu nổi tiến lên chặn bước cậu, hòa nhã nói: “Tiểu Trúc, em đừng lo quá, anh đã nói chuyện với người của công hội về tên tác giả này, bọn họ đang điều tra. Với lại, Nguyệt Bán đã chế ra thẻ Lâm Đại Ngọc nhằm vào tất cả thẻ hệ hoa, vậy thì có thể biết được hắn không hề chỉ nhằm vào một mình em.”
Diệp Trúc hoàn toàn hoang mang: “Vậy thì mục tiêu của hắn là ai chứ?”
Bùi Cảnh Sơn đáp: “Anh đoán, mục đích của Nguyệt Bán không phải để nhằm vào một tuyển thủ chuyên nghiệp nào, nhưng thẻ bài hắn tạo ra có thể nhắm đến tất cả set thẻ chủ lực của liên minh. Cho nên em không cần gấp, hiện tại là Đường Mục Châu ăn phải thiệt thòi lớn, sau đó có lẽ sẽ còn một đám người cùng nhau bị hố chết, một khi tất cả mọi người đều chịu thiệt thì tất cả mọi người đều như nhau thôi.”
Diệp Trúc: “… Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Không hổ là người tốt nghiệp chuyên ngành triết học, mỗi một câu nói đều đưa ra lý lẽ phân tích vững chắc, mỗi lần nói chuyện với anh đều cảm thấy mình đang bị trí thông minh đè tới ngộp thở. Diệp Trúc quyết định không thèm để ý tới Bùi Cảnh Sơn, xoay người đi về ký túc xá của mình.
Trong phòng ký túc xá của cậu có một tủ kiếng trong suốt che lấp cả một mặt tường, bên trong không chứa thẻ bài mà là đủ loại tiêu bản bướm mua được từ khắp nơi với giá rất cao, trong đó không hề thiếu các loài bướm quý báu gần như sắp tuyệt chủng.
Từ lúc bắt được một chú bướm vô cùng xinh đẹp khi còn bé, cậu đã nảy sinh lòng hứng thú cực kỳ sâu đậm với loài sinh vật này, mấy năm liền đều nghiên cứu về loài bướm, tiêu tốn hàng đống tiền chỉ để mua được một mẫu bướm hiếm, bày khắp cả phòng, sự yêu thích của cậu có thể nói là đã lên được tới trình độ “u mê”.
Năm mười lăm tuổi khi tiếp xúc với Cơn Lốc Thẻ Sao, Diệp Trúc thử nghiệm chế tạo thẻ bướm. Bởi vì ở nhà gom góp được rất nhiều loại tiêu bản bướm khô, khi vẽ thẻ bài cậu đều tham khảo chúng, ý tưởng mới tới liên tục không ngừng.
Lúc đó, trong bộ thẻ của nhà phát hành chỉ có hai, ba loại thẻ bướm vô cùng ít ỏi. Diệp Trúc mở ra con đường riêng, trực tiếp tạo ra một bộ thẻ bài bươm bướm, thậm chí còn mở đầu cho “lối chơi hệ bướm” khá đặc sắc.
Trong bộ thẻ của cậu, Hắc Văn Điệp có ích cho khống chế, Thấu Minh Ngọc Điệp dùng để truy đuổi, Bướm Đưa Thư có thể công kích diện rộng, Bích Điệp có khả năng trị liệu diện rộng cực mạnh, còn có các loại khác như Lam Thiểm Điệp, Bướm Phượng, Bướm Phấn, Bướm Đốm, Bướm Lá Khô,…
Diệp Trúc gần như đem hết toàn bộ chủng loại bướm cậu biết ra để làm thẻ.
Trong liên minh hiện tại, có phòng ngự mạnh nhất là set thẻ hệ thổ của Trịnh Phong, và yếu nhất chính là đàn bướm của Diệp Trúc.
Những sinh vật thể tích nhỏ luôn có điểm thủ rất thấp, nên đa số tuyển thủ trong liên minh sẽ không lựa chọn đưa những thẻ bài sinh vật nhỏ như thế này cho vào bộ thẻ của mình. Trước mắt cũng chỉ có mỗi set thẻ của “Cổ vương” Bùi Cảnh Sơn là chứa một lượng lớn cổ trùng, anh dựa vào chồng tầng trạng thái xấu của cổ trùng để công kích bằng độc, vả lại, rất nhiều cổ trùng của anh đều có năng lực phân tách, có thể tái sinh, điểm thủ cũng không quan trọng lắm.
So với những con cổ trùng đáng sợ, loài bướm uyển chuyển thuộc chủng loại côn trùng, không có năng lực tái sinh liên tục, cho nên thời điểm Diệp Trúc chế tạo thẻ bướm, tất cả mọi người đều không hề coi trọng, cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không tiến xa được. Không ngờ Diệp Trúc lại có thiên phú khác thường, làm ra một lượng lớn thẻ bướm chơi khống chế, lợi dụng thời gian chênh lệch do ảo giác và mất tầm nhìn để khống chế đối thủ, cứ thế chiếm cứ một mảnh trời riêng ở mùa giải thứ bảy, nhận được giải thưởng người mới tốt nhất.
Đồ đệ Thẩm An của Đường Mục Châu là chủ nhân của giải thưởng người mới ở mùa tám, hai người Diệp Trúc và Thẩm An hiện tại là tuyển thủ thiếu niên có thiên phú nhất của liên minh, một người mười bảy tuổi, một người vẫn chưa tới tuổi mười sáu.
Các tuyển thủ lâu năm ở liên minh đều hoàn toàn công nhận thiên phú của tiểu Trúc. Nhất là trận quyết đấu giữa tiểu Trúc và Sơn Lam, là một trong những trận đấu kinh điển nhất của liên minh những năm vừa qua. Sơn Lam am hiểu chiến đấu trên không, set thẻ là các loại chim như Tiên Hạc, Sơn Ca, Phượng Hoàng, Bạch Ưng, đối chiến với đàn bướm rợp trời kín đất của Diệp Trúc, trận quyết chiến đó được xưng là “Trận không chiến đẹp nhất trong lịch sử thẻ sao”.
Kể từ trận tranh tài đó, Diệp Trúc đã trở thành bạn tốt với Sơn Lam lớn hơn cậu tới mấy tuổi.
Diệp Trúc được trui luyện qua hai mùa giải thứ tám và thứ chín của liên minh, phong cách đấu pháp dần dần hình thành. Diệp Trúc vô cùng tự tin, cậu định sẽ cầm lấy một huy chương ở mùa giải thứ mười lần này, nếu không lấy được quán quân, thì cầm chiếc huy chương bạc hoặc huy chương đồng cũng có thể củng cố vị trí của mình trong liên minh.
Thế nhưng hiện tại, sự xuất hiện của tấm thẻ chỉ định chết tức thì Tiết Bảo Thoa này lại giống như một xô nước lạnh dội xuống đầu cậu, khiến cậu vô cùng bất an.
—— giết chết thẻ bướm ngay lập tức!
—— cái tên mập kia có thâm cừu đại hận gì với mình, sao lại trực tiếp nhắm vào toàn bộ thẻ của cậu chứ!?
Diệp Trúc vô cùng buồn bực mở máy tính bảng lên, tìm tới bạn tốt Sơn Lam trong danh bạ, kết nối video chat: “Anh Lam, cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán lại xuất hiện thẻ giết bướm chết tức thì, lại còn có thuộc tính tốc max, anh biết chuyện này không? Em sắp tức chết rồi!”
Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của thiếu niên trên màn hình, Sơn Lam mỉm cười, giọng nói cũng rất mềm mại: “Thẻ bướm của em nhiều như thế, khi thi đấu chỉ có quyền mang một thẻ chết tức thì thôi, cùng lắm thì chỉ giết được một tấm thẻ của em, em còn sợ cái gì chứ?”
Diệp Trúc khẽ giật mình, gãi gãi đầu nói: “Tại em tức tới mụ mị đầu óc luôn, suýt nữa quên mất chuyện này!”
Diệp Trúc lấy lại tinh thần đã bình tĩnh hơn, trong set thẻ của cậu có hơn ba mươi tấm thẻ bươm bướm, diệt đi một tấm thẻ của cậu thì thế nào? Nhưng mà, nếu đối diện là cao thủ, chớp đúng thời cơ giết chết Hắc Văn Điệp hoặc Ngọc Điệp thì tiết tấu của cậu sẽ hoàn toàn xáo trộn.
Diệp Trúc vẫn không an tâm hỏi: “Anh Lam, anh biết lai lịch của tên Nguyệt Bán này không?”
Sơn Lam đáp: “Hắn ta gọi là Chú Béo. Có lẽ sắp tới hắn sẽ làm ra nhiều loại thẻ chỉ định chết tức thì, bị nhằm vào không chỉ có một mình em đâu. Vậy nên không cần lo lắng quá, muốn thẻ chết tức thì lưu thông đại trà thì ít nhất cũng phải chờ tới mùa giải tiếp theo, em vẫn còn đủ thời gian để tìm cách đối phó với loại thẻ này.”
Diệp Trúc gật gật đầu: “Em đã biết ạ, cảm ơn anh Lam!”
Sau khi nghĩ thông suốt việc này, Diệp Trúc cũng tắt chat video, tiện thể cầm mũ giáp của mình lên —— cậu quyết định mở clone đích thân tới cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán nhìn một cái, chẳng phải nói là sẽ có thẻ mới nữa sao? Cậu cũng muốn xem thử coi ai sẽ là tên xui xẻo tiếp theo!
**
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Phán Quyết.
Sơn Lam tắt video chat trực tiếp thì thấy Nhiếp Viễn Đạo vừa tắm xong đi ra. Làn da của Nhiếp Viễn Đạo mang màu đồng rất có hương vị đàn ông, hắn mặc áo choàng tắm, dây lưng chỉ được buộc lỏng, gần như có thể trông thấy tám khối cơ bụng rất gợi cảm lấp ló phía sau.
Thấy người đàn ông đi về phía mình, Sơn Lam lập tức đỏ mặt dời ánh mắt, xích qua bên cạnh: “Sư phụ.”
“Ừm.” Nhiếp Viễn Đạo đáp lời với giọng trầm thấp, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh đồ đệ hỏi, “vừa nói chuyện với ai vậy?”
Sơn Lam hít sâu ổn định nhịp tim, cố gắng hết sức bỏ qua hơi nóng truyền tới từ người bên cạnh, anh trả lời: “Tiểu Trúc mới phàn nàn với em, bảo là trong tiệm thẻ bài Nguyệt Bán xuất hiện thẻ chỉ định loài bướm chết tức thì. Sao hắn có thể làm ra được thẻ chết tức thì max tốc nhanh như vậy chứ? Em nghi ngờ có thể Chú Béo đã có cao nhân chỉ đạo?”
“Có thể.” Giọng nói Nhiếp Viễn Đạo trầm thấp bình thản, “hắn đã thăm dò ra được cách phân phối số liệu cho thẻ bài gốc, hôm nay hội trưởng Huyễn Nguyệt đã cướp được một tấm thẻ Tiết Bảo Thoa, mới nãy có đưa cho tôi xem qua, rất không tồi, so với Võ Tòng đánh hổ hôm trước đúng là tiến bộ rất lớn.”
“Võ Tòng đánh hổ, Đại Ngọc chôn hoa, Bảo Thoa bắt bướm… Rốt cuộc hắn muốn làm bao nhiêu thẻ chết tức thì nữa vậy?” Sơn Lam có chút đau đầu xoa trán, “sớm biết vậy, lúc chúng ta mời chào hắn nên đưa ra điều kiện khác cao hơn một chút.”
“Vô dụng. Có lẽ lúc chúng ta mua đứt bản quyền thẻ Võ Tòng đã khiến hắn ý thức được tầm quan trọng của bản quyền thẻ bài.” Nhiếp Viễn Đạo chắc chắn nói, “trừ phi để hắn nắm được bản quyền thẻ bài, hắn mới có thể cân nhắc ký kết với câu lạc bộ chúng ta.”
“Nhưng nếu vậy thì chẳng phải là rất mạo hiểm sao?” Sơn Lam cũng cảm thấy ban quản lý cấp cao của Phán Quyết không có khả năng đồng ý một điều kiện “tự do bản quyền” như vậy, “để hắn nắm bản quyền trong tay, hắn lúc nào cũng có thể cầm thẻ của mình đi ăn máng khác. Đồng thời, hắn còn nắm được nghiên cứu bí mật của câu lạc bộ, biết hết được set thẻ của toàn bộ các tuyển thủ, một nhà thiết kế như thế thì câu lạc bộ nào dám ký chứ?”
“Vậy nên, càng là nhà thiết kế có thiên phú nổi trội thì các câu lạc bộ càng không dám nhả ra bản quyền thẻ bài. Bởi vì một khi người đó đi ăn máng khác sẽ dẫn tới hậu quả lớn mà câu lạc bộ khó có thể gánh nổi.” Nhiếp Viễn Đạo ngừng một chút, thấp giọng nói, “lúc trước, chẳng phải vì vấn đề bản quyền mà Lâm thần mới trở mặt với câu lạc bộ sao? Lại còn làm to chuyện lên tới tòa án, thưa kiện mất nửa năm, ảnh hưởng tới toàn bộ liên minh, toàn bộ câu lạc bộ đều lập tức chỉnh sửa hợp đồng.”
Nhiếp Viễn Đạo nói xong thì đứng dậy định đi rót nước, Sơn Lam lập tức quan tâm chạy tới rót cho sư phụ một ly nước, nhìn về phía sư phụ với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và cảm kích: “Em biết, sau sự kiện của Lâm thần năm đó, hợp đồng của các câu lạc bộ liền trở nên khắc nghiệt hơn rất nhiều, khiến cho toàn bộ bản quyền thẻ bài của tuyển thủ làm ra đều nằm trong tay câu lạc bộ. Nhờ sư phụ lúc đó ủng hộ em tại hội đồng cổ đông, lại còn phải tiếp tục ký thêm hợp đồng dài đằng đẳng năm năm với Phán Quyết, mới có thể giữ vững được bản quyền thẻ bài của em, để em có thể tự do chế tạo thẻ bài. Sư phụ quá tốt với em, em vẫn luôn ghi tạc trong lòng…”
Nhiếp Viễn Đạo nhíu mày cắt lời anh: “Không cần phải ngày nào cũng treo câu cảm ơn ngay cửa miệng đâu. Tôi là sư phụ cậu, chăm sóc cậu là chuyện đương nhiên.”
“…” Sơn Lam hơi đỏ mặt, né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu không nói lời nào.
Nhiếp Viễn Đạo hoài nghi nhìn đồ đệ: “Cậu đỏ mặt cái gì?”
Sơn Lam vội vàng tằng hắng, kéo về lại chủ đề chính: “Khụ, ý của sư phụ là, Chú Béo vì vấn đề bản quyền nên sẽ không ký kết chính thức với bất kỳ câu lạc bộ nào sao?”
Nhiếp Viễn Đạo nghiêm túc đáp: “Hắn không ký câu lạc bộ nào chính là chuyện tốt. Chí ít, hắn sẽ không liên thủ với mấy đại thần như Đường Mục Châu, Lăng Kinh Đường, Phương Vũ để đối phó chúng ta. Tiếp nữa, những câu lạc bộ khác sẽ chú ý tới tài năng của hắn, chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách chiêu mộ hắn, nhưng chỉ cần hắn kiên định vấn đề bản quyền, thì sẽ không có câu lạc bộ nào dám liều lĩnh trước nguy cơ tiềm ẩn mà đi ký kết với hắn.”
“Vậy chúng ta không tiếp tục lôi kéo hắn sao?” Sơn Lam vẫn không yên tâm lắm.
“Cứ yên lặng theo dõi thôi.” Nhiếp Viễn Đạo đứng lên, xoay người hướng về phòng huấn luyện, “cậu cũng đừng lo lắng. Set thẻ của cậu đều là loài chim rất khó nhắm vào, tôi tin rằng dù có cao nhân chỉ đạo thì tên Nguyệt Bán đó cũng không có khả năng tạo ra thẻ chết tức thì nhằm vào cậu nhanh như thế đâu.”
“…” Anh nói thế thì sẽ thật như vậy sao?
Hôm qua Diệp Trúc là người cười vui vẻ nhất trong group, hôm nay liền bị thẻ chỉ định loài bướm chết tức thì đánh cho vỡ mặt. Lời này của sư phụ khiến Sơn Lam lạnh cả gáy, anh cứ cảm thấy với cách nói này của sư phụ, không chừng là quả thật Chú Béo sẽ làm ra một tấm thẻ nhằm vào mình mất.
Sơn Lam càng nghĩ càng lo lắng. Không được, trưa mai, anh cũng muốn vào game xem thẻ mới của Chú Béo!
***
Trong game, Tạ Minh Triết vui vẻ khoái trá kiểm tra thu nhập của cửa hàng.
Hình thức “bán giới hạn” này chỉ là một loại chiến lược kinh doanh dùng để mở rộng danh tiếng trên thị trường vào giai đoạn đầu thôi. Chỉ làm một ít thẻ bán từ từ, một mặt có thể tiết kiệm được tinh lực và thời gian để suy nghĩ cách làm thẻ mới; mặt khác, cũng có thể đảm bảo cửa hàng có lưu lượng khách ổn định, người không mua được sẽ trở nên gấp gáp, đành phải tiếp tục ngồi đợi vào hôm sau, mà khi đến chờ thì phát hiện lại có thẻ mới… Làm sao đây? Chỉ có thể chờ tiếp tới mai.
Cứ thế, chưa tới một tuần, người chơi yêu thích thi đấu và các công hội lớn đều sẽ biết tới cái tên “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán”, sau này khi cậu tuyên bố làm ra thẻ mới, tự nhiên không cần phải lo lắng tới danh tiếng —— những người chú ý tới thẻ chết tức thì của cậu chắc chắn sẽ chủ động quảng cáo giúp cậu.
Hôm nay cửa hàng thu tới 2 triệu vàng.
Khi bán bản quyền thẻ Võ Tòng cho Nhiếp thần, lần đầu tiên trông thấy nhiều tiền như vậy thì cậu trợn cả mắt lên. Nhưng hiện tại, nhìn thấy thật nhiều số không thế này, cậu không còn bị chấn động như lần đầu tiên trông thấy khoản tiền lớn kia nữa, ngược lại lại cảm thấy đương nhiên —— bởi vì thẻ của cậu đáng giá.
Cửa tiệm mới gầy dựng, 10 thẻ Đại Ngọc, 10 thẻ Bảo Thoa tổng cộng bán ra 2 triệu vàng, đây chỉ mới là bắt đầu.
Trong đầu của cậu còn có ý tưởng tạo ra hai tấm thẻ khác, đêm nay bớt chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, tập trung làm một lần, ngày mai còn tiếp tục kiếm về thêm một món hời lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất