Chương 170: hỏi cưới
Khi mọi người chuẩn bị bước vào nhà, lúc này bên ngoài xuất hiện bóng người quen thuộc, đó là vợ của Trần Viện mới đi chợ về. Vừa bước đến gần nhà bà đã thấy một cỗ xe ngựa sang trọng đậu đó, đoán chừng có khách quý, không biết lành dữ thế nào. Vừa bước vào trong sân đã thấy hai cha con đứng cùng hai người đàn ông lạ mặt, ký ức về chuyện Đú Cần bị bắt trở về khiến bà khẽ rùng mình. Hồi đó cũng có hai người đàn ông lạ mặt vào nhà, ban đầu trông cũng lịch sự, sau đó trở mặt, đó chính là vụ ở kỹ viện Thiên Thai. Nghĩ đến chuyện xưa khiến bà không yên tâm, bước vào trong nhà nhìn chồng mà hỏi.
- " ông à, nhà ta hôm nay có khách sao, có chuyện gì đặc biệt phải không?"
Lời nói e dè, đầu vẫn đội mẹt tay vẫn xách giỏ mà hồi hộp lo lắng. Trần Viện thấy vợ về thì vui mừng khôn xiết, chạy lại bên vợ mà tươi cười nói.
- " bà ơi, bà về đúng lúc lắm. Để ta giới thiệu với bà, đây là đại gia Đường Lược nức tiếng cùng hộ vệ của ngài ghé thăm nhà chúng ta"
Lời nói rất vui vẻ, chỉ là cái tên Đường Lược quá to lớn với cái nhà này. Người vợ nghe vậy thì giật mình làm rơi cả mẹt cả giỏ, hoảng hốt vội cúi đầu.
- " tiện dân tham kiến đại nhân, không biết có chuyện gì mà hôm nay đại nhân phải đích thân đến nhà tiểu nhân vậy?"
Rồng đến nhà tôm, nếu không phải đại phúc thì cũng là đại hoạ, đạo lý này ai cũng hiểu. Phúc thì Trần gia trước giờ không thấy đâu, chỉ toàn gặp họa thôi, khiến bà rất lo lắng. Đường Lược nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của bà chủ nhà thì nhanh chóng hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng trấn an.
- " không có chuyện gì, ta chỉ là có chút việc rồi ghé chơi thôi, không có chuyện gì cả đâu "
Lời nói này đã giúp bà vợ thở phào nhẹ nhõm, mà Trần Viện lúc này lại tới hối.
- " trưa nắng rồi, mọi người vào nhà đi, đừng có đứng ở đây mãi thế"
Vừa dứt lời thì mọi người đều bật cười, cả đám rủ nhau vào trong nhà cả. Căn nhà nhỏ cùng bộ bàn ghế tồi tàn khó có thể xứng đáng với một vị đại phú hào, nhưng ngồi tạm thì cũng không sao. Khi ngồi vào bàn thì mọi người mới kể chuyện đánh bọn bắt cóc cứu Thu nhi trở về cho bà vợ nghe, bà ta giật mình hoảng hốt cho đến mừng rỡ vô cùng vì con gái trở về bình an. Căm phẫn vì con gái bị bắt cóc, bà hậm hực mắng.
- " lũ khốn kiếp không có tính người, dám đi bắt cóc con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, chúng có còn coi vương pháp ra gì không?"
Vẻ mặt hầm hầm tức giận, nhưng cũng không quên quay sang hướng ân nhân mà cúi đầu thi lễ.
- " Trần gia gặp cơn nguy biến, cũng may có đại ân nhân giúp đỡ, ơn này không biết phải làm sao đền đáp, nguyện xin ghi tạc trong lòng, cả đời Trần gia không dám quên "
Đường Lược đưa tay ra hiệu rằng đừng khách sáo, ông ta ôn tồn nói.
- " giúp đỡ người gặp nạn cũng là việc nên làm, không có gì to tát cả, xin đừng bận tâm. Thế nhưng gia đình có gây thù chuốc oán với ai không mà để bọn chúng bắt cóc con gái mình vậy? Có thể đoán được kẻ chủ mưu đằng sau không?"
Câu nói này khiến cả hai vợ chồng Trần Viện giật mình nhìn nhau, xem ra mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Họ ngập ngừng, người vợ khẽ lắc đầu.
- " chúng tiểu nhân chỉ là một gia đình nhỏ bé, quanh năm lam lũ quanh quẩn trong làng, làm gì dám đắc tội với ai. Thật sự không biết kẻ nào thù oán mà đi bắt cóc con gái chúng tiểu nhân, thật sự đau lòng "
Quả thật như vậy, một gia đình nhỏ này thì làm gì dám sinh sự. Võ sư Trần nãy giờ im lặng thì lúc này lại thở dài nói.
- " cũng không cần phải gây thù chuốc oán gì với ai đâu. Vị cô nương kia xinh đẹp như vậy, sợ rằng ở cái trấn này không có nỗi một người thứ hai, bị người ta nhắm đến cũng là điều hiển nhiên. Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, nếu không kiếm được tấm chồng xứng đáng để bảo vệ che chở thì còn phải chịu kiếp nạn nhiều lần nữa "
Vợ chồng Trần Viện lại giật mình thêm lần nữa, họ nghe vậy thì cũng cho là phải, nên lo lắng nhiều lắm. Gia đình họ chỉ là một gia đình thợ may nhỏ bé, liệu có thể chống đỡ được với sóng gió cuộc đời? Đang lo lắng không biết phải làm sao, lúc này Đường Lược mới quay sang nhìn hộ vệ mà gật đầu ra hiệu. Hộ vệ hiểu ý liền đi ra cỗ xe ngựa lấy một cái hộp gỗ vào đặt lên bàn. Cái hộp trông rất đẹp, nhìn vào cũng hiểu độ quý phái của nó. Vợ chồng Trần Viện ngơ ngác nhìn nhau không hiểu. Đường Lược lúc này đặt tay lên hộp gỗ mà nói.
- " con gái của hai người năm nay đã 18 tuổi rồi, cũng nên gả chồng đi. Ta đến đây là muốn hỏi cưới con gái hai vị, không biết ý của hai vị thế nào?"
" HẢ...". Hai vợ chồng đồng thanh thốt lên, mắt tròn xoe như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đường Lược lúc này mở hộp gỗ ra, bên trong là mười kim nguyên bảo sáng lóa, ông ta mỉm cười nói.
- " hôm nay ta đi công việc nên không đem nhiều đồ. Mười kim nguyên bảo này là đưa trước một nửa sính lễ, phần còn lại ngày cưới sẽ đem đến nốt, ông bà nghĩ sao?"
Hai vợ chồng nhoài người ngó vào hộp gỗ, cả đời họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Một gia đình người Kinh bình thường sống trong ách đô hộ của người Hán thì số tiền này quả thật là một gia tài khổng lồ. Đường Lược đẩy hộp gỗ về phía chủ nhà, ôn tồn nói.
- " nếu gả cho ta, ta tự khắc sẽ yêu thương và bảo vệ con gái hai vị, không còn lo ai dòm ngó bắt cóc nữa, như vậy không phải tốt đẹp rồi à, có phải không?"
Vợ chồng Trần Viện ngập ngừng không dám nhận tiền sính lễ. Đường Lược năm nay đã 60 tuổi, còn lớn tuổi hơn cả bọn họ nữa. Thời xưa tuổi thọ người dân ngắn, 50 tuổi đã gọi là cụ rồi. Con gái họ lấy một ông cụ 60 tuổi, vậy thì liệu có thể chung sống vợ chồng với nhau được bao lâu đây? Đường Lược hình như hiểu ý, khẽ cười nhạt hỏi.
- " nhìn sắc mặt hai vị như vậy, chắc có lẽ là chê ta già, không xứng đáng với con gái hai người?"
Đường Lược cài câu nói rất hay. Chê già thì đúng thật đó, nhưng hắn cài từ "không xứng đáng" khiến vợ chồng Trần Viện giật mình hoảng sợ, cái này khác nào đang đắc tội với đại nhân vật bậc nhất Cổ Loa. Vợ chồng Trần Viện lập tức xua tay mà nói.
- " không có, chúng tiểu nhân làm gì dám chê Đường đại nhân chứ, tuyệt đối không dám"
Đường Lược khẽ nở một nụ cười rất kín, xem ra chuyện hôm nay ông ta đã tính toán trước. Vợ chồng Trần Viện rất suy tư. Đường Lược đã từng có vợ, cháu nội của ông ta lớn hơn Thu nhi vài tuổi. Mặc dù như vậy nhưng ông ta đã trả vợ mình về nơi sản xuất từ lâu rồi, cũng là nói ông ta đang phòng không gối chiếc. Nếu Thu nhi gả cho ông ta cũng như một bước lên voi, cũng là phúc phần của nàng, thế nhưng vấn đề vẫn là tuổi thọ của ông ta liệu còn bao nhiêu năm nữa? Trần Viện suy tư nói.
- " chuyện hôn sự của con gái, cũng là nên hỏi qua ý kiến của nó một lần mới được "
Đường Lược khẽ gật đầu, đây cũng là điều nên làm. Trần Viện lên tiếng gọi lớn, Thu nhi núp sau bếp dịu dàng bước ra ngoài, e thẹn đứng sau lưng mẹ. Trần Viện quay sang nhìn con gái mà hỏi.
- " vị ân nhân này của con hôm nay mở lời muốn cưới con về làm vợ, không biết ý con thế nào, nói ra để cha mẹ thu xếp "
Thu nhi từ lúc bị bắt cóc đã rơi vào tuyệt vọng, trong lúc hy vọng đã không còn thì Đường Lược xuất hiện trở thành anh hùng cứu mỹ nhân khiến Thu nhi cảm động lắm. Lại nói sau khi cứu Thu nhi, ông ta lại còn giúp nàng quay lại cứu cha, từ đó mà độ thiện cảm trong lòng Thu nhi đã trở thành ngưỡng mộ. Thu nhi nghe hỏi về hôn sự thì ngại ngùng ấp úng.
- " chuyện hôn sự...cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó. Cha mẹ hỏi vậy, con gái.... có biết gì đâu mà trả lời..."
Nói xong thì xấu hổ chạy đi mất. Ai cũng hiểu thái độ này chính là đã xiêu lòng, Trần Viện lúc này mới hướng về Đường Lược mà nói.
- " nếu đại nhân đã muốn ái nữ, vậy chúng tôi cũng thuận theo mà gả cho ngài. Bây giờ hãy chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ "
Như vậy là hôn sự của Thu nhi đã được đồng thuận. Đường Lược lúc này mỉm cười, chắp tay hướng vợ chồng Trần Viện mà thi lễ, gọi một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu mà nói.
- " nhạc phụ và nhạc mẫu, phương châm của Đường Lược là "cưới vợ phải cưới liền tay" . Bây giờ Đường Lược trở về chuẩn bị, bảy ngày sau sẽ tiến hành rước dâu, xin nhạc phụ nhạc mẫu chuẩn bị "
Vợ chồng Trần Viện ngơ ngác nhìn nhau, cưới xin là việc hệ trọng cả đời, sao có thể cưới liền tay như vậy. Chưa kịp nói gì, Đường Lược đã đứng lên thi lễ.
- " Đường Lược là người làm ăn lớn, thời gian rất bận rộn, bây giờ phải lập tức trở về. Nhạc phụ nhạc mẫu, con rể cáo từ "
Nói xong liền đứng dậy đi ra, mà vợ chồng Trần Viện cũng đi theo ra tiễn. Cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi khỏi làng Thạch Thần, để lại sau lưng một gia đình đang vừa mừng vừa lo cho một hôn lễ tương đối kỳ lạ.
- " ông à, nhà ta hôm nay có khách sao, có chuyện gì đặc biệt phải không?"
Lời nói e dè, đầu vẫn đội mẹt tay vẫn xách giỏ mà hồi hộp lo lắng. Trần Viện thấy vợ về thì vui mừng khôn xiết, chạy lại bên vợ mà tươi cười nói.
- " bà ơi, bà về đúng lúc lắm. Để ta giới thiệu với bà, đây là đại gia Đường Lược nức tiếng cùng hộ vệ của ngài ghé thăm nhà chúng ta"
Lời nói rất vui vẻ, chỉ là cái tên Đường Lược quá to lớn với cái nhà này. Người vợ nghe vậy thì giật mình làm rơi cả mẹt cả giỏ, hoảng hốt vội cúi đầu.
- " tiện dân tham kiến đại nhân, không biết có chuyện gì mà hôm nay đại nhân phải đích thân đến nhà tiểu nhân vậy?"
Rồng đến nhà tôm, nếu không phải đại phúc thì cũng là đại hoạ, đạo lý này ai cũng hiểu. Phúc thì Trần gia trước giờ không thấy đâu, chỉ toàn gặp họa thôi, khiến bà rất lo lắng. Đường Lược nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của bà chủ nhà thì nhanh chóng hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng trấn an.
- " không có chuyện gì, ta chỉ là có chút việc rồi ghé chơi thôi, không có chuyện gì cả đâu "
Lời nói này đã giúp bà vợ thở phào nhẹ nhõm, mà Trần Viện lúc này lại tới hối.
- " trưa nắng rồi, mọi người vào nhà đi, đừng có đứng ở đây mãi thế"
Vừa dứt lời thì mọi người đều bật cười, cả đám rủ nhau vào trong nhà cả. Căn nhà nhỏ cùng bộ bàn ghế tồi tàn khó có thể xứng đáng với một vị đại phú hào, nhưng ngồi tạm thì cũng không sao. Khi ngồi vào bàn thì mọi người mới kể chuyện đánh bọn bắt cóc cứu Thu nhi trở về cho bà vợ nghe, bà ta giật mình hoảng hốt cho đến mừng rỡ vô cùng vì con gái trở về bình an. Căm phẫn vì con gái bị bắt cóc, bà hậm hực mắng.
- " lũ khốn kiếp không có tính người, dám đi bắt cóc con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, chúng có còn coi vương pháp ra gì không?"
Vẻ mặt hầm hầm tức giận, nhưng cũng không quên quay sang hướng ân nhân mà cúi đầu thi lễ.
- " Trần gia gặp cơn nguy biến, cũng may có đại ân nhân giúp đỡ, ơn này không biết phải làm sao đền đáp, nguyện xin ghi tạc trong lòng, cả đời Trần gia không dám quên "
Đường Lược đưa tay ra hiệu rằng đừng khách sáo, ông ta ôn tồn nói.
- " giúp đỡ người gặp nạn cũng là việc nên làm, không có gì to tát cả, xin đừng bận tâm. Thế nhưng gia đình có gây thù chuốc oán với ai không mà để bọn chúng bắt cóc con gái mình vậy? Có thể đoán được kẻ chủ mưu đằng sau không?"
Câu nói này khiến cả hai vợ chồng Trần Viện giật mình nhìn nhau, xem ra mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Họ ngập ngừng, người vợ khẽ lắc đầu.
- " chúng tiểu nhân chỉ là một gia đình nhỏ bé, quanh năm lam lũ quanh quẩn trong làng, làm gì dám đắc tội với ai. Thật sự không biết kẻ nào thù oán mà đi bắt cóc con gái chúng tiểu nhân, thật sự đau lòng "
Quả thật như vậy, một gia đình nhỏ này thì làm gì dám sinh sự. Võ sư Trần nãy giờ im lặng thì lúc này lại thở dài nói.
- " cũng không cần phải gây thù chuốc oán gì với ai đâu. Vị cô nương kia xinh đẹp như vậy, sợ rằng ở cái trấn này không có nỗi một người thứ hai, bị người ta nhắm đến cũng là điều hiển nhiên. Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, nếu không kiếm được tấm chồng xứng đáng để bảo vệ che chở thì còn phải chịu kiếp nạn nhiều lần nữa "
Vợ chồng Trần Viện lại giật mình thêm lần nữa, họ nghe vậy thì cũng cho là phải, nên lo lắng nhiều lắm. Gia đình họ chỉ là một gia đình thợ may nhỏ bé, liệu có thể chống đỡ được với sóng gió cuộc đời? Đang lo lắng không biết phải làm sao, lúc này Đường Lược mới quay sang nhìn hộ vệ mà gật đầu ra hiệu. Hộ vệ hiểu ý liền đi ra cỗ xe ngựa lấy một cái hộp gỗ vào đặt lên bàn. Cái hộp trông rất đẹp, nhìn vào cũng hiểu độ quý phái của nó. Vợ chồng Trần Viện ngơ ngác nhìn nhau không hiểu. Đường Lược lúc này đặt tay lên hộp gỗ mà nói.
- " con gái của hai người năm nay đã 18 tuổi rồi, cũng nên gả chồng đi. Ta đến đây là muốn hỏi cưới con gái hai vị, không biết ý của hai vị thế nào?"
" HẢ...". Hai vợ chồng đồng thanh thốt lên, mắt tròn xoe như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đường Lược lúc này mở hộp gỗ ra, bên trong là mười kim nguyên bảo sáng lóa, ông ta mỉm cười nói.
- " hôm nay ta đi công việc nên không đem nhiều đồ. Mười kim nguyên bảo này là đưa trước một nửa sính lễ, phần còn lại ngày cưới sẽ đem đến nốt, ông bà nghĩ sao?"
Hai vợ chồng nhoài người ngó vào hộp gỗ, cả đời họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Một gia đình người Kinh bình thường sống trong ách đô hộ của người Hán thì số tiền này quả thật là một gia tài khổng lồ. Đường Lược đẩy hộp gỗ về phía chủ nhà, ôn tồn nói.
- " nếu gả cho ta, ta tự khắc sẽ yêu thương và bảo vệ con gái hai vị, không còn lo ai dòm ngó bắt cóc nữa, như vậy không phải tốt đẹp rồi à, có phải không?"
Vợ chồng Trần Viện ngập ngừng không dám nhận tiền sính lễ. Đường Lược năm nay đã 60 tuổi, còn lớn tuổi hơn cả bọn họ nữa. Thời xưa tuổi thọ người dân ngắn, 50 tuổi đã gọi là cụ rồi. Con gái họ lấy một ông cụ 60 tuổi, vậy thì liệu có thể chung sống vợ chồng với nhau được bao lâu đây? Đường Lược hình như hiểu ý, khẽ cười nhạt hỏi.
- " nhìn sắc mặt hai vị như vậy, chắc có lẽ là chê ta già, không xứng đáng với con gái hai người?"
Đường Lược cài câu nói rất hay. Chê già thì đúng thật đó, nhưng hắn cài từ "không xứng đáng" khiến vợ chồng Trần Viện giật mình hoảng sợ, cái này khác nào đang đắc tội với đại nhân vật bậc nhất Cổ Loa. Vợ chồng Trần Viện lập tức xua tay mà nói.
- " không có, chúng tiểu nhân làm gì dám chê Đường đại nhân chứ, tuyệt đối không dám"
Đường Lược khẽ nở một nụ cười rất kín, xem ra chuyện hôm nay ông ta đã tính toán trước. Vợ chồng Trần Viện rất suy tư. Đường Lược đã từng có vợ, cháu nội của ông ta lớn hơn Thu nhi vài tuổi. Mặc dù như vậy nhưng ông ta đã trả vợ mình về nơi sản xuất từ lâu rồi, cũng là nói ông ta đang phòng không gối chiếc. Nếu Thu nhi gả cho ông ta cũng như một bước lên voi, cũng là phúc phần của nàng, thế nhưng vấn đề vẫn là tuổi thọ của ông ta liệu còn bao nhiêu năm nữa? Trần Viện suy tư nói.
- " chuyện hôn sự của con gái, cũng là nên hỏi qua ý kiến của nó một lần mới được "
Đường Lược khẽ gật đầu, đây cũng là điều nên làm. Trần Viện lên tiếng gọi lớn, Thu nhi núp sau bếp dịu dàng bước ra ngoài, e thẹn đứng sau lưng mẹ. Trần Viện quay sang nhìn con gái mà hỏi.
- " vị ân nhân này của con hôm nay mở lời muốn cưới con về làm vợ, không biết ý con thế nào, nói ra để cha mẹ thu xếp "
Thu nhi từ lúc bị bắt cóc đã rơi vào tuyệt vọng, trong lúc hy vọng đã không còn thì Đường Lược xuất hiện trở thành anh hùng cứu mỹ nhân khiến Thu nhi cảm động lắm. Lại nói sau khi cứu Thu nhi, ông ta lại còn giúp nàng quay lại cứu cha, từ đó mà độ thiện cảm trong lòng Thu nhi đã trở thành ngưỡng mộ. Thu nhi nghe hỏi về hôn sự thì ngại ngùng ấp úng.
- " chuyện hôn sự...cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó. Cha mẹ hỏi vậy, con gái.... có biết gì đâu mà trả lời..."
Nói xong thì xấu hổ chạy đi mất. Ai cũng hiểu thái độ này chính là đã xiêu lòng, Trần Viện lúc này mới hướng về Đường Lược mà nói.
- " nếu đại nhân đã muốn ái nữ, vậy chúng tôi cũng thuận theo mà gả cho ngài. Bây giờ hãy chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ "
Như vậy là hôn sự của Thu nhi đã được đồng thuận. Đường Lược lúc này mỉm cười, chắp tay hướng vợ chồng Trần Viện mà thi lễ, gọi một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu mà nói.
- " nhạc phụ và nhạc mẫu, phương châm của Đường Lược là "cưới vợ phải cưới liền tay" . Bây giờ Đường Lược trở về chuẩn bị, bảy ngày sau sẽ tiến hành rước dâu, xin nhạc phụ nhạc mẫu chuẩn bị "
Vợ chồng Trần Viện ngơ ngác nhìn nhau, cưới xin là việc hệ trọng cả đời, sao có thể cưới liền tay như vậy. Chưa kịp nói gì, Đường Lược đã đứng lên thi lễ.
- " Đường Lược là người làm ăn lớn, thời gian rất bận rộn, bây giờ phải lập tức trở về. Nhạc phụ nhạc mẫu, con rể cáo từ "
Nói xong liền đứng dậy đi ra, mà vợ chồng Trần Viện cũng đi theo ra tiễn. Cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi khỏi làng Thạch Thần, để lại sau lưng một gia đình đang vừa mừng vừa lo cho một hôn lễ tương đối kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất