Chương 10
Edit: Yan
——
46
Lúc Bạch Lĩnh còn đang phát ngốc, cửa truyền đến thanh âm của một nam một nữ, có vẻ ở phòng bệnh bên cạnh.
Trong lúc vô tình Bạch Lĩnh liếc mắt qua bên kia, thế mà thấy Quả Bưởi với độ trong suốt 0%!
Bạch lĩnh gắt gao nhìn đối phương, tầm mắt nóng rực rất nhanh bị đối phương phát hiện.
Cậu thanh niên ngồi trên xe lăn quay đầu nhìn thẳng hắn.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Bạch lĩnh thấy người phụ nữ đang đẩy cậu tuổi hơi lớn, hẳn là người lớn trong nhà.
“Không quen biết.”
“Vậy anh nhìn cái gì?”
Bạch lĩnh: “Tôi mới bị đập đầu, nhìn ai cũng thấy giống người khổng lồ xanh. Tôi rất thích anh ta nên muốn nhìn nhiều một chút.”
“……”
Hai người mang vẻ mặt cạn lời rời đi.
47
Quả bưởi mất trí nhớ again, linh hồn của cậu một lần nữa trở lại thân thể, nhớ lại bản thân là ai, nhưng lại quên mất mọi chuyện lúc mình linh hồn xuất khiếu.
Tất nhiên cũng quên luôn Bạch Lĩnh.
Bạch lĩnh bây giờ thường xuyên sang phòng bệnh bên cạnh, hắn với Quả Bưởi lại lần nữa thân quen.
Quả bưởi: “Bây giờ tôi rất thích ăn bưởi, nhất là bưởi đào, cảm thấy nó có hương vị của mối tình đầu.”
Bạch lĩnh cố gắng kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, vừa lột bưởi vừa hỏi ” Cậu có hối hận vì hành vi thấy việc nghĩa hăng hái làm của mình không?”
“Không hối hận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cuối cùng chị gái ấy đã cứu tôi!”
Bạch lĩnh sửng sốt.
Quả Bưởi miệng ăn quả bưởi nói:” Tôi không biết bơi, sau khi rơi xuống nước nhờ có chị ấy kéo tôi lên bờ, nghe nói sau đó chị quay lại với ông xã rồi, thật sự là mừng cho chị ấy!”
Là quả bưởi.
Ngốc bạch ngọt như vậy, nhất định là quả bưởi.
Bạch lĩnh tin tưởng.
48
Bạch lĩnh thường xuyên đẩy quả bưởi đi ra ngoài phơi nắng, rảnh rảnh liền sẽ tìm cậu nói chuyện phiếm.
Quả bưởi: “Không biết vì sao tôi rất thích nghe anh gọi tên tôi.”
Bạch lĩnh: “Vậy tôi lại gọi thêm vài lần.”
Mỗi lần Bạch Lĩnh gọi một tiếng, Quả Bưởi đều sẽ ” Dạ” một tiếng, không biết hai người gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, bỗng nhiên Quả Bưởi nói:” Có phải anh muốn theo đuổi tôi không?”
“……”
Nội tâm Bạch Lĩnh gào lên đậu má, thật là Thiên Đạo luân hồi!
“Không phải?”
Bạch lĩnh cắn răng: “Phải…” Quả bưởi vừa lộ ra một chút dị sắc, liền nghe hắn nói tiếp, “cái đầu cậu ấy, nhóc con!”
49
Lừa ai cũng không lừa được mình.
Hắn không muốn làm Ninh Thải Thần.
Nhưng Nhiếp Tiểu Thiến chẳng lẽ chỉ có thể hấp dẫn Ninh Thải Thần?
Bạch lĩnh cảm thấy mình thật tục tằng.
Nhưng lại cảm thấy mình tục đến vô cùng bình dân.
Bởi vì không ai có thể cự tuyệt thân thể đẹp đẽ và nhan sắc.
Không có người nào!
50
Bạch lĩnh hoài nghi căn bản Quả Bưởi không hề mất trí nhớ, hắn định trả thù một trận nên không rên một tiếng đã xuất viện.
Mấy cuối tuần trôi qua, chuông cửa nhà Bạch Lĩnh vang lên.
Hắn mở cửa, nhìn thấy Quả Bưởi đang ngồi xe lăn xuất hiện ở ngoài cửa.
” Thật là trùng hợp, hoá ra anh cũng ở đây, tôi ở ngay đối diện nhà anh, là hàng xóm mới nha!”
Bạch lĩnh không dao động: “Ừm, ghê gớm.”
Vẻ mặt Quả Bưởi tung toé ý cười:” Anh không mời tôi vào nhà ngồi chơi một lát sao?”
” Không phải cậu vẫn luôn ngồi à?”
Gương mặt tươi cười cứng đờ: “…… thì cũng muốn uống ly trà đi!”
Bạch lĩnh kéo kéo khóe miệng: “Mời vào.”
Quả bưởi điều khiển xe lăn vào phòng, vẻ mặt hưng phấn.
“Có phải cậu căn bản không mất trí nhớ hay không?” Bạch lĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng cậu ta đột nhiên hỏi.
“Mất trí nhớ mà!” Quả bưởi ngó nghiêng trong nhà tìm lũ mèo con, không để tâm trả lời.
Bạch lĩnh: “cậu không cảm thấy lúc cậu trả lời vấn đề này của tôi thì cũng đã bại lộ sao?”
“……” Quả Bưởi giờ mới phản ứng lại liền hoá đá.
Bạch lĩnh lộ ra mỉm cười: “Chúng ta tới nói chuyện cẩn thận tính sổ đi nhóc quỷ!”
Linh hồn Quả Bưởi liền run rẩy.
《 Hoàn 》
——
46
Lúc Bạch Lĩnh còn đang phát ngốc, cửa truyền đến thanh âm của một nam một nữ, có vẻ ở phòng bệnh bên cạnh.
Trong lúc vô tình Bạch Lĩnh liếc mắt qua bên kia, thế mà thấy Quả Bưởi với độ trong suốt 0%!
Bạch lĩnh gắt gao nhìn đối phương, tầm mắt nóng rực rất nhanh bị đối phương phát hiện.
Cậu thanh niên ngồi trên xe lăn quay đầu nhìn thẳng hắn.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Bạch lĩnh thấy người phụ nữ đang đẩy cậu tuổi hơi lớn, hẳn là người lớn trong nhà.
“Không quen biết.”
“Vậy anh nhìn cái gì?”
Bạch lĩnh: “Tôi mới bị đập đầu, nhìn ai cũng thấy giống người khổng lồ xanh. Tôi rất thích anh ta nên muốn nhìn nhiều một chút.”
“……”
Hai người mang vẻ mặt cạn lời rời đi.
47
Quả bưởi mất trí nhớ again, linh hồn của cậu một lần nữa trở lại thân thể, nhớ lại bản thân là ai, nhưng lại quên mất mọi chuyện lúc mình linh hồn xuất khiếu.
Tất nhiên cũng quên luôn Bạch Lĩnh.
Bạch lĩnh bây giờ thường xuyên sang phòng bệnh bên cạnh, hắn với Quả Bưởi lại lần nữa thân quen.
Quả bưởi: “Bây giờ tôi rất thích ăn bưởi, nhất là bưởi đào, cảm thấy nó có hương vị của mối tình đầu.”
Bạch lĩnh cố gắng kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, vừa lột bưởi vừa hỏi ” Cậu có hối hận vì hành vi thấy việc nghĩa hăng hái làm của mình không?”
“Không hối hận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cuối cùng chị gái ấy đã cứu tôi!”
Bạch lĩnh sửng sốt.
Quả Bưởi miệng ăn quả bưởi nói:” Tôi không biết bơi, sau khi rơi xuống nước nhờ có chị ấy kéo tôi lên bờ, nghe nói sau đó chị quay lại với ông xã rồi, thật sự là mừng cho chị ấy!”
Là quả bưởi.
Ngốc bạch ngọt như vậy, nhất định là quả bưởi.
Bạch lĩnh tin tưởng.
48
Bạch lĩnh thường xuyên đẩy quả bưởi đi ra ngoài phơi nắng, rảnh rảnh liền sẽ tìm cậu nói chuyện phiếm.
Quả bưởi: “Không biết vì sao tôi rất thích nghe anh gọi tên tôi.”
Bạch lĩnh: “Vậy tôi lại gọi thêm vài lần.”
Mỗi lần Bạch Lĩnh gọi một tiếng, Quả Bưởi đều sẽ ” Dạ” một tiếng, không biết hai người gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, bỗng nhiên Quả Bưởi nói:” Có phải anh muốn theo đuổi tôi không?”
“……”
Nội tâm Bạch Lĩnh gào lên đậu má, thật là Thiên Đạo luân hồi!
“Không phải?”
Bạch lĩnh cắn răng: “Phải…” Quả bưởi vừa lộ ra một chút dị sắc, liền nghe hắn nói tiếp, “cái đầu cậu ấy, nhóc con!”
49
Lừa ai cũng không lừa được mình.
Hắn không muốn làm Ninh Thải Thần.
Nhưng Nhiếp Tiểu Thiến chẳng lẽ chỉ có thể hấp dẫn Ninh Thải Thần?
Bạch lĩnh cảm thấy mình thật tục tằng.
Nhưng lại cảm thấy mình tục đến vô cùng bình dân.
Bởi vì không ai có thể cự tuyệt thân thể đẹp đẽ và nhan sắc.
Không có người nào!
50
Bạch lĩnh hoài nghi căn bản Quả Bưởi không hề mất trí nhớ, hắn định trả thù một trận nên không rên một tiếng đã xuất viện.
Mấy cuối tuần trôi qua, chuông cửa nhà Bạch Lĩnh vang lên.
Hắn mở cửa, nhìn thấy Quả Bưởi đang ngồi xe lăn xuất hiện ở ngoài cửa.
” Thật là trùng hợp, hoá ra anh cũng ở đây, tôi ở ngay đối diện nhà anh, là hàng xóm mới nha!”
Bạch lĩnh không dao động: “Ừm, ghê gớm.”
Vẻ mặt Quả Bưởi tung toé ý cười:” Anh không mời tôi vào nhà ngồi chơi một lát sao?”
” Không phải cậu vẫn luôn ngồi à?”
Gương mặt tươi cười cứng đờ: “…… thì cũng muốn uống ly trà đi!”
Bạch lĩnh kéo kéo khóe miệng: “Mời vào.”
Quả bưởi điều khiển xe lăn vào phòng, vẻ mặt hưng phấn.
“Có phải cậu căn bản không mất trí nhớ hay không?” Bạch lĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng cậu ta đột nhiên hỏi.
“Mất trí nhớ mà!” Quả bưởi ngó nghiêng trong nhà tìm lũ mèo con, không để tâm trả lời.
Bạch lĩnh: “cậu không cảm thấy lúc cậu trả lời vấn đề này của tôi thì cũng đã bại lộ sao?”
“……” Quả Bưởi giờ mới phản ứng lại liền hoá đá.
Bạch lĩnh lộ ra mỉm cười: “Chúng ta tới nói chuyện cẩn thận tính sổ đi nhóc quỷ!”
Linh hồn Quả Bưởi liền run rẩy.
《 Hoàn 》
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất