Chương 113: Phân Khúc Thị Trường
Trần Linh Nhi thấy phu quân của mình oai phong như vậy, tự trong lòng thấy thơm lây. Nàng ta khẽ níu tay Vân Phong mà thủ thỉ.
- " a... rốt cuộc có chuyện gì mà... chàng lại trở nên oai phong như vậy chứ?"
Vạn Vân Phong cười đắc ý, đoạn bước vào quán lấy tay áo lau nhẹ ghế ngồi cho Linh Nhi, đoạn lịch lãm dìu nàng ngồi vào khiến nàng ta nở mày nở mặt sung sướng. Mọi người nhìn vào đều tấm tắc, thầm khen chàng trai thật tâm lý yêu chiều nương tử.
Tất cả yên vị, chủ quán bê ra tám tô phở cho mọi người. Tất cả đều bắt đầu công việc của mình. Nguyễn Văn An và Trịnh Võ Quyết không hy vọng gì một quán phở bán dựa vào lòng đường cả, nhưng vì bạch đạo sư đang ở đây nên bọn họ gọi là "cung kính không bằng tuân lệnh " . Hai tên này vừa gắp một đũa, lập tức tròn xoe mắt mà thốt lên.
- " ngon...ngon quá..."
Thực sự thì chất lượng tô phở ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng. Vạn Vân Phong mỉm cười, mầm đá thì lúc nào chẳng ngon? Bọn họ đi ăn sáng giờ này có thể xem là hơi trễ. Vân Phong lúc này mới hỏi hai tên An và Quyết.
° " tô phở ở đây và tô phở ở trong tiệm trung tâm, tô phở nào ngon hơn?"
An và Quyết húp thêm một hơi nữa, đoạn nhìn vào tô phở mà đánh giá.
- " tô phở này vừa thơm vừa đậm đà, thịt lại nhiều, so với tô phở ở trung tâm thì không hề thua kém, thậm chí có phần nhỉnh hơn "
Vạn Vân Phong nhìn tô phở mà có chút tinh ý. Tô phở bình thường đâu có chất lượng đến như vậy, chẳng qua bây giờ đang tiếp hai đại nhân vật là quan đứng đầu trấn cùng với phú thương giàu thứ mười Giao Chỉ, thế nên tô phở cũng tự động nhiều thịt ít hành là điều đương nhiên. Tuy vậy, mùi vị của nước lèo là không thể bàn cãi. Vạn Vân Phong cũng húp một hơi, rồi hỏi tiếp.
° " tô phở ở đây chỉ có giá từ hai đến ba hào một tô, giá chỉ bằng một phần năm tô phở ở quán các ngươi thường ăn. Các ngươi nghĩ gì về điều này?"
Câu hỏi nghe như hỏi cho vui nhưng lại chứa đựng thâm ý kiểm tra kiến thức. Nguyễn Văn An nghĩ gì đó bất chợt cảm thấy tức giận nói.
- " tên bán phở ở trung tâm thật sự ăn dày quá đáng. Một tô phở bán lời gấp năm bảy lần, rõ ràng chặt chém khách hàng, tội này phải nghiêm trị "
Lời nói dứt khoát, xem ra trong lòng đã có ý định đưa người đến đó thanh tra. Vạn Vân Phong nghe vậy thì khẽ lắc đầu, đưa tay ra hiệu im lặng, rồi quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết. Vốn là một con buôn, tất nhiên cách nhìn về chuyện buôn bán sẽ sâu sắc hơn người ngoài nghề. Trịnh Võ Quyết trầm ngâm.
- " quán phở trung tâm phải tốn tiền mặt bằng, bàn ghế và các loại đồ đạc bên trong cũng là loại tốt, cùng với đó là nhân viên thuê về đều là tuyển chọn. Từng đó yếu tố đều trông cậy vào tiền lời của tô phở, cho nên đắt hơn là đương nhiên"
Quan trấn và năm anh em họ Trần khẽ ồ lên. Vạn Vân Phong lúc này mới gật đầu.
° " không sai, chính là như vậy"
Năm anh em họ Trần bao nhiêu năm sống trong túng thiếu, lúc kẹt cũng từng vào quán phở lề đường, chứ những quán phở sang trọng thì chưa bao giờ dám bước vô. Linh Nhi lúc này mũm mĩm nói.
- " tận... hơn một đồng bạc một tô phở ư? Chúng ta không nghĩ mình sẽ bỏ tiền để ăn trong những tiệm ăn đó"
Linh Nhi nói xong thì cả bốn người anh đều gật đầu đồng ý, trong khi An và Quyết có chút ngại. Vân Phong húp sạch tô phở, thở một hơi thật dài mà nói.
° " muội không ăn nhưng có người khác ăn. Xã hội con người phân hóa giàu nghèo sang chảnh. Có nhiều người sẵn sàng bỏ tiền để vô ngồi trong một quán sang trọng để ăn phở, tiền phở thì ít mà tiền dịch vụ thì nhiều. Còn quán phở chúng ta đang ăn cũng giống như bánh nướng mà muội đi bán vậy, đều không tốn tiền mặt bằng và tiền thuê nhân viên. Những dịch vụ như này là dành cho những người chỉ muốn bỏ tiền thưởng thức sản phẩm, cho nên tiền mua cũng từ đó mà rẻ theo. Cái này gọi là phân khúc thị trường "
"PHÂN KHÚC THỊ TRƯỜNG?" cả bọn ngạc nhiên khi lần đầu nghe một khái niệm mới lạ như vậy. Vạn Vân Phong nhìn một lượt bọn họ mà giải thích.
° " đúng vậy. Lấy ví dụ quán chúng ta đang ngồi là lấn chiếm vỉa hè, không tốn tiền mặt bằng. Những người vào đây chỉ đơn giản là muốn ăn phở ngon chứ không đòi hỏi phải sang trọng quý phái, đây là phân khúc tập trung những người lao động ít tiền hoặc những người tiết kiệm. Còn quán phở trung tâm lại tập trung những người nhiều tiền, bọn họ không đơn giản chỉ muốn ăn phở mà cái họ muốn chính là hai chữ "đẳng cấp" . Không chỉ vì chất lượng tô phở mà không gian xung quanh phải sang trọng, nhân viên phục vụ chu đáo, và lúc đó họ cảm giác mình thật quý phái. Đây là một phân khúc thị trường khác."
Năm anh em họ Trần tròn xoe mắt ngạc nhiên , mà An và Quyết quay sang nhìn nhau gật đầu , xem ra đã hiểu vấn đề. Vạn Vân Phong nhìn hai tên An và Quyết, đây là mục tiêu mà hắn muốn truyền tải thông điệp của mình, hắn nói tiếp.
° " tùy thuộc vào nhu cầu của người dân khác nhau mà thị trường từ đó cũng có nhiều phân khúc khác nhau. Quán phở lề đường và quán phở trung tâm đều kinh doanh phở, nhưng phân khúc thị trường khác nhau nên không có tính cạnh tranh nhau. Các ngươi sau này làm việc cũng cần xem xét rất nhiều vấn đề, từ đó chọn ra cách giải quyết hợp lý nhất"
Đây chính là lời giáo huấn của thầy với trò. An và Quyết cúi đầu thi lễ, tiếp nhận giáo huấn.
Ăn uống xong xuôi, hai tên An và Quyết xin phép cáo lui để về lo công việc. Vạn Vân Phong tính tiền xong cũng đưa tiễn năm anh em họ Trần trở về làng. Đưa tiễn ra khỏi trấn, Linh Nhi bịn rịn níu tay.
- " phu quân, hay chàng đừng đi đòi nợ nữa, chúng ta cùng nhau đi về"
Lời nói chân thành này khiến bất cứ ai cũng động lòng . Bốn người anh thấy vậy thì thương em gái, cũng muốn em được hoàn thành tâm nguyện, cho nên cũng mở lời.
- " em rể, nghe chúng ta nói vài câu. Bây giờ bỏ hết mọi chuyện, đừng làm cái chuyện kia nữa, chúng ta cùng nhau trở về đi. Có được không?"
Cái "chuyện kia" chính là chuyện mà Vân Phong nhờ bọn họ giải thích với Linh Nhi về hôn ước, rằng cái hôn ước đó không được xem là thật (chứ không phải huê hôn đâu nhé) . Vạn Vân Phong nghe vậy thì giật mình, xua tay lập tức.
- " sao có thể như vậy được? Đó là chuyện hệ trọng, nhất định phải làm "
Lời nói dứt khoát như vậy khiến bốn người anh mặt tiu nghỉu cả. Vân Phong lúc này lại quay sang Linh Nhi mà dịu dàng.
° " Linh Nhi, nghe lời ta. Số tiền ta cho người ta mượn tuy không lớn nhưng nhất định phải đòi, làm sao mà bỏ không được? Ta đi vài ba tháng sẽ trở về, muội ngoan ngoãn ở nhà đợi ta "
Lời nói ngọt ngào dịu dàng khiến trái tim Linh Nhi ấm áp, nhưng trái tim của bốn người anh thì nghẹn lại. Rõ ràng biết em gái của mình đang bị nam nhân kia lừa, vậy mà phải im lặng hết cả không làm gì được. Linh Nhi lúc này dù không muốn xa nhưng cũng biết rằng không thể giữ lại được, đành phải gật đầu.
- " vậy... chàng đi sớm về sớm. Thiếp sẽ đợi chàng trở về"
Vạn Vân Phong nghe vậy mừng trong lòng, cuối cùng cũng lừa được thiếu nữ này rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm ấp bàn tay Linh Nhi trong tay mình, dịu dàng âu yếm.
- " vậy... trời không còn sớm nữa, nàng mau cùng các anh trở về đi "
Linh Nhi tràn ngập trong cảm giác hạnh phúc, nàng từ biệt hắn mà rời đi cùng các anh. Nàng đi được một đoạn lại ngoái đầu nhìn hắn mà lưu luyến. Cứ mỗi lần như vậy, hắn lại đưa tay lên chào nàng. Bước chân Linh Nhi càng lúc càng xa, khi mà bóng dáng nàng đã khuất dạng, khuôn mặt của hắn lúc này lại chuyển sang một thoáng buồn.
° " ta xin lỗi nàng, Linh Nhi bé nhỏ. Ta chỉ là một kẻ chạy trốn án tử hình. Nếu vị ấy tìm ra ta. Có thể vài chục năm nữa, hoặc vài tháng nữa, cũng có thể là ngày mai, thì ta lúc đó không còn đường sống. Ta không muốn nàng theo ta mà trở thành góa phụ. Nếu ta có thể làm chủ được sinh mệnh của mình, ta cũng không lừa dối nàng nhiều đến thế"
Ánh mắt buồn tiếc nuối, xem ra hắn cũng rất xem trọng Linh Nhi. Mà thôi mặc kệ, cái gì cúng là cúng mà cái gì ăn được mới ăn. Không ăn được thì cũng đừng tiếc nuối làm gì, hắn quay lưng bật cười một tiếng rồi đi vào trong trấn, quên hết tất cả mọi thứ sau lưng.
- " a... rốt cuộc có chuyện gì mà... chàng lại trở nên oai phong như vậy chứ?"
Vạn Vân Phong cười đắc ý, đoạn bước vào quán lấy tay áo lau nhẹ ghế ngồi cho Linh Nhi, đoạn lịch lãm dìu nàng ngồi vào khiến nàng ta nở mày nở mặt sung sướng. Mọi người nhìn vào đều tấm tắc, thầm khen chàng trai thật tâm lý yêu chiều nương tử.
Tất cả yên vị, chủ quán bê ra tám tô phở cho mọi người. Tất cả đều bắt đầu công việc của mình. Nguyễn Văn An và Trịnh Võ Quyết không hy vọng gì một quán phở bán dựa vào lòng đường cả, nhưng vì bạch đạo sư đang ở đây nên bọn họ gọi là "cung kính không bằng tuân lệnh " . Hai tên này vừa gắp một đũa, lập tức tròn xoe mắt mà thốt lên.
- " ngon...ngon quá..."
Thực sự thì chất lượng tô phở ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng. Vạn Vân Phong mỉm cười, mầm đá thì lúc nào chẳng ngon? Bọn họ đi ăn sáng giờ này có thể xem là hơi trễ. Vân Phong lúc này mới hỏi hai tên An và Quyết.
° " tô phở ở đây và tô phở ở trong tiệm trung tâm, tô phở nào ngon hơn?"
An và Quyết húp thêm một hơi nữa, đoạn nhìn vào tô phở mà đánh giá.
- " tô phở này vừa thơm vừa đậm đà, thịt lại nhiều, so với tô phở ở trung tâm thì không hề thua kém, thậm chí có phần nhỉnh hơn "
Vạn Vân Phong nhìn tô phở mà có chút tinh ý. Tô phở bình thường đâu có chất lượng đến như vậy, chẳng qua bây giờ đang tiếp hai đại nhân vật là quan đứng đầu trấn cùng với phú thương giàu thứ mười Giao Chỉ, thế nên tô phở cũng tự động nhiều thịt ít hành là điều đương nhiên. Tuy vậy, mùi vị của nước lèo là không thể bàn cãi. Vạn Vân Phong cũng húp một hơi, rồi hỏi tiếp.
° " tô phở ở đây chỉ có giá từ hai đến ba hào một tô, giá chỉ bằng một phần năm tô phở ở quán các ngươi thường ăn. Các ngươi nghĩ gì về điều này?"
Câu hỏi nghe như hỏi cho vui nhưng lại chứa đựng thâm ý kiểm tra kiến thức. Nguyễn Văn An nghĩ gì đó bất chợt cảm thấy tức giận nói.
- " tên bán phở ở trung tâm thật sự ăn dày quá đáng. Một tô phở bán lời gấp năm bảy lần, rõ ràng chặt chém khách hàng, tội này phải nghiêm trị "
Lời nói dứt khoát, xem ra trong lòng đã có ý định đưa người đến đó thanh tra. Vạn Vân Phong nghe vậy thì khẽ lắc đầu, đưa tay ra hiệu im lặng, rồi quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết. Vốn là một con buôn, tất nhiên cách nhìn về chuyện buôn bán sẽ sâu sắc hơn người ngoài nghề. Trịnh Võ Quyết trầm ngâm.
- " quán phở trung tâm phải tốn tiền mặt bằng, bàn ghế và các loại đồ đạc bên trong cũng là loại tốt, cùng với đó là nhân viên thuê về đều là tuyển chọn. Từng đó yếu tố đều trông cậy vào tiền lời của tô phở, cho nên đắt hơn là đương nhiên"
Quan trấn và năm anh em họ Trần khẽ ồ lên. Vạn Vân Phong lúc này mới gật đầu.
° " không sai, chính là như vậy"
Năm anh em họ Trần bao nhiêu năm sống trong túng thiếu, lúc kẹt cũng từng vào quán phở lề đường, chứ những quán phở sang trọng thì chưa bao giờ dám bước vô. Linh Nhi lúc này mũm mĩm nói.
- " tận... hơn một đồng bạc một tô phở ư? Chúng ta không nghĩ mình sẽ bỏ tiền để ăn trong những tiệm ăn đó"
Linh Nhi nói xong thì cả bốn người anh đều gật đầu đồng ý, trong khi An và Quyết có chút ngại. Vân Phong húp sạch tô phở, thở một hơi thật dài mà nói.
° " muội không ăn nhưng có người khác ăn. Xã hội con người phân hóa giàu nghèo sang chảnh. Có nhiều người sẵn sàng bỏ tiền để vô ngồi trong một quán sang trọng để ăn phở, tiền phở thì ít mà tiền dịch vụ thì nhiều. Còn quán phở chúng ta đang ăn cũng giống như bánh nướng mà muội đi bán vậy, đều không tốn tiền mặt bằng và tiền thuê nhân viên. Những dịch vụ như này là dành cho những người chỉ muốn bỏ tiền thưởng thức sản phẩm, cho nên tiền mua cũng từ đó mà rẻ theo. Cái này gọi là phân khúc thị trường "
"PHÂN KHÚC THỊ TRƯỜNG?" cả bọn ngạc nhiên khi lần đầu nghe một khái niệm mới lạ như vậy. Vạn Vân Phong nhìn một lượt bọn họ mà giải thích.
° " đúng vậy. Lấy ví dụ quán chúng ta đang ngồi là lấn chiếm vỉa hè, không tốn tiền mặt bằng. Những người vào đây chỉ đơn giản là muốn ăn phở ngon chứ không đòi hỏi phải sang trọng quý phái, đây là phân khúc tập trung những người lao động ít tiền hoặc những người tiết kiệm. Còn quán phở trung tâm lại tập trung những người nhiều tiền, bọn họ không đơn giản chỉ muốn ăn phở mà cái họ muốn chính là hai chữ "đẳng cấp" . Không chỉ vì chất lượng tô phở mà không gian xung quanh phải sang trọng, nhân viên phục vụ chu đáo, và lúc đó họ cảm giác mình thật quý phái. Đây là một phân khúc thị trường khác."
Năm anh em họ Trần tròn xoe mắt ngạc nhiên , mà An và Quyết quay sang nhìn nhau gật đầu , xem ra đã hiểu vấn đề. Vạn Vân Phong nhìn hai tên An và Quyết, đây là mục tiêu mà hắn muốn truyền tải thông điệp của mình, hắn nói tiếp.
° " tùy thuộc vào nhu cầu của người dân khác nhau mà thị trường từ đó cũng có nhiều phân khúc khác nhau. Quán phở lề đường và quán phở trung tâm đều kinh doanh phở, nhưng phân khúc thị trường khác nhau nên không có tính cạnh tranh nhau. Các ngươi sau này làm việc cũng cần xem xét rất nhiều vấn đề, từ đó chọn ra cách giải quyết hợp lý nhất"
Đây chính là lời giáo huấn của thầy với trò. An và Quyết cúi đầu thi lễ, tiếp nhận giáo huấn.
Ăn uống xong xuôi, hai tên An và Quyết xin phép cáo lui để về lo công việc. Vạn Vân Phong tính tiền xong cũng đưa tiễn năm anh em họ Trần trở về làng. Đưa tiễn ra khỏi trấn, Linh Nhi bịn rịn níu tay.
- " phu quân, hay chàng đừng đi đòi nợ nữa, chúng ta cùng nhau đi về"
Lời nói chân thành này khiến bất cứ ai cũng động lòng . Bốn người anh thấy vậy thì thương em gái, cũng muốn em được hoàn thành tâm nguyện, cho nên cũng mở lời.
- " em rể, nghe chúng ta nói vài câu. Bây giờ bỏ hết mọi chuyện, đừng làm cái chuyện kia nữa, chúng ta cùng nhau trở về đi. Có được không?"
Cái "chuyện kia" chính là chuyện mà Vân Phong nhờ bọn họ giải thích với Linh Nhi về hôn ước, rằng cái hôn ước đó không được xem là thật (chứ không phải huê hôn đâu nhé) . Vạn Vân Phong nghe vậy thì giật mình, xua tay lập tức.
- " sao có thể như vậy được? Đó là chuyện hệ trọng, nhất định phải làm "
Lời nói dứt khoát như vậy khiến bốn người anh mặt tiu nghỉu cả. Vân Phong lúc này lại quay sang Linh Nhi mà dịu dàng.
° " Linh Nhi, nghe lời ta. Số tiền ta cho người ta mượn tuy không lớn nhưng nhất định phải đòi, làm sao mà bỏ không được? Ta đi vài ba tháng sẽ trở về, muội ngoan ngoãn ở nhà đợi ta "
Lời nói ngọt ngào dịu dàng khiến trái tim Linh Nhi ấm áp, nhưng trái tim của bốn người anh thì nghẹn lại. Rõ ràng biết em gái của mình đang bị nam nhân kia lừa, vậy mà phải im lặng hết cả không làm gì được. Linh Nhi lúc này dù không muốn xa nhưng cũng biết rằng không thể giữ lại được, đành phải gật đầu.
- " vậy... chàng đi sớm về sớm. Thiếp sẽ đợi chàng trở về"
Vạn Vân Phong nghe vậy mừng trong lòng, cuối cùng cũng lừa được thiếu nữ này rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm ấp bàn tay Linh Nhi trong tay mình, dịu dàng âu yếm.
- " vậy... trời không còn sớm nữa, nàng mau cùng các anh trở về đi "
Linh Nhi tràn ngập trong cảm giác hạnh phúc, nàng từ biệt hắn mà rời đi cùng các anh. Nàng đi được một đoạn lại ngoái đầu nhìn hắn mà lưu luyến. Cứ mỗi lần như vậy, hắn lại đưa tay lên chào nàng. Bước chân Linh Nhi càng lúc càng xa, khi mà bóng dáng nàng đã khuất dạng, khuôn mặt của hắn lúc này lại chuyển sang một thoáng buồn.
° " ta xin lỗi nàng, Linh Nhi bé nhỏ. Ta chỉ là một kẻ chạy trốn án tử hình. Nếu vị ấy tìm ra ta. Có thể vài chục năm nữa, hoặc vài tháng nữa, cũng có thể là ngày mai, thì ta lúc đó không còn đường sống. Ta không muốn nàng theo ta mà trở thành góa phụ. Nếu ta có thể làm chủ được sinh mệnh của mình, ta cũng không lừa dối nàng nhiều đến thế"
Ánh mắt buồn tiếc nuối, xem ra hắn cũng rất xem trọng Linh Nhi. Mà thôi mặc kệ, cái gì cúng là cúng mà cái gì ăn được mới ăn. Không ăn được thì cũng đừng tiếc nuối làm gì, hắn quay lưng bật cười một tiếng rồi đi vào trong trấn, quên hết tất cả mọi thứ sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất