Chương 182: Yến Tiệc Phủ Tiết Độ Sứ.
Yến tiệc Đại La thành chính thức bắt đầu, mọi người đều ngồi vào vị trí của mình mà ăn uống no say, trừ những người đặc biệt. Đội hộ vệ gồm 20 người kỵ binh dưới sự chỉ huy của võ sư Trần luôn túc trực bên cạnh Đường Lược, những người này đã được ăn no ở nhà rồi mới đến yến tiệc đề phòng bất trắc. Dù rằng hai tên này đang nương tựa lẫn nhau nên sẽ không hại nhau, nhưng đâu ai biết trước được điều gì? Phải đề phòng mọi chuyện. Còn đối với Thu nhi thì khác, nàng ngây thơ trong sáng có hiểu thương trường ác độc thế nào đâu. Nàng vui vẻ ăn uống, bởi tính ra đây là lần đầu tiên nàng tham gia yến tiệc với tư cách là Đường phu nhân. Thu nhi ngồi sát bên chồng, mà chồng nàng thì ngồi sát bên tiết độ sứ, cả hai cũng chẳng ăn uống gì mà bắt đầu nói chuyện. Độc Cô Tởm vẻ mặt nhăn nhó mà than thở.
- " lão huynh, không giấu gì huynh, đệ dạo này thật sự rất khó khăn. Binh lính huấn luyện tốn kém, lại phải sửa chữa đường xá tốn lương không ít, mà bệ hạ xa xôi không hiểu cho . Bây giờ đệ thật sự kẹt lắm rồi, nếu không giải quyết được sợ rằng phải tăng thuế nhập cảng thôi "
Nói xong thì lấy ngón tay viết lên bàn một chữ gì đó. Đường Lược nhìn vào hiểu ý, đó là số tiền mà tiết độ sứ muốn để không tăng thuế cho đoàn thuyền buôn của Đường gia. Đường Lược không phải dạng dễ chơi, hắn cũng tặc lưỡi mà thở dài.
Nếu hiền đệ tăng thuế thì chắc huynh cũng đóng cửa đoàn thuyền buôn luôn cho rồi. Thuyền của huynh vào cửa biển phải nộp tiền mãi lộ cho tên Hán Xâm kia một khúc, vào trong lại đóng thuế cao như vậy thì lấy đâu tiền lời nữa, vậy thì khỏi đi buôn "
Nói xong thì cũng lấy ngón tay viết lên bàn một con số nhỏ hơn con số của Độc Cô Tởm rất nhiều, đây chính là đang mặc cả ngã giá. Hai bên hết nói chuyện này đến chuyện khác, toàn là chuyện làm ăn nên Thu nhi chẳng hiểu gì, nghe cho có vậy thôi. Yến tiệc kéo dài, xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện phải bàn bạc. Thu nhi cảm thấy mệt mỏi mà đưa tay che miệng ngáp một cái, cảm thấy cần được nghỉ ngơi. Đường Lược đang bàn chuyện làm ăn với Độc Cô Tởm, lúc này thấy vợ mình có biểu hiện mệt mỏi thì lập tức dừng lại mà quay sang hỏi thăm ân cần.
- " phu nhân, nàng không được khỏe à, cơ thể có mệt mỏi ở đâu không? Ta gọi đại phu nhé "
Thu nhi thoáng giật mình, nàng chẳng qua chỉ là ngồi lâu một chỗ nên sinh ra buồn chán chứ có bệnh tật gì đâu. Sự quan tâm thái quá của chồng khiến nàng rất vui, nhưng cũng mang theo chút cảm giác ngại ngùng, nàng thẹn thùng nói.
- " thiếp có mệt mỏi gì đâu, chỉ là ngồi lâu nên có hơi buồn chán thôi. Chàng cứ tiếp tục bàn chuyện với tiết độ sứ đại nhân, đừng để ý tới thiếp "
Lời nói mang theo sự ngại ngùng. Đường Lược nhìn vợ mình xem ra đã ăn no rồi, ngồi lại cũng chẳng để làm gì, lúc này dịu dàng nói.
- " nếu vậy nàng hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi, xong việc ta sẽ đến với nàng "
Trước khi dự yến, tiết độ sứ đã bố trí cho Đường Lược căn phòng qua đêm ở phủ, chính là căn phòng dùng đón khách loại tốt nhất. Đêm nay cả đội sẽ qua đêm ở phủ tiết độ sứ, bởi vì sự bất tiện về di chuyển giữa hai bên nên sáng mai mới trở về Cổ Loa. Việc ở lại qua đêm là điều Thu nhi đã biết, nhưng việc nàng một mình về phòng trước đợi chồng khiến cho nàng chợt nhớ lại ký ức hãi hùng trước đó, chính là vụ yến tiệc ở Cổ Loa. Thu nhi bất giác rùng mình, sắc mặt sợ hãi mà níu tay chồng mình, khẽ lắc đầu run rẩy.
- " không, cứ cho thiếp ở lại đây, thiếp không về phòng một mình đâu"
Nàng sợ, nàng thật sự rất sợ cái cảm giác hãi hùng ấy, cảm giác cô đơn trong căn phòng trống. Đường Lược rất tinh ý, hắn dường như hiểu được nỗi sợ của vợ mình. Suy tư một chút, hắn với tay về phía võ sư Trần mà dặn dò.
- " ngươi cho mười hộ vệ đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó bố trí mười hộ vệ đó đứng trước cửa phòng bảo vệ phu nhân "
Những mười hộ vệ ư? Đường Lược đến đây chỉ dẫn theo võ sư Trần cùng 20 hộ vệ, cắt cử một nửa để đi bảo vệ vợ mình, thật sự khiến Thu nhi cảm thấy yên lòng. Không những thế, hắn lúc này nắm nhẹ bàn tay của vợ mà dịu dàng vỗ về.
- " chuyện làm ăn phải bàn tính rất lâu, sợ rằng phải tới nửa đêm mới xong. Nàng bây giờ đã mệt, cứ về phòng nghỉ ngơi trước. Ta bàn chuyện xong nhất định sẽ đến với nàng "
Lời nói dịu dàng trấn an khiến Thu nhi yên tâm hơn, lại nghe nói bàn chuyện đến nửa đêm khiến nàng cảm thấy mình không chờ đợi được, có lẽ phải về nghỉ ngơi trước thật rồi. Thu nhi khẽ ậm ờ, có chút bịn rịn.
- " vậy... thiếp về trước. Chàng cũng sớm nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức nhé"
Đường Lược mỉm cười gật đầu. Việc làm ăn đâu phải muốn nghỉ sớm là nghỉ được, thế nhưng chiều lòng vợ hắn cũng đồng ý cho vợ vui mà nói.
- " nhất định, nhất định rồi. Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, đi đi..."
Dịu dàng hối thúc, ân cần yêu thương. Thu nhi lúc này nhẹ nhàng đứng dậy chào chồng và tiết độ sứ, sau đó đi ra sau. Khi nàng bước đi còn nghe tiếng hai người họ tiếp tục kỳ kèo mặc cả. Nàng đi ra phía sau, theo bước võ sư Trần mà đi về khu nhà nghỉ của khách, sau lưng nàng là mười hộ vệ đao dắt ngang hông đi theo bảo vệ. Đoàn người bước đi dọc con đường sang trọng trong phủ, thoáng chốc đã tới khu nhà đón khách, đứng trước căn phòng sang trọng mà Độc Cô Tởm dùng để đón tiếp khách quý của mình. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong cảnh vật trang trí thể hiện sự giàu có với mọi vật dụng đều thuộc loại tốt nhất, không nói cũng biết rất đắt tiền. Võ sư Trần hộ tống phu nhân bước vào trong để kiểm tra một lượt, xác định không có gì "kỳ lạ" ở trong phòng, võ sư Trần liền hướng phu nhân thi lễ.
- " căn phòng hoàn toàn không có nguy hiểm gì, xin phu nhân yên tâm nghỉ ngơi. Nếu có yêu cầu gì xin phu nhân cứ nói, thuộc hạ sẽ làm hết sức mình"
Võ sư Trần là hộ vệ quan trọng nhất của Đường Lược, theo ông ta như hình với bóng. Nay vì bảo vệ Thu nhi mà theo đến tận đây, cho thấy Thu nhi quan trọng với ông ta thế nào. Thu nhi hiểu điều này, nàng liền hướng võ sư Trần mà nói.
- " thật tình cảm ơn ông, ông đã giúp đỡ Đường gia rất nhiều. Phu quân ta không biết võ công, vậy nên ông mau chóng quay lại bảo vệ chàng. Ông chính là người mà phu quân ta tin tưởng nhất, vậy nên ông hãy đi ngay đi"
Võ sư Trần lập tức gật đầu, có vẻ như ông cũng đang nghĩ đến điều ấy. Ông ta lập tức ra lệnh cho mười hộ vệ xếp đội hình hai hàng bảo vệ phòng của phu nhân, sau đó cúi đầu nói.
- " mười hộ vệ này đều rất thiện chiến, bọn họ túc trực ở đây bảo vệ người. Nếu có chuyện gì phu nhân cứ ra lệnh cho họ, bảo đảm sẽ đem đến cảm giác an toàn cho phu nhân. Tại hạ bây giờ phải lập tức trở lại bên lão gia, xin phu nhân bảo trọng. Cáo từ"
Nói xong thì cúi đầu thi lễ cái nữa, sau đó lập tức chạy vội về yến tiệc. Nhìn bóng dáng võ sư Trần chạy tựa như lướt đi, Thu nhi bất giác nở một nụ cười tin tưởng. Nàng lại nhìn hàng hộ vệ đứng chắn cửa nên cảm thấy yên tâm, liền đóng cửa, cẩn thận chốt trong rồi bước đến giường ngủ. Thu nhi thư giãn nằm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Tuy rằng có những chuyện thật sự khủng khiếp xảy đến với nàng, nhưng nàng đã có một người chồng tuyệt vời vị tha bảo vệ nàng. Trong những dòng hoài niệm chảy ngang qua tâm trí, những ký ức vui buồn lẫn lộn, thời gian dần trôi qua. Thu nhi đang nằm trên giường đợi chồng thì nghe một tiếng "rắc..." , Tựa như tiếng gỗ gãy khiến nàng giật mình. Nàng ngồi dậy nhìn ra cửa, lại giật mình hơn khi thấy có người đàn ông mở cửa bước vào. Trong ánh nến mập mờ nàng nhận ra người đàn ông đó chính là tiết độ sứ Độc Cô Tởm, và tiếng gỗ gãy đó là tiếng chốt của bị phá. Thu nhi thoáng rùng mình, vậy tên tiết độ sứ kia phá cửa vào phòng nàng để làm gì? Không lẽ..."
- " lão huynh, không giấu gì huynh, đệ dạo này thật sự rất khó khăn. Binh lính huấn luyện tốn kém, lại phải sửa chữa đường xá tốn lương không ít, mà bệ hạ xa xôi không hiểu cho . Bây giờ đệ thật sự kẹt lắm rồi, nếu không giải quyết được sợ rằng phải tăng thuế nhập cảng thôi "
Nói xong thì lấy ngón tay viết lên bàn một chữ gì đó. Đường Lược nhìn vào hiểu ý, đó là số tiền mà tiết độ sứ muốn để không tăng thuế cho đoàn thuyền buôn của Đường gia. Đường Lược không phải dạng dễ chơi, hắn cũng tặc lưỡi mà thở dài.
Nếu hiền đệ tăng thuế thì chắc huynh cũng đóng cửa đoàn thuyền buôn luôn cho rồi. Thuyền của huynh vào cửa biển phải nộp tiền mãi lộ cho tên Hán Xâm kia một khúc, vào trong lại đóng thuế cao như vậy thì lấy đâu tiền lời nữa, vậy thì khỏi đi buôn "
Nói xong thì cũng lấy ngón tay viết lên bàn một con số nhỏ hơn con số của Độc Cô Tởm rất nhiều, đây chính là đang mặc cả ngã giá. Hai bên hết nói chuyện này đến chuyện khác, toàn là chuyện làm ăn nên Thu nhi chẳng hiểu gì, nghe cho có vậy thôi. Yến tiệc kéo dài, xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện phải bàn bạc. Thu nhi cảm thấy mệt mỏi mà đưa tay che miệng ngáp một cái, cảm thấy cần được nghỉ ngơi. Đường Lược đang bàn chuyện làm ăn với Độc Cô Tởm, lúc này thấy vợ mình có biểu hiện mệt mỏi thì lập tức dừng lại mà quay sang hỏi thăm ân cần.
- " phu nhân, nàng không được khỏe à, cơ thể có mệt mỏi ở đâu không? Ta gọi đại phu nhé "
Thu nhi thoáng giật mình, nàng chẳng qua chỉ là ngồi lâu một chỗ nên sinh ra buồn chán chứ có bệnh tật gì đâu. Sự quan tâm thái quá của chồng khiến nàng rất vui, nhưng cũng mang theo chút cảm giác ngại ngùng, nàng thẹn thùng nói.
- " thiếp có mệt mỏi gì đâu, chỉ là ngồi lâu nên có hơi buồn chán thôi. Chàng cứ tiếp tục bàn chuyện với tiết độ sứ đại nhân, đừng để ý tới thiếp "
Lời nói mang theo sự ngại ngùng. Đường Lược nhìn vợ mình xem ra đã ăn no rồi, ngồi lại cũng chẳng để làm gì, lúc này dịu dàng nói.
- " nếu vậy nàng hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi, xong việc ta sẽ đến với nàng "
Trước khi dự yến, tiết độ sứ đã bố trí cho Đường Lược căn phòng qua đêm ở phủ, chính là căn phòng dùng đón khách loại tốt nhất. Đêm nay cả đội sẽ qua đêm ở phủ tiết độ sứ, bởi vì sự bất tiện về di chuyển giữa hai bên nên sáng mai mới trở về Cổ Loa. Việc ở lại qua đêm là điều Thu nhi đã biết, nhưng việc nàng một mình về phòng trước đợi chồng khiến cho nàng chợt nhớ lại ký ức hãi hùng trước đó, chính là vụ yến tiệc ở Cổ Loa. Thu nhi bất giác rùng mình, sắc mặt sợ hãi mà níu tay chồng mình, khẽ lắc đầu run rẩy.
- " không, cứ cho thiếp ở lại đây, thiếp không về phòng một mình đâu"
Nàng sợ, nàng thật sự rất sợ cái cảm giác hãi hùng ấy, cảm giác cô đơn trong căn phòng trống. Đường Lược rất tinh ý, hắn dường như hiểu được nỗi sợ của vợ mình. Suy tư một chút, hắn với tay về phía võ sư Trần mà dặn dò.
- " ngươi cho mười hộ vệ đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó bố trí mười hộ vệ đó đứng trước cửa phòng bảo vệ phu nhân "
Những mười hộ vệ ư? Đường Lược đến đây chỉ dẫn theo võ sư Trần cùng 20 hộ vệ, cắt cử một nửa để đi bảo vệ vợ mình, thật sự khiến Thu nhi cảm thấy yên lòng. Không những thế, hắn lúc này nắm nhẹ bàn tay của vợ mà dịu dàng vỗ về.
- " chuyện làm ăn phải bàn tính rất lâu, sợ rằng phải tới nửa đêm mới xong. Nàng bây giờ đã mệt, cứ về phòng nghỉ ngơi trước. Ta bàn chuyện xong nhất định sẽ đến với nàng "
Lời nói dịu dàng trấn an khiến Thu nhi yên tâm hơn, lại nghe nói bàn chuyện đến nửa đêm khiến nàng cảm thấy mình không chờ đợi được, có lẽ phải về nghỉ ngơi trước thật rồi. Thu nhi khẽ ậm ờ, có chút bịn rịn.
- " vậy... thiếp về trước. Chàng cũng sớm nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức nhé"
Đường Lược mỉm cười gật đầu. Việc làm ăn đâu phải muốn nghỉ sớm là nghỉ được, thế nhưng chiều lòng vợ hắn cũng đồng ý cho vợ vui mà nói.
- " nhất định, nhất định rồi. Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, đi đi..."
Dịu dàng hối thúc, ân cần yêu thương. Thu nhi lúc này nhẹ nhàng đứng dậy chào chồng và tiết độ sứ, sau đó đi ra sau. Khi nàng bước đi còn nghe tiếng hai người họ tiếp tục kỳ kèo mặc cả. Nàng đi ra phía sau, theo bước võ sư Trần mà đi về khu nhà nghỉ của khách, sau lưng nàng là mười hộ vệ đao dắt ngang hông đi theo bảo vệ. Đoàn người bước đi dọc con đường sang trọng trong phủ, thoáng chốc đã tới khu nhà đón khách, đứng trước căn phòng sang trọng mà Độc Cô Tởm dùng để đón tiếp khách quý của mình. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong cảnh vật trang trí thể hiện sự giàu có với mọi vật dụng đều thuộc loại tốt nhất, không nói cũng biết rất đắt tiền. Võ sư Trần hộ tống phu nhân bước vào trong để kiểm tra một lượt, xác định không có gì "kỳ lạ" ở trong phòng, võ sư Trần liền hướng phu nhân thi lễ.
- " căn phòng hoàn toàn không có nguy hiểm gì, xin phu nhân yên tâm nghỉ ngơi. Nếu có yêu cầu gì xin phu nhân cứ nói, thuộc hạ sẽ làm hết sức mình"
Võ sư Trần là hộ vệ quan trọng nhất của Đường Lược, theo ông ta như hình với bóng. Nay vì bảo vệ Thu nhi mà theo đến tận đây, cho thấy Thu nhi quan trọng với ông ta thế nào. Thu nhi hiểu điều này, nàng liền hướng võ sư Trần mà nói.
- " thật tình cảm ơn ông, ông đã giúp đỡ Đường gia rất nhiều. Phu quân ta không biết võ công, vậy nên ông mau chóng quay lại bảo vệ chàng. Ông chính là người mà phu quân ta tin tưởng nhất, vậy nên ông hãy đi ngay đi"
Võ sư Trần lập tức gật đầu, có vẻ như ông cũng đang nghĩ đến điều ấy. Ông ta lập tức ra lệnh cho mười hộ vệ xếp đội hình hai hàng bảo vệ phòng của phu nhân, sau đó cúi đầu nói.
- " mười hộ vệ này đều rất thiện chiến, bọn họ túc trực ở đây bảo vệ người. Nếu có chuyện gì phu nhân cứ ra lệnh cho họ, bảo đảm sẽ đem đến cảm giác an toàn cho phu nhân. Tại hạ bây giờ phải lập tức trở lại bên lão gia, xin phu nhân bảo trọng. Cáo từ"
Nói xong thì cúi đầu thi lễ cái nữa, sau đó lập tức chạy vội về yến tiệc. Nhìn bóng dáng võ sư Trần chạy tựa như lướt đi, Thu nhi bất giác nở một nụ cười tin tưởng. Nàng lại nhìn hàng hộ vệ đứng chắn cửa nên cảm thấy yên tâm, liền đóng cửa, cẩn thận chốt trong rồi bước đến giường ngủ. Thu nhi thư giãn nằm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Tuy rằng có những chuyện thật sự khủng khiếp xảy đến với nàng, nhưng nàng đã có một người chồng tuyệt vời vị tha bảo vệ nàng. Trong những dòng hoài niệm chảy ngang qua tâm trí, những ký ức vui buồn lẫn lộn, thời gian dần trôi qua. Thu nhi đang nằm trên giường đợi chồng thì nghe một tiếng "rắc..." , Tựa như tiếng gỗ gãy khiến nàng giật mình. Nàng ngồi dậy nhìn ra cửa, lại giật mình hơn khi thấy có người đàn ông mở cửa bước vào. Trong ánh nến mập mờ nàng nhận ra người đàn ông đó chính là tiết độ sứ Độc Cô Tởm, và tiếng gỗ gãy đó là tiếng chốt của bị phá. Thu nhi thoáng rùng mình, vậy tên tiết độ sứ kia phá cửa vào phòng nàng để làm gì? Không lẽ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất