Bạch Liên Hoa Mỹ Lệ Như Y Rất Hiếm Thấy
Chương 2
Editor: m
4.
Giáo chủ trẻ tuổi xoa cánh tay đầy vết bầm lớn lớn bé bé thương nghị đại sự với trưởng lão trong giáo, Hiểu Dao liền tránh sau mành không ngừng gật gù.
“Nghe thám tử hồi báo, trong kinh thành truyền tin Tam hoàng tử bị ám sát.”
Hiểu Dao gật đầu: “Do ta.”
“Tả hộ pháp báo cáo nhánh của giáo bị nhân sĩ không rõ lai lịch tập kích.”
“Do ta.”
“Thân thể Hữu hộ pháp không khỏe nên hôm nay không thể đến gặp giáo chủ, mong người thứ lỗi.”
Vẻ mặt Hiểu Dao bi thương: “Đều do ta hết.”
Thâm tâm y hiểu rằng từ khi mình sinh ra, thiên hạ này nhất định sẽ không yên bình.
Nhưng người thông minh và khéo léo* như y không cho phép bản thân cam chịu như vậy. Chí ít hiện giờ, với y mà nói, có thể giữ được mỹ mạo của mình. Sau khi thế nhân thấy vẻ đẹp của y chút thôi cũng sẽ rơi vào mê dại.
*Thất khiếu linh lung tâm [七窍玲珑心]: Cụm này bắt đầu xuất hiện từ trong Phong Thần Diễn Nghĩa, “thất khiếu linh lung tâm” nghĩa là một trái tim có bảy lỗ, về sau từ này được dùng để chỉ người cô cùng thông minh, khéo léo.
Đợi đến lúc nghị sự kết thúc, mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hiểu Dao dứt khoát vén mành đi ra không chút ngần ngại.
“Xin hãy ban cho ta một chiếc mặt nạ!”
5.
Đó là một chiếc mặt nạ mộc mạc, cũng là chiếc cực kỳ xấu xí.
Một miếng vải đen cắt ba cái lỗ!
Khoảnh khắc thấy chiếc mặt nạ ấy, chân Hiểu Dao mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên đất.
“Tại sao không xuống núi mua một cái?”
“Kinh phí của giáo eo hẹp, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.”
“Vậy sao không nhờ thuộc hạ làm?”
“Giáo chúng đều bận rộn chuẩn bị cho chuyện đại điển, cái ta có thể tự làm thì sẽ tự làm.”
Trong mắt Hiểu Dao xẹt qua tia bất an: “Cho nên y phục ta mặc trong đại điển cũng là ngươi may ư?”
Niên Thụy Minh cười ngượng ngùng, không cần nói cũng biết đáp án.
Hiểu Dao tức khắc vô cùng bi thương, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Niên Thụy Minh thấy y chợt khóc lớn, lúng ta lúng túng dỗ dành: “Nếu ngươi thích, về sau y phục của ngươi đều giao hết cho ta may nhé.”
Nghe lời ấy, nước mắt Hiểu Dao rốt cuộc không ngừng được, y lệ rơi đầy mặt nghĩ phải hy sinh vì bá tánh thiên hạ.
Vì muôn dân trăm họ thôi!
6.
Khi Hiểu Dao rưng rưng mặc xiêm y Niên Thụy Minh tự mình chuẩn bị cho mình, ai cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn y.
Nghe đồn Thánh tử hành xử khác người, quả nhiên không sai.
Hiểu Dao cúi đầu, chiếc mặt nạ bảo hộ bằng miếng vải đen che khuất hết thảy biểu cảm của y, y cong người ngồi trên ghế, sờ sờ cuốn sách trong tay, nhìn về phía mặt bàn sạch sẽ.
Trên thực tế y đã chuẩn bị bày vẻ mặt lã chã chực khóc.
Mỹ nhân tận tâm che dấu dung mạo như y luôn không thể nhận được thông cảm của thế nhân, chắc chắn sẽ có đệ tử trẻ tuổi không biết nặng nhẹ qua đây chòng ghẹo y, sau đó trong lúc lôi kéo vô tình làm rơi mặt nạ của y, từ đó về sau sẽ phủ phục dưới vạt áo y.
Quả thật ngồi chưa được một lát, đã có một vị môn chủ ngượng nghịu xoắn xít đi tới.
“Thánh tử…”
Hắn ta dường như có chút lưỡng lự, nói chuyện ấp a ấp úng.
Hiểu Dao không nói gì, y sợ vừa lên tiếng thì đối phương sẽ bị giọng nói mê người của y mê hoặc.
Môn chủ len lén nhìn ba cái lỗ trên mặt Hiểu Dao, cắn răng hỏi: “Xin hỏi chiếc mặt nạ vải này là do ai tạo ra?”
Ai làm, hắn ta dám hỏi cái vấn đề này.
Hiểu Dao thấy lòng mình âm ỉ đau, không thể quyết tâm ngậm miệng được nữa, bèn hết sức gian nan phun ra hai chữ: “Giáo chủ…”
Vị môn chủ kia dường như vô cùng ngạc nhiên: “Thì ra là giáo chủ.”
Môn chủ móc một chiếc mặt nạ bằng gỗ tinh xảo ra rồi nói: “Ta luôn tự khen mình có tay nghề khéo léo, mong muốn làm ra y phục lộng lẫy nhất cho Thánh tử, không ngờ lại cô phụ dụng tâm lương khổ của giáo chủ. Giáo chủ luôn bảo muốn thánh giáo phát triển cần làm đến nơi đến chốn, chớ để bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, phía trong lại thối rữa mục nát, diện mạo sừng sững đồ sộ có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng lại chẳng thể làm họ tâm sinh kính sợ. Ta luôn tưởng giáo chủ còn trẻ không rành thế sự, nào ngờ kẻ không thấu lại là ta.”
Hắn ta vừa chắp tay với Hiểu Dao vừa nói: “Lời Thánh tử như mặt trời chân lí chói qua tim*, tại hạ vô cùng cảm kích!”
*Nguyên văn “Thể hồ quán đỉnh” [醍醐灌顶]: tưới sữa tươi lên đầu | Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiểu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái.
Hiểu Dao nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trong tay hắn ta, không nghe lọt chữ nào, giờ thấy hắn ta nâng tay cảm tạ, cho rằng hắn ta cuối cùng sẽ tặng chiếc mặt nạ, trong lòng vui vẻ, vội vàng đáp: “Khách khí rồi.”
Y duỗi tay ra, môn chủ lại tránh đi, nói câu “Không phiền Thánh tử, để ta tự làm.”, tiếp đó dưới ánh mắt mờ mịt của Hiểu Dao, bẻ chiếc mặt nạ vang tiếng răng rắc, còn ném xuống đất dẫm hai cái.
“…”
Vẻ mặt sắp khóc treo trên mặt Hiểu Dao, tiếc là qua miếng vải bố đen dày dặn, môn chủ chỉ thấy được mỗi đôi mắt chớp chớp.
A, Thánh tử cười.
Môn chủ thấy cực thỏa mãn, cáo từ rồi quay người đi, lưu lại Hiểu Dao âu sầu cùng chiếc mặt nạ tan tành.
4.
Giáo chủ trẻ tuổi xoa cánh tay đầy vết bầm lớn lớn bé bé thương nghị đại sự với trưởng lão trong giáo, Hiểu Dao liền tránh sau mành không ngừng gật gù.
“Nghe thám tử hồi báo, trong kinh thành truyền tin Tam hoàng tử bị ám sát.”
Hiểu Dao gật đầu: “Do ta.”
“Tả hộ pháp báo cáo nhánh của giáo bị nhân sĩ không rõ lai lịch tập kích.”
“Do ta.”
“Thân thể Hữu hộ pháp không khỏe nên hôm nay không thể đến gặp giáo chủ, mong người thứ lỗi.”
Vẻ mặt Hiểu Dao bi thương: “Đều do ta hết.”
Thâm tâm y hiểu rằng từ khi mình sinh ra, thiên hạ này nhất định sẽ không yên bình.
Nhưng người thông minh và khéo léo* như y không cho phép bản thân cam chịu như vậy. Chí ít hiện giờ, với y mà nói, có thể giữ được mỹ mạo của mình. Sau khi thế nhân thấy vẻ đẹp của y chút thôi cũng sẽ rơi vào mê dại.
*Thất khiếu linh lung tâm [七窍玲珑心]: Cụm này bắt đầu xuất hiện từ trong Phong Thần Diễn Nghĩa, “thất khiếu linh lung tâm” nghĩa là một trái tim có bảy lỗ, về sau từ này được dùng để chỉ người cô cùng thông minh, khéo léo.
Đợi đến lúc nghị sự kết thúc, mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hiểu Dao dứt khoát vén mành đi ra không chút ngần ngại.
“Xin hãy ban cho ta một chiếc mặt nạ!”
5.
Đó là một chiếc mặt nạ mộc mạc, cũng là chiếc cực kỳ xấu xí.
Một miếng vải đen cắt ba cái lỗ!
Khoảnh khắc thấy chiếc mặt nạ ấy, chân Hiểu Dao mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên đất.
“Tại sao không xuống núi mua một cái?”
“Kinh phí của giáo eo hẹp, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.”
“Vậy sao không nhờ thuộc hạ làm?”
“Giáo chúng đều bận rộn chuẩn bị cho chuyện đại điển, cái ta có thể tự làm thì sẽ tự làm.”
Trong mắt Hiểu Dao xẹt qua tia bất an: “Cho nên y phục ta mặc trong đại điển cũng là ngươi may ư?”
Niên Thụy Minh cười ngượng ngùng, không cần nói cũng biết đáp án.
Hiểu Dao tức khắc vô cùng bi thương, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Niên Thụy Minh thấy y chợt khóc lớn, lúng ta lúng túng dỗ dành: “Nếu ngươi thích, về sau y phục của ngươi đều giao hết cho ta may nhé.”
Nghe lời ấy, nước mắt Hiểu Dao rốt cuộc không ngừng được, y lệ rơi đầy mặt nghĩ phải hy sinh vì bá tánh thiên hạ.
Vì muôn dân trăm họ thôi!
6.
Khi Hiểu Dao rưng rưng mặc xiêm y Niên Thụy Minh tự mình chuẩn bị cho mình, ai cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn y.
Nghe đồn Thánh tử hành xử khác người, quả nhiên không sai.
Hiểu Dao cúi đầu, chiếc mặt nạ bảo hộ bằng miếng vải đen che khuất hết thảy biểu cảm của y, y cong người ngồi trên ghế, sờ sờ cuốn sách trong tay, nhìn về phía mặt bàn sạch sẽ.
Trên thực tế y đã chuẩn bị bày vẻ mặt lã chã chực khóc.
Mỹ nhân tận tâm che dấu dung mạo như y luôn không thể nhận được thông cảm của thế nhân, chắc chắn sẽ có đệ tử trẻ tuổi không biết nặng nhẹ qua đây chòng ghẹo y, sau đó trong lúc lôi kéo vô tình làm rơi mặt nạ của y, từ đó về sau sẽ phủ phục dưới vạt áo y.
Quả thật ngồi chưa được một lát, đã có một vị môn chủ ngượng nghịu xoắn xít đi tới.
“Thánh tử…”
Hắn ta dường như có chút lưỡng lự, nói chuyện ấp a ấp úng.
Hiểu Dao không nói gì, y sợ vừa lên tiếng thì đối phương sẽ bị giọng nói mê người của y mê hoặc.
Môn chủ len lén nhìn ba cái lỗ trên mặt Hiểu Dao, cắn răng hỏi: “Xin hỏi chiếc mặt nạ vải này là do ai tạo ra?”
Ai làm, hắn ta dám hỏi cái vấn đề này.
Hiểu Dao thấy lòng mình âm ỉ đau, không thể quyết tâm ngậm miệng được nữa, bèn hết sức gian nan phun ra hai chữ: “Giáo chủ…”
Vị môn chủ kia dường như vô cùng ngạc nhiên: “Thì ra là giáo chủ.”
Môn chủ móc một chiếc mặt nạ bằng gỗ tinh xảo ra rồi nói: “Ta luôn tự khen mình có tay nghề khéo léo, mong muốn làm ra y phục lộng lẫy nhất cho Thánh tử, không ngờ lại cô phụ dụng tâm lương khổ của giáo chủ. Giáo chủ luôn bảo muốn thánh giáo phát triển cần làm đến nơi đến chốn, chớ để bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, phía trong lại thối rữa mục nát, diện mạo sừng sững đồ sộ có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng lại chẳng thể làm họ tâm sinh kính sợ. Ta luôn tưởng giáo chủ còn trẻ không rành thế sự, nào ngờ kẻ không thấu lại là ta.”
Hắn ta vừa chắp tay với Hiểu Dao vừa nói: “Lời Thánh tử như mặt trời chân lí chói qua tim*, tại hạ vô cùng cảm kích!”
*Nguyên văn “Thể hồ quán đỉnh” [醍醐灌顶]: tưới sữa tươi lên đầu | Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiểu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái.
Hiểu Dao nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trong tay hắn ta, không nghe lọt chữ nào, giờ thấy hắn ta nâng tay cảm tạ, cho rằng hắn ta cuối cùng sẽ tặng chiếc mặt nạ, trong lòng vui vẻ, vội vàng đáp: “Khách khí rồi.”
Y duỗi tay ra, môn chủ lại tránh đi, nói câu “Không phiền Thánh tử, để ta tự làm.”, tiếp đó dưới ánh mắt mờ mịt của Hiểu Dao, bẻ chiếc mặt nạ vang tiếng răng rắc, còn ném xuống đất dẫm hai cái.
“…”
Vẻ mặt sắp khóc treo trên mặt Hiểu Dao, tiếc là qua miếng vải bố đen dày dặn, môn chủ chỉ thấy được mỗi đôi mắt chớp chớp.
A, Thánh tử cười.
Môn chủ thấy cực thỏa mãn, cáo từ rồi quay người đi, lưu lại Hiểu Dao âu sầu cùng chiếc mặt nạ tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất