Chương 81: Con Bài Tẩy.
Buổi sáng sớm, ông chủ quán và người nhà cũng đến sớm như trước đó đã từng, tất cả bọn họ đứng ngoài chờ đợi những tia nắng đầu tiên xuất hiện. Thao tác lần đầu còn bỡ ngỡ, lần thứ hai đã quen thuộc, ông chủ dẫn đoàn người mở cửa chạy lên tầng trên gọi cửa. Đứng trước cửa phòng của khách, ông đưa tay gỏ cửa mấy cái mà gọi.
- "Vạn Vân Phong công tử, công tử đã thức dậy chưa?"
Không tiếng trả lời. Chủ quán cùng những người trong đoàn lo lắng nhìn nhau, tâm tư suy đoán điều gì đó không lành. Mọi người lúc này đều cho rằng kết cục của vị công tử bên trong cũng giống như đạo sĩ trước đó, tự khắc trên mặt sinh ra biểu cảm nhăn nhó. Ông chủ quán không nói gì nữa, trực tiếp đẩy mạnh cửa bước vào, liền sau đó một mạch đi tới mở cửa sổ. Khi ánh nắng ban mai chiếu vào, ông chủ quán giật mình kinh hãi, cùng với đó là tất cả mọi người bàng hoàng khi nhìn thấy trên sàn nhà là một bộ xương trắng. Tất cả im lặng như mặc niệm cho người đã chết, ông chủ quán buồn hiu bước ra cửa mà khẽ nói.
- "Mọi người, đi chuẩn bị tang lễ, ta phải phát tang cho vị công tử này."
Mọi người không ai nói với ai, lặng lẽ kéo nhau đi làm việc cần làm. Ông chủ lúc này quay lại chỗ bộ xương trắng mà ngồi xuống bên cạnh. Nhìn bộ xương ấy, ông nhăn nhó đau khổ. Hai người trước bị hút hết sinh khí nhưng vẫn còn cái xác khô, không đến nỗi còn bộ xương như thế này, thật sự thảm khốc. Trong tận cùng thương xót và phẩn uất, ông gào lên.
- " NGHỊCH TỬ, SAO NGƯƠI KHÔNG RA ĐÂY GIẾT TA LUÔN ĐI. ĐỪNG HẠI NGƯỜI VÔ TỘI NỮA..."
Lời ông vừa dứt, không có tiếng trả lời lanh lảnh như trước mà có tiếng nam nhân ngái ngủ nói ra.
° "mới sáng sớm, ông gào hét cái gì? Không để cho người khác ngủ, hử..."
Chủ quán giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bật dậy chạy về phía giường mà nhìn vào. Ông đứng thẳng vươn đầu nhìn vào giường, cố gắng nhìn kỹ người đang nằm đó mà không tin được, còn dụi mắt mấy cái cho tỉnh vì cứ ngỡ đang nhìn nhầm. Vạn Vân Phong ngồi nhổm dậy nhìn ông chủ mà nhăn nhó.
- " ông chủ, mặt ta bị ai vẽ bậy hay sao mà ông nhìn ta chằm chằm như thế?"
Chủ quán trọ tròn mắt nhìn khách trọ, lại quay sang nhìn bộ xương, rồi lại quay sang nhìn khách, khuôn mặt ngơ ngác vui mừng lẫn sợ hãi mà lắp bắp.
- " công tử... thật sự còn sống sao? Cái bộ xương kia là thế nào vậy? Có thể giải thích cho ta biết không?"
Vạn Vân Phong ngáp một cái, vung tay hất mạnh cái chăn sang một bên, đoạn lững thững đi đến bên bàn mà ngồi xuống. Chủ quán nhìn dáng đi thì biết chắc chắn vị khách này còn sống, miệng cười vui mà chạy theo ngồi cạnh bên, khuôn mặt háo hức nhìn vị khách để chờ đợi câu trả lời. Vạn Vân Phong lúc này hướng ánh mắt về phía bộ xương mà tặc lưỡi một cái, chầm chậm nói.
° " con trai ông không còn là ma mà đã trở thành tiểu quỷ rồi. Đêm qua ta thức cả đêm để tiêu trừ oán khí giúp nó, trực tiếp siêu thoát nó xuống hoàng tuyền. Bộ xương đó là quỷ thi bị phân hủy còn sót lại . Bây giờ ông làm cái tang cho nó, gom bộ xương trắng ấy lại an táng, thắp cho nó nén nhang."
Lời nói từ từ nhưng đáng tin, giải thích tường tận mọi chuyện. Chủ quán khẽ rùng mình khi nghe con mình hóa quỷ, lại vui sướng khi biết quỷ đã được trừ khử. Niềm vui tiếp tục nối nghiệp gia đình thật sự rất hạnh phúc, nhưng còn hạnh phúc hơn khi biết con mình đã được siêu thoát xuống hoàng tuyền. Ông bật khóc, không phải là khóc vì đau khổ mà là nước mắt của hạnh phúc, là hạnh phúc của một tang gia. Ông run run nói trong nước mắt.
- "công tử, ơn siêu thoát cho hài tử ta biết lấy gì đền đáp đây? Nếu có thể giúp gì xin công tử cứ nói, ta dù thân trâu ngựa cũng quyết hoàn thành..."
Không để ông chủ nói hết, Vạn Vân Phong đã xua tay lập tức.
° " không cần phải nói những lời vô nghĩa, ông cứ đi làm những việc ông cần làm đi"
Nói xong liền gỏ vào ấm trà trên bàn. Chủ quán nhìn ấm trà từ đêm qua đến giờ đã nguội lạnh, lập tức hiểu ý. Miệng cười mà mặt vẫn đang nức nở khóc, vừa khóc vừa cười mà gật đầu nói.
- " được được, bổn tiệm lập tức đi pha ấm trà ngon nhất cho công tử, xin công tử chờ chút"
Lập tức bật dậy với lấy ấm trà, vừa chạy đi vừa đưa tay gạt nước mắt. Chủ quán thật sự rất hạnh phúc, xem ra nghề gia truyền vẫn chưa bị tuyệt ở đời của ông. Nhìn ông chủ chạy đi rồi, Vạn Vân Phong mỉm cười hài lòng. Tâm tư cảm thấy an nhàn, vô thức đứng dậy bước ra cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Ánh sáng bình minh chiếu rọi vào cơ thể khiến hắn cảm thấy khoan khoái. Khẽ vươn vai nhắm mắt với nụ cười thoải mái, hắn tựa lưng vào cửa sổ nhìn xuống đường, quan sát dòng người qua lại. Đại La không phải là một thành trì lớn đối với Đông Ngô, thế nhưng với Giao Chỉ vẫn là trung tâm lớn nhất, tương truyền vùng đất này thủa xưa do Lạc Long Quân đem các con đến khai hoang mở cõi, vậy nên cũng có thể xem Đại La là vùng đất tổ của Kinh tộc. Hắn đang ở đây cũng như là đang về nguồn, khuôn mặt giãn ra với nụ cười mỉm khoan khoái. Đang tâm trạng thư thái, khuôn mặt hắn chợt nhăn nhó khi nghe những tiếng quát tháo lớn từ dưới đường vọng lên.
- " tránh ra, cút hết sang đường lũ man di giao chỉ kia. Cút tra TRÁNH ĐƯỜNG CHO TIẾT ĐỘ SỨ..."
Tiếng quát mắng vô cùng hách dịch. Vạn Vân Phong nhăn nhó nhìn xuống thấy một đoàn người đang cưỡi ngựa chạy như một lũ điên. " Tiết độ sứ ư?" Vạn Vân Phong buột miệng, hắn nhìn đoàn người mà đánh giá .
° " một võ sư, bốn võ thượng, và tám võ trung, tổng cộng 12 tên hộ tống. Cái tên võ sư kia chắc là Độc Cô Tởm rồi"
Lúc này lại đưa tay vào trong áo, tư thế như chuẩn bị lấy ra thứ gì đó mà lẩm bẩm.
° " hay là ta giết quách tên Độc Cô Tởm ngay tại đây luôn cho rồi"
Đôi mắt Vân Phong thoáng tỏa sát khí. Độc Cô Tởm cưỡi ngựa bên dưới không biết có một đại nhân vật đang định giết mình, vẫn cưỡi ngựa phóng đi. Vạn Vân Phong khẽ nhắm đôi mắt lại suy nghĩ. Hắn thật sự rất muốn giết tên Độc Cô Tởm kia, nhưng lại khẽ lắc đầu. "Không đúng, tên Độc Cô Tởm ấy giết lúc nào mà chẳng được, nhưng vấn đề không nằm ở hắn mà nằm ở chức vụ tiết độ sứ kia kìa. Nếu lúc này ta giết hắn thì phương bắc cũng sẽ cử một tên tiết độ sứ mới đến. Vì tên tiết độ sứ trước bị giết nên tên tiết độ sứ kế nhiệm được cử đến sẽ là một tên tàn bạo hơn, khát máu hơn để có thể trấn áp được Giao chỉ . Tên mới đến sẽ tiến hành đàn áp bắt bớ để tìm được một câu trả lời cho triều đình phương bắc về cái chết của tên trước đó. Rất nhiều người sẽ bị bắt oan, bị tra tấn phải nhận tội, và sẽ bị hành quyết " . Nghĩ đến đây hắn rút tay ra khỏi áo, trong lòng suy tư. Muốn triệt để giải quyết vấn nạn thì chỉ có lãnh đạo nhân dân vùng lên đánh đuổi giặc phương Bắc xâm lược , xây dựng nền độc lập tự chủ tự cường cho phương nam. Thế nhưng Giao Chỉ suốt ngàn năm tăm tối bị phương bắc đè nén, nhân tài không ngóc đầu lên được thì làm sao tiếp quản đất nước? Việc trước hết cần phải có một lượng lớn nhân tài, không chỉ đánh đuổi giặc mà còn tiếp quản và điều hành đất nước. Vạn Vân Phong từng định chọn năm anh em họ Trần cho công cuộc phục hưng đất nước, cho đến khi hắn gặp Khúc Thừa Dỗ. Xét gia thế và điều kiện, hắn cho rằng Khúc Thừa Dỗ thích hợp để trở thành con bài tẩy của hắn hơn. Chỉ là Khúc Thừa Dỗ vẫn còn non trẻ quá, ba năm sau liệu hắn đã đủ trưởng thành để gánh vác trọng trách? Một câu hỏi trong tâm trí khiến Vạn Vân Phong thở dài, hắn mở mắt nhìn theo đám giặc đã cưỡi ngựa chạy khuất xa, thoáng thở dài. "Thôi thì cho chúng mày sống thêm vài năm nữa vậy" .
- "Vạn Vân Phong công tử, công tử đã thức dậy chưa?"
Không tiếng trả lời. Chủ quán cùng những người trong đoàn lo lắng nhìn nhau, tâm tư suy đoán điều gì đó không lành. Mọi người lúc này đều cho rằng kết cục của vị công tử bên trong cũng giống như đạo sĩ trước đó, tự khắc trên mặt sinh ra biểu cảm nhăn nhó. Ông chủ quán không nói gì nữa, trực tiếp đẩy mạnh cửa bước vào, liền sau đó một mạch đi tới mở cửa sổ. Khi ánh nắng ban mai chiếu vào, ông chủ quán giật mình kinh hãi, cùng với đó là tất cả mọi người bàng hoàng khi nhìn thấy trên sàn nhà là một bộ xương trắng. Tất cả im lặng như mặc niệm cho người đã chết, ông chủ quán buồn hiu bước ra cửa mà khẽ nói.
- "Mọi người, đi chuẩn bị tang lễ, ta phải phát tang cho vị công tử này."
Mọi người không ai nói với ai, lặng lẽ kéo nhau đi làm việc cần làm. Ông chủ lúc này quay lại chỗ bộ xương trắng mà ngồi xuống bên cạnh. Nhìn bộ xương ấy, ông nhăn nhó đau khổ. Hai người trước bị hút hết sinh khí nhưng vẫn còn cái xác khô, không đến nỗi còn bộ xương như thế này, thật sự thảm khốc. Trong tận cùng thương xót và phẩn uất, ông gào lên.
- " NGHỊCH TỬ, SAO NGƯƠI KHÔNG RA ĐÂY GIẾT TA LUÔN ĐI. ĐỪNG HẠI NGƯỜI VÔ TỘI NỮA..."
Lời ông vừa dứt, không có tiếng trả lời lanh lảnh như trước mà có tiếng nam nhân ngái ngủ nói ra.
° "mới sáng sớm, ông gào hét cái gì? Không để cho người khác ngủ, hử..."
Chủ quán giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bật dậy chạy về phía giường mà nhìn vào. Ông đứng thẳng vươn đầu nhìn vào giường, cố gắng nhìn kỹ người đang nằm đó mà không tin được, còn dụi mắt mấy cái cho tỉnh vì cứ ngỡ đang nhìn nhầm. Vạn Vân Phong ngồi nhổm dậy nhìn ông chủ mà nhăn nhó.
- " ông chủ, mặt ta bị ai vẽ bậy hay sao mà ông nhìn ta chằm chằm như thế?"
Chủ quán trọ tròn mắt nhìn khách trọ, lại quay sang nhìn bộ xương, rồi lại quay sang nhìn khách, khuôn mặt ngơ ngác vui mừng lẫn sợ hãi mà lắp bắp.
- " công tử... thật sự còn sống sao? Cái bộ xương kia là thế nào vậy? Có thể giải thích cho ta biết không?"
Vạn Vân Phong ngáp một cái, vung tay hất mạnh cái chăn sang một bên, đoạn lững thững đi đến bên bàn mà ngồi xuống. Chủ quán nhìn dáng đi thì biết chắc chắn vị khách này còn sống, miệng cười vui mà chạy theo ngồi cạnh bên, khuôn mặt háo hức nhìn vị khách để chờ đợi câu trả lời. Vạn Vân Phong lúc này hướng ánh mắt về phía bộ xương mà tặc lưỡi một cái, chầm chậm nói.
° " con trai ông không còn là ma mà đã trở thành tiểu quỷ rồi. Đêm qua ta thức cả đêm để tiêu trừ oán khí giúp nó, trực tiếp siêu thoát nó xuống hoàng tuyền. Bộ xương đó là quỷ thi bị phân hủy còn sót lại . Bây giờ ông làm cái tang cho nó, gom bộ xương trắng ấy lại an táng, thắp cho nó nén nhang."
Lời nói từ từ nhưng đáng tin, giải thích tường tận mọi chuyện. Chủ quán khẽ rùng mình khi nghe con mình hóa quỷ, lại vui sướng khi biết quỷ đã được trừ khử. Niềm vui tiếp tục nối nghiệp gia đình thật sự rất hạnh phúc, nhưng còn hạnh phúc hơn khi biết con mình đã được siêu thoát xuống hoàng tuyền. Ông bật khóc, không phải là khóc vì đau khổ mà là nước mắt của hạnh phúc, là hạnh phúc của một tang gia. Ông run run nói trong nước mắt.
- "công tử, ơn siêu thoát cho hài tử ta biết lấy gì đền đáp đây? Nếu có thể giúp gì xin công tử cứ nói, ta dù thân trâu ngựa cũng quyết hoàn thành..."
Không để ông chủ nói hết, Vạn Vân Phong đã xua tay lập tức.
° " không cần phải nói những lời vô nghĩa, ông cứ đi làm những việc ông cần làm đi"
Nói xong liền gỏ vào ấm trà trên bàn. Chủ quán nhìn ấm trà từ đêm qua đến giờ đã nguội lạnh, lập tức hiểu ý. Miệng cười mà mặt vẫn đang nức nở khóc, vừa khóc vừa cười mà gật đầu nói.
- " được được, bổn tiệm lập tức đi pha ấm trà ngon nhất cho công tử, xin công tử chờ chút"
Lập tức bật dậy với lấy ấm trà, vừa chạy đi vừa đưa tay gạt nước mắt. Chủ quán thật sự rất hạnh phúc, xem ra nghề gia truyền vẫn chưa bị tuyệt ở đời của ông. Nhìn ông chủ chạy đi rồi, Vạn Vân Phong mỉm cười hài lòng. Tâm tư cảm thấy an nhàn, vô thức đứng dậy bước ra cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Ánh sáng bình minh chiếu rọi vào cơ thể khiến hắn cảm thấy khoan khoái. Khẽ vươn vai nhắm mắt với nụ cười thoải mái, hắn tựa lưng vào cửa sổ nhìn xuống đường, quan sát dòng người qua lại. Đại La không phải là một thành trì lớn đối với Đông Ngô, thế nhưng với Giao Chỉ vẫn là trung tâm lớn nhất, tương truyền vùng đất này thủa xưa do Lạc Long Quân đem các con đến khai hoang mở cõi, vậy nên cũng có thể xem Đại La là vùng đất tổ của Kinh tộc. Hắn đang ở đây cũng như là đang về nguồn, khuôn mặt giãn ra với nụ cười mỉm khoan khoái. Đang tâm trạng thư thái, khuôn mặt hắn chợt nhăn nhó khi nghe những tiếng quát tháo lớn từ dưới đường vọng lên.
- " tránh ra, cút hết sang đường lũ man di giao chỉ kia. Cút tra TRÁNH ĐƯỜNG CHO TIẾT ĐỘ SỨ..."
Tiếng quát mắng vô cùng hách dịch. Vạn Vân Phong nhăn nhó nhìn xuống thấy một đoàn người đang cưỡi ngựa chạy như một lũ điên. " Tiết độ sứ ư?" Vạn Vân Phong buột miệng, hắn nhìn đoàn người mà đánh giá .
° " một võ sư, bốn võ thượng, và tám võ trung, tổng cộng 12 tên hộ tống. Cái tên võ sư kia chắc là Độc Cô Tởm rồi"
Lúc này lại đưa tay vào trong áo, tư thế như chuẩn bị lấy ra thứ gì đó mà lẩm bẩm.
° " hay là ta giết quách tên Độc Cô Tởm ngay tại đây luôn cho rồi"
Đôi mắt Vân Phong thoáng tỏa sát khí. Độc Cô Tởm cưỡi ngựa bên dưới không biết có một đại nhân vật đang định giết mình, vẫn cưỡi ngựa phóng đi. Vạn Vân Phong khẽ nhắm đôi mắt lại suy nghĩ. Hắn thật sự rất muốn giết tên Độc Cô Tởm kia, nhưng lại khẽ lắc đầu. "Không đúng, tên Độc Cô Tởm ấy giết lúc nào mà chẳng được, nhưng vấn đề không nằm ở hắn mà nằm ở chức vụ tiết độ sứ kia kìa. Nếu lúc này ta giết hắn thì phương bắc cũng sẽ cử một tên tiết độ sứ mới đến. Vì tên tiết độ sứ trước bị giết nên tên tiết độ sứ kế nhiệm được cử đến sẽ là một tên tàn bạo hơn, khát máu hơn để có thể trấn áp được Giao chỉ . Tên mới đến sẽ tiến hành đàn áp bắt bớ để tìm được một câu trả lời cho triều đình phương bắc về cái chết của tên trước đó. Rất nhiều người sẽ bị bắt oan, bị tra tấn phải nhận tội, và sẽ bị hành quyết " . Nghĩ đến đây hắn rút tay ra khỏi áo, trong lòng suy tư. Muốn triệt để giải quyết vấn nạn thì chỉ có lãnh đạo nhân dân vùng lên đánh đuổi giặc phương Bắc xâm lược , xây dựng nền độc lập tự chủ tự cường cho phương nam. Thế nhưng Giao Chỉ suốt ngàn năm tăm tối bị phương bắc đè nén, nhân tài không ngóc đầu lên được thì làm sao tiếp quản đất nước? Việc trước hết cần phải có một lượng lớn nhân tài, không chỉ đánh đuổi giặc mà còn tiếp quản và điều hành đất nước. Vạn Vân Phong từng định chọn năm anh em họ Trần cho công cuộc phục hưng đất nước, cho đến khi hắn gặp Khúc Thừa Dỗ. Xét gia thế và điều kiện, hắn cho rằng Khúc Thừa Dỗ thích hợp để trở thành con bài tẩy của hắn hơn. Chỉ là Khúc Thừa Dỗ vẫn còn non trẻ quá, ba năm sau liệu hắn đã đủ trưởng thành để gánh vác trọng trách? Một câu hỏi trong tâm trí khiến Vạn Vân Phong thở dài, hắn mở mắt nhìn theo đám giặc đã cưỡi ngựa chạy khuất xa, thoáng thở dài. "Thôi thì cho chúng mày sống thêm vài năm nữa vậy" .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất