Bạch Đạo Sư

Chương 421: Địa Vị Thật Sự.

Trước Sau
Nguyệt Hằng mới đi làm ngày thứ hai, và cả hai ngày nàng đều bị người khác bắt nạt. Trong hai lần bị bắt nạt , thì lần thứ hai này là nguy hiểm hơn khi người bắt nạt nàng lại là bà chủ của y quán . Bà chủ kia vẫn đang trợn mắt nhìn về phía Nguyệt Hằng, ánh mắt phừng phừng tức giận. Nguyên lai là bà đã nghe tin đồn ông chủ vừa mới tuyển được một hầu nữ mới vô cùng xinh đẹp, nghe từ " vô cùng xinh đẹp " thì một người phụ nữ như bà ta đã cảm thấy ghen ghét trong lòng rồi. Lại nói đến lương của hầu nữ này, dù mới tới nhưng lương lại gấp ba lần lương của hầu lữ lâu năm, thật sự có vấn đề. Mà đó chưa phải là tất cả , bởi nghe nói ông chủ này đã tát hầu nữ cũ để bảo vệ hầu nữ mới, xem ra vô cùng ưu ái mỹ nữ mới tới, một kẻ mù nhìn vào cũng biết là có ý đồ. Bà chủ này là vợ thứ năm của ông chủ, vừa mới được cưới về khoảng vài tháng cho nên đang là "hàng mới" , ông chủ rất là sủng ái người vợ này. Là trung tâm của sự chiều chuộng, thế nhưng lúc này xuất hiện một người mới khiến bà cảm thấy như vị trí của mình đang bị đe dọa. Không yên tâm, nên bà ta muốn ra đây để khẳng định vị trí độc tôn của mình. Lòng tự tôn của mụ cao ngất ngưởng, không cho phép bất cứ ai được giành lấy ngôi vị sủng ái cao nhất của bà ta . Đó là lý do bà ta tới đây để kiểm tra tin đồn, và đích thực nhìn thấy một mỹ nữ với mái tóc bạch kim đang làm việc. Sau khi tới gặp ông chủ hỏi han vài ba câu , nhận ra những tin đồn này có vẻ là thật, cho nên ra đây để trút giận. Trước ánh mắt đang ngơ ngác nhìn mình của Nguyệt Hằng, bà chủ trợn mắt lên mắng.

- " con nha hoàn mới tới không biết phép tắc . Đã không chịu làm việc tử tế, còn chây lười đứng nhìn ta làm gì? Tại sao ngươi không lo làm việc đi ?"

" BỐP..." Bà chủ vừa dứt lời liền vung tay tát vào mặt Nguyệt Hằng một cái đau điếng, âm thanh vang động tới cả bên ngoài . Cú tát trời giáng ấy nặng hơn hầu nữ hôm qua rất nhiều. Nguyệt Hằng bị tát ngã xuống dưới đất, khuôn mặt đau đớn run rẩy, không biết phải làm gì bây giờ . Bà chủ thì cảm thấy trong lòng sung sướng, rất thỏa mãn sau cú tát ấy. Nhưng dường như vẫn còn chưa đủ, bà ta tới gần vung tay túm lấy cổ áo Nguyệt Hằng chỉ vào mặt nàng mà quát tiếp.

- " loại như ngươi thật là cặn bã, không có giáo dục, không biết phép tắc . Từ hôm nay không cần phải tới đây làm việc nữa, cút khỏi nơi này ngay cho ta"

Đuổi việc, rõ ràng là đuổi việc, Nguyệt Hằng bị đuổi việc rồi. Bà chủ đang thể hiện quyền uy của mình, đuổi việc nhân viên một cách thẳng mặt là cách thể hiện uy quyền đó. Nguyệt Hằng giật mình ngơ ngác , cơ thể run rẩy, không muốn chuyện này xảy ra chút nào. Nàng cũng biết rằng mức lương ở đây của nàng là một mức lương ưu đãi , đi chỗ khác liệu có kiếm được công việc với mức lương như vậy không? Nàng còn gánh nặng trên vai, nếu không làm ở đây thì phải đi đâu kiếm đủ tiền để nuôi lũ trẻ ở nhà bây giờ? Nghĩ đến đám trẻ ở nhà chờ nàng mang gạo về, nàng run rẩy hướng bà chủ mà nói.

- " bà chủ, xin tha cho nô tì. Nô tì biết tội rồi , xin bà chủ tha cho"

Nguyệt Hằng thật sự lo sợ, việc duy nhất lúc này là cầu xin lòng nhân từ của người ta mà thôi. Bà chủ nhìn vẻ mặt tội nghiệp đang cầu xin của Nguyệt Hằng, không những không động lòng mà còn cảm thấy thỏa mãn lắm . Nhưng như vậy là chưa đủ, bà ta cười ha hả mà nói .

- " tha à? Nhà ngươi lấy tư cách gì để cầu xin ta tha cho ngươi ? Nhà ngươi không có trách nhiệm trong công việc, không xứng đáng làm việc ở đây. Ngươi lập tức cút khỏi nơi đây ngay cho ta, đừng cầu xin vô ích"

Sự lạnh lùng sắt đá của tầng lớp thống trị đối với tầng lớp bị trị là tuyệt đối. Nguyệt Hằng ngơ ngác không hiểu mình đã làm sai điều gì mà bị đuổi như vậy. Nàng ngước đôi mắt đầy oan khuất mà nhìn người đối diện mình, cảm nhận khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn ấy sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào nữa . Trong những giây phút tuyệt vọng này, bất ngờ "RẦM ..." , một tiếng động lớn vang lên. Mọi người ngước nhìn về phía tiếng động thì nhận ra ông chủ xô mạnh cánh cửa phòng khám gây nên tiếng động mạnh đó. Từ trong phòng khám, ông chủ y quán hùng hục chạy ra, ánh mắt trợn trừng như đang tức giận. Ông ta lao thẳng tới vị trí của Nguyệt Hằng mà hỏi.

- " có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mặt ngươi lại bị đau như thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Khánh Hậu nhanh chóng phát hiện vết đỏ trên má Nguyệt Hằng, tự nhiên trong lòng xót xa. Cũng phải thôi, bởi với hắn thì Nguyệt Hằng lúc này là viên ngọc quý trong tay hắn, ai mà không xót xa khi ngọc quý của mình bị trầy xước chứ? Mụ vợ không hiểu điều này, vẫn vênh mặt lên nhìn ông chủ mà nói .

- " con tiện nhân này làm ăn cẩu thả, chây lười không hoàn thành tốt công việc, lại còn vô lễ với thiếp. Một thứ rác rưởi như thế không xứng đáng ở đây, thiếp đã đuổi việc nó rồi"



Hừng hực khí thế, vừa nói vừa hất hàm như thể mình là đấng tối cao. Khuôn mặt bà chủ hất lên vẻ kiêu ngạo, dương dương tự đắc , tố cáo hầu nữ và thể hiện quyền uy bà chủ của mình. Khánh Hậu lườm bà vợ một cái, rồi ngó xuống thấy Nguyệt Hằng đang quỳ dưới đất với một bên má sưng đỏ lên . Càng nhìn càng xót, hắn ta nhanh chóng đoán biết được chuyện gì. Khánh Hậu quay sang nhìn vợ của mình với ánh mắt tức giận, gầm gừ mà hỏi .

- " là ngươi ? Chính là ngươi đánh cô ta, có đúng không ?"

Ánh mắt ấy như đang mang theo sự phẫn nộ to lớn. Bà chủ nhìn khuôn mặt hùng hổ của ông chủ thì cảm thấy rất không vui, nhăn nhó nói.

- " chỉ là một con nha hoàn làm thuê thời vụ, sao lão gia lại hùng hổ với thiếp như vậy? Liệu có đáng không ?"

" BỐP ..." Khuôn mặt bà chủ đang nhăn nhó, chưa kịp nói xong thì ông chủ đã vung tay tát vào mặt bà chủ một cái nổ đom đóm khiến bà ta choáng váng. Sau cái tát trời giáng, bà ta ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn ông chủ mà lắp bắp hỏi .

- "lão gia, tại sao lão gia lại đập thiếp? Thiếp đã làm gì sai ?"

Khánh Hậu nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của vợ mình thì lại càng tức giận, trừng mắt lên chỉ vào mặt người vợ của mình mà gầm lên.

- " Khốn nạn. Nhà ngươi ở yên trong nhà không được hay sao? Tại sao lại ngứa chân chạy ra nơi ta làm việc để gây sự? Ngươi không xem lại thân phận người là gì ? Chạy ra đây để bắt nạt một nha hoàn, ngươi không thấy xấu hổ hay sao?"

Khánh Hậu quát mắng vợ mình để bênh vực một nha hoàn khiến cho mụ vợ ngơ ngác, tự hỏi tại sao lại có chuyện kỳ lạ thế này. Mụ vợ ấm ức vô cùng ,vùng lên mà cãi lại .

- "lão gia đúng thật quá đáng . Tiểu thiếp đường đường là vợ của ông, còn nha đầu kia chỉ làm nha hoàn thấp kém, có gì mà lão gia phải bảo vệ như vậy? Lão gia vì một con nha hoàn mà quát mắng thiếp như vậy, hỏi có đáng không? Hỏi có bạc tình quá hay không..."

" BỐP" bà chủ đang kể lễ, chưa kịp nói xong thì ông chủ lại vung tay tát thêm cái nữa khiến bà ta choáng váng . Trong một khoảnh khắc ngắn đã bị tát cho hai cái khiến người đàn bà này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Tức giận không kìm được, bà ta vênh mặt gầm lên như một con sư tử bị thương.

- " lão gia, ông giỏi lắm, ông vì một con nha hoàn mà đánh tôi ? Được rồi, tôi bây giờ bỏ về nhà mẹ , không thèm ở với ông nữa "

Thật sự đau đớn và quê vô cùng. Người phụ nữ này vốn được Khánh Hậu rất sủng ái, mới cưới về chỉ mới được vài tháng , còn đang trong giai đoạn yêu thương mặn nồng. Mụ ta không hiểu chuyện, nghĩ rằng mình mới là nhất, nên dọa bỏ về nhà cha mẹ đẻ. Mụ tưởng rằng hắn sẽ vỗ về mụ, nào ngờ đâu vừa nghe dọa trở về nhà cha mẹ đẻ, Khánh Hậu trừng mắt mắng .



- " Ngươi muốn đi đâu thì cút đi, đừng có nói nhiều nữa . Ngươi muốn bỏ về nhà cha mẹ đẻ thì ta cho ngươi về nhà mẹ , không cần phải quay lại nơi làm gì nữa. Giấy bỏ vợ ta sẽ viết rồi gửi về nhà ngươi sau, ngươi cứ đi đi"

Dứt khoát vô cùng, bà vợ năm "HỰ..." lên một tiếng, sững sờ chết lặng . Bà không ngờ người đàn ông ôm ấp mình ngày đêm lại trở mặt nhanh như thế , coi vợ mình không ra cái gì cả. Bà ta vẫn còn ngỡ ngàng , tròn xoe mắt đứng đó mà nhìn hắn với đôi mắt vừa ngây ngô vừa tội nghiệp, tưởng chừng như nước mắt sắp ứa ra.

" CÚT..." Khánh Hậu lại gầm lên một tiếng, xua đuổi thẳng mặt. Không phải lúc này là nên vỗ về an ủi bà ta hay sao? Tại sao lại có thể vô tình đến như vậy? Bà vợ ứa nước mắt, mà hầu nữ bên kia cũng há hốc mồm ngạc nhiên. Hầu nữ không ngờ địa vị của Nguyệt Hằng trong lòng tên quân y ấy lại lớn đến như vậy, lớn đến mức ông ta sẵn sàng đuổi bà vợ bé của mình đi để bênh vực Nguyệt Hằng. Người vợ thứ năm của tên quân y ứa nước mắt , bản năng phụ nữ gào lên thất thanh.

- "lão gia , ông thật là độc ác , ông thật là bạc bẽo. Ông chơi chán ta rồi muốn vứt bỏ ta phải không? hu hu hu..."

Nước mắt hoà vào nước mũi, dàn dụa trên khuôn mặt của người vợ trẻ xinh đẹp. Bà ta òa khóc bỏ chạy một mạch ra ngoài, hướng thẳng về nhà mình, vừa chạy vừa khóc trông vô cùng thảm thương. Tên quân y nhìn theo không một chút động lòng, còn nhìn theo vợ bé ấy mà mắng.

- " ngươi cút về nhà đi, đợi ta trở về rồi tính sổ với người sau"

Người đàn bà bỏ chạy còn bị mắng theo, lại càng òa khóc to hơn mà chạy mất. Tên quân y còn chẳng thèm bận tâm, hắn quay sang nhìn Nguyệt Hằng với sự quan tâm của mình. Hắn nhìn một bên mặt đang đỏ tấy của nàng, lúc này chuyển thái độ vô cùng xót thương mà dỗ dành.

- " tiểu cô nương xinh đẹp, có đau lắm không? Ta xin lỗi vì đã để ngươi chịu khổ, đưa đây để ta xem vết đau rồi xoa thuốc cho nào"

Khác hẳn với sự hung bạo dành cho bà vợ, Khánh Hậu với Nguyệt Hằng lại vô cùng dịu dàng. Nguyệt Hằng một bên má sưng đỏ lên còn hằn năm dấu tay của bà vợ bé. Nàng giật mình lùi lại, cảm thấy rất ngại mà lắc đầu nói.

- " nô tì không sao cả, xin ông chủ đừng quá bận tâm . Chỉ là vết đau nhẹ, lát nữa sẽ khỏi thôi, không cần xóa thuốc đâu" Quân y lại khựng người , cảm thấy hơi khó hiểu . Hắn vừa mới bênh vực Nguyệt Hằng thì lẽ ra nàng ta phải cảm động lắm , phải dựa dẫm hắn, phải ngã vào lòng hắn mới đúng . Tại sao lại giữ khoảng cách như thế này? Nguyệt Hằng nhìn ông chủ còn đang đứng đó, nàng cúi đầu một cái mà thưa.

- " xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ , xin ông chủ đừng quá bận tâm. Nô tì không làm phiền ông chủ nữa , xin phép được đi làm việc tiếp đây "

Nói xong quay lưng cầm đồ nghề chạy vô bên trong tiếp tục làm việc. Khánh Hậu cảm thấy không hài lòng, thở dài một tiếng rồi quay về nơi làm việc của mình. Nguyệt thằng chạy vô trong , tâm trạng rối bời. Dù được ông chủ bênh vực và bảo vệ, nhưng đến mức độ đánh đuổi vợ mình thì nàng không hề cảm thấy sung sướng gì cả . Nàng cảm thấy ngại lắm , bởi vì mình mà tên quân y kia đã bạo hành vợ. Nguyệt Hằng không cảm thấy mình được bảo vệ yêu thương, mà chỉ cảm thấy mình như là một kẻ đang đi phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác , điều này khiến cho nàng rất là áy náy trong lòng. Thôi thì cuộc sống vẫn tiếp diễn , nàng vẫn là người có công ăn việc làm để nuôi sống bọn trẻ . Mọi chuyện cứ như thế là được , không cần phải nghĩ gì nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau