Bạch Liên Hoa Mỹ Lệ Như Y Rất Hiếm Thấy
Chương 7
Editor: m
19.
Giáo chủ trẻ tuổi ăn nói khép nép đứng ngoài cửa phòng Thánh tử, các môn chủ thấy tình cảnh này đã nhiều không trách.
Viên môn chủ cảm khái: “Giáo chủ lại đến thỉnh giáo Thánh tử.”
Kì môn chủ nói: “Ngươi không hiểu đâu, trong lòng Thánh tử có nỗi khổ, nhưng y không nói.”
Viên môn chủ khó hiểu: “Trong giáo ai có thể ức hiếp Thánh tử chứ?”
“Thật ra…” Kì môn chủ kề sát bên tai gã nói nhỏ: “Thánh tử và giáo chủ đã sớm bí mật thành thân.”
Viên môn chủ cả kinh: “Hèn chi ta nhìn giáo chủ lớn lên còn không rõ hắn nghĩ gì, Thánh tử vừa liếc mắt cái đã nhìn thấu, hóa ra bọn họ sớm đã tâm ý tương thông.”
Kì môn chủ gật đầu: “Chứ gì nữa.”
Bắc môn chủ đi ngang qua:!!!
Rất nhanh lời đồn Thánh tử là con dâu nuôi từ bé của giáo chủ đã truyền khắp Thánh giáo.
20.
Hiểu Dao vừa bước ra khỏi cửa phòng đã chịu lễ rửa tội từ đống ánh mắt lớn lớn bé bé trong giáo.
“Sao bọn họ cứ nhìn ta chằm chằm vậy?”, y hỏi.
Niên Thụy Minh mặt không đổi sắc trả lời: “Chắc là vì quần áo ngươi hôm nay khá đẹp.”
Hiểu Dao không tán đồng đáp: “Rõ ràng là người đẹp.”
“Phải”, Niên Thụy Minh nói, “Màu đỏ tăng thêm khí sắc, quả thật đẹp hơn mặc lục bào.”
Hiểu Dao thầm nghĩ, ngươi biết quái gì. Ta mặc màu đỏ há chỉ khí sắc tốt thôi, quả thật có thể dùng bốn chữ “mị hoặc chúng sanh” để hình dung.
Đáng tiếc hiện tại trong đầu y mãi nghĩ vai chính giáo chủ và y đã định trước là vô duyên, lông công có đẹp đến mấy cũng không muốn xòe đuôi.
“Hôm nay sứ giả Tây Vực sẽ trở về, chúng ta tiễn hắn đoạn đường.” Niên Thụy Minh bảo.
Tinh thần Hiểu Dao rung lên: “Vũ cơ kia cũng đi luôn à?”
“Tất nhiên.” Niên Thụy Minh nhìn y rồi nói: “Nếu ngươi luyến tiếc nàng ta, ta có thể mời nàng ta ở lại.”
“Ai không nỡ!” Hiểu Dao không vui đáp.
Niên Thụy Minh nhìn phản ứng quá khích của y, như đăm chiêu gì đó, đoạn bảo: “Hóa ra lúc trước không phải ngươi ngã bệnh, mà là bắt chước nàng ta à.”
“…”
Hiểu Dao đã chuẩn bị nếu hắn dám nói “cóc đi guốc, khỉ đeo hoa*” liền cào hắn ngay.
*cóc đi guốc, khỉ đeo hoa [东施效颦]: bắt đầu tích có nàng Tây Thi là mỹ nhân nổi tiếng thời Xuân Thu, đẹp đến nỗi hầu như không cần chải chuốt gì, mà vẫn trông như tiên nữ hạ phàm. Bất kể nam nữ già trẻ, khi gặp nàng rồi đều không muốn rời đi. Người ta “yêu nhau yêu cả đường đi”, không chỉ yêu vẻ đẹp, mà còn yêu luôn cả dáng vẻ đau đớn khi bị bệnh tật dày vò của nàng. Tây Thi mắc chứng đau ngực, một khi bị bệnh, nàng phải dùng tay đặt lên ngực để cho đỡ đau. Hàng xóm của Tây Thi có một cô gái xấu xí tên là Đông Thi, ả ta cả ngày bôi son trát phấn, giả bộ ngại ngùng, lại còn lười biếng tham ăn, khiến người ta chán ghét. Ả tưởng rằng vẻ đẹp của Tây Thi nằm ở chỗ đặt tay lên ngực, và chau mày đó, bèn bắt chước nàng, cuối cùng không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy cũng vội vã lánh xa.
Niên Thụy Minh thở dài nói: “Quả nhiên ngươi rất để ý nàng ta.”
“…”
Ta vẫn nên cào chết hắn đi.
Hiểu Dao chỉ hờn tức bộ móng tay ngắn ngủi của mình thật vô tích sự.
Đùng đoàng!
Bấy giờ ở nơi xa truyền đến một tiếng vang lớn, dọa Hiểu Dao sợ giật nảy mình, liền nhảy tót lên người Niên Thụy Minh.
Y nhìn ánh sáng rực rỡ phía chân trời, tự hỏi kẻ ngốc nào ban ngày ban mặt lại đi bắn pháo hoa.
21.
Hiểu Dao còn đang nghĩ xem là tên ngu nào, Niên Thụy Minh cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn vậy Hiểu Dao bất giác siết chặt cánh tay: “Hay không phải pháo hoa, mà là khói báo động?”
Niên Thụy Minh nghiêm túc nói: “Là pháo hoa tiễn biệt, nhưng ta sắp bị ngươi thít chết rồi.”
Hiểu Dao đỏ mặt, muốn buông tay ra, lại có chút không cam tâm.
“Ngươi có cảm thấy người ta nhẹ như lông vũ, nhu nhược không xương, thân mang mùi thơm đặc biệt không.”
Niên Thụy Minh đáp: “Ngươi còn nhỡ giữa trưa ăn thịt bò hầm tương, vịt xào, thị khô và heo sữa à?”
“…”
Ý thức Hiểu Dao nhoáng lên, mu bàn tay đặt trên trán: “A, ta ngất mất, ngươi vừa nói cái gì?”
Niên Thụy Minh lặp lại: “Trưa ngươi ăn thịt bò hầm tương, vịt xào, ôi ôi…”
Tim Hiểu Dao đau nhói, dùng trán chặn miệng hắn lại.
Bắc môn chủ đến, liền trông thấy giáo chủ ôm Thánh vào lòng, cảnh tượng ngậm một tấm vải đỏ… thâm tình hôn môi.
Bắc môn chủ:!!!
Rất nhanh sau đó, tin đồn Thánh tử nhẫn nhục phụ trọng* nhiều năm đã truyền khắp giáo.
*nhẫn nhục phụ trọng [忍辱负重]: chịu khổ, chịu nhục để hoàn thành nhiệm vụ gì đó
22.
Nhóm môn chủ lén mở một hội nghị.
Kì môn chủ: “Thánh tử cũng không dễ dàng gì.”
Viên môn chủ: “Thánh tử thật vĩ đại.”
Những môn chủ khác: “Mấy người nói gì cũng đúng.”
Kì môn chủ: “Aizz, ủy khuất giáo chủ rồi, vẫn luôn chiếu cố những tên bảo thủ kia.”
Viên môn chủ: “Lão giáo chủ đã qua đời, bọn họ hẳn nên chôn cùng mới phải.”
Những môn chủ khác: “Bọn ta hiểu rồi.”
Đương nhiên Hiểu Dao sẽ không biết những gió tanh mưa máu bên dưới, y chỉ thấy được bão táp mưa sa trên mặt thôi.
Mắt thấy tiểu yêu tinh này dụ dỗ giáo chủ, móng heo nhỏ đang lẳng lơ tán tỉnh giáo chủ, chỉ hận mình uổng công có 《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》mà lại không phát huy được.
Mắt chớp không đúng tần suất, độ cong khóe miệng không đúng, đến góc độ cong eo cũng sai.
Hiểu Dao quan sát thấy bọn họ chỉ toàn sử dụng mấy kỹ thuật quyến hạng hai, nghẹn muốn chết.
Niên Thụy Minh nhìn y rồi hỏi: “Không vui à?”
Y cắn răng đáp: “Chỉ tiếc hận sắt không thành thép ấy.”
Niên Thụy Minh ngẩn người bảo: “Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không phân tâm vì sắc đẹp, ảnh hưởng kế lớn.”
“Ngươi tất nhiên sẽ không rồi.” Hiểu Dao thầm thì, “Ngươi chỉ thích một ngươi thôi, trừ hắn ra thì chướng mắt tất.”
“Hở? Thích ai cơ?” Niên Thụy Minh hỏi.
“Dù sao cũng là một người đặc biệt.” Hiểu Dao quay mặt đi.
“Sao ngươi lại biết ta sẽ thích một người đặc biệt?”
Vì ngươi là vai chính.
Vai chính chỉ thích một vai chính khác.
Hiểu Dao trả lời: “Thánh điển nói cho ta biết.”
《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》sẽ không sai.
Niên Thụy Minh trầm ngâm giây lát: “Đọc nhiều sách là chuyện tốt, nhưng đừng đọc đến đần người.”
“…”
“Sao ngươi lại gõ đầu ta?”
19.
Giáo chủ trẻ tuổi ăn nói khép nép đứng ngoài cửa phòng Thánh tử, các môn chủ thấy tình cảnh này đã nhiều không trách.
Viên môn chủ cảm khái: “Giáo chủ lại đến thỉnh giáo Thánh tử.”
Kì môn chủ nói: “Ngươi không hiểu đâu, trong lòng Thánh tử có nỗi khổ, nhưng y không nói.”
Viên môn chủ khó hiểu: “Trong giáo ai có thể ức hiếp Thánh tử chứ?”
“Thật ra…” Kì môn chủ kề sát bên tai gã nói nhỏ: “Thánh tử và giáo chủ đã sớm bí mật thành thân.”
Viên môn chủ cả kinh: “Hèn chi ta nhìn giáo chủ lớn lên còn không rõ hắn nghĩ gì, Thánh tử vừa liếc mắt cái đã nhìn thấu, hóa ra bọn họ sớm đã tâm ý tương thông.”
Kì môn chủ gật đầu: “Chứ gì nữa.”
Bắc môn chủ đi ngang qua:!!!
Rất nhanh lời đồn Thánh tử là con dâu nuôi từ bé của giáo chủ đã truyền khắp Thánh giáo.
20.
Hiểu Dao vừa bước ra khỏi cửa phòng đã chịu lễ rửa tội từ đống ánh mắt lớn lớn bé bé trong giáo.
“Sao bọn họ cứ nhìn ta chằm chằm vậy?”, y hỏi.
Niên Thụy Minh mặt không đổi sắc trả lời: “Chắc là vì quần áo ngươi hôm nay khá đẹp.”
Hiểu Dao không tán đồng đáp: “Rõ ràng là người đẹp.”
“Phải”, Niên Thụy Minh nói, “Màu đỏ tăng thêm khí sắc, quả thật đẹp hơn mặc lục bào.”
Hiểu Dao thầm nghĩ, ngươi biết quái gì. Ta mặc màu đỏ há chỉ khí sắc tốt thôi, quả thật có thể dùng bốn chữ “mị hoặc chúng sanh” để hình dung.
Đáng tiếc hiện tại trong đầu y mãi nghĩ vai chính giáo chủ và y đã định trước là vô duyên, lông công có đẹp đến mấy cũng không muốn xòe đuôi.
“Hôm nay sứ giả Tây Vực sẽ trở về, chúng ta tiễn hắn đoạn đường.” Niên Thụy Minh bảo.
Tinh thần Hiểu Dao rung lên: “Vũ cơ kia cũng đi luôn à?”
“Tất nhiên.” Niên Thụy Minh nhìn y rồi nói: “Nếu ngươi luyến tiếc nàng ta, ta có thể mời nàng ta ở lại.”
“Ai không nỡ!” Hiểu Dao không vui đáp.
Niên Thụy Minh nhìn phản ứng quá khích của y, như đăm chiêu gì đó, đoạn bảo: “Hóa ra lúc trước không phải ngươi ngã bệnh, mà là bắt chước nàng ta à.”
“…”
Hiểu Dao đã chuẩn bị nếu hắn dám nói “cóc đi guốc, khỉ đeo hoa*” liền cào hắn ngay.
*cóc đi guốc, khỉ đeo hoa [东施效颦]: bắt đầu tích có nàng Tây Thi là mỹ nhân nổi tiếng thời Xuân Thu, đẹp đến nỗi hầu như không cần chải chuốt gì, mà vẫn trông như tiên nữ hạ phàm. Bất kể nam nữ già trẻ, khi gặp nàng rồi đều không muốn rời đi. Người ta “yêu nhau yêu cả đường đi”, không chỉ yêu vẻ đẹp, mà còn yêu luôn cả dáng vẻ đau đớn khi bị bệnh tật dày vò của nàng. Tây Thi mắc chứng đau ngực, một khi bị bệnh, nàng phải dùng tay đặt lên ngực để cho đỡ đau. Hàng xóm của Tây Thi có một cô gái xấu xí tên là Đông Thi, ả ta cả ngày bôi son trát phấn, giả bộ ngại ngùng, lại còn lười biếng tham ăn, khiến người ta chán ghét. Ả tưởng rằng vẻ đẹp của Tây Thi nằm ở chỗ đặt tay lên ngực, và chau mày đó, bèn bắt chước nàng, cuối cùng không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy cũng vội vã lánh xa.
Niên Thụy Minh thở dài nói: “Quả nhiên ngươi rất để ý nàng ta.”
“…”
Ta vẫn nên cào chết hắn đi.
Hiểu Dao chỉ hờn tức bộ móng tay ngắn ngủi của mình thật vô tích sự.
Đùng đoàng!
Bấy giờ ở nơi xa truyền đến một tiếng vang lớn, dọa Hiểu Dao sợ giật nảy mình, liền nhảy tót lên người Niên Thụy Minh.
Y nhìn ánh sáng rực rỡ phía chân trời, tự hỏi kẻ ngốc nào ban ngày ban mặt lại đi bắn pháo hoa.
21.
Hiểu Dao còn đang nghĩ xem là tên ngu nào, Niên Thụy Minh cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn vậy Hiểu Dao bất giác siết chặt cánh tay: “Hay không phải pháo hoa, mà là khói báo động?”
Niên Thụy Minh nghiêm túc nói: “Là pháo hoa tiễn biệt, nhưng ta sắp bị ngươi thít chết rồi.”
Hiểu Dao đỏ mặt, muốn buông tay ra, lại có chút không cam tâm.
“Ngươi có cảm thấy người ta nhẹ như lông vũ, nhu nhược không xương, thân mang mùi thơm đặc biệt không.”
Niên Thụy Minh đáp: “Ngươi còn nhỡ giữa trưa ăn thịt bò hầm tương, vịt xào, thị khô và heo sữa à?”
“…”
Ý thức Hiểu Dao nhoáng lên, mu bàn tay đặt trên trán: “A, ta ngất mất, ngươi vừa nói cái gì?”
Niên Thụy Minh lặp lại: “Trưa ngươi ăn thịt bò hầm tương, vịt xào, ôi ôi…”
Tim Hiểu Dao đau nhói, dùng trán chặn miệng hắn lại.
Bắc môn chủ đến, liền trông thấy giáo chủ ôm Thánh vào lòng, cảnh tượng ngậm một tấm vải đỏ… thâm tình hôn môi.
Bắc môn chủ:!!!
Rất nhanh sau đó, tin đồn Thánh tử nhẫn nhục phụ trọng* nhiều năm đã truyền khắp giáo.
*nhẫn nhục phụ trọng [忍辱负重]: chịu khổ, chịu nhục để hoàn thành nhiệm vụ gì đó
22.
Nhóm môn chủ lén mở một hội nghị.
Kì môn chủ: “Thánh tử cũng không dễ dàng gì.”
Viên môn chủ: “Thánh tử thật vĩ đại.”
Những môn chủ khác: “Mấy người nói gì cũng đúng.”
Kì môn chủ: “Aizz, ủy khuất giáo chủ rồi, vẫn luôn chiếu cố những tên bảo thủ kia.”
Viên môn chủ: “Lão giáo chủ đã qua đời, bọn họ hẳn nên chôn cùng mới phải.”
Những môn chủ khác: “Bọn ta hiểu rồi.”
Đương nhiên Hiểu Dao sẽ không biết những gió tanh mưa máu bên dưới, y chỉ thấy được bão táp mưa sa trên mặt thôi.
Mắt thấy tiểu yêu tinh này dụ dỗ giáo chủ, móng heo nhỏ đang lẳng lơ tán tỉnh giáo chủ, chỉ hận mình uổng công có 《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》mà lại không phát huy được.
Mắt chớp không đúng tần suất, độ cong khóe miệng không đúng, đến góc độ cong eo cũng sai.
Hiểu Dao quan sát thấy bọn họ chỉ toàn sử dụng mấy kỹ thuật quyến hạng hai, nghẹn muốn chết.
Niên Thụy Minh nhìn y rồi hỏi: “Không vui à?”
Y cắn răng đáp: “Chỉ tiếc hận sắt không thành thép ấy.”
Niên Thụy Minh ngẩn người bảo: “Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không phân tâm vì sắc đẹp, ảnh hưởng kế lớn.”
“Ngươi tất nhiên sẽ không rồi.” Hiểu Dao thầm thì, “Ngươi chỉ thích một ngươi thôi, trừ hắn ra thì chướng mắt tất.”
“Hở? Thích ai cơ?” Niên Thụy Minh hỏi.
“Dù sao cũng là một người đặc biệt.” Hiểu Dao quay mặt đi.
“Sao ngươi lại biết ta sẽ thích một người đặc biệt?”
Vì ngươi là vai chính.
Vai chính chỉ thích một vai chính khác.
Hiểu Dao trả lời: “Thánh điển nói cho ta biết.”
《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》sẽ không sai.
Niên Thụy Minh trầm ngâm giây lát: “Đọc nhiều sách là chuyện tốt, nhưng đừng đọc đến đần người.”
“…”
“Sao ngươi lại gõ đầu ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất