Bạch Đạo Sư

Chương 154: Gặp Lại Con Trai.

Trước Sau
Thu nhi đang giặt đồ ngoài suối nên không biết chuyện gì xảy ra trong nhà mình, âu cũng là may mắn. Nếu để hai tên ma cô chăn gái kia thấy được nhan sắc của nàng thì sẽ rất phiền phức. Thu nhi giặt đồ xong liền bê chậu đồ về nhà phơi, vừa về đến nhà đã nghe tiếng khóc rưng rức của mẹ. Nàng lo lắng chạy vào thì thấy bình trà rơi bể dưới đất chưa ai dọn, còn mẹ nàng thì đang ngồi khóc bên bàn. Thu nhi lo lắng lại gần mẹ hỏi.

- " mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy? Cha đâu rồi? Tại sao mẹ lại khóc?"

Vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt của Thu nhi. Người mẹ lúc này thút thít gạt nước mắt nói.

- " em con nó lại gây họa, bị người ta bắt rồi. Vừa nãy người ta tới hỏi tội, cha con đã theo họ lên trấn gặp nó , vừa mới đi xong "

Nói xong lại ôm mặt khóc nức nở. Thu nhi nghe như sét đánh ngang tai, vội vàng tới ôm mẹ mà vỗ về một chút. Nàng cảm thấy lo lắng , cũng vội ra cổng ngó về phương xa, thấp thoáng thấy bóng cha mình cùng hai người nữa đã đi xa lắm rồi. Nàng đưa tay lên ngực, trái tim nàng nghẹn lại. Tai họa cứ thế đổ ập xuống đầu gia đình nàng, nàng tự hỏi bao giờ mới được bình yên.

Trần Viện đi theo hai tên ma cô chăn gái ấy lên cỗ xe ngựa để sẵn đầu làng, cỗ xe ngựa lăn bánh rời làng Thạch Thần đến thẳng Cổ Loa thành. Kỹ viện Thiên Thai nằm ở trung tâm trấn là kỹ viện của ông chủ người Hán, và bà chủ kiêm tú bà cũng là người Hán luôn. Kỹ viện là nơi ô uế, khác với vẻ ngoài lộng lẫy, nơi đây là nơi những người phụ nữ bị vùi dập thảm thương.

Khi hai tên ma cô dẫn Trần Viện tới đứng trước cửa kỹ viện, chúng dặn ông đứng ngoài chờ. Trần Viện thấy hai tên đó vào trong thì thầm cái gì đó với bà chủ, rồi bà ta lại nói cái gì đó, sau đó đi mất. Phải một lúc sau một tên ma cô mới ra gặp Trần Viện , hắn hừ một tiếng.

- " được rồi, đi theo ta vào gặp con ngươi"

Nói xong liền đi thẳng, Trần Viện lo lắng bước đi theo. Bọn chúng dẫn ông ta vào phòng giam phía sau kỹ viện nơi mà chúng chứa củi và cũng là nơi chúng bắt những thiếu nữ mới để "đào tạo" với những dụng cụ tra tấn dã man. Nhìn những thứ kinh khủng ấy, ông lặng người run rẩy. Cửa phòng chứa củi mở sẵn, ông theo bọn chúng bước vào, bỗng có tiếng gọi thảm thiết.

- " phụ thân, cứu con..."

Trần Viện nghe tiếng gọi quen thuộc gì giật mình nhìn về phía ấy. Trước mắt ông là thằng con trai quý tử đang cởi trần bị trói quỳ dưới nền nhà, cơ thể nhiều vết bầm bị đánh. Con đau cái xót, Trần Viện rên rỉ trong đớn đau.

- " con ơi là con, sao lại ra nông nỗi này..."

Vừa rên rỉ vừa chạy lại định ôm lấy con, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã bị hai tên ma cô kéo lại. Lúc này có tiếng nói chua ngoa vang lên.



- " hay cho tên nam man không biết dạy con, dám to gan vào kỹ viện của bà đây quấy rối, không biết sống chết "

Trần Viện giật mình quay lại, thì ra vì quá thương con mà ông không nhận ra bên cạnh có người đàn bà ăn mặc sang trọng nhưng vẻ mặt chua ngoa ác độc đang ngồi trên ghế . Trần Viện vội vàng cúi đầu thi lễ.

- " tiểu dân Trần Viện, tham kiến phu nhân"

Mụ ta ngồi banh háng không chút ý tứ, mặt đanh lại mà chỉ mặt mắng.

- " hay cho tên nam man nhà ngươi không biết dạy con. Con ngươi đã vào kỹ viện của ta ăn uống và chơi gái đẹp, đã quỵt tiền còn chớ, lại to gan ăn trộm của ta một nén vàng lớn. Ngươi nói xem tội này phải xử thế nào?"

Trần Viện kinh hãi. 1 nén vàng lớn, đó là số tiền ông dành dụm bấy lâu nay để dành cưới vợ cho con, không phải là số tiền nhỏ. Trần Viện quay sang đau khổ nhìn con mình mà hỏi.

- " Cần nhi, nói cho cha nghe có phải đúng như vậy không?"

Trần Đú Cần vẻ mặt oan ức, định nói gì đó nhưng liếc sang thấy tú bà đang trợn mắt nhìn mình. Nó kinh hãi cúi đầu nhận tội.

- " phụ thân, là hài nhi lỡ dại. Xin cha hãy cứu con"

Trần Viện chết lặng, vậy là con ông thật sự đã làm những chuyện này. 1 nén vàng lớn, tức là mười nén vàng nhỏ, là số tiền vợ chồng ông tích cóp dành dụm bấy lâu nay. Bây giờ nó không những xài hết số tiền ấy, còn ăn trộm của người khác nữa sao? Trần Viện đau khổ tột cùng, không cầm được nước mắt mà bật khóc.

Trần Đú Cần nhìn cha nó khóc như vậy lại không dám nói gì, bởi nó sợ người đàn bà ngồi bên cạnh nó. Thật ra mọi chuyện cũng không hoàn toàn như lời người đàn bà ấy nói, nó thực sự bị vu oan. Nguyên lai ban đầu nó hừng hực khí thế lên trấn để làm ăn, và đương nhiên nó chẳng làm gì cả. Gần một tháng qua nó chỉ ăn và chơi lêu lỏng, số tiền nó mang theo cứ thế vơi dần. rồi đến ngày nó đứng trước kỹ viện Thiên Thai, cái kỹ viện lớn nhất trấn. Trần Đú Cần lúc này 14 tuổi, cái tuổi trổ mã lông mu cũng đã lún phún mọc. Nhìn thấy những con đĩ trong kỹ viện đó thướt tha lẳng lơ với những bộ y phục hở hang khiêu gợi khiến nó nứng. Nó muốn vào chơi thử, nhưng cảm thấy sợ. Và cũng giống lúc trộm tiền của ba mẹ, lần này nó cũng nghĩ ra một lý do hết sức củ chuối cho hành động của nó. Nó tự nhủ " đời người sống được bao nhiêu năm, nay sống mai chết biết đường nào. Thế ta cũng nên vào chơi thử cho biết để không uổng phí một kiếp người" . Nghĩ xong liền "dũng cảm " bước vào kỹ viện mà không biết đời là gì.

Kỹ viện thời phong kiến là nơi biến những cô gái thành con đĩ, là nơi mà các cô nương ấy phải làm mọi cách để moi tiền của đàn ông nếu không muốn bị tra tấn hành hạ. Đú Cần vào kỹ viện như dê vào miệng cọp. Các cô nương quây quần ôm hắn, gọi nhiều món đắt tiền, đoạn vừa ôm vừa hàn huyên trò chuyện để điều tra thân thế. Ngay khi vừa biết được nó chỉ là con ông thợ may ở cái làng quê hẻo lánh, không chút quyền lực, lập tức tú bà xuất hiện trở mặt. Khi tính tiền, số tiền nó có không đủ trả cho những món xa xỉ trên bàn, những món mà nó ăn chưa được một phần nhỏ. Không đủ tiền trả, nó lập tức bị trói vào nhà củi và bị đánh đập dã man, những màn tra tấn mà kỹ viện dùng để ép những cô nương mới đến phải ngoan ngoãn.

Không chỉ có vậy, tú bà còn cho hai tên ma cô đến tận nhà để đánh giá gia sản, chính là ước lượng xem gia đình này có thể trả bao nhiêu tiền để chuộc người. Sau khi về lại và báo cáo, tú bà đánh giá có thể moi được 100 nén bạc, thế là bà ta phán tội nó ăn cắp 1 nén vàng lớn của bà. Trần Đú Cần bị oan, nhưng khác ở vụ trộm tiền đền thờ, nó bây giờ không dám khóc kêu oan dù chỉ nữa lời. Xem ra lần trải đời này của nó là hơi thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau