Chương 221: Cơn Gió Lướt Qua.
Đêm mỗi lúc một khuya ,cũng đã đến lúc mọi người chuẩn bị lên giường đi ngủ . Gia đình ông Năm thợ rèn cũng vậy, họ đã chuẩn bị để nghỉ ngơi sau một ngày dài . Ánh đèn chuẩn bị tắt thì lúc này bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, ông Năm thợ rèn thoáng nhăn nhó mà lẩm bẩm .
- "quái lạ, đã đêm khuya rồi sao còn có người tới đây chứ?"
Ông bước ra ngoài cửa hỏi lớn, thái độ không vui.
- "ai đấy ? Tới nhà ta có chuyện gì ? Đêm khuya không ngủ còn đi gõ cửa nhà người khác, bộ có chuyện gì gấp hay sao?"
Lời nói vừa xong , bên kia cánh cửa đã có tiếng trả lời, giọng nói rất quen thuộc.
- " lão bá , tại hạ là Lý Văn Hiền , có việc cần gặp trong đêm khuya mong lão bá thông cảm"
Ông Năm khẽ ồ lên, là Lý Văn Hiền sao? Người này với ông Năm mà nói thì rất có thiện cảm , cho nên tự khắc ông cảm thấy vui vẻ mà ra mở cửa . Cánh cửa vừa mở ra đã thấy một nam nhân tóc trắng đang đứng đấy, ông Năm thợ rèn mỉm cười nói .
- "Hiền công tử , đêm khuya tới tìm ta có chuyện gì ?"
Lý Văn Hiền đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó tự tiện bước vào trong nhà đóng cửa lại , lúc này mới cúi đầu thi lễ.
- " lão bá ,tại hạ có chuyện muốn bàn một chút với lão bá , mong lão bá cho tại hạ một chút thời gian"
Lời nói nghiêm túc thế này , ông Năm nhìn vào cũng hiểu có chuyện gì đó khá quan trọng, khuôn mặt ngạc nhiên nhưng vẫn khẽ gật đầu nói.
- " vậy công tử vào bàn ngồi đi , để ta đi pha trà "
Nói xong liền hướng tay về phía bàn trong nhà . Vạn Vân Phong lại cúi đầu thi lễ rồi ra ngồi vào bàn mà chờ đợi . Ông Năm đi pha một bình trà ngon đặt lên bàn, ông nhẹ nhàng ngồi bên cạnh mà hỏi.
- "được rồi , công tử nói đi , có chuyện gì quan trọng cần bàn với ta ?"
Vạn Vân Phong nhìn quanh một lượt, thấy Phương nhi xinh đẹp kia cũng đang lấp ló đứng sau cửa nhìn ra . Hắn khẽ mỉm cười , như vậy cũng tốt , chuyện này có liên quan đến nữ tử đó . Vân Phong lúc này lại quay sang nhìn ông Năm thợ rèn, lấy ra một kim nguyên bảo đặt lên bàn mà nói.
- " tại hạ có chút chuyện nhờ vả , xin lão bá hãy giúp đỡ "
Tuy rằng "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn " , nhưng lúc này ông Năm thợ rèn nhìn thấy một kim nguyên bảo thì lại giật mình . Nhớ lần trước hắn cho ông một kim nguyên bảo đã là quá sộp rồi, lần này lại một kim nguyên bảo nữa khiến ông cảm thấy hoang mang . Của đâu dễ dàng rơi xuống vậy chứ, ông vội xua tay .
- " công tử , đừng chơi sang như vậy nữa, ta ngại lắm . Công tử muốn nhờ vả gì thì cứ nói , nếu ta giúp được sẽ giúp cho, không cần phải đưa tiền đâu"
Trước tấm lòng chân tình ấy , Vạn Vân Phong vẫn để yên kim nguyên bảo trên bàn . Hắn liền cầm bình trà lên rót ra hai chén trà , một cho mình và một cho ông Năm . Đặt bình trà xuống, hắn hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói .
- "không giấu gì lão bá, ta vốn là một pháp sư chuyên trừ tà và siêu thoát cho các vong linh bị giam cầm trên dương thế . Ta đến đây vốn dĩ với mục đích khác, mục đích thật sự của ta là..."
Vạn Vân Phong bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về Thu nhi , về chuyện nàng bị oan ức thế nào , bị Đường Lược hại chết ra sao . Kể về chuyện mình gặp được nàng như thế nào và tìm cách siêu thoát cho nàng ra sao.
Khi hắn kể mọi chuyện ra , ông Năm há hốc mồm ngạc nhiên, mà cả vợ con ông Năm lúc sau tấm rèm kia cũng tròn xoe mắt . Không ngờ nàng mỹ nữ nổi tiếng hiếu thảo ấy lại chịu nổi oan ức lớn đến như vậy, chuyện này thật khiến cho người ta đau lòng . Vạn Vân Phong sau khi kể hết mọi chuyện , lúc này lại đẩy một kim nguyên bảo về phía ông Năm mà nói.
- " số tiền này là ta muốn thuê gia đình ba người các vị làm cho ta chút chuyện. Bây giờ ta thuê các vị giữ im lặng , đừng kể chuyện này ra với bất cứ ai để tránh mang họa vào người . Đợi đến khi tên Đường Lược ấy sụp đổ , bị bắt giam . Lúc ấy các vị hãy đi nói sự thật này cho tất cả mọi người biết để giải oan cho cô nương xinh đẹp ấy , để cho nàng ta chết cũng được yên tâm nhắm mắt ,tránh phải bị hàm oan mãi về sau "
Vợ con ông Năm trong nhà nhìn nhau tròn xoe mắt , mà ông Năm lúc này trầm ngâm. Ông Năm dùng tay mình đẩy kim nguyên bảo của hắn trở về lại phía hắn, tay nâng chén Trà lên uống cạn. Đặt chén trà xuống mà thở dài .
- "chuyện công tử muốn ta làm ta nhất định sẽ làm , đây là một điều đúng đắn nên làm . Vì vậy ta sẽ cam tâm tình nguyện làm theo lời Công tử nói mà không cần phải nhận tiền công gì cả , đó cũng là trách nhiệm của một con người. Xin công tử thu tiền lại "
Lời nói của ông Năm vừa chân tình mà vừa quân tử . Vạn Vân Phong cảm thấy hài lòng lắm , hắn lại dùng tay đẩy kim nguyên bảo ấy về phía ông Năm mà nói tiếp .
- "chuyện vừa nhờ là chuyện thứ nhất, vẫn còn một chuyện nữa cần nói "
Vừa nói xong thì ông Năm khẽ ồ lên ngạc nhiên , quay sang nhìn hắn để chờ nghe câu chuyện. Vạn Vân Phong lúc này lại khẽ nhìn ra sau tấm rèm kia , nơi mà cô nương Phương nhi đang núp ở đó . Hắn trầm ngâm một chút rồi quay sang nói với ông Năm .
- "ái nữ của lão bá là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng , một người xứng đáng có được một người chồng tốt , vì vậy lão bá tuyệt đối không thể để cho nàng ta kết hôn với tên Trần Đú Cần kia . Nếu lão bá gả con cho hắn tức là đẩy con mình vào bể khổ, cả đời này sẽ phải chịu khổ không thoát ra được"
Ông Năm nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, thốt lên một tiếng "tại sao?". Không phải trước giờ hắn mở quán nước để tạo điều kiện cho Trần Đú Cần an cư lập nghiệp và cưới con gái ông sao ? Tại sao bây giờ lại khuyên ông không nên gả con gái cho tên Trần Đú Cần ấy ? Điều này khiến ông ngạc nhiên , mà vợ con ông trong buồng cũng cảm thấy kỳ lạ. Vân Phong lúc này rót cho mình một chén trà , hắn uống cạn rồi giải thích.
- "tất cả những việc tại hạ làm thời gian qua là để giúp cho cô nương Trần Thị Thu kia được siêu thoát . Bây giờ nàng ta siêu thoát rồi thì cũng phải nói lại vấn đề nghiêm trọng này. Tên Trần Đú Cần ấy không phải là một người đàn ông tốt lành gì, hắn chắc chắn sẽ khiến bất cứ người con gái nào đến với hắn phải chịu đau khổ. Nó là một kẻ tham lam ngu dốt , quán nước mới mở ra đã muốn độc chiếm riêng cho mình . Tài năng thì không có, chắc chắn sẽ không làm ăn được . Nhanh thì vài tháng , chậm thì không quá 3 năm , chắc chắn nó sẽ phá sản. Nhưng không chỉ đơn giản là phá sản, nó còn gây ra khoản nợ và báo hại gia đình . Bản chất là một kẻ đại nghịch bất đạo, ham chơi nhác làm ,đê tiện vô sỉ . Nó là một con quỷ thật sự chứ không còn là con người nữa , nếu lão bá gả con gái mình cho một con quỷ như hắn chắc chắn đời con gái lão bá sẽ là cuộc đời tàn tạ"
Lời nói chân tình và tàn nhẫn, không một chút dối trá . Ông Năm ngơ ngác ngáo ngơ , mà vợ con ông trong kia cũng ngạc nhiên lắm . Ông Năm lúc này nhìn sang Vạn Vân Phong mà hỏi.
- " công tử muốn ta khước từ nhà họ Trần sau khi đã tạo điều kiện mai mối cho hai đứa nó sao ? Điều này khiến ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng nếu công tử đã nói đúng vấn đề như vậy ,giải thích được Lý do, vậy ta sẽ tạm thời nghe công tử . Công tử nói nhanh thì vài tháng , chậm không quá 3 năm nó sẽ phá sản . Vậy ta sẽ xem lời công tử đúng hay không rồi mới quyết định . Con gái ta cũng chỉ mới 14 tuổi, đợi 3 năm nữa cũng không phải là quá già . Ta nhất định sẽ chờ xem lời nói này thế nào."
Quả nhiên là của một người cẩn trọng. Vân Phong khẽ gật đầu , trong lòng cảm thấy yêu mến lắm . Biết suy tính như thế này chứng tỏ ông cũng là một người điềm đạm và biết trước biết sau . Vạn Vân Phong cảm thấy yên tâm rồi, hắn đứng dậy quay sang thi lễ.
- " lão bá nói chí phải , vậy thì hãy đợi xem lời của tại hạ đúng hay không rồi hãy quyết định . Lão bá hành xử như thế là quyết định sáng suốt , tại hạ hoàn toàn đồng ý "
Nói đến đây thì lại tiếp tục đẩy kim nguyên bảo về phía ông mà nói tiếp .
- "số tiền này tặng lão bá xem như để bù đắp những phiền phức trong thời gian qua mà tại hạ gây ra cho gia đình . Tại hạ bây giờ phải lập tức sang phương bắc, ở nơi đấy có oán linh đang hoành hành. Có người nhờ tại hạ tới đó giải trừ oán linh, vị trí bên kia biên giới . Vậy nên phải đi ngay , xin cáo biệt lão bá "
Nói xong quay lưng đi luôn . Hắn vừa quay đi thì ông năm cũng đi theo tiễn, lúc này tiểu nữ trong nhà cũng chạy ra nhìn theo. Khi hắn vừa bước ra ngoài đường, rời khỏi miếng đất thuộc quyền sở hữu của gia đình ông Năm . Lúc này tiếng nữ tử từ phía sau lưng ông Năm khẽ hỏi.
- " công tử ,người thật sự đi bắt ma sao? Bắt xong rồi người có quay lại nơi này không ?"
Lời nói này nói ra một cách bẽn lẽn và ngập ngừng, có lẽ đã phải cố gắng dồn hết can đảm để nói . Ông Năm quay sang nhìn con gái mình cũng hiểu được chút ít huyền cơ , mà Vân Phong nhìn tiểu cô nương ấy dịu dàng mỉm cười . Hắn rút ra từ đâu đó một cây trâm ngọc rất đẹp, tặng cho tiểu cô nương ấy mà nói .
- "thời gian qua cũng được muội giúp đỡ rất nhiều, huynh thật sự biết ơn . Huynh không có gì báo đáp, chỉ tặng muội một món quà nhỏ ,mong muội nhận lấy "
Nói xong liền đưa cây trâm ngọc tới. Phương nhi nhìn trân ngọc thì thích lắm, hai tay đón lấy trâm ngọc ôm sát vào ngực mình mà nhìn hắn.
- " công tử , người vẫn chưa trả lời muội, người có quay trở lại đây không?"
Vạn Vân Phong trầm ngâm một chút, nhìn tiểu cô nương ấy có chút không nỡ mà trả lời .
- "cuộc đời của một pháp sư trừ tà , nơi nào có tà ma thì nơi đó ta tới "
Nói xong quay lưng đi thẳng không còn nhìn lại nữa , bước chân hướng thẳng về phía Bắc mà đi tới. Hắn nhanh chóng rời khỏi làng Thạch Thần, để lại sau lưng bóng dáng của một thiếu nữ đang nhìn theo. Nàng ôm chặt cây trâm mà rưng rưng lệ , cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tựa cơn gió thoáng qua, nhưng có ngờ đâu để lại quá nhiều lưu luyến.
Hắn thật sự sẽ không quay trở về làng Thạch Thần nữa sao?
- "quái lạ, đã đêm khuya rồi sao còn có người tới đây chứ?"
Ông bước ra ngoài cửa hỏi lớn, thái độ không vui.
- "ai đấy ? Tới nhà ta có chuyện gì ? Đêm khuya không ngủ còn đi gõ cửa nhà người khác, bộ có chuyện gì gấp hay sao?"
Lời nói vừa xong , bên kia cánh cửa đã có tiếng trả lời, giọng nói rất quen thuộc.
- " lão bá , tại hạ là Lý Văn Hiền , có việc cần gặp trong đêm khuya mong lão bá thông cảm"
Ông Năm khẽ ồ lên, là Lý Văn Hiền sao? Người này với ông Năm mà nói thì rất có thiện cảm , cho nên tự khắc ông cảm thấy vui vẻ mà ra mở cửa . Cánh cửa vừa mở ra đã thấy một nam nhân tóc trắng đang đứng đấy, ông Năm thợ rèn mỉm cười nói .
- "Hiền công tử , đêm khuya tới tìm ta có chuyện gì ?"
Lý Văn Hiền đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó tự tiện bước vào trong nhà đóng cửa lại , lúc này mới cúi đầu thi lễ.
- " lão bá ,tại hạ có chuyện muốn bàn một chút với lão bá , mong lão bá cho tại hạ một chút thời gian"
Lời nói nghiêm túc thế này , ông Năm nhìn vào cũng hiểu có chuyện gì đó khá quan trọng, khuôn mặt ngạc nhiên nhưng vẫn khẽ gật đầu nói.
- " vậy công tử vào bàn ngồi đi , để ta đi pha trà "
Nói xong liền hướng tay về phía bàn trong nhà . Vạn Vân Phong lại cúi đầu thi lễ rồi ra ngồi vào bàn mà chờ đợi . Ông Năm đi pha một bình trà ngon đặt lên bàn, ông nhẹ nhàng ngồi bên cạnh mà hỏi.
- "được rồi , công tử nói đi , có chuyện gì quan trọng cần bàn với ta ?"
Vạn Vân Phong nhìn quanh một lượt, thấy Phương nhi xinh đẹp kia cũng đang lấp ló đứng sau cửa nhìn ra . Hắn khẽ mỉm cười , như vậy cũng tốt , chuyện này có liên quan đến nữ tử đó . Vân Phong lúc này lại quay sang nhìn ông Năm thợ rèn, lấy ra một kim nguyên bảo đặt lên bàn mà nói.
- " tại hạ có chút chuyện nhờ vả , xin lão bá hãy giúp đỡ "
Tuy rằng "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn " , nhưng lúc này ông Năm thợ rèn nhìn thấy một kim nguyên bảo thì lại giật mình . Nhớ lần trước hắn cho ông một kim nguyên bảo đã là quá sộp rồi, lần này lại một kim nguyên bảo nữa khiến ông cảm thấy hoang mang . Của đâu dễ dàng rơi xuống vậy chứ, ông vội xua tay .
- " công tử , đừng chơi sang như vậy nữa, ta ngại lắm . Công tử muốn nhờ vả gì thì cứ nói , nếu ta giúp được sẽ giúp cho, không cần phải đưa tiền đâu"
Trước tấm lòng chân tình ấy , Vạn Vân Phong vẫn để yên kim nguyên bảo trên bàn . Hắn liền cầm bình trà lên rót ra hai chén trà , một cho mình và một cho ông Năm . Đặt bình trà xuống, hắn hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói .
- "không giấu gì lão bá, ta vốn là một pháp sư chuyên trừ tà và siêu thoát cho các vong linh bị giam cầm trên dương thế . Ta đến đây vốn dĩ với mục đích khác, mục đích thật sự của ta là..."
Vạn Vân Phong bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về Thu nhi , về chuyện nàng bị oan ức thế nào , bị Đường Lược hại chết ra sao . Kể về chuyện mình gặp được nàng như thế nào và tìm cách siêu thoát cho nàng ra sao.
Khi hắn kể mọi chuyện ra , ông Năm há hốc mồm ngạc nhiên, mà cả vợ con ông Năm lúc sau tấm rèm kia cũng tròn xoe mắt . Không ngờ nàng mỹ nữ nổi tiếng hiếu thảo ấy lại chịu nổi oan ức lớn đến như vậy, chuyện này thật khiến cho người ta đau lòng . Vạn Vân Phong sau khi kể hết mọi chuyện , lúc này lại đẩy một kim nguyên bảo về phía ông Năm mà nói.
- " số tiền này là ta muốn thuê gia đình ba người các vị làm cho ta chút chuyện. Bây giờ ta thuê các vị giữ im lặng , đừng kể chuyện này ra với bất cứ ai để tránh mang họa vào người . Đợi đến khi tên Đường Lược ấy sụp đổ , bị bắt giam . Lúc ấy các vị hãy đi nói sự thật này cho tất cả mọi người biết để giải oan cho cô nương xinh đẹp ấy , để cho nàng ta chết cũng được yên tâm nhắm mắt ,tránh phải bị hàm oan mãi về sau "
Vợ con ông Năm trong nhà nhìn nhau tròn xoe mắt , mà ông Năm lúc này trầm ngâm. Ông Năm dùng tay mình đẩy kim nguyên bảo của hắn trở về lại phía hắn, tay nâng chén Trà lên uống cạn. Đặt chén trà xuống mà thở dài .
- "chuyện công tử muốn ta làm ta nhất định sẽ làm , đây là một điều đúng đắn nên làm . Vì vậy ta sẽ cam tâm tình nguyện làm theo lời Công tử nói mà không cần phải nhận tiền công gì cả , đó cũng là trách nhiệm của một con người. Xin công tử thu tiền lại "
Lời nói của ông Năm vừa chân tình mà vừa quân tử . Vạn Vân Phong cảm thấy hài lòng lắm , hắn lại dùng tay đẩy kim nguyên bảo ấy về phía ông Năm mà nói tiếp .
- "chuyện vừa nhờ là chuyện thứ nhất, vẫn còn một chuyện nữa cần nói "
Vừa nói xong thì ông Năm khẽ ồ lên ngạc nhiên , quay sang nhìn hắn để chờ nghe câu chuyện. Vạn Vân Phong lúc này lại khẽ nhìn ra sau tấm rèm kia , nơi mà cô nương Phương nhi đang núp ở đó . Hắn trầm ngâm một chút rồi quay sang nói với ông Năm .
- "ái nữ của lão bá là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng , một người xứng đáng có được một người chồng tốt , vì vậy lão bá tuyệt đối không thể để cho nàng ta kết hôn với tên Trần Đú Cần kia . Nếu lão bá gả con cho hắn tức là đẩy con mình vào bể khổ, cả đời này sẽ phải chịu khổ không thoát ra được"
Ông Năm nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, thốt lên một tiếng "tại sao?". Không phải trước giờ hắn mở quán nước để tạo điều kiện cho Trần Đú Cần an cư lập nghiệp và cưới con gái ông sao ? Tại sao bây giờ lại khuyên ông không nên gả con gái cho tên Trần Đú Cần ấy ? Điều này khiến ông ngạc nhiên , mà vợ con ông trong buồng cũng cảm thấy kỳ lạ. Vân Phong lúc này rót cho mình một chén trà , hắn uống cạn rồi giải thích.
- "tất cả những việc tại hạ làm thời gian qua là để giúp cho cô nương Trần Thị Thu kia được siêu thoát . Bây giờ nàng ta siêu thoát rồi thì cũng phải nói lại vấn đề nghiêm trọng này. Tên Trần Đú Cần ấy không phải là một người đàn ông tốt lành gì, hắn chắc chắn sẽ khiến bất cứ người con gái nào đến với hắn phải chịu đau khổ. Nó là một kẻ tham lam ngu dốt , quán nước mới mở ra đã muốn độc chiếm riêng cho mình . Tài năng thì không có, chắc chắn sẽ không làm ăn được . Nhanh thì vài tháng , chậm thì không quá 3 năm , chắc chắn nó sẽ phá sản. Nhưng không chỉ đơn giản là phá sản, nó còn gây ra khoản nợ và báo hại gia đình . Bản chất là một kẻ đại nghịch bất đạo, ham chơi nhác làm ,đê tiện vô sỉ . Nó là một con quỷ thật sự chứ không còn là con người nữa , nếu lão bá gả con gái mình cho một con quỷ như hắn chắc chắn đời con gái lão bá sẽ là cuộc đời tàn tạ"
Lời nói chân tình và tàn nhẫn, không một chút dối trá . Ông Năm ngơ ngác ngáo ngơ , mà vợ con ông trong kia cũng ngạc nhiên lắm . Ông Năm lúc này nhìn sang Vạn Vân Phong mà hỏi.
- " công tử muốn ta khước từ nhà họ Trần sau khi đã tạo điều kiện mai mối cho hai đứa nó sao ? Điều này khiến ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng nếu công tử đã nói đúng vấn đề như vậy ,giải thích được Lý do, vậy ta sẽ tạm thời nghe công tử . Công tử nói nhanh thì vài tháng , chậm không quá 3 năm nó sẽ phá sản . Vậy ta sẽ xem lời công tử đúng hay không rồi mới quyết định . Con gái ta cũng chỉ mới 14 tuổi, đợi 3 năm nữa cũng không phải là quá già . Ta nhất định sẽ chờ xem lời nói này thế nào."
Quả nhiên là của một người cẩn trọng. Vân Phong khẽ gật đầu , trong lòng cảm thấy yêu mến lắm . Biết suy tính như thế này chứng tỏ ông cũng là một người điềm đạm và biết trước biết sau . Vạn Vân Phong cảm thấy yên tâm rồi, hắn đứng dậy quay sang thi lễ.
- " lão bá nói chí phải , vậy thì hãy đợi xem lời của tại hạ đúng hay không rồi hãy quyết định . Lão bá hành xử như thế là quyết định sáng suốt , tại hạ hoàn toàn đồng ý "
Nói đến đây thì lại tiếp tục đẩy kim nguyên bảo về phía ông mà nói tiếp .
- "số tiền này tặng lão bá xem như để bù đắp những phiền phức trong thời gian qua mà tại hạ gây ra cho gia đình . Tại hạ bây giờ phải lập tức sang phương bắc, ở nơi đấy có oán linh đang hoành hành. Có người nhờ tại hạ tới đó giải trừ oán linh, vị trí bên kia biên giới . Vậy nên phải đi ngay , xin cáo biệt lão bá "
Nói xong quay lưng đi luôn . Hắn vừa quay đi thì ông năm cũng đi theo tiễn, lúc này tiểu nữ trong nhà cũng chạy ra nhìn theo. Khi hắn vừa bước ra ngoài đường, rời khỏi miếng đất thuộc quyền sở hữu của gia đình ông Năm . Lúc này tiếng nữ tử từ phía sau lưng ông Năm khẽ hỏi.
- " công tử ,người thật sự đi bắt ma sao? Bắt xong rồi người có quay lại nơi này không ?"
Lời nói này nói ra một cách bẽn lẽn và ngập ngừng, có lẽ đã phải cố gắng dồn hết can đảm để nói . Ông Năm quay sang nhìn con gái mình cũng hiểu được chút ít huyền cơ , mà Vân Phong nhìn tiểu cô nương ấy dịu dàng mỉm cười . Hắn rút ra từ đâu đó một cây trâm ngọc rất đẹp, tặng cho tiểu cô nương ấy mà nói .
- "thời gian qua cũng được muội giúp đỡ rất nhiều, huynh thật sự biết ơn . Huynh không có gì báo đáp, chỉ tặng muội một món quà nhỏ ,mong muội nhận lấy "
Nói xong liền đưa cây trâm ngọc tới. Phương nhi nhìn trân ngọc thì thích lắm, hai tay đón lấy trâm ngọc ôm sát vào ngực mình mà nhìn hắn.
- " công tử , người vẫn chưa trả lời muội, người có quay trở lại đây không?"
Vạn Vân Phong trầm ngâm một chút, nhìn tiểu cô nương ấy có chút không nỡ mà trả lời .
- "cuộc đời của một pháp sư trừ tà , nơi nào có tà ma thì nơi đó ta tới "
Nói xong quay lưng đi thẳng không còn nhìn lại nữa , bước chân hướng thẳng về phía Bắc mà đi tới. Hắn nhanh chóng rời khỏi làng Thạch Thần, để lại sau lưng bóng dáng của một thiếu nữ đang nhìn theo. Nàng ôm chặt cây trâm mà rưng rưng lệ , cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tựa cơn gió thoáng qua, nhưng có ngờ đâu để lại quá nhiều lưu luyến.
Hắn thật sự sẽ không quay trở về làng Thạch Thần nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất