Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!
Chương 2
Hổ Khiếu Sơn có yêu quái, đây chính là truyền thuyết truyền từ đời này sang đời khác ở Đào Trang.
Có người nói rằng, bầy yêu quái này có một Sơn Đại Vương, bộ dáng chính là mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu, vô cùng hung ác, chính là một tên hung thần.
Bạch Lâm Uyên vẫn còn mơ mơ hồ hồ lại nghe bên tai có người nói chuyện.
“Hắn làm sao còn chưa tỉnh?”
“Ai da Đại Vương, hắn là phàm nhân, bị người lật đi lật lại như thế một đường, cũng không dễ dàng gì mà chịu được.”
“Ách, phàm nhân thật phiền phức!” Thanh âm kia có chút thiếu kiên nhẫn: “Tránh ra tránh ra, bản vương tự mình xem.”
Bạch Lâm Uyên rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Đập vào mắt, chính là khuôn mặt của một thiếu niên, ngũ quan sắc sảo, lại có chút phong tình dị tộc, càng thu hút người khác chính là một đôi con ngươi như mắt mèo màu hổ phách. Thiếu niên nhìn thấy y tỉnh rồi, liền quay qua thủ hạ phía sau mà đắc ý hừ một tiếng, lại quay đầu nhìn sang Bạch Lâm Uyên: “Ngươi chính là Bạch Lâm Uyên?” (có cảm giác, đây chỉ là một con mèo con :’) )
“Chính là tại hạ.”
“Hảo, ngươi bây giờ lập tức viết thư, bảo quý phủ của ngươi trong vòng một tháng đem đồ vật của ta trả lại, bằng không, ta liền —— ” thiếu niên suy nghĩ chốc lát, đột nhiên trừng lớn đôi mắt long lanh như đá mắt mèo kia: “Ta liền ăn ngươi!”
Bạch Lâm Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong đôi môi hồng nhạt của hắn thấp thoáng hai chiếc răng nanh, thật khiến người ta yêu thích a. (*tưởng tượng* thật sự là giống một con mèo nhỏ a :3)
Có người nói rằng, bầy yêu quái này có một Sơn Đại Vương, bộ dáng chính là mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu, vô cùng hung ác, chính là một tên hung thần.
Bạch Lâm Uyên vẫn còn mơ mơ hồ hồ lại nghe bên tai có người nói chuyện.
“Hắn làm sao còn chưa tỉnh?”
“Ai da Đại Vương, hắn là phàm nhân, bị người lật đi lật lại như thế một đường, cũng không dễ dàng gì mà chịu được.”
“Ách, phàm nhân thật phiền phức!” Thanh âm kia có chút thiếu kiên nhẫn: “Tránh ra tránh ra, bản vương tự mình xem.”
Bạch Lâm Uyên rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Đập vào mắt, chính là khuôn mặt của một thiếu niên, ngũ quan sắc sảo, lại có chút phong tình dị tộc, càng thu hút người khác chính là một đôi con ngươi như mắt mèo màu hổ phách. Thiếu niên nhìn thấy y tỉnh rồi, liền quay qua thủ hạ phía sau mà đắc ý hừ một tiếng, lại quay đầu nhìn sang Bạch Lâm Uyên: “Ngươi chính là Bạch Lâm Uyên?” (có cảm giác, đây chỉ là một con mèo con :’) )
“Chính là tại hạ.”
“Hảo, ngươi bây giờ lập tức viết thư, bảo quý phủ của ngươi trong vòng một tháng đem đồ vật của ta trả lại, bằng không, ta liền —— ” thiếu niên suy nghĩ chốc lát, đột nhiên trừng lớn đôi mắt long lanh như đá mắt mèo kia: “Ta liền ăn ngươi!”
Bạch Lâm Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong đôi môi hồng nhạt của hắn thấp thoáng hai chiếc răng nanh, thật khiến người ta yêu thích a. (*tưởng tượng* thật sự là giống một con mèo nhỏ a :3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất