Chương 153: Điều Bất Ngờ.
Thời trôi đi, thấm thoát đã một tháng qua. Trong thời gian ấy cả nhà họ Trần như bị ma ám, lúc nào cũng rầu rĩ. Thu nhi thường xuyên thấy cha đứng ngoài cổng ngó về phương xa như đang trông ngóng ai đó trở về, mẹ thì hay ngồi trong phòng một mình ôm những món đồ của con trai để lại mà thút thít gạt nước mắt mong nhớ một người đã đi xa. Sinh ra được mỗi thằng con để nối dõi tông đường, giờ nó đi rồi không biết khi nào trở về, biết nó có được bình an hay không. Nhiều đêm cha mẹ nằm mơ thấy con mình bị bắt cóc bán cho người Hán làm nô lệ khiến cho người làm cha làm mẹ bật khóc trong giấc mơ.
Trần Viện chiều hôm nay lại đứng ngoài cổng ngóng về nơi phương xa với tâm trạng u sầu như thường ngày vẫn vậy, vẫn chờ mong một ngày hài tử sẽ trở về, chưa ngày nào thôi mong nhớ. Đang đứng thẫn thờ thì thấy từ xa có bóng dáng hai người đàn ông lạ mặt, nhìn qua là biết không phải người làng này, có vẻ như họ đi ngang qua. Trần Viện không mấy quan tâm đến họ, cho đến khi họ dừng trước cửa nhà ông mà hỏi.
- " này bác gì đó ơi, cho chúng tôi hỏi đây có phải nhà của ông Trần Viện, phụ thân của cháu Trần Đú Cần không?"
Trần Viện giật mình khi nghe người ta nhắc đến con mình. Không lẽ đây là người quen của Đú Cần, được nhờ vả đến đây để gửi lời? Nghĩ như vậy, ông vô cùng mừng rỡ, đôi tay run run đưa lên mà nói không liền mạch.
- " đúng...đúng rồi, tôi là bố nó đây. Xin hỏi hai vị có phải là người quen của nó, tới đây chuyển tin tức của nó cho tôi?"
Hai người đàn ông kia thoáng nhìn nhau, sau đó quay sang Trần Viện mà gật đầu. Người thợ may khốn khổ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ mà chào đón hai vị khách.
- " quý hóa quá. Hai vị vào nhà uống chén trà rồi nói "
Vừa nói vừa niềm nở đón khách vào, mà hai vị khách kia cũng thuận theo đó mà bước vào theo. Hai vị khách ngó ngôi nhà nhỏ của người thợ may này một lượt, xem chừng đang đánh giá mọi thứ tỉ mỉ lắm. Hai người này quan sát xong thì ngồi vào bàn, Trần Viện lúc này đi ra sau nhà gọi nhỏ.
- " bà nó ơi, có tin tức của Cần nhi rồi. Ở ngoài có hai người quen của Cần nhi ghé chơi, họ gửi tin tức của con cho mình"
Người mẹ nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, tay cầm cây củi cũng vô thức mà rớt xuống đất, ánh mắt sáng bừng hy vọng mà túm lấy tay áo chồng hỏi.
- " thật chứ? Ông nói thật chứ? Có tin con rồi sao?"
Trần Viện rưng rưng xúc động, khẽ gật đầu. Hai vợ chồng mừng mừng tủi tủi, nắm lấy tay nhau rưng rưng cảm xúc. Trần Viện lúc này vỗ về bàn tay vợ mình, khẽ nói.
- " được rồi, bà pha một ấm trà nóng, tôi bây giờ ra tiếp chuyện khách"
Người vợ vui mừng gật đầu, siết chặt tay chồng mình mà hối thúc.
- " phải phải... Ông ra ngoài tiếp khách đi, đừng để người ta phải chờ lâu. Tôi lập tức pha trà ngay "
Trần Viện gật đầu đi ra, người vợ vội vàng thêm lửa vào nồi nước bà đang nấu dở, chắc cũng sắp sôi rồi. Trần Viện bước ra ngoài ngồi vào bàn tiếp khách, ông nở một nụ cười tươi và định nói rằng hai vị khách đợi một lúc sẽ có trà nóng mới pha. Thế nhưng chưa kịp nói thì một trong hai người kia đã hằn giọng nói.
- " thôi, không cần phải màu mè phiền phức. Bọn ta tới chuyển lời xong là sẽ đi ngay, không dư dả thời gian để ngồi bốc phét với ông"
Lời nói thô thiển khó nghe. Trần Viện trên môi tắt hẳn nụ cười, tự nhiên thấy trong lòng bất an. Tên còn lại bất ngờ đập tay xuống bàn cái "RẦM..." khiến chủ nhà giật thót mình. Hắn trợn mắt nói.
- " chúng ta là người ở kỹ viện Thiên Thai, đến đây để hỏi tội ông. Ông đẻ con ra không biết dạy, để nó vào chỗ bọn ta ăn uống chơi gái không trả tiền. Đã ăn quỵt chơi quỵt còn chớ, nó còn dám to gan lẻn vào ăn trộm tiền của bà chủ chúng ta, ông nói xem phải xử lý thế nào?"
"XOẢNG..." một tiếng đổ bể phát ra. Người mẹ bưng bình tra ra mời khách đúng lúc nghe được câu nói này, bà sững sờ chết lặng mà đánh rơi luôn bình trà. Trần Viện lúc này cũng chết lặng, con ông mới 14 tuổi mà cũng biết chơi đĩ ư? Lại còn ăn quỵt và trộm cắp nữa? Không tin vào những gì mình nghe, ông lắp bắp nói.
- " hai vị, có phải hai vị nhầm lẫn gì không? Con tôi nó mới 14 tuổi thì làm gì có khả năng gây chuyện tày đình như vậy? "
Lời nói run rẩy của một người cha đau khổ không làm hai tên đó động lòng dù chỉ một chút, chúng cười nhạt nhẽo.
- " ha ha ha... nhầm lẫn ư? Bắt tận tay, giay tận mặt mà còn nhầm lẫn à?"
Dứt lời lập tức rút ra một cái áo cũ, thẳng tay vứt vào mặt Trần Viện mà quát.
- " đây, nhìn cho rõ đi thằng già. Ông xem đây là cái gì?"
Trần Viện run rẩy cầm lấy cái áo, nhanh chóng nhận ra đây là áo của con trai mình. Chiếc áo bẩn bị vài vết rách, trên áo còn dính vài vết máu khô. Trần Viện hoảng hốt, bàn tay run run nắm chặt chiếc áo. Vết rách này chứng tỏ con ông bị người ta túm áo đánh, còn vết máu này không lẽ là máu của con ông? Con đau thì cha mẹ xót, Trần Viện quên hết sợ hãi mà bật đứng dậy gầm lên.
- " LŨ KHỐN NẠN, CÁC NGƯỜI ĐÁNH CON TA?"
Hai tên kia thực ra là ma cô chăn gái trong kỹ viện, là những kẻ máu lạnh. Bọn chúng thấy Trần Viện phản kháng như vậy thì cười nhạt khinh thường. Hai tên bất ngờ đứng dậy túm lấy hai vai người cha gầy gò mà đè xuống. Trần Viện lúc này bị đè ngồi xuống ghế, cũng đã hiểu tình hình đang xảy ra, cảm thấy lo lắng cho con trai mình. Hai tên ma cô cười nhạt nói.
- " nó đã ăn quỵt còn trộm tiền, bọn ta không những đánh mà còn đang giam giữ nó. Nếu muốn gặp lại con thì lên Cổ Loa trấn, đến kỹ viện Thiên Thai, chúng ta sẽ cho ông gặp lại con."
Nói xong thì hừ một tiếng rồi bước ra ngoài đi thẳng, để lại người cha và mẹ đang đau khổ vì lo lắng cho con mình.
Trần Viện chiều hôm nay lại đứng ngoài cổng ngóng về nơi phương xa với tâm trạng u sầu như thường ngày vẫn vậy, vẫn chờ mong một ngày hài tử sẽ trở về, chưa ngày nào thôi mong nhớ. Đang đứng thẫn thờ thì thấy từ xa có bóng dáng hai người đàn ông lạ mặt, nhìn qua là biết không phải người làng này, có vẻ như họ đi ngang qua. Trần Viện không mấy quan tâm đến họ, cho đến khi họ dừng trước cửa nhà ông mà hỏi.
- " này bác gì đó ơi, cho chúng tôi hỏi đây có phải nhà của ông Trần Viện, phụ thân của cháu Trần Đú Cần không?"
Trần Viện giật mình khi nghe người ta nhắc đến con mình. Không lẽ đây là người quen của Đú Cần, được nhờ vả đến đây để gửi lời? Nghĩ như vậy, ông vô cùng mừng rỡ, đôi tay run run đưa lên mà nói không liền mạch.
- " đúng...đúng rồi, tôi là bố nó đây. Xin hỏi hai vị có phải là người quen của nó, tới đây chuyển tin tức của nó cho tôi?"
Hai người đàn ông kia thoáng nhìn nhau, sau đó quay sang Trần Viện mà gật đầu. Người thợ may khốn khổ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ mà chào đón hai vị khách.
- " quý hóa quá. Hai vị vào nhà uống chén trà rồi nói "
Vừa nói vừa niềm nở đón khách vào, mà hai vị khách kia cũng thuận theo đó mà bước vào theo. Hai vị khách ngó ngôi nhà nhỏ của người thợ may này một lượt, xem chừng đang đánh giá mọi thứ tỉ mỉ lắm. Hai người này quan sát xong thì ngồi vào bàn, Trần Viện lúc này đi ra sau nhà gọi nhỏ.
- " bà nó ơi, có tin tức của Cần nhi rồi. Ở ngoài có hai người quen của Cần nhi ghé chơi, họ gửi tin tức của con cho mình"
Người mẹ nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, tay cầm cây củi cũng vô thức mà rớt xuống đất, ánh mắt sáng bừng hy vọng mà túm lấy tay áo chồng hỏi.
- " thật chứ? Ông nói thật chứ? Có tin con rồi sao?"
Trần Viện rưng rưng xúc động, khẽ gật đầu. Hai vợ chồng mừng mừng tủi tủi, nắm lấy tay nhau rưng rưng cảm xúc. Trần Viện lúc này vỗ về bàn tay vợ mình, khẽ nói.
- " được rồi, bà pha một ấm trà nóng, tôi bây giờ ra tiếp chuyện khách"
Người vợ vui mừng gật đầu, siết chặt tay chồng mình mà hối thúc.
- " phải phải... Ông ra ngoài tiếp khách đi, đừng để người ta phải chờ lâu. Tôi lập tức pha trà ngay "
Trần Viện gật đầu đi ra, người vợ vội vàng thêm lửa vào nồi nước bà đang nấu dở, chắc cũng sắp sôi rồi. Trần Viện bước ra ngoài ngồi vào bàn tiếp khách, ông nở một nụ cười tươi và định nói rằng hai vị khách đợi một lúc sẽ có trà nóng mới pha. Thế nhưng chưa kịp nói thì một trong hai người kia đã hằn giọng nói.
- " thôi, không cần phải màu mè phiền phức. Bọn ta tới chuyển lời xong là sẽ đi ngay, không dư dả thời gian để ngồi bốc phét với ông"
Lời nói thô thiển khó nghe. Trần Viện trên môi tắt hẳn nụ cười, tự nhiên thấy trong lòng bất an. Tên còn lại bất ngờ đập tay xuống bàn cái "RẦM..." khiến chủ nhà giật thót mình. Hắn trợn mắt nói.
- " chúng ta là người ở kỹ viện Thiên Thai, đến đây để hỏi tội ông. Ông đẻ con ra không biết dạy, để nó vào chỗ bọn ta ăn uống chơi gái không trả tiền. Đã ăn quỵt chơi quỵt còn chớ, nó còn dám to gan lẻn vào ăn trộm tiền của bà chủ chúng ta, ông nói xem phải xử lý thế nào?"
"XOẢNG..." một tiếng đổ bể phát ra. Người mẹ bưng bình tra ra mời khách đúng lúc nghe được câu nói này, bà sững sờ chết lặng mà đánh rơi luôn bình trà. Trần Viện lúc này cũng chết lặng, con ông mới 14 tuổi mà cũng biết chơi đĩ ư? Lại còn ăn quỵt và trộm cắp nữa? Không tin vào những gì mình nghe, ông lắp bắp nói.
- " hai vị, có phải hai vị nhầm lẫn gì không? Con tôi nó mới 14 tuổi thì làm gì có khả năng gây chuyện tày đình như vậy? "
Lời nói run rẩy của một người cha đau khổ không làm hai tên đó động lòng dù chỉ một chút, chúng cười nhạt nhẽo.
- " ha ha ha... nhầm lẫn ư? Bắt tận tay, giay tận mặt mà còn nhầm lẫn à?"
Dứt lời lập tức rút ra một cái áo cũ, thẳng tay vứt vào mặt Trần Viện mà quát.
- " đây, nhìn cho rõ đi thằng già. Ông xem đây là cái gì?"
Trần Viện run rẩy cầm lấy cái áo, nhanh chóng nhận ra đây là áo của con trai mình. Chiếc áo bẩn bị vài vết rách, trên áo còn dính vài vết máu khô. Trần Viện hoảng hốt, bàn tay run run nắm chặt chiếc áo. Vết rách này chứng tỏ con ông bị người ta túm áo đánh, còn vết máu này không lẽ là máu của con ông? Con đau thì cha mẹ xót, Trần Viện quên hết sợ hãi mà bật đứng dậy gầm lên.
- " LŨ KHỐN NẠN, CÁC NGƯỜI ĐÁNH CON TA?"
Hai tên kia thực ra là ma cô chăn gái trong kỹ viện, là những kẻ máu lạnh. Bọn chúng thấy Trần Viện phản kháng như vậy thì cười nhạt khinh thường. Hai tên bất ngờ đứng dậy túm lấy hai vai người cha gầy gò mà đè xuống. Trần Viện lúc này bị đè ngồi xuống ghế, cũng đã hiểu tình hình đang xảy ra, cảm thấy lo lắng cho con trai mình. Hai tên ma cô cười nhạt nói.
- " nó đã ăn quỵt còn trộm tiền, bọn ta không những đánh mà còn đang giam giữ nó. Nếu muốn gặp lại con thì lên Cổ Loa trấn, đến kỹ viện Thiên Thai, chúng ta sẽ cho ông gặp lại con."
Nói xong thì hừ một tiếng rồi bước ra ngoài đi thẳng, để lại người cha và mẹ đang đau khổ vì lo lắng cho con mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất