Chương 73: Xin lỗi em
Lễ tình nhân, y ở nhà một mình.
Lễ tình nhân là ngày lễ dành cho những người yêu nhau nhưng lại là ngày bình thường của những người độc thân.
Hoắc Hữu Thanh ngồi trên tấm thảm trước bàn nhỏ trong phòng khách, biếng nhác ngồi xem một bộ phim cũ. Y tắm xong, trong phòng có máy sưởi nên y chỉ mặc bộ quần áo ở nhà hơi mỏng, hai chân gập lại, để lộ cẳng chân trắng như tuyết.
"Rùng rùng"
Điện thoại di động rung.
Hoắc Hữu Thanh liếc mắt nhìn, là Đới Nguyên gọi tới.
Đã vài tháng trôi qua kể từ lần cuối Đới Nguyên liên lạc với y. Lần cuối hắn liên lạc với y là bằng email chứ không phải điện thoại.
Hoắc Hữu Thanh chợt nhận ra điều gì đó, y cầm lấy điện thoại, nhưng lúc định nhấn nghe thì lại do dự. Trong bộ phim cũ, đoạn đối thoại của nam nữ chính vang lên bên tai lúc rõ lúc không. Trong một khoảnh khắc, bên tai chỉ còn tiếng rung của điện thoại.
Trước khi điện thoại sắp tự động cúp, y đã bắt máy.
Giọng nói ngọt ngào của Đới Nguyên vang lên như thường lệ: "Anh ơi, xuống lầu đi."
"Hả?"
Đới Nguyên ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Em tới đòi thưởng."
Hoắc Hữu Thanh mím môi dưới: "Thành công à?"
"Không phải công của em, là công của chúng ta. Không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, anh xuống lầu đi, bên ngoài đang có tuyết rơi, nhớ mặc quần áo dày vào nhé." Đới Nguyên nói xong liền cúp máy.
Hoắc Hữu Thanh đứng dậy bước ra ban công phòng khách, bởi vì tầng cao, y loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng trắng dưới lầu.
Cái bóng trắng dường như cũng nhìn thấy y, vẫy vẫy tay với y.
Hoắc Hữu Thanh quan sát cái bóng hồi lâu, sau đó xoay người mặc quần áo. Y khoác chiếc áo khoác dài xuống lầu, trong lúc chờ thang máy, y nhắn tin cho anh họ.
Cái bóng trắng kia đương nhiên là Đới Nguyên, Hoắc Hữu Thanh đi ra ngoài mấy bước, dừng ở khu vực camera có thể nhìn thấy.
"Anh ơi." Đới Nguyên quay đầu nhìn y, mặt mày hắn trông vừa mệt mỏi vừa hưng phấn. Hắn vừa bước tới đã không đợi kịp muốn ôm lấy Hoắc Hữu Thanh, nhưng không đến hai giây liền buông tay ra: "Được rồi, em sẽ không ôm, bỏ dùi cui điện đi."
Hoắc Hữu Thanh nhét dùi cui điện vào túi áo khoác: "Sao cậu ở đây?" Dừng một chút, y lưỡng lự mới nói ra một cái tên: "Đới Diệc Tân đâu?"
Đới Nguyên nhướng mày: "Những thứ kia rất có tác dụng, ba em cuối cùng cũng nhận ra năng lực của em rồi. Anh ấy cũng đã tự do, cho nên em tới đây trước." Hắn giơ tay như muốn vuốt ve môi của Hoắc Hữu Thanh. Vừa mới ra khỏi phòng có máy sưởi nên khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh vẫn còn hồng hồng trong tuyết, đôi môi cũng rất xinh.
Hoắc Hữu Thanh nghe Đới Nguyên nói, y sững người trong tích tắc, không thể tin được chuyện mình mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng kết thúc.
"Anh ơi." Đới Nguyên gọi y, thúc giục: "Hôn em đi."
Hoắc Hữu Thanh chẳng vui vẻ gì khi hôn Đới Nguyên, nhưng y đã đồng ý rồi nên cũng không muốn thất hứa, giống như y hy vọng Đới Nguyên sẽ giữ lời hứa.
Y nhìn thẳng đối phương, vài giây sau, y nắm lấy cánh tay của Đới Nguyên kéo hắn lại gần. Y chỉ định chạm nhẹ thôi, nhưng Đới Nguyên không có ý định làm thế. Ngay khi y định lùi lại, eo bị hắn giữ chặt. Hơi thở nóng hổi phả lên má, y cảm nhận được chóp mũi lành lạnh của Đới Nguyên chạm vào mũi mình.
Đầu lưỡi trơn trượt cố cạy môi y, Hoắc Hữu Thanh dùng sức giữ chặt cánh tay đang ôm eo mình, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn đối phương. Đới Nguyên im lặng thở dài, tận hứng rồi buông ra, sau đó hắn lại nhếch khóe môi, dùng đầu lưỡi liếm liếm.
"Cảm ơn vì phần thưởng." Đới Nguyên nói xong thì quay đầu đi.
Hoắc Hữu Thanh nhìn theo, phát hiện bên ngoài sảnh lớn còn có những người khác.
"Em làm vậy cũng vì muốn giúp cho anh ấy quên đi. Đừng giận em. Anh ơi, quà lễ tình nhân này." Đới Nguyên lấy ra một hộp quà, Hoắc Hữu Thanh còn chưa kịp từ chối thì hắn đã nhanh chóng nhét vào túi áo khoác của y rồi nhanh chóng quay người rời khỏi sảnh. Sau khi ra ngoài, hắn vẫy tay với vệ sĩ đằng sau cái cây.
Hai vệ sĩ buông tay ra.
Mấy tháng trời Đới Diệc Tân mới trở lại, hắn gầy đi trông thấy. Vệ sĩ không bung ô cho hắn, lúc hắn đi tới, rất nhiều bông tuyết rơi xuống áo khoác đen, ngay cả hàng mi dài và dày của hắn cũng treo những hạt tuyết nhỏ vụn.
Hoắc Hữu Thanh chú ý tới đôi chân đi khập khiễng của hắn, lông mày vô thức nhíu lại. Hóa ra y cũng sống như Đới Diệc Tân.
Đới Diệc Tân dừng lại trước mặt Hoắc Hữu Thanh, hắn không nói một lời giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo lau lên môi y, như muốn xóa sạch mọi dấu vết mà Đới Nguyên để lại. Lực ma sát quá mạnh khiến đôi môi của Hoắc Hữu Thanh đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Hoắc Hữu Thanh đau đớn hít một hơi, hắn vội vàng dừng lại, nhưng không rút tay về, mà vuốt ve khuôn mặt Hoắc Hữu Thanh, hắn muốn ôm gương mặt của người này.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh đã cắt ngang động tác của hắn trước.
Hoắc Hữu Thanh lùi lại một bước.
"Bây giờ anh ổn không?" Y hỏi Đới Diệc Tân.
Đôi mắt dưới hàng lông mày rậm của Đới Diệc Tân giống như một hồ nước, sâu thăm thẳm, ánh đèn vàng ấm áp như thủy tinh xoáy xuống, như thể đang nắm giữ một ổ trăng trong nước. Nghe vậy, thuỷ thảo hai bên khẽ lay động, mặt nước cũng bị khuấy động, không ngừng gợn sóng.
Hắn muốn nói nhưng lại bị ngắt lời lần nữa.
Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy sự dịu dàng của Đới Diệc Tân, chỉ có thể ngắt lời đối phương trước: "Đừng nghĩ nhiều, tôi làm chuyện này chẳng những vì anh, mà hơn cả là vì chính mình. Còn nhớ giấc mơ của tôi không? Giấc mơ đó gần đây đã có kết cục rồi —— Anh phẫu thuật não để biến mình thành kẻ ngốc, mà tôi cũng bắt đầu không bình thường, nhìn mọi người như đang nhìn cá. Trong giấc mơ, hai chúng ta đều không có kết cục tốt."
1
Y ngậm miệng, đầu lưỡi rà qua hàm răng.
"Tôi từng hỏi, nếu đối xử với tôi như vậy là đúng, thì anh có thấy vui không? Anh có hạnh phúc không? Lúc đó thì sao cũng được, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi theo một cách khác. Nếu người đó là Christian, thì anh có còn sẵn lòng và cảm thấy hạnh phúc không?
Có lẽ anh đã yêu tôi từ rất sớm, dõi theo tôi ngày đêm, nhưng đối với tôi thì chỉ mới gặp mấy lần. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nước M, và cũng chỉ một vài lần sau đó khi về nước.
Trên thực tế, mối quan hệ của tôi và anh cũng gần giống với Christian. Tôi nghĩ Christian rất lạ, anh ta cũng đã thầm yêu anh từ rất lâu, thậm chí anh ta còn mong được đến căn phòng đó để ở bên anh. Như tôi thì làm không được, nếu ở cùng anh trong căn phòng đó, tôi chắc còn điên sớm hơn, hoặc cũng có thể giết luôn anh.
Trước giờ trong tình yêu không phải chỉ một bên tình nguyện, không phải anh yêu tôi thì tôi cũng sẽ yêu anh. Áp đặt tình cảm lên một người rất lâu cũng là một gánh nặng. Dù biết chuyện đã xảy ra, nhưng tôi không thể chuộc lỗi. Ngay cả việc thể hiện tình yêu cũng sẽ làm cho tôi cảm thấy như mình là một kẻ rất tồi.
Tôi luôn tự hỏi liệu mình đã làm gì sai mới khiến cho anh yêu tôi theo cách cực đoan như vậy, hoàn toàn phi lý và không bao giờ nghĩ xem tôi muốn cái gì. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện tự tử, từng nghĩ đến việc cùng chết, từng nghĩ ra nhiều cách để thoát khỏi những thứ ghê tởm này. Sau này tôi mới biết, tôi không làm gì sai, sai là người kia.
Đới Diệc Tân, tôi không phải thần, không cứu được, tôi đang chiến đấu cho tự do, đó là điều duy nhất tôi có thể làm, người thực sự có thể cứu người là chính là bản thân anh. Tôi không có cách nào chấp nhận được, ở chung với nhau khiến tôi luôn trong trạng thái tiêu cực, ngày nào tôi cũng cảm thấy rất buồn. Vậy nên hãy buông tôi đi, hãy đi chữa bệnh, hãy sống thật tốt, tiến về phía trước, và tôi cũng muốn tiến về phía trước."
3
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt cũng không kìm được nữa.
Người thanh niên đứng cùng y cũng không khá hơn, cả người như đổ sụp. Nếu nói Đới Diệc Tân đến đây trong kỳ vọng, thì giờ đây kỳ vọng đã hoàn toàn tan vỡ. Thân xác cao lớn chống đỡ lớp da trắng bệch đang rỉ máu, rơi lệ, nhưng Hoắc Hữu Thanh lại nói một cách dứt khoát.
"Đi thôi, lần này tôi nhìn anh."
"Tôi..."
Đới Diệc Tân cắn chặt môi, bờ môi khô khốc bị hắn cắn đến bật máu, máu chảy xuống chiếc cằm tái nhợt. Hắn khẽ cúi đầu, ánh trăng trong đôi mắt hổ phách dần tối đi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Hữu Thanh, hắn xoay người, một bước, hai bước, ba bước... trước khi đụng phải cửa kính, hắn vội quay người lại.
Bọc trong khí lạnh cùng gió và tuyết, như thể lần cuối cùng trong cuộc đời này hắn ôm ánh trăng của mình vào lòng.
"Nói đến giấc mơ đó, tôi sẽ không để nó trở thành hiện thực. Tôi sẽ ngoan ngoãn đi chữa bệnh thật tốt. Đừng buồn. Xin lỗi em."
2
Đây là câu nói câu hoàn chỉnh duy nhất của hắn trong đêm nay.
***
Đới Diệc Tân đi rồi.
Hắn khập khiễng bước đi trong gió tuyết và biến mất khỏi tầm mắt của Hoắc Hữu Thanh, bóng người ấy dần biến mất trong bóng tối
Lễ tình nhân là ngày lễ dành cho những người yêu nhau nhưng lại là ngày bình thường của những người độc thân.
Hoắc Hữu Thanh ngồi trên tấm thảm trước bàn nhỏ trong phòng khách, biếng nhác ngồi xem một bộ phim cũ. Y tắm xong, trong phòng có máy sưởi nên y chỉ mặc bộ quần áo ở nhà hơi mỏng, hai chân gập lại, để lộ cẳng chân trắng như tuyết.
"Rùng rùng"
Điện thoại di động rung.
Hoắc Hữu Thanh liếc mắt nhìn, là Đới Nguyên gọi tới.
Đã vài tháng trôi qua kể từ lần cuối Đới Nguyên liên lạc với y. Lần cuối hắn liên lạc với y là bằng email chứ không phải điện thoại.
Hoắc Hữu Thanh chợt nhận ra điều gì đó, y cầm lấy điện thoại, nhưng lúc định nhấn nghe thì lại do dự. Trong bộ phim cũ, đoạn đối thoại của nam nữ chính vang lên bên tai lúc rõ lúc không. Trong một khoảnh khắc, bên tai chỉ còn tiếng rung của điện thoại.
Trước khi điện thoại sắp tự động cúp, y đã bắt máy.
Giọng nói ngọt ngào của Đới Nguyên vang lên như thường lệ: "Anh ơi, xuống lầu đi."
"Hả?"
Đới Nguyên ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Em tới đòi thưởng."
Hoắc Hữu Thanh mím môi dưới: "Thành công à?"
"Không phải công của em, là công của chúng ta. Không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, anh xuống lầu đi, bên ngoài đang có tuyết rơi, nhớ mặc quần áo dày vào nhé." Đới Nguyên nói xong liền cúp máy.
Hoắc Hữu Thanh đứng dậy bước ra ban công phòng khách, bởi vì tầng cao, y loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng trắng dưới lầu.
Cái bóng trắng dường như cũng nhìn thấy y, vẫy vẫy tay với y.
Hoắc Hữu Thanh quan sát cái bóng hồi lâu, sau đó xoay người mặc quần áo. Y khoác chiếc áo khoác dài xuống lầu, trong lúc chờ thang máy, y nhắn tin cho anh họ.
Cái bóng trắng kia đương nhiên là Đới Nguyên, Hoắc Hữu Thanh đi ra ngoài mấy bước, dừng ở khu vực camera có thể nhìn thấy.
"Anh ơi." Đới Nguyên quay đầu nhìn y, mặt mày hắn trông vừa mệt mỏi vừa hưng phấn. Hắn vừa bước tới đã không đợi kịp muốn ôm lấy Hoắc Hữu Thanh, nhưng không đến hai giây liền buông tay ra: "Được rồi, em sẽ không ôm, bỏ dùi cui điện đi."
Hoắc Hữu Thanh nhét dùi cui điện vào túi áo khoác: "Sao cậu ở đây?" Dừng một chút, y lưỡng lự mới nói ra một cái tên: "Đới Diệc Tân đâu?"
Đới Nguyên nhướng mày: "Những thứ kia rất có tác dụng, ba em cuối cùng cũng nhận ra năng lực của em rồi. Anh ấy cũng đã tự do, cho nên em tới đây trước." Hắn giơ tay như muốn vuốt ve môi của Hoắc Hữu Thanh. Vừa mới ra khỏi phòng có máy sưởi nên khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh vẫn còn hồng hồng trong tuyết, đôi môi cũng rất xinh.
Hoắc Hữu Thanh nghe Đới Nguyên nói, y sững người trong tích tắc, không thể tin được chuyện mình mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng kết thúc.
"Anh ơi." Đới Nguyên gọi y, thúc giục: "Hôn em đi."
Hoắc Hữu Thanh chẳng vui vẻ gì khi hôn Đới Nguyên, nhưng y đã đồng ý rồi nên cũng không muốn thất hứa, giống như y hy vọng Đới Nguyên sẽ giữ lời hứa.
Y nhìn thẳng đối phương, vài giây sau, y nắm lấy cánh tay của Đới Nguyên kéo hắn lại gần. Y chỉ định chạm nhẹ thôi, nhưng Đới Nguyên không có ý định làm thế. Ngay khi y định lùi lại, eo bị hắn giữ chặt. Hơi thở nóng hổi phả lên má, y cảm nhận được chóp mũi lành lạnh của Đới Nguyên chạm vào mũi mình.
Đầu lưỡi trơn trượt cố cạy môi y, Hoắc Hữu Thanh dùng sức giữ chặt cánh tay đang ôm eo mình, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn đối phương. Đới Nguyên im lặng thở dài, tận hứng rồi buông ra, sau đó hắn lại nhếch khóe môi, dùng đầu lưỡi liếm liếm.
"Cảm ơn vì phần thưởng." Đới Nguyên nói xong thì quay đầu đi.
Hoắc Hữu Thanh nhìn theo, phát hiện bên ngoài sảnh lớn còn có những người khác.
"Em làm vậy cũng vì muốn giúp cho anh ấy quên đi. Đừng giận em. Anh ơi, quà lễ tình nhân này." Đới Nguyên lấy ra một hộp quà, Hoắc Hữu Thanh còn chưa kịp từ chối thì hắn đã nhanh chóng nhét vào túi áo khoác của y rồi nhanh chóng quay người rời khỏi sảnh. Sau khi ra ngoài, hắn vẫy tay với vệ sĩ đằng sau cái cây.
Hai vệ sĩ buông tay ra.
Mấy tháng trời Đới Diệc Tân mới trở lại, hắn gầy đi trông thấy. Vệ sĩ không bung ô cho hắn, lúc hắn đi tới, rất nhiều bông tuyết rơi xuống áo khoác đen, ngay cả hàng mi dài và dày của hắn cũng treo những hạt tuyết nhỏ vụn.
Hoắc Hữu Thanh chú ý tới đôi chân đi khập khiễng của hắn, lông mày vô thức nhíu lại. Hóa ra y cũng sống như Đới Diệc Tân.
Đới Diệc Tân dừng lại trước mặt Hoắc Hữu Thanh, hắn không nói một lời giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo lau lên môi y, như muốn xóa sạch mọi dấu vết mà Đới Nguyên để lại. Lực ma sát quá mạnh khiến đôi môi của Hoắc Hữu Thanh đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Hoắc Hữu Thanh đau đớn hít một hơi, hắn vội vàng dừng lại, nhưng không rút tay về, mà vuốt ve khuôn mặt Hoắc Hữu Thanh, hắn muốn ôm gương mặt của người này.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh đã cắt ngang động tác của hắn trước.
Hoắc Hữu Thanh lùi lại một bước.
"Bây giờ anh ổn không?" Y hỏi Đới Diệc Tân.
Đôi mắt dưới hàng lông mày rậm của Đới Diệc Tân giống như một hồ nước, sâu thăm thẳm, ánh đèn vàng ấm áp như thủy tinh xoáy xuống, như thể đang nắm giữ một ổ trăng trong nước. Nghe vậy, thuỷ thảo hai bên khẽ lay động, mặt nước cũng bị khuấy động, không ngừng gợn sóng.
Hắn muốn nói nhưng lại bị ngắt lời lần nữa.
Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy sự dịu dàng của Đới Diệc Tân, chỉ có thể ngắt lời đối phương trước: "Đừng nghĩ nhiều, tôi làm chuyện này chẳng những vì anh, mà hơn cả là vì chính mình. Còn nhớ giấc mơ của tôi không? Giấc mơ đó gần đây đã có kết cục rồi —— Anh phẫu thuật não để biến mình thành kẻ ngốc, mà tôi cũng bắt đầu không bình thường, nhìn mọi người như đang nhìn cá. Trong giấc mơ, hai chúng ta đều không có kết cục tốt."
1
Y ngậm miệng, đầu lưỡi rà qua hàm răng.
"Tôi từng hỏi, nếu đối xử với tôi như vậy là đúng, thì anh có thấy vui không? Anh có hạnh phúc không? Lúc đó thì sao cũng được, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi theo một cách khác. Nếu người đó là Christian, thì anh có còn sẵn lòng và cảm thấy hạnh phúc không?
Có lẽ anh đã yêu tôi từ rất sớm, dõi theo tôi ngày đêm, nhưng đối với tôi thì chỉ mới gặp mấy lần. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nước M, và cũng chỉ một vài lần sau đó khi về nước.
Trên thực tế, mối quan hệ của tôi và anh cũng gần giống với Christian. Tôi nghĩ Christian rất lạ, anh ta cũng đã thầm yêu anh từ rất lâu, thậm chí anh ta còn mong được đến căn phòng đó để ở bên anh. Như tôi thì làm không được, nếu ở cùng anh trong căn phòng đó, tôi chắc còn điên sớm hơn, hoặc cũng có thể giết luôn anh.
Trước giờ trong tình yêu không phải chỉ một bên tình nguyện, không phải anh yêu tôi thì tôi cũng sẽ yêu anh. Áp đặt tình cảm lên một người rất lâu cũng là một gánh nặng. Dù biết chuyện đã xảy ra, nhưng tôi không thể chuộc lỗi. Ngay cả việc thể hiện tình yêu cũng sẽ làm cho tôi cảm thấy như mình là một kẻ rất tồi.
Tôi luôn tự hỏi liệu mình đã làm gì sai mới khiến cho anh yêu tôi theo cách cực đoan như vậy, hoàn toàn phi lý và không bao giờ nghĩ xem tôi muốn cái gì. Tôi đã từng nghĩ đến chuyện tự tử, từng nghĩ đến việc cùng chết, từng nghĩ ra nhiều cách để thoát khỏi những thứ ghê tởm này. Sau này tôi mới biết, tôi không làm gì sai, sai là người kia.
Đới Diệc Tân, tôi không phải thần, không cứu được, tôi đang chiến đấu cho tự do, đó là điều duy nhất tôi có thể làm, người thực sự có thể cứu người là chính là bản thân anh. Tôi không có cách nào chấp nhận được, ở chung với nhau khiến tôi luôn trong trạng thái tiêu cực, ngày nào tôi cũng cảm thấy rất buồn. Vậy nên hãy buông tôi đi, hãy đi chữa bệnh, hãy sống thật tốt, tiến về phía trước, và tôi cũng muốn tiến về phía trước."
3
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt cũng không kìm được nữa.
Người thanh niên đứng cùng y cũng không khá hơn, cả người như đổ sụp. Nếu nói Đới Diệc Tân đến đây trong kỳ vọng, thì giờ đây kỳ vọng đã hoàn toàn tan vỡ. Thân xác cao lớn chống đỡ lớp da trắng bệch đang rỉ máu, rơi lệ, nhưng Hoắc Hữu Thanh lại nói một cách dứt khoát.
"Đi thôi, lần này tôi nhìn anh."
"Tôi..."
Đới Diệc Tân cắn chặt môi, bờ môi khô khốc bị hắn cắn đến bật máu, máu chảy xuống chiếc cằm tái nhợt. Hắn khẽ cúi đầu, ánh trăng trong đôi mắt hổ phách dần tối đi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Hữu Thanh, hắn xoay người, một bước, hai bước, ba bước... trước khi đụng phải cửa kính, hắn vội quay người lại.
Bọc trong khí lạnh cùng gió và tuyết, như thể lần cuối cùng trong cuộc đời này hắn ôm ánh trăng của mình vào lòng.
"Nói đến giấc mơ đó, tôi sẽ không để nó trở thành hiện thực. Tôi sẽ ngoan ngoãn đi chữa bệnh thật tốt. Đừng buồn. Xin lỗi em."
2
Đây là câu nói câu hoàn chỉnh duy nhất của hắn trong đêm nay.
***
Đới Diệc Tân đi rồi.
Hắn khập khiễng bước đi trong gió tuyết và biến mất khỏi tầm mắt của Hoắc Hữu Thanh, bóng người ấy dần biến mất trong bóng tối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất