Chương 300: Gặp Lại Cha Yêu.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, nhanh chóng đưa chủ quán một nén bạc để mua hai suất ăn sáng , Vạn Vân Phong đã lấy được thiện cảm của người chủ quán . Hắn lúc này mới vào việc chính, bắt đầu mở lời hỏi .
- "này ông chủ, ông có biết gia đình nhà họ Vũ, có đứa con gái là Vũ Thiên Phi không?"
Chủ quán tay đang làm việc , vừa nghe vị khách nói tới gia đình nhà họ Vũ thì bật cười , gật đầu lập tức mà trả lời.
- " biết chứ, cái làng này ai mà không biết gia đình nhà họ Vũ chứ. Đó là một gia đình điển hình kiểu mẫu, nhưng gặp nhiều tai ương vất vả. Tại sao công tử lại hỏi đến gia đình ấy "
Vân Phong gật đầu, hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại bắt đầu nói tiếp.
- " à thì ta có chút việc riêng thôi, phải tới thăm gia đình ấy. Nhưng trước khi tới nơi đấy, ta muốn hỏi ông chủ một chút . Gia đình lấy dạo này thế nào, cuộc sống có tốt không? Ông chủ nếu biết, xin nói cho ta rõ"
Thiên Phi ở bên cạnh thoáng ồ lên ngạc nhiên, thì ra hắn vào đây mục đích là đi dò hỏi trước à. Thiên Phi cũng rất muốn biết , nàng bắt đầu chăm chú lắng nghe. Người chủ quán vui vẻ, sau khi thoăn thoắt làm xong hai suất ăn sáng đem về, ông nhìn Vân Phong, mỉm cười mà kể.
- "Vũ gia chủ dạo này gia đình cũng yên ấm , vợ của ông ta cách đây ba tháng vừa mới hạ sinh được một hài tử, ông ta cũng đã có con trai nối dõi tông đường rồi . Điều này thật sự là đáng vui mừng, chỉ tiếc là niềm vui của ông ta không trọn vẹn"
Thiên Phi vừa nghe tới cha mình có con trai nối dõi tông đường, nàng khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng phấn khởi, cảm thấy hạnh phúc , vui sướng cho gia đình mình. Vạn Vân Phong nghe vậy cũng vui lây, nhìn Thiên Phi hạnh phúc mà hắn cũng cảm thấy hài lòng . Hắn quay sang hỏi tiếp.
- " ông chủ quán à, ông nói niềm vui không trọn vẹn là nghĩa làm sao? Có chuyện gì không ổn ư?"
Câu hỏi của Vân Phong cũng là câu hỏi mà Thiên Phi rất muốn hỏi. Chủ quán lúc này khuôn mặt thoáng buồn , thở dài một cái mà gật đầu nói tiếp .
- "làng này ai cũng yêu mến đứa con gái của Vũ gia chủ là Vũ Thiên Phi. Vị cô nương đó là một người phụ nữ đẹp người đẹp nết , lại có tài năng, từng hành nghề y trong làng này . Xinh đẹp tài giỏi là thế, vậy mà không hiểu thế nào lại gả cho một cái gia đình họ Huyền ở làng Đông kia . Nghe nói mấy năm làm dâu vô cùng cực khổ, mà một năm trước bị gia đình chồng vu oan đổ tội cho những tội lỗi kinh khủng rồi đuổi ra khỏi nhà, từ lúc đó là không còn nghe tin tức của cô nương cùng đứa con gái của cô ấy nữa . Vũ gia chủ đau xót vô cùng , đã nhiều lần chạy sang làng Đông hỏi thăm nhưng đều không có tin tức . Ông ta suốt một năm nay luôn trông ngóng con gái của mình, trở nên đau khổ vô cùng . Cũng may vợ ông ta thời gian đó đang mang thai, cho nên ông ta cũng vơi đi một chút đau khổ. Khoảng 3 tháng trước lại sinh hài tử nối dõi tông đường , niềm vui ấy khiến cho ông ta có thêm động lực để sống tiếp, vì gia đình mà phấn đấu"
Nói đến đây lại thở dài một tiếng nữa.
- " đấy, đó chính là niềm vui không trọn vẹn. Thật đau xót, không chỉ ông ta , mà cả cái làng này đều thương xót cho vị cô nương tốt bụng ấy"
Nói xong lại thở dài thêm cái nữa. Vạn Vân Phong nghe vậy thì đã hiểu được vấn đề, hắn đã biết được cái mà hắn muốn biết . Thiên Phi lúc này mới hiểu ra là những việc làm của Vân Phong đều có tính toán, nàng càng thêm yêu mến Vân Phong. Vị khách vui vẻ, lúc này hài lòng nên rút ra một nén bạc nữa đưa cho ông chủ quán mà cười bảo.
- " ông chủ, sáng sớm làm việc vất vả, cầm nén bạc này uống nước đi"
Rút tiền đưa một cách rất dứt khoát, thể hiện sự hài lòng của mình. Ông chủ ồ lên ngạc nhiên, không nhờ vị khách này sộp quá sộp, sộp ngoài mức tưởng tượng. Ông liền vui vẻ đón lấy, tươi cười nói .
- "sau này có chuyện gì, khách quan cứ ghé vào quán ăn nhé, ta sẽ phục vụ chu đáo"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, hắn đón lấy hai suất ăn sáng rồi rời đi, lúc này che miệng nói thầm mà chỉ Thiên Phi nghe được.
- " được rồi ,cô nương dẫn ta về nhà cô nương đi. Đã đến lúc về nhà rồi"
Vậy là mọi tính toán đều là hắn đã chủ động sẵn ư. Thiên Phi mỉm cười gật đầu, bắt đầu đi trước dẫn đường . Hắn lẽo đẽo theo sau , bọn họ đi theo con đường làng ấy mà tới thẳng nhà của Vũ gia chủ. Khi vừa tới nơi, trái tim Thiên Thi đã nghẹn lại . Khung cảnh quen thuộc này với nàng thực sự là một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Ngôi nhà mà nàng được sinh ra và lớn lên, ngôi nhà có người yêu thương nàng , ngôi nhà mà có thời gian nàng được sống trong hạnh phúc yêu thương, chính là ngôi nhà trước mắt . Vạn Vân Phong đứng trước cổng nhà họ Vũ, nhìn vô trong thấy có một người đàn ông dậy sớm đang quét sân. Thông thường , việc quét sân buổi sáng là việc của phụ nữ . Nhưng vợ ông mới sinh con được 3 tháng , có lẽ ông muốn cho vợ mình ngủ thêm mà chủ động làm những công việc này.
Thiên Phi nhìn thấy cha mình đang quét sân, trái tim nàng nghẹn ngào. Nàng muốn chạy ngay vào ôm lấy cha mình, muốn được gục khóc trên vai cha trong niềm vui đoàn tụ. Nhưng nàng khựng lại, nàng biết mình bây giờ đang trong hoàn cảnh gì , cái ôm hôn của người con gái với cha mình bây giờ với nàng thật sự là một điều xa xỉ. Nàng đứng đó, xúc động nhìn vô bóng dáng thân quen ấy, mà Vân Phong cũng không muốn ngăn chặn dòng cảm xúc ùa về. Hắn cũng đứng yên tĩnh lặng, để yên cho nàng hoài niệm. Bên trong sân nhà, Vũ gia chủ quét sân xong, bất chợt nhìn ra thấy một nam nhân áo trắng đang đứng ngoài cửa nhà mình nhìn vào . Ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, mới sáng sớm ánh mặt trời còn chưa ló, sao lại có một nam nhân lạ mặt đứng đấy ngó vô nhà ông thế này? Cần phải nói lại một chút , làng Tây này có ngọn núi chắn ở phía đông nên bình minh lên, ánh mặt trời vẫn chưa rọi xuống được làng vì bị ngọn núi che khuất . Thế nên thời điểm Vân Phong đứng đó, dù ánh mặt trời chưa rọi xuống nhưng thực sự cũng là trời đã sáng. Vũ gia chủ ngạc nhiên, bắt đầu đi ra ngoài mở cổng nhà. Ông vừa bước ra thì nam nhân trước mặt đã vội cung kính thi lễ mà nói.
- " tham kiến Vũ gia chủ. Tại hạ họ Bạch , tên Đạo là người ở Giao Chỉ. Tại hạ mới lên đây, có chút việc mong được cầu kiến Vũ gia chủ."
Ông chưa kịp hỏi đã thấy nam nhân trước mặt giới thiệu đầy đủ, lễ nghĩa không thiếu, thì trong lòng thiện cảm . Ông gật đầu mà nói .
- "được rồi , nếu muốn gặp thì vào trong nhà đi ,rồi nói tiếp "
Dứt lời, ông dẫn vị khách vô trong sân nhà, tự tay pha trà bưng ra mời khách. Thiên Phi cũng bước theo đó vào trong, khung cảnh ngôi nhà này vẫn quen thuộc như nó vẫn thế. Vẫn cái sân này, vẫn cái bàn này, vẫn ngôi nhà này, và những cái cây xung quanh này, tất cả đều đem đến cho nàng một cảm giác hoài niệm về quá khứ , về kỷ niệm thân yêu.
Khi bình trà được pha ra, đặt lên bàn. Vân Phong lúc này đưa hai suất ăn sáng tới trước mà nói .
- "đây là hai phần ăn sáng mà tại hạ mới mua ở tiệm ăn gần đây , chắc người nhận ra là tiệm nào rồi . Một phần mua cho người, một phần mua cho phu nhân, xin Vũ gia chủ nhận lấy"
Vũ gia chủ thấy vậy thì cảm thấy vui vẻ, người thanh niên này thật chu đáo. Đến đây rất sớm , lễ nghĩa đầy đủ, lại nghĩ đến gia đình ông chưa ăn sáng mà mua hẳn cho hai phần . Ông đương nhiên cũng không có cớ gì từ chối, liền đón lấy mà mỉm cười.
- " chà ...công tử đây thật sự rất chu đáo . Vậy ta thay mặt phu nhân bên trong , cảm ơn công tử "
Ông đón lấy hai phần ăn sáng, đem vào nhà cất rồi lại bước ra tiếp chuyện . Xem ra người vợ của ông vẫn đang còn ngủ trong đấy cùng đứa con nhỏ ba tháng tuổi của mình. Lúc này hai người ngồi bên bàn trà với nhau, Vũ gia chủ chưa kịp hỏi chuyện gì thì Vạn Vân Phong đã mở lời trước mà hỏi thăm.
- " Vũ gia chủ dạo này nghe nói cũng vất vả, công việc mệt mỏi . Không biết người có tâm tư gì mà tại hạ vừa nhìn lên khuôn mặt người đã thấy trên khuôn mặt ấy có nhiều nếp nhăn, và ánh mắt của người cũng tràn đầy tâm sự, thật sự khiến tại hạ hơi bối rối"
Vạn Vân Phong đã nhanh tay hỏi trước. Thông thường, lẽ ra Vũ gia chủ phải hỏi vị khách kia tới đây có chuyện gì. Thế nhưng Vân Phong lại hỏi trước , và lại hỏi đúng ngay vấn đề mà người đàn ông ấy đang phải chịu đựng . Thông thường, khi con người ta đau buồn cái gì đó, người ta rất dễ thổ lộ tâm sự của mình . Vũ gia chủ đang buồn phiền , lại nghe có người hỏi thăm như vậy thì đương nhiên cũng không có lý do gì mà giấu diếm, liền trút bỏ bầu tâm sự. Ông bắt đầu kể về những nỗi lo lắng của mình, kể về những nỗi đau khi con gái đi lấy chồng, kể về những chuyện mà suốt thời gian qua ông đã trải qua, tâm trạng thật sự rất nhiều lo lắng.
- "này ông chủ, ông có biết gia đình nhà họ Vũ, có đứa con gái là Vũ Thiên Phi không?"
Chủ quán tay đang làm việc , vừa nghe vị khách nói tới gia đình nhà họ Vũ thì bật cười , gật đầu lập tức mà trả lời.
- " biết chứ, cái làng này ai mà không biết gia đình nhà họ Vũ chứ. Đó là một gia đình điển hình kiểu mẫu, nhưng gặp nhiều tai ương vất vả. Tại sao công tử lại hỏi đến gia đình ấy "
Vân Phong gật đầu, hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại bắt đầu nói tiếp.
- " à thì ta có chút việc riêng thôi, phải tới thăm gia đình ấy. Nhưng trước khi tới nơi đấy, ta muốn hỏi ông chủ một chút . Gia đình lấy dạo này thế nào, cuộc sống có tốt không? Ông chủ nếu biết, xin nói cho ta rõ"
Thiên Phi ở bên cạnh thoáng ồ lên ngạc nhiên, thì ra hắn vào đây mục đích là đi dò hỏi trước à. Thiên Phi cũng rất muốn biết , nàng bắt đầu chăm chú lắng nghe. Người chủ quán vui vẻ, sau khi thoăn thoắt làm xong hai suất ăn sáng đem về, ông nhìn Vân Phong, mỉm cười mà kể.
- "Vũ gia chủ dạo này gia đình cũng yên ấm , vợ của ông ta cách đây ba tháng vừa mới hạ sinh được một hài tử, ông ta cũng đã có con trai nối dõi tông đường rồi . Điều này thật sự là đáng vui mừng, chỉ tiếc là niềm vui của ông ta không trọn vẹn"
Thiên Phi vừa nghe tới cha mình có con trai nối dõi tông đường, nàng khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng phấn khởi, cảm thấy hạnh phúc , vui sướng cho gia đình mình. Vạn Vân Phong nghe vậy cũng vui lây, nhìn Thiên Phi hạnh phúc mà hắn cũng cảm thấy hài lòng . Hắn quay sang hỏi tiếp.
- " ông chủ quán à, ông nói niềm vui không trọn vẹn là nghĩa làm sao? Có chuyện gì không ổn ư?"
Câu hỏi của Vân Phong cũng là câu hỏi mà Thiên Phi rất muốn hỏi. Chủ quán lúc này khuôn mặt thoáng buồn , thở dài một cái mà gật đầu nói tiếp .
- "làng này ai cũng yêu mến đứa con gái của Vũ gia chủ là Vũ Thiên Phi. Vị cô nương đó là một người phụ nữ đẹp người đẹp nết , lại có tài năng, từng hành nghề y trong làng này . Xinh đẹp tài giỏi là thế, vậy mà không hiểu thế nào lại gả cho một cái gia đình họ Huyền ở làng Đông kia . Nghe nói mấy năm làm dâu vô cùng cực khổ, mà một năm trước bị gia đình chồng vu oan đổ tội cho những tội lỗi kinh khủng rồi đuổi ra khỏi nhà, từ lúc đó là không còn nghe tin tức của cô nương cùng đứa con gái của cô ấy nữa . Vũ gia chủ đau xót vô cùng , đã nhiều lần chạy sang làng Đông hỏi thăm nhưng đều không có tin tức . Ông ta suốt một năm nay luôn trông ngóng con gái của mình, trở nên đau khổ vô cùng . Cũng may vợ ông ta thời gian đó đang mang thai, cho nên ông ta cũng vơi đi một chút đau khổ. Khoảng 3 tháng trước lại sinh hài tử nối dõi tông đường , niềm vui ấy khiến cho ông ta có thêm động lực để sống tiếp, vì gia đình mà phấn đấu"
Nói đến đây lại thở dài một tiếng nữa.
- " đấy, đó chính là niềm vui không trọn vẹn. Thật đau xót, không chỉ ông ta , mà cả cái làng này đều thương xót cho vị cô nương tốt bụng ấy"
Nói xong lại thở dài thêm cái nữa. Vạn Vân Phong nghe vậy thì đã hiểu được vấn đề, hắn đã biết được cái mà hắn muốn biết . Thiên Phi lúc này mới hiểu ra là những việc làm của Vân Phong đều có tính toán, nàng càng thêm yêu mến Vân Phong. Vị khách vui vẻ, lúc này hài lòng nên rút ra một nén bạc nữa đưa cho ông chủ quán mà cười bảo.
- " ông chủ, sáng sớm làm việc vất vả, cầm nén bạc này uống nước đi"
Rút tiền đưa một cách rất dứt khoát, thể hiện sự hài lòng của mình. Ông chủ ồ lên ngạc nhiên, không nhờ vị khách này sộp quá sộp, sộp ngoài mức tưởng tượng. Ông liền vui vẻ đón lấy, tươi cười nói .
- "sau này có chuyện gì, khách quan cứ ghé vào quán ăn nhé, ta sẽ phục vụ chu đáo"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, hắn đón lấy hai suất ăn sáng rồi rời đi, lúc này che miệng nói thầm mà chỉ Thiên Phi nghe được.
- " được rồi ,cô nương dẫn ta về nhà cô nương đi. Đã đến lúc về nhà rồi"
Vậy là mọi tính toán đều là hắn đã chủ động sẵn ư. Thiên Phi mỉm cười gật đầu, bắt đầu đi trước dẫn đường . Hắn lẽo đẽo theo sau , bọn họ đi theo con đường làng ấy mà tới thẳng nhà của Vũ gia chủ. Khi vừa tới nơi, trái tim Thiên Thi đã nghẹn lại . Khung cảnh quen thuộc này với nàng thực sự là một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Ngôi nhà mà nàng được sinh ra và lớn lên, ngôi nhà có người yêu thương nàng , ngôi nhà mà có thời gian nàng được sống trong hạnh phúc yêu thương, chính là ngôi nhà trước mắt . Vạn Vân Phong đứng trước cổng nhà họ Vũ, nhìn vô trong thấy có một người đàn ông dậy sớm đang quét sân. Thông thường , việc quét sân buổi sáng là việc của phụ nữ . Nhưng vợ ông mới sinh con được 3 tháng , có lẽ ông muốn cho vợ mình ngủ thêm mà chủ động làm những công việc này.
Thiên Phi nhìn thấy cha mình đang quét sân, trái tim nàng nghẹn ngào. Nàng muốn chạy ngay vào ôm lấy cha mình, muốn được gục khóc trên vai cha trong niềm vui đoàn tụ. Nhưng nàng khựng lại, nàng biết mình bây giờ đang trong hoàn cảnh gì , cái ôm hôn của người con gái với cha mình bây giờ với nàng thật sự là một điều xa xỉ. Nàng đứng đó, xúc động nhìn vô bóng dáng thân quen ấy, mà Vân Phong cũng không muốn ngăn chặn dòng cảm xúc ùa về. Hắn cũng đứng yên tĩnh lặng, để yên cho nàng hoài niệm. Bên trong sân nhà, Vũ gia chủ quét sân xong, bất chợt nhìn ra thấy một nam nhân áo trắng đang đứng ngoài cửa nhà mình nhìn vào . Ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, mới sáng sớm ánh mặt trời còn chưa ló, sao lại có một nam nhân lạ mặt đứng đấy ngó vô nhà ông thế này? Cần phải nói lại một chút , làng Tây này có ngọn núi chắn ở phía đông nên bình minh lên, ánh mặt trời vẫn chưa rọi xuống được làng vì bị ngọn núi che khuất . Thế nên thời điểm Vân Phong đứng đó, dù ánh mặt trời chưa rọi xuống nhưng thực sự cũng là trời đã sáng. Vũ gia chủ ngạc nhiên, bắt đầu đi ra ngoài mở cổng nhà. Ông vừa bước ra thì nam nhân trước mặt đã vội cung kính thi lễ mà nói.
- " tham kiến Vũ gia chủ. Tại hạ họ Bạch , tên Đạo là người ở Giao Chỉ. Tại hạ mới lên đây, có chút việc mong được cầu kiến Vũ gia chủ."
Ông chưa kịp hỏi đã thấy nam nhân trước mặt giới thiệu đầy đủ, lễ nghĩa không thiếu, thì trong lòng thiện cảm . Ông gật đầu mà nói .
- "được rồi , nếu muốn gặp thì vào trong nhà đi ,rồi nói tiếp "
Dứt lời, ông dẫn vị khách vô trong sân nhà, tự tay pha trà bưng ra mời khách. Thiên Phi cũng bước theo đó vào trong, khung cảnh ngôi nhà này vẫn quen thuộc như nó vẫn thế. Vẫn cái sân này, vẫn cái bàn này, vẫn ngôi nhà này, và những cái cây xung quanh này, tất cả đều đem đến cho nàng một cảm giác hoài niệm về quá khứ , về kỷ niệm thân yêu.
Khi bình trà được pha ra, đặt lên bàn. Vân Phong lúc này đưa hai suất ăn sáng tới trước mà nói .
- "đây là hai phần ăn sáng mà tại hạ mới mua ở tiệm ăn gần đây , chắc người nhận ra là tiệm nào rồi . Một phần mua cho người, một phần mua cho phu nhân, xin Vũ gia chủ nhận lấy"
Vũ gia chủ thấy vậy thì cảm thấy vui vẻ, người thanh niên này thật chu đáo. Đến đây rất sớm , lễ nghĩa đầy đủ, lại nghĩ đến gia đình ông chưa ăn sáng mà mua hẳn cho hai phần . Ông đương nhiên cũng không có cớ gì từ chối, liền đón lấy mà mỉm cười.
- " chà ...công tử đây thật sự rất chu đáo . Vậy ta thay mặt phu nhân bên trong , cảm ơn công tử "
Ông đón lấy hai phần ăn sáng, đem vào nhà cất rồi lại bước ra tiếp chuyện . Xem ra người vợ của ông vẫn đang còn ngủ trong đấy cùng đứa con nhỏ ba tháng tuổi của mình. Lúc này hai người ngồi bên bàn trà với nhau, Vũ gia chủ chưa kịp hỏi chuyện gì thì Vạn Vân Phong đã mở lời trước mà hỏi thăm.
- " Vũ gia chủ dạo này nghe nói cũng vất vả, công việc mệt mỏi . Không biết người có tâm tư gì mà tại hạ vừa nhìn lên khuôn mặt người đã thấy trên khuôn mặt ấy có nhiều nếp nhăn, và ánh mắt của người cũng tràn đầy tâm sự, thật sự khiến tại hạ hơi bối rối"
Vạn Vân Phong đã nhanh tay hỏi trước. Thông thường, lẽ ra Vũ gia chủ phải hỏi vị khách kia tới đây có chuyện gì. Thế nhưng Vân Phong lại hỏi trước , và lại hỏi đúng ngay vấn đề mà người đàn ông ấy đang phải chịu đựng . Thông thường, khi con người ta đau buồn cái gì đó, người ta rất dễ thổ lộ tâm sự của mình . Vũ gia chủ đang buồn phiền , lại nghe có người hỏi thăm như vậy thì đương nhiên cũng không có lý do gì mà giấu diếm, liền trút bỏ bầu tâm sự. Ông bắt đầu kể về những nỗi lo lắng của mình, kể về những nỗi đau khi con gái đi lấy chồng, kể về những chuyện mà suốt thời gian qua ông đã trải qua, tâm trạng thật sự rất nhiều lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất