Chương 164: Hôn Sự Của Thu Nhi.
Trần Viện kể về hôn sự của Đú Cần khiến Thu nhi vui mừng, nàng lúc này mới liên kết với vẻ mặt phờ phạc của cha mà vui vẻ hỏi.
- " cha, vậy là cha mệt mỏi thời gian qua là vì lo lắng chuyện hôn sự của tiểu đệ sao?"
Trần Viện cười gượng, khẽ gật đầu.
- " đúng là như thế, chính là như thế "
Triệu phu nhân vẫn khẽ mỉm cười không hứng thú, không mấy bận tâm. Thế nhưng chuyện này vẫn không phải là trọng điểm mà ông ta phải lên đây tìm bà, vẫn là có chuyện khác. Trần Viện nhìn khuôn mặt thờ ơ của Triệu phu nhân mà có chút ngập ngừng, lúc này lại quay sang con gái mà nói.
- " Thu nhi à. Có câu " gái thập tam, nam thập lục " . Em con đã đến tuổi dựng vợ thì con đã thừa tuổi gả chồng rồi, cũng phải tính chuyện hôn sự cho con thôi"
" hôn sự của con?" Thu nhi ngạc nhiên thốt lên, mà Triệu phu nhân đang bưng ly trà chưa kịp uống thì khựng lại, giữ ly trà ngay khoé môi mà liếc sang nhìn. Trần Viện hít một hơi thật sâu rồi thở dài gật đầu.
- " phải, hôn sự của con. Thu nhi à, con năm nay cũng đã 18 tuổi rồi, ở cái tuổi này nhiều thiếu nữ đã có chồng và sinh ra vài hài tử, nhưng con thì vẫn chưa. Thiết nghĩ con cũng phải lấy chồng yên bề gia thất trước, sau đó em con mới cưới vợ được"
Lời nói của Trần Viện khiến Triệu phu nhân khó chịu. Thu nhi là viên ngọc quý hái ra tiền cho bà, bây giờ cưới chồng thì... Chuyện này không được, phải tính lại. Triệu phu nhân khẽ đặt ly trà xuống, đứng dậy quay mặt đi sang phía cửa sổ để giấu đi vẻ mặt khó chịu của mình. Khẽ liếc ra sau, bà bậm môi nói.
- " chậc... thằng em cưới vợ thì cứ cưới đi, có lý nào lại ép chị nó phải cưới trước mới được? Chuyện này ta thấy không hợp lý"
Trần Viện dường như đã đoán trước được tình huống này, ông đứng dậy cúi đầu thi lễ.
- " phu nhân nói đúng, không có lý do gì ép buộc cả. Thế nhưng con gái đã nhiều tuổi rồi, sợ trễ thêm một vài năm nữa sẽ mất giá khó gả vào nhà tử tế. Bây giờ vẫn còn trẻ, vẫn nên lo hôn sự cho nó "
Triệu phu nhân khẽ tặc lưỡi khó chịu. Trần Viện nói không sai, ở thời phong kiến thì 13 tuổi đã phải gả chồng, nữ nhi 18 tuổi bị xem là độ tuổi bắt đầu già đi, gả chồng thời điểm này là đúng. Đang phân vân thì Trần Viện đã mạnh dạn nói tiếp.
- " không dám giấu phu nhân, tại hạ đến đây hôm nay là mạn phép xin phu nhân cho con gái nghỉ việc , để tại hạ dẫn con gái về lo chuyện hạnh phúc cả đời cho nó, xin phu nhân chấp nhận"
Lời nói rõ ràng rành mạch. Triệu phu nhân nghe rõ từng câu, khuôn mặt trở nên khó chịu, hai khóe mắt khẽ nhấp nháy. Đây chính là trọng điểm, là điều bà lo lắng nhất. Lấy chồng rồi thì sẽ phải rời khỏi gánh hát của bà, khiến bà mất đi một viên ngọc quý. Bà muốn phản đối, nhưng phản đối như thế nào bây giờ? Khi mà những lý lẽ của Trần Viện là hoàn toàn đúng đắn. Triệu phu nhân quay sang nhìn Thu nhi, bà tính hỏi nàng dự định thế nào. Nếu nàng không muốn lấy chồng bây giờ thì bà sẽ dùng quyền lực để can thiệp, thế nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thu nhi thì bà biết ngay hiếu nữ này sẽ không bao giờ cãi lời cha mẹ, thế nên bà đành phải ngậm ngùi chấp nhận. Bà hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, sau đó từ từ bước lại ghế ngồi. Khẽ dựa lưng vào ghế, bà thở dài hỏi.
- " vậy... ông định khi nào cho cháu nghỉ việc trở về?"
Câu hỏi này chứng tỏ rằng bà ta đã chấp nhận. Trần Viện nghe vậy mừng rỡ, liền thi lễ.
- " thưa phu nhân, tại hạ xin phép được đưa cháu về trong hôm nay luôn cho tiện "
Vừa nghe đến chữ "hôm nay " , Triệu phu nhân trừng mắt tức giận, không kìm chế được mà đập tay vào bàn khiến Trần Viện giật nảy mình. Bà bật dậy mà mắng.
- " ngươi làm cái gì cũng phải vừa phải thôi, cũng nên biết nghĩ đến cho người khác với. Nếu muốn cho con nghỉ việc thì cũng phải nói trước với ta dăm bữa nửa tháng để ta còn tính. Bây giờ ngươi đường đột như vậy, ngươi có biết kế hoạch làm việc của ta bị ngươi phá hỏng không hả. Khoảng mươi ngày nữa có vị khách từ Kiến Nghiệp (thủ đô Đông Ngô) đến Giao Chỉ gặp đại gia Đường Lược bàn chuyện làm ăn. Đại gia Đường Lược đã đặt cọc thuê đoàn ca kỹ của ta, ông lại đè ngay lúc này lấy đi tay đàn chủ lực, là cố tình chơi ta phải không?"
Lời quát mắng nghiêm túc này khiến cả hai cha con giật mình. Thu nhi đã theo phu nhân được hai năm, và đây là lần đầu tiên nàng thấy phu nhân tức giận như vậy. Trần Viện thì giật mình hoảng hốt, vội xua tay nói.
- " xin phu nhân bớt giận. Bây giờ tại hạ đưa cháu về xem mắt để bàn chuyện hôn sự trước. Sau lễ xem mắt thì vẫn còn thời gian dài, trong lúc đó có thể quay lại làm việc ngắn hạn cho phu nhân, như thế có được không?"
Lời nói lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng. Triệu phu nhân nhìn vậy thì nguôi giận, khẽ ngồi xuống mà trấn tĩnh. Trần Viện lúc này mồ hôi tuôn ra, tiếp tục trấn an.
- " ngay cả sau này cháu gái lấy chồng, nếu phu nhân muốn tiếp tục thuê cháu thì có thể nói chuyện với chồng của nó, như vậy là được rồi, phu nhân thấy vậy được không?"
Triệu phu nhân hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Thôi thì mỗi người nhịn nhau một tí, bà nhắm đôi mắt mà khẽ nói.
- " được rồi, ta trả con gái cho ông. Nhưng mười ngày nữa ông phải cho ta mượn lại con bé , nó phải trở lại để tập dượt cùng đội nhằm chuẩn bị cho tiệc mừng đón khách ở Đường phủ. Sau khi sự kiện đó kết thúc, ta sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa, ông thấy được không?"
Trần Viện vui mừng cúi đầu thi lễ. Triệu phu nhân không nỡ xa Thu nhi, nhưng hoàn cảnh này thì không thể không như vậy. Bà vỗ tay mấy cái, một người hầu chạy vào. Bà chỉ về phía người hầu mà ra lệnh.
- " ngươi chạy ra kêu người chuẩn bị xe ngựa đưa cha con Trần gia về làng, nhanh đi "
Người hầu cúi đầu nhận lệnh rồi quay lưng chạy đi làm. Triệu phu nhân lại thở dài tiếc nuối, quay sang nhìn Thu nhi mà dặn dò.
- " con trở về rồi nhớ ôn luyện đàn hát cẩn thận, mười ngày sau trở về đây tập luyện cùng đoàn. Vị khách đến từ Kiến Nghiệp kia chắc hẳn là một vị quan chức lớn trong triều đình Đông Ngô, vì vậy tiếp đón không thể có sơ suất, con biết chưa?"
Thu nhi ngoan ngoãn cúi đầu dạ một tiếng, phu nhân thấy vậy cũng yên lòng. Phu nhân khẽ vỗ vào ghế bên cạnh, Thu nhi hiểu ý chạy lại ngồi xuống. Bà nắm lấy bàn tay nàng, bịn rịn như không muốn thả ra, ngậm ngùi nói.
- " con gái, nếu sau này có gặp phải chuyện gì khó khăn không tự giải quyết được, hãy nhớ rằng ta vẫn ở đây và luôn dang tay đón nhận con."
Nói rồi siết chặt bàn tay. Thu nhi cũng siết chặt tay mình, bịn rịn không muốn xa. Nàng nhìn Triệu phu nhân mà nói.
- " Trần gia trong cơn khó khăn được phu nhân dang tay cứu giúp, ơn này con chưa kịp trả xong. Nếu như có cơ hội, con vẫn muốn được trở về với phu nhân một lần nữa "
Trở về ư? Việc này phải được nhà chồng cho phép. Triệu phu nhân khẽ gật đầu, vỗ về nhẹ lên bàn tay của Thu nhi mà gật đầu.
- " được rồi, được rồi. Con giờ trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi cùng cha về nhà đi cho sớm, cũng sắp trễ rồi "
Thu nhi đứng dậy cúi đầu thi lễ rồi về phòng thu xếp, chuẩn bị theo cha về nhà. Triệu phu nhân cùng Trần Viện trò chuyện chờ Thu nhi thu dọn đồ đạc xong, khoảng thời gian chia tay cũng sắp đến. Khi Thu nhi quay trở lại với túi hành lý thì cũng là lúc hầu gái báo rằng cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Triệu phu nhân đích thân đưa tiễn, bà tự tay dìu Thu nhi lên xe. Tất cả chào nhau một lần nữa, cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi về hướng mặt trời. Triệu phu nhân đứng lặng người nhìn theo cỗ xe ngựa rời đi dưới ánh chiều đỏ rực. Ánh hoàng hôn rọi lên cỗ xe tựa như chiếu sáng con đường dài dẫn đến miền xa thẳm. Triệu phu nhân vẫn mong chờ, hy vọng sẽ còn được ở bên nhau nhiều hơn. Có biết đâu...
Lỡ một lần đi một lỡ làng,
dưới trời đau khổ chết yêu thương.
Người đi ngày ấy trong buồn thẳm,
trong buổi hoàng hôn tựa tử thần.
- " cha, vậy là cha mệt mỏi thời gian qua là vì lo lắng chuyện hôn sự của tiểu đệ sao?"
Trần Viện cười gượng, khẽ gật đầu.
- " đúng là như thế, chính là như thế "
Triệu phu nhân vẫn khẽ mỉm cười không hứng thú, không mấy bận tâm. Thế nhưng chuyện này vẫn không phải là trọng điểm mà ông ta phải lên đây tìm bà, vẫn là có chuyện khác. Trần Viện nhìn khuôn mặt thờ ơ của Triệu phu nhân mà có chút ngập ngừng, lúc này lại quay sang con gái mà nói.
- " Thu nhi à. Có câu " gái thập tam, nam thập lục " . Em con đã đến tuổi dựng vợ thì con đã thừa tuổi gả chồng rồi, cũng phải tính chuyện hôn sự cho con thôi"
" hôn sự của con?" Thu nhi ngạc nhiên thốt lên, mà Triệu phu nhân đang bưng ly trà chưa kịp uống thì khựng lại, giữ ly trà ngay khoé môi mà liếc sang nhìn. Trần Viện hít một hơi thật sâu rồi thở dài gật đầu.
- " phải, hôn sự của con. Thu nhi à, con năm nay cũng đã 18 tuổi rồi, ở cái tuổi này nhiều thiếu nữ đã có chồng và sinh ra vài hài tử, nhưng con thì vẫn chưa. Thiết nghĩ con cũng phải lấy chồng yên bề gia thất trước, sau đó em con mới cưới vợ được"
Lời nói của Trần Viện khiến Triệu phu nhân khó chịu. Thu nhi là viên ngọc quý hái ra tiền cho bà, bây giờ cưới chồng thì... Chuyện này không được, phải tính lại. Triệu phu nhân khẽ đặt ly trà xuống, đứng dậy quay mặt đi sang phía cửa sổ để giấu đi vẻ mặt khó chịu của mình. Khẽ liếc ra sau, bà bậm môi nói.
- " chậc... thằng em cưới vợ thì cứ cưới đi, có lý nào lại ép chị nó phải cưới trước mới được? Chuyện này ta thấy không hợp lý"
Trần Viện dường như đã đoán trước được tình huống này, ông đứng dậy cúi đầu thi lễ.
- " phu nhân nói đúng, không có lý do gì ép buộc cả. Thế nhưng con gái đã nhiều tuổi rồi, sợ trễ thêm một vài năm nữa sẽ mất giá khó gả vào nhà tử tế. Bây giờ vẫn còn trẻ, vẫn nên lo hôn sự cho nó "
Triệu phu nhân khẽ tặc lưỡi khó chịu. Trần Viện nói không sai, ở thời phong kiến thì 13 tuổi đã phải gả chồng, nữ nhi 18 tuổi bị xem là độ tuổi bắt đầu già đi, gả chồng thời điểm này là đúng. Đang phân vân thì Trần Viện đã mạnh dạn nói tiếp.
- " không dám giấu phu nhân, tại hạ đến đây hôm nay là mạn phép xin phu nhân cho con gái nghỉ việc , để tại hạ dẫn con gái về lo chuyện hạnh phúc cả đời cho nó, xin phu nhân chấp nhận"
Lời nói rõ ràng rành mạch. Triệu phu nhân nghe rõ từng câu, khuôn mặt trở nên khó chịu, hai khóe mắt khẽ nhấp nháy. Đây chính là trọng điểm, là điều bà lo lắng nhất. Lấy chồng rồi thì sẽ phải rời khỏi gánh hát của bà, khiến bà mất đi một viên ngọc quý. Bà muốn phản đối, nhưng phản đối như thế nào bây giờ? Khi mà những lý lẽ của Trần Viện là hoàn toàn đúng đắn. Triệu phu nhân quay sang nhìn Thu nhi, bà tính hỏi nàng dự định thế nào. Nếu nàng không muốn lấy chồng bây giờ thì bà sẽ dùng quyền lực để can thiệp, thế nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thu nhi thì bà biết ngay hiếu nữ này sẽ không bao giờ cãi lời cha mẹ, thế nên bà đành phải ngậm ngùi chấp nhận. Bà hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, sau đó từ từ bước lại ghế ngồi. Khẽ dựa lưng vào ghế, bà thở dài hỏi.
- " vậy... ông định khi nào cho cháu nghỉ việc trở về?"
Câu hỏi này chứng tỏ rằng bà ta đã chấp nhận. Trần Viện nghe vậy mừng rỡ, liền thi lễ.
- " thưa phu nhân, tại hạ xin phép được đưa cháu về trong hôm nay luôn cho tiện "
Vừa nghe đến chữ "hôm nay " , Triệu phu nhân trừng mắt tức giận, không kìm chế được mà đập tay vào bàn khiến Trần Viện giật nảy mình. Bà bật dậy mà mắng.
- " ngươi làm cái gì cũng phải vừa phải thôi, cũng nên biết nghĩ đến cho người khác với. Nếu muốn cho con nghỉ việc thì cũng phải nói trước với ta dăm bữa nửa tháng để ta còn tính. Bây giờ ngươi đường đột như vậy, ngươi có biết kế hoạch làm việc của ta bị ngươi phá hỏng không hả. Khoảng mươi ngày nữa có vị khách từ Kiến Nghiệp (thủ đô Đông Ngô) đến Giao Chỉ gặp đại gia Đường Lược bàn chuyện làm ăn. Đại gia Đường Lược đã đặt cọc thuê đoàn ca kỹ của ta, ông lại đè ngay lúc này lấy đi tay đàn chủ lực, là cố tình chơi ta phải không?"
Lời quát mắng nghiêm túc này khiến cả hai cha con giật mình. Thu nhi đã theo phu nhân được hai năm, và đây là lần đầu tiên nàng thấy phu nhân tức giận như vậy. Trần Viện thì giật mình hoảng hốt, vội xua tay nói.
- " xin phu nhân bớt giận. Bây giờ tại hạ đưa cháu về xem mắt để bàn chuyện hôn sự trước. Sau lễ xem mắt thì vẫn còn thời gian dài, trong lúc đó có thể quay lại làm việc ngắn hạn cho phu nhân, như thế có được không?"
Lời nói lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng. Triệu phu nhân nhìn vậy thì nguôi giận, khẽ ngồi xuống mà trấn tĩnh. Trần Viện lúc này mồ hôi tuôn ra, tiếp tục trấn an.
- " ngay cả sau này cháu gái lấy chồng, nếu phu nhân muốn tiếp tục thuê cháu thì có thể nói chuyện với chồng của nó, như vậy là được rồi, phu nhân thấy vậy được không?"
Triệu phu nhân hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Thôi thì mỗi người nhịn nhau một tí, bà nhắm đôi mắt mà khẽ nói.
- " được rồi, ta trả con gái cho ông. Nhưng mười ngày nữa ông phải cho ta mượn lại con bé , nó phải trở lại để tập dượt cùng đội nhằm chuẩn bị cho tiệc mừng đón khách ở Đường phủ. Sau khi sự kiện đó kết thúc, ta sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa, ông thấy được không?"
Trần Viện vui mừng cúi đầu thi lễ. Triệu phu nhân không nỡ xa Thu nhi, nhưng hoàn cảnh này thì không thể không như vậy. Bà vỗ tay mấy cái, một người hầu chạy vào. Bà chỉ về phía người hầu mà ra lệnh.
- " ngươi chạy ra kêu người chuẩn bị xe ngựa đưa cha con Trần gia về làng, nhanh đi "
Người hầu cúi đầu nhận lệnh rồi quay lưng chạy đi làm. Triệu phu nhân lại thở dài tiếc nuối, quay sang nhìn Thu nhi mà dặn dò.
- " con trở về rồi nhớ ôn luyện đàn hát cẩn thận, mười ngày sau trở về đây tập luyện cùng đoàn. Vị khách đến từ Kiến Nghiệp kia chắc hẳn là một vị quan chức lớn trong triều đình Đông Ngô, vì vậy tiếp đón không thể có sơ suất, con biết chưa?"
Thu nhi ngoan ngoãn cúi đầu dạ một tiếng, phu nhân thấy vậy cũng yên lòng. Phu nhân khẽ vỗ vào ghế bên cạnh, Thu nhi hiểu ý chạy lại ngồi xuống. Bà nắm lấy bàn tay nàng, bịn rịn như không muốn thả ra, ngậm ngùi nói.
- " con gái, nếu sau này có gặp phải chuyện gì khó khăn không tự giải quyết được, hãy nhớ rằng ta vẫn ở đây và luôn dang tay đón nhận con."
Nói rồi siết chặt bàn tay. Thu nhi cũng siết chặt tay mình, bịn rịn không muốn xa. Nàng nhìn Triệu phu nhân mà nói.
- " Trần gia trong cơn khó khăn được phu nhân dang tay cứu giúp, ơn này con chưa kịp trả xong. Nếu như có cơ hội, con vẫn muốn được trở về với phu nhân một lần nữa "
Trở về ư? Việc này phải được nhà chồng cho phép. Triệu phu nhân khẽ gật đầu, vỗ về nhẹ lên bàn tay của Thu nhi mà gật đầu.
- " được rồi, được rồi. Con giờ trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi cùng cha về nhà đi cho sớm, cũng sắp trễ rồi "
Thu nhi đứng dậy cúi đầu thi lễ rồi về phòng thu xếp, chuẩn bị theo cha về nhà. Triệu phu nhân cùng Trần Viện trò chuyện chờ Thu nhi thu dọn đồ đạc xong, khoảng thời gian chia tay cũng sắp đến. Khi Thu nhi quay trở lại với túi hành lý thì cũng là lúc hầu gái báo rằng cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Triệu phu nhân đích thân đưa tiễn, bà tự tay dìu Thu nhi lên xe. Tất cả chào nhau một lần nữa, cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi về hướng mặt trời. Triệu phu nhân đứng lặng người nhìn theo cỗ xe ngựa rời đi dưới ánh chiều đỏ rực. Ánh hoàng hôn rọi lên cỗ xe tựa như chiếu sáng con đường dài dẫn đến miền xa thẳm. Triệu phu nhân vẫn mong chờ, hy vọng sẽ còn được ở bên nhau nhiều hơn. Có biết đâu...
Lỡ một lần đi một lỡ làng,
dưới trời đau khổ chết yêu thương.
Người đi ngày ấy trong buồn thẳm,
trong buổi hoàng hôn tựa tử thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất