Chương 168: Bá Chủ Cổ Loa Thành.
Hiển lộng oai phong, hộ vệ đánh rớt cả ba tên bắt cóc xuống xe, lúc này đưa tay xé toạc màn che mà nhìn vào cỗ xe ngựa. Ông ta nhìn thấy Thu nhi đang bị trói bịt miệng nằm dài trong xe, liền quay sang nhìn chủ nhân mà gật đầu. Đường Lược nhìn thấy cái gật đầu của hộ vệ thì lập tức chạy đến, nhảy tót vào trong xe nhìn mỹ nhân đang bị trói mà vỗ về.
- " tiểu cô nương, đừng có sợ. Ta đến đây là để cứu cô nương"
Nói xong liền rút một con dao nhỏ cắt đứt dây trói giải thoát cho mỹ nhân. Thu nhi là ca kỹ trong đoàn hát, đã nhiều lần đàn hát trong phủ Đường gia nên cũng biết mặt ân nhân của mình. Nàng được cởi trói, mừng rỡ vô cùng. Dây trói vừa cởi hết nàng đã lập tức quỳ xuống lạy ân nhân mà van xin.
- " Đường đại nhân, tiểu nữ tạ ơn đại nhân đã cứu mạng. Nhưng giúp người xin giúp cho trót, thân phụ bị bọn bắt cóc đánh ngất trong nghĩa trang không biết sống chết thế nào. Xin đại nhân cho tiểu nữ về cứu cha, tiểu nữ đội ơn ngài"
Đường Lược thoáng ngớ người. Không phải là khi được giải thoát thì mỹ nữ thường sẽ khóc nức nở cảm ơn cứu mạng mà quên hết những chuyện khác đó sao? Vậy mà mỹ nữ này vừa được giải thoát đã cầu xin đến cứu cha mình, chứng tỏ trong suốt đoạn đường vẫn luôn lo lắng cho cha mà quên đi sự nguy hiểm của chính bản thân. Đường Lược khẽ mỉm cười, ông ta vẫn nghe đồn về nàng ca kỹ có tấm lòng hiếu thuận, hôm nay tận mắt chứng kiến đúng là không sai. Đường Lược khẽ đỡ lấy Thu nhi mà nói.
- " được rồi, vậy không chậm trễ nữa, bây giờ chúng ta sang xe ngựa của ta rồi cùng đi cứu cha của cô nương "
Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, vội cúi đầu vái một cái rồi khẩn trương ra ngoài. Đường Lược lúc này vô cùng lịch lãm, ông ta xuống xe trước rồi nhẹ nhàng nâng tay đỡ lấy mỹ nữ dìu xuống xe đúng phong cách quý tộc. Thu nhi theo Đường Lược xuống xe, lại gấp gáp đi về phía cỗ xe ngựa của ông ta, khuôn mặt lo lắng thấy rõ. Đường Lược thấy vậy cũng không rề rà, dìu mỹ nữ lên xe của mình rồi hướng hộ vệ mà gật đầu ra hiệu. Võ sư Trần gật đầu hiểu ý, liền bước tới nắm chân của hai tên giả chết kia mà vận sức ném mạnh. Hai tên kia bị ném thẳng xuống ruộng rơi ngay sát bên tên mặt sẹo, cả ba tên đều nhắm nghiền mắt giả chết. Võ sư Trần lúc này lại tháo ngựa của bọn chúng khỏi xe, vận lực đạp một cái. " RẦM..." cỗ xe ngựa bị đạp bay xuống ruộng rớt ngay sát mấy tên kia, khiến chúng kinh sợ đái cả ra quần, mà con ngựa của bọn chúng cũng hí lên một tiếng sợ hãi rồi chạy mất . Võ sư Trần lên xe đích thân đánh ngựa, cỗ xe ngựa lăn bánh chạy ngược về làng Thạch Thần, hướng thẳng nghĩa trang của làng mà đến.
Khi cỗ xe ngựa vừa đi được một đoạn, tên mặt sẹo hé mắt nhìn theo. Cảm thấy cỗ xe đã đi xa, hắn bật dậy vỗ vào hai tên đàn em nằm bên cạnh mà nói.
- " thôi dậy cả đi, đừng giả chết nữa. Bọn chúng đã đi xa, chúng ta an toàn rồi"
Vừa dứt lời, hai tên đàn em ngồi dậy, bọn chúng nhìn theo cỗ xe ngựa đã đi rất xa rồi, lúc này cảm thấy an toàn mà thở phào nhẹ nhõm. Cả ba tên bùn đất lem nhem nhìn nhau, một tên mở miệng hỏi.
- " đại ca, bây giờ tính sao? Xe thì bị đập, ngựa thì chạy mất, còn người thì bị kẻ khác cướp rồi, phải ăn nói sao với bà chủ đây? Chuyến này về chắc bị bà chủ đánh chết mất"
Tên đại ca nghe vậy thì thở dài, khẽ lắc đầu.
- " không đến nỗi bị đánh chết đâu. Chúng ta bị cướp bởi Đường Lược, điều này không thể trách chúng ta được. Đây là một đại nhân vật quá lớn mà chúng ta không thể chạm vào, bà chủ sẽ hiểu cho chúng ta "
Lời nói này khiến hai tên đàn em cảm thấy yên tâm hơn. Tên mặt sẹo lại nhìn cỗ xe ngựa, hắn bước lại gần kiểm tra một lượt, khẽ gật gù.
- " ừm... còn may mắn chán. Cỗ xe bị đạp xuống ruộng bùn nên còn nguyên vẹn, chứ mà rơi chỗ khác thì bể tan rồi. Vẫn là chưa bị thiệt hại gì nhiều, vẫn về nói chuyện với bà chủ được. Chúng ta kéo nó lên bờ thôi "
Thế là cả ba lên hỳ hục, kẻ kéo kẻ đẩy để lôi được cỗ xe ngựa lên bờ. Liền sau đó một tên chạy đi tìm ngựa. Khi dắt được ngựa về, bọn chúng lại leo lên cỗ xe ngựa mà chạy về trấn, tâm trạng lo lắng. Cỗ xe ngựa đầy bùn cùng ba tên cũng đầy bùn chạy trên đường trấn thu hút sự tò mò của người qua đường, trông vô cùng bẩn thỉu. Bọn chúng đánh xe vòng cửa sau của kỹ viện Thiên Thai mà vào trong, xem ra đây chính là nơi đến của bọn chúng. Rốt cuộc bà chủ kỹ viện nhìn trúng Thu nhi hai năm trước mà si mê, quyết tâm chiếm hữu, có lẽ vì lý do gì đó mà bây giờ cho người đi bắt cóc về. Từ lúc cho thuộc hạ đi hành động, bà ta luôn nôn nóng chờ đợi. Khi bọn thuộc hạ về tới nơi thì bà ta vui mừng lập tức chạy ra, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng thì tắt hẳn nụ cười. Cỗ xe ngựa và ba tên thuộc hạ thì lấm lem bùn đất khiến mụ tú bà cảm thấy kinh tởm, nhưng đây không phải là trọng điểm. Mụ ta đến gần cỗ xe ngựa mà nhìn vào. Rèm cửa thì bị xé mất mà bên trong thì chẳng thấy ai, không cần nói cũng biết đã hỏng chuyện. Thu nhi là mỹ nữ xinh đẹp hiếm có khiến mụ tú hao tâm tổn ý để tìm cách mang về, thế nên việc thất bại khiến mụ tú bà điên tiết. Mụ quay sang nhìn bọn thuộc hạ, đôi mắt trợn trừng nổi đầy gân máu mà gầm lên.
- " ĐÂU RỒI? NGƯỜI CỦA TA ĐÂU RỒI LŨ ĂN HẠI..."
Tiếng gầm khủng khiếp tưởng chừng cả kỹ viện đều nghe thấy hết cả, thật rùng rợn. Cả ba tên bắt cóc đều giật nảy mình, tuy đã đoán trước được tình huống nhưng cũng không khỏi không hoảng sợ. Tên mặt sẹo lúc này ngập ngừng nói.
- " người thì đã bắt được, nhưng đem về giữa đường thì bị Đường Lược cướp mất rồi "
Mụ tú bà đang phùng mang trợn má tựa như muốn giết người lắm rồi, thế nhưng vừa nghe thấy cái tên Đường Lược thì đã giật nảy mình, từ tức giận chuyển sang hoảng hốt. Mụ ta nheo mắt nhìn vào mặt tên mặt sẹo mà hỏi, lời nói đầy nghi hoặc.
- " ngươi chắc chắn đó là Đường Lược? Không phải nhìn nhầm ai đấy chứ?"
Xem ra chuyện Đường Lược xen vào là chuyện khá vô lý, và ông ta cũng không phải là người dễ chạm vào. Tên mặt sẹo lúc này khẽ gật đầu mà nói.
- " người đàn ông khoảng 60 tuổi, tóc muối tiêu nửa đen nửa trắng, dáng cao khỏe chính là Đường Lược. Người hộ vệ tầm 30 tuổi, lùn và mập, nước da ngâm đen chính là Trần Tuấn, hộ vệ riêng của ông ta, nhầm lẫn làm sao được?"
Nói đến đây liền đưa đôi tay ra trước, đoạn vén tay áo lên lộ rõ vết bầm tím sưng tấy cả hai tay mà méo mặt.
- " đây, đôi tay này vì chặn một cước của võ sư Trần mà ra nông nỗi này. Nếu như không phải vì ông ấy nương chân thì giờ đây tôi đã chết ngoài ruộng rồi, liệu có thể quay về trình báo với bà chủ nữa không?"
Lời nói vừa dứt, hai tên đàn em cũng bước lên, tay chỉ vào một bên mặt sưng vù của mình mà nói.
- " cái mặt này là bị ăn tát của ông ta, chúng tôi tuyệt không dám bịa chuyện lừa dối bà chủ, xin bà chủ hãy tin chúng tôi "
Mụ tú bà nhăn nhó suy tư. "Theo miêu tả thì đúng là Đường Lược và hộ vệ của ông ta, thêm nữa tên mặt sẹo là một võ trung nên hắn đánh giá võ công tên hộ vệ ấy chắc không sai được , không lẽ thật sự là Đường Lược sao?" . Nghĩ đến đây, mụ tú khẽ phẩy tay một cái, tên mặt sẹo và đàn em hiểu ý liền lặng lẽ bỏ đi vào trong. Mụ tú vẫn còn suy tư lắm, bước vài bước vô thức vào góc tường, bàn tay run rẩy đưa lên miệng cắn móng tay, miệng run run lẩm bẩm một mình.
- " nếu... nếu thật sự là Đường Lược, vậy tại sao ông ta lại can thiệp vào chuyện này? Không lẽ nữ nhân đó và ông ta có quan hệ gì đó, và ta đã vô tình đắc tội ông ta?"
Nói đến đây thì lại run bắn người lên. Ở cái đất Giao Chỉ thuộc võ giới này, nhìn bên ngoài thì có vẻ bình yên nhưng thực chất đang loạn năm sứ quân. Tiết độ sứ Độc Cô Tởm không quản lý được hết, các thế lực nổi lên cát cứ năm nơi, mà trấn này chính là địa bàn của Đường Lược. Sứ quân yếu nhất và tách biệt nhất là của Trịnh Võ Quyết ở trấn Đào Hoa, nắm giữ 300 gia binh. Cái trấn biệt lập và nhỏ bé nhất ấy vốn không nằm vào mắt của người Hán, chính là không ai thèm đến để tranh giành. Nhưng ở Cổ Loa thành thì khác, nơi và địa thế lẫn dân số chỉ thua kém mỗi Đại La thành. Đường Lược nắm giữ Cổ Loa cùng Tống Thủy nắm giữ Phong Châu, mỗi người đều nuôi trong trướng 3000 gia binh . Tuy gọi là gia binh nhưng thực chất so với 3000 quân chính quy ở Đại La đều không hề khác biệt, nói cho vuông thì Độc Cô Tởm chỉ hơn Đường Lược và Tống Thủy ở cái chức "tiết độ sứ" mà thôi. Ở Cổ Loa thành này, Đường Lược về lý mà nói chỉ là một phú thương, nhưng kẻ có quyền lực thực sự ở đây chính là ông ta. Mụ tú bà xem ra không may mắn đã chọc giận bá chủ của Cổ Loa thành rồi.
- " tiểu cô nương, đừng có sợ. Ta đến đây là để cứu cô nương"
Nói xong liền rút một con dao nhỏ cắt đứt dây trói giải thoát cho mỹ nhân. Thu nhi là ca kỹ trong đoàn hát, đã nhiều lần đàn hát trong phủ Đường gia nên cũng biết mặt ân nhân của mình. Nàng được cởi trói, mừng rỡ vô cùng. Dây trói vừa cởi hết nàng đã lập tức quỳ xuống lạy ân nhân mà van xin.
- " Đường đại nhân, tiểu nữ tạ ơn đại nhân đã cứu mạng. Nhưng giúp người xin giúp cho trót, thân phụ bị bọn bắt cóc đánh ngất trong nghĩa trang không biết sống chết thế nào. Xin đại nhân cho tiểu nữ về cứu cha, tiểu nữ đội ơn ngài"
Đường Lược thoáng ngớ người. Không phải là khi được giải thoát thì mỹ nữ thường sẽ khóc nức nở cảm ơn cứu mạng mà quên hết những chuyện khác đó sao? Vậy mà mỹ nữ này vừa được giải thoát đã cầu xin đến cứu cha mình, chứng tỏ trong suốt đoạn đường vẫn luôn lo lắng cho cha mà quên đi sự nguy hiểm của chính bản thân. Đường Lược khẽ mỉm cười, ông ta vẫn nghe đồn về nàng ca kỹ có tấm lòng hiếu thuận, hôm nay tận mắt chứng kiến đúng là không sai. Đường Lược khẽ đỡ lấy Thu nhi mà nói.
- " được rồi, vậy không chậm trễ nữa, bây giờ chúng ta sang xe ngựa của ta rồi cùng đi cứu cha của cô nương "
Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, vội cúi đầu vái một cái rồi khẩn trương ra ngoài. Đường Lược lúc này vô cùng lịch lãm, ông ta xuống xe trước rồi nhẹ nhàng nâng tay đỡ lấy mỹ nữ dìu xuống xe đúng phong cách quý tộc. Thu nhi theo Đường Lược xuống xe, lại gấp gáp đi về phía cỗ xe ngựa của ông ta, khuôn mặt lo lắng thấy rõ. Đường Lược thấy vậy cũng không rề rà, dìu mỹ nữ lên xe của mình rồi hướng hộ vệ mà gật đầu ra hiệu. Võ sư Trần gật đầu hiểu ý, liền bước tới nắm chân của hai tên giả chết kia mà vận sức ném mạnh. Hai tên kia bị ném thẳng xuống ruộng rơi ngay sát bên tên mặt sẹo, cả ba tên đều nhắm nghiền mắt giả chết. Võ sư Trần lúc này lại tháo ngựa của bọn chúng khỏi xe, vận lực đạp một cái. " RẦM..." cỗ xe ngựa bị đạp bay xuống ruộng rớt ngay sát mấy tên kia, khiến chúng kinh sợ đái cả ra quần, mà con ngựa của bọn chúng cũng hí lên một tiếng sợ hãi rồi chạy mất . Võ sư Trần lên xe đích thân đánh ngựa, cỗ xe ngựa lăn bánh chạy ngược về làng Thạch Thần, hướng thẳng nghĩa trang của làng mà đến.
Khi cỗ xe ngựa vừa đi được một đoạn, tên mặt sẹo hé mắt nhìn theo. Cảm thấy cỗ xe đã đi xa, hắn bật dậy vỗ vào hai tên đàn em nằm bên cạnh mà nói.
- " thôi dậy cả đi, đừng giả chết nữa. Bọn chúng đã đi xa, chúng ta an toàn rồi"
Vừa dứt lời, hai tên đàn em ngồi dậy, bọn chúng nhìn theo cỗ xe ngựa đã đi rất xa rồi, lúc này cảm thấy an toàn mà thở phào nhẹ nhõm. Cả ba tên bùn đất lem nhem nhìn nhau, một tên mở miệng hỏi.
- " đại ca, bây giờ tính sao? Xe thì bị đập, ngựa thì chạy mất, còn người thì bị kẻ khác cướp rồi, phải ăn nói sao với bà chủ đây? Chuyến này về chắc bị bà chủ đánh chết mất"
Tên đại ca nghe vậy thì thở dài, khẽ lắc đầu.
- " không đến nỗi bị đánh chết đâu. Chúng ta bị cướp bởi Đường Lược, điều này không thể trách chúng ta được. Đây là một đại nhân vật quá lớn mà chúng ta không thể chạm vào, bà chủ sẽ hiểu cho chúng ta "
Lời nói này khiến hai tên đàn em cảm thấy yên tâm hơn. Tên mặt sẹo lại nhìn cỗ xe ngựa, hắn bước lại gần kiểm tra một lượt, khẽ gật gù.
- " ừm... còn may mắn chán. Cỗ xe bị đạp xuống ruộng bùn nên còn nguyên vẹn, chứ mà rơi chỗ khác thì bể tan rồi. Vẫn là chưa bị thiệt hại gì nhiều, vẫn về nói chuyện với bà chủ được. Chúng ta kéo nó lên bờ thôi "
Thế là cả ba lên hỳ hục, kẻ kéo kẻ đẩy để lôi được cỗ xe ngựa lên bờ. Liền sau đó một tên chạy đi tìm ngựa. Khi dắt được ngựa về, bọn chúng lại leo lên cỗ xe ngựa mà chạy về trấn, tâm trạng lo lắng. Cỗ xe ngựa đầy bùn cùng ba tên cũng đầy bùn chạy trên đường trấn thu hút sự tò mò của người qua đường, trông vô cùng bẩn thỉu. Bọn chúng đánh xe vòng cửa sau của kỹ viện Thiên Thai mà vào trong, xem ra đây chính là nơi đến của bọn chúng. Rốt cuộc bà chủ kỹ viện nhìn trúng Thu nhi hai năm trước mà si mê, quyết tâm chiếm hữu, có lẽ vì lý do gì đó mà bây giờ cho người đi bắt cóc về. Từ lúc cho thuộc hạ đi hành động, bà ta luôn nôn nóng chờ đợi. Khi bọn thuộc hạ về tới nơi thì bà ta vui mừng lập tức chạy ra, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng thì tắt hẳn nụ cười. Cỗ xe ngựa và ba tên thuộc hạ thì lấm lem bùn đất khiến mụ tú bà cảm thấy kinh tởm, nhưng đây không phải là trọng điểm. Mụ ta đến gần cỗ xe ngựa mà nhìn vào. Rèm cửa thì bị xé mất mà bên trong thì chẳng thấy ai, không cần nói cũng biết đã hỏng chuyện. Thu nhi là mỹ nữ xinh đẹp hiếm có khiến mụ tú hao tâm tổn ý để tìm cách mang về, thế nên việc thất bại khiến mụ tú bà điên tiết. Mụ quay sang nhìn bọn thuộc hạ, đôi mắt trợn trừng nổi đầy gân máu mà gầm lên.
- " ĐÂU RỒI? NGƯỜI CỦA TA ĐÂU RỒI LŨ ĂN HẠI..."
Tiếng gầm khủng khiếp tưởng chừng cả kỹ viện đều nghe thấy hết cả, thật rùng rợn. Cả ba tên bắt cóc đều giật nảy mình, tuy đã đoán trước được tình huống nhưng cũng không khỏi không hoảng sợ. Tên mặt sẹo lúc này ngập ngừng nói.
- " người thì đã bắt được, nhưng đem về giữa đường thì bị Đường Lược cướp mất rồi "
Mụ tú bà đang phùng mang trợn má tựa như muốn giết người lắm rồi, thế nhưng vừa nghe thấy cái tên Đường Lược thì đã giật nảy mình, từ tức giận chuyển sang hoảng hốt. Mụ ta nheo mắt nhìn vào mặt tên mặt sẹo mà hỏi, lời nói đầy nghi hoặc.
- " ngươi chắc chắn đó là Đường Lược? Không phải nhìn nhầm ai đấy chứ?"
Xem ra chuyện Đường Lược xen vào là chuyện khá vô lý, và ông ta cũng không phải là người dễ chạm vào. Tên mặt sẹo lúc này khẽ gật đầu mà nói.
- " người đàn ông khoảng 60 tuổi, tóc muối tiêu nửa đen nửa trắng, dáng cao khỏe chính là Đường Lược. Người hộ vệ tầm 30 tuổi, lùn và mập, nước da ngâm đen chính là Trần Tuấn, hộ vệ riêng của ông ta, nhầm lẫn làm sao được?"
Nói đến đây liền đưa đôi tay ra trước, đoạn vén tay áo lên lộ rõ vết bầm tím sưng tấy cả hai tay mà méo mặt.
- " đây, đôi tay này vì chặn một cước của võ sư Trần mà ra nông nỗi này. Nếu như không phải vì ông ấy nương chân thì giờ đây tôi đã chết ngoài ruộng rồi, liệu có thể quay về trình báo với bà chủ nữa không?"
Lời nói vừa dứt, hai tên đàn em cũng bước lên, tay chỉ vào một bên mặt sưng vù của mình mà nói.
- " cái mặt này là bị ăn tát của ông ta, chúng tôi tuyệt không dám bịa chuyện lừa dối bà chủ, xin bà chủ hãy tin chúng tôi "
Mụ tú bà nhăn nhó suy tư. "Theo miêu tả thì đúng là Đường Lược và hộ vệ của ông ta, thêm nữa tên mặt sẹo là một võ trung nên hắn đánh giá võ công tên hộ vệ ấy chắc không sai được , không lẽ thật sự là Đường Lược sao?" . Nghĩ đến đây, mụ tú khẽ phẩy tay một cái, tên mặt sẹo và đàn em hiểu ý liền lặng lẽ bỏ đi vào trong. Mụ tú vẫn còn suy tư lắm, bước vài bước vô thức vào góc tường, bàn tay run rẩy đưa lên miệng cắn móng tay, miệng run run lẩm bẩm một mình.
- " nếu... nếu thật sự là Đường Lược, vậy tại sao ông ta lại can thiệp vào chuyện này? Không lẽ nữ nhân đó và ông ta có quan hệ gì đó, và ta đã vô tình đắc tội ông ta?"
Nói đến đây thì lại run bắn người lên. Ở cái đất Giao Chỉ thuộc võ giới này, nhìn bên ngoài thì có vẻ bình yên nhưng thực chất đang loạn năm sứ quân. Tiết độ sứ Độc Cô Tởm không quản lý được hết, các thế lực nổi lên cát cứ năm nơi, mà trấn này chính là địa bàn của Đường Lược. Sứ quân yếu nhất và tách biệt nhất là của Trịnh Võ Quyết ở trấn Đào Hoa, nắm giữ 300 gia binh. Cái trấn biệt lập và nhỏ bé nhất ấy vốn không nằm vào mắt của người Hán, chính là không ai thèm đến để tranh giành. Nhưng ở Cổ Loa thành thì khác, nơi và địa thế lẫn dân số chỉ thua kém mỗi Đại La thành. Đường Lược nắm giữ Cổ Loa cùng Tống Thủy nắm giữ Phong Châu, mỗi người đều nuôi trong trướng 3000 gia binh . Tuy gọi là gia binh nhưng thực chất so với 3000 quân chính quy ở Đại La đều không hề khác biệt, nói cho vuông thì Độc Cô Tởm chỉ hơn Đường Lược và Tống Thủy ở cái chức "tiết độ sứ" mà thôi. Ở Cổ Loa thành này, Đường Lược về lý mà nói chỉ là một phú thương, nhưng kẻ có quyền lực thực sự ở đây chính là ông ta. Mụ tú bà xem ra không may mắn đã chọc giận bá chủ của Cổ Loa thành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất